Sao Mợ Không Về Thăm Cậu Hai

Chương 12: Sanh Cháu Cho Cha Má




Tôi trở về phòng với dòng suy nghĩ ngổn ngang khó tả, nếu mà cậu ba thật sự có liên quan đến quá khứ của mợ hai Sương, thì chẳng phải bây giờ tôi đang đứng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc hay sao? Ở chung một nhà, ra ra vào vào rồi kiểu gì cũng đụng mặt nhau, nhỡ bị ai phát hiện là đi đời luôn còn gì?

Tôi ngồi chéo nguẩy trên ghế, nhấp một ngụm trà, ngón trỏ thì bày đặt gõ gõ lên bàn cho ra vẻ tập trung. Tặc lưỡi, lắc đầu một hồi tôi mới phát hiện cậu hai đã ngồi ở góc bàn bên kia đọc sách tự bao giờ.

"Bộ mợ lỡ mần thịt con gà ác của má hay sao, mà vừa nhìn thấy tôi là mợ giật mình?"

Cậu hai trầm ngâm lật một trang sách, nhìn sơ thì có vẻ đang chú tâm mà đọc nhưng thực chất là đang kiếm chuyện móc mỉa tôi thì đúng hơn.

"Đâu có, khi không thấy cậu ngồi một đống ở đó, ai mà không giật mình cho được."

"..."

"Giờ này cậu vẫn còn tâm trạng đọc sách à?"

Tôi đứng dậy chắp tay sau đít, đảo qua đảo lại trước mặt cậu hai.

"Vậy mợ nói tui nghe coi giờ nào mới nên đọc sách?"

"Ý tui là bây giờ cậu ba về nhà rồi, bộ cậu không sợ mấy cái chuyện tranh giành gia tài, rồi anh em tương tàn, đánh nhau sứt đầu mẻ trán gì đó hả?"

Tôi cố tình khơi gợi vấn đề then chốt, ngoài mặt cậu hai trông như không có gì xảy ra, nhưng đánh chết tôi cũng không tin một người kiêu ngạo như cậu mà dễ dàng bỏ qua khối tài sản khổng lồ của cha má để lại. Ông Huỳnh Khởi đem con trai lớn tồng ngồng như vậy về nhà, nên bây giờ cậu giả bộ điềm tĩnh để phút cuối lật kèo làm trùm phản diện chứ gì? Trời, ba cái kịch bản này tôi đã thuộc nằm lòng rồi, cậu làm sao mà qua mặt được tôi.

"Tui thấy mợ hai mới là người đang dòm ngó cái gia tài này thì đúng hơn."

"Làm gì có, tui là vợ của mình, bộ tui lo cho mình hổng được sao?" Tôi ngồi xuống giường, giả vờ hậm hực.



Nhà họ Huỳnh tuy là giàu nứt đổ vách thật, nhưng có cho tôi cũng chẳng thèm, đem về thế kỷ hai mươi mốt thì chỉ để trưng thôi chứ còn làm ăn được gì đâu. Nếu như tôi có thể chọn một thứ bất kỳ để đem về, thì tôi thà vác theo cậu Minh còn có nghĩa hơn. Riêng cái ông cụ ngồi đây thì thôi, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Sau câu nói của tôi, cậu hai từ từ gấp sách lại rồi mang theo cây gậy bước về phía tôi. Gì nữa đây không biết? Tư thế này... đúng rồi, cậu hai đang khom người xuống, hai tay chống lên giường mà khóa tôi lại giống y như cái đêm tân hôn cậu đã dọa tôi sợ chết khiếp.

"Muốn giành được gia tài thì coi bộ tui với mợ phải mau sanh cháu trai cho cha má rồi."

Vẫn là giọng điệu nửa thật nửa đùa phát ra từ gương mặt đẹp trai điếm thúi ấy, con người của cậu hai, nếu như không mở miệng thì đúng là hoàn hảo biết bao nhiêu. Biểu tôi sinh con trai cho cậu, chẳng lẽ tôi lại tát cho cậu một cái để cậu tỉnh mộng giữa ban ngày.

Nói gì thì nói, trước giờ tôi luôn quan niệm rằng mình sẽ chỉ kết hôn và sinh con cho người đàn ông mà mình thật sự yêu thương. Trong trường hợp không tìm được người để tôi có đủ dũng khí từ bỏ cuộc sống tự do của mình, thì tôi thà ở vậy cho sướng cái thân tôi. Một người cả đời luôn theo đuổi sự tự do như tôi mà nói, từ trên trời rơi xuống thằng chồng giống như cậu hai đây đã là quá lắm rồi, huống chi là sinh con, nếu muốn nhanh thì tôi nghĩ là cậu nên đi ngủ, còn lâu hơn một chút... đợi kiếp sau rồi tính tiếp. Kiếp sau xin hãy để cậu hai là một người đàn ông bình thường, không cần quá đẹp trai hay giàu có, quan trọng là không điếm thúi như bây giờ, có khi tôi còn suy nghĩ lại.

"Mợ thấy lời đề nghị của tui thế nào?"

Tôi ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, rất muốn vung tay đáp xuống đôi gò má trắng ngà kia, cuối cùng lại thay bằng hai cái véo má đau điếng. Cơn đau ập đến bất ngờ khiến cậu hai vội lấy tay sờ lên vết thương, nhờ đó mà tôi cũng nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của cậu.

"Cậu có giỏi thì kiếm mợ hai nhỏ về sanh cho cậu đi."

Tôi len lén lấy cây gậy của cậu hai, trước khi chạy ra ngoài còn ngoái lại nói một câu chọc tức cậu. Không có gậy bên mình, đố cậu làm sao đuổi theo tôi được.

Mấy ngày sau đó, phú ông cùng với bà hai thay nhau đau ốm liên miên, bà thì giận ông, ông thì giận bà vì bà mãi mà chẳng hết giận ông, giận tới giận lui, giận cá chém thớt, cuối cùng người khổ nhất lại là tôi và các cụ người làm trong nhà.

Sáng nay vú Lâm có ra chợ mua về con cá lóc bự tổ chảng, nghe vú nói là ngoài món gà ác tiềm thuốc bắc thì bà hai còn thích ăn cháo cá, bởi vì muốn thử vận may của mình thêm một lần nữa, nên tôi nhờ các cụ dạt sang một bên để tôi trổ tài nấu nướng.

Người ta hay nói "quá tam ba bận", lần thứ nhất tôi làm gà tiềm thất bại, lần thứ hai cũng vì món canh giải nhiệt mà bị bà hai mắng te tua, lần này nấu cháo cá mà xảy ra chuyện nữa là tôi thề suốt đời sẽ rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ.

Thế rồi ông trời đã hiểu tiếng lòng của tôi, con cá lóc cũng phù hộ cho tôi khi phú ông và cả bà hai đều thích món cháo này, thậm chí bà hai còn húp lấy húp để hết mấy chén liền. Tiếc là ở đây không có rau đắng, chứ cháo cá lóc mà ăn kèm với rau đắng thì ngon hết sảy. Hay tôi có nên nhân cơ hội này nấu một nồi bự thiệt bự để trước cổng nhà họ Huỳnh, sẵn tiện khởi nghiệp không nhỉ? Cháo cá lóc nhà làm, khách ghé qua không những được ăn ngon mà còn được bổ mắt với view biệt thự sân vườn triệu đô, nghe qua là thấy tiền đồ rộng mở rồi.

Mà thôi, đi giặt đồ cũng không quên đâm bang nữa.



Từ nãy đến giờ cứ lo tưởng tượng linh tinh, vừa đặt chân lên chiếc cầu gỗ cạnh ao sen, tôi đã thấy cậu Hiển đang tiến về phía mình.

"Sương... Chị hai để tui cầm cho."

Cậu Hiển đưa tay ra đỡ lấy thau đồ trên tay tôi, nhưng chưa kịp để cậu chạm vào, tôi đã nhanh chân lùi lại một bước.

"Bậy bậy bậy bậy! Chú làm ơn đứng cách xa tui hai thước đi chú ba." Tôi nói rồi đặt thau đồ xuống dưới.

"Tui có làm chi mà để Sương sợ tui như vậy?"

"Hổng phải là tui sợ chú, mà tui với chú là chị dâu với em chồng, chú đứng gần tui rồi nắm nắm níu níu, lỡ trong nhà có ai nhìn thấy là họ hiểu lầm chết luôn đó chú ba."

Có thể nói thì trong cái nhà này, tôi thương cho thân phận của cụ Hiển nhất, nhưng theo như kinh nghiệm cày cuốc bảy bảy bốn mươi chín bộ phim ngôn tình, hiện đại, cổ trang, cung đấu, gia đấu đủ thể loại, tôi đúc kết được rằng giữa ban ngày ban mặt như vầy, nam nữ mà đứng nói chuyện lén lút thì cho dù là tình cảm trong sáng vẫn sẽ bị kẻ gian vu khống là có tư tình bất chính. Huống hồ tôi với cụ Hiển là chị dâu với em chồng, cụ Hiển lại mới về nhà được có mấy ngày, mắc chi phải tìm vợ của anh hai để hỏi chuyện? Không phải tôi sợ hay né tránh gì cụ Hiển, mà tôi chỉ đang lo xa cho cả hai, nên ngay từ đầu cứ phân định rạch ròi với cụ như thế lại tốt.

"Tui hiểu rồi, chắc tui về đây làm chị phiền lòng lắm. Từ rày tui sẽ cẩn thận hơn, không để ảnh hưởng tới chị đâu."

"Ờ... Chú biết vậy thì tui cũng mừng."

"Người trong nhà này đối xử với chị vậy sao? Rồi anh hai đâu? Sao ảnh không nói giúp cho chị?"

"Đâu có, có ai đối xử bất công gì với tui đâu, tại suốt ngày cứ ăn dầm nằm dề trong phòng nên đâm ra chán, mấy chuyện này là tui tự nguyện làm mà."

Tôi ngồi xuống xách mấy xô nước đổ vào thau đồ, nhìn thấy chân cậu Hiển định di chuyển nhưng rồi khựng lại, chắc cậu nhớ ra lời dặn của tôi nên chẳng dám đến gần. Rốt cuộc thì mợ hai Sương thật sự đang ở đâu, còn sống hay đã chết? Nếu vẫn còn sống, sao trước đó mợ nỡ bỏ cậu ba bơ vơ thế này để gả cho cậu Đằng? Còn nếu như đã chết, cậu ba mà biết được thì phải làm sao đây?

"Mợ hai ơi mợ hai, mợ vào nhà liền đi, ông bà xảy ra chuyện rồi."