Sao Lại Là Nữ Phụ

Chương 57: C57: Cứu Chữa




Hoàng Ưng sau khi thay lại âu phục sạch sẽ nhanh chóng quay trở lại chiến hạm. Y hướng Sở Ngạo đang ngồi bên cạnh giường bệnh của Di Thiên, mắt vẫn không rời khỏi cô, giọng nhẹ nhàng bẩm báo:



-Lão đại, đã xử lí tốt!



Sở Ngạo cũng không nâng mi mắt lên trả lời:



-Xong rồi?



Hoàng Ưng thật tự tin mà đáp lời, mệnh lệnh của lão đại là tuyệt đối, hắn bảo y ra tay, y liền giết hết đám người phản bội kia giống hệt cách mà Nguyên Kỳ đã động thủ, hắn bảo y thu xếp, y liền đe dọa đám nữ sinh kia một từ cũng không dám khai ra sự thật.



Hoàng Ưng thoáng liếc mắt qua nhìn Di Thiên nằm trên giường bệnh màu trắng, hơi thở yếu ớt cực kì giống như chỉ cần động nó liền chấm dứt,y khẽ nhíu mày.



Sở Ngạo một hồi trầm mặc, không nhanh không chậm phun ra một câu:



-Nối máy với Mục Hàn Dương.





Lam Ưng nghe lão đại phân phó, không chậm trễ chỉnh bàn phím máy tính, trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh một người đàn ông, đầu tóc bù xù, ánh mắt mông lung, đờ đẫn, hắn không ngừng đánh ngáp liên tục, hiển nhiên đang yên giấc bị giật đầu dậy a.



-Đại tổ tông của tôi ơi! Ngài biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Tôi suốt đêm qua có ca khẩn cấp, hiện tại rất mệt, cậu...



Không đợi Mục Hàn Dương than vãn kể lễ xong, Sở Ngạo không chút lưu tình chặn họng hắn, thanh âm không chừa một đường cự tuyệt nào:



-Ngay lập tức xuất hiện tại biệt thự nhà tôi. Nếu không...một nhà già trẻ của cậu không cần sống nữa.





Mục Hàn Dương dùng tốc độ ánh sáng mà tỉnh táo lại, bao lâu rồi hắn chưa nghe giọng điệu này của Sở Ngạo rồi nhỉ? Có người dám chọc vào vị đại nhân này sao? Xin thay mặt toàn bộ nhân loại thắp cho người đó một nén nhang a~, ngươi sẽ được tổ quốc ghi công .



Nhìn sắc mặt kém tới mức muốn đại khai sát giới kia, Mục Hàn Dương thực thức thời mà nhận ra có chuyện nghiêm trọng, hắn quan sát khung cảnh thì có lẽ Sở Ngạo đang ngồi chiến hạm, liền trả lời:



-Yên tâm, khi cậu về tới tôi sẽ có mặt.



Nói rồi hắn ngắt liên lạc.




Sở Ngạo nhìn màn hình trắng đen một chút rồi lại dời qua thân ảnh đang được truyền nước biển bên cạnh, mặt hắn tuy không chút biểu tình nhưng hai tay đã siết chặt.



" Di Thiên, lần này tôi tuyệt đối sẽ không buông tay..."



Hoàng Ưng, Hồng Ưng trao đổi thông tin qua ánh mắt mãnh liệt, dù bọn họ không có ý kiến gì với phu nhân thậm chí là ủng hộ lão đại nhanh nhanh lừa người ta vào tay (lừa cơ đấy =))), nhưng là...lão đại sao có thể mất bình tĩnh vì phu nhân được? Họ gặp nhau không bao lâu, tầm hai tháng đi, vậy mà... yêu từ cái nhìn đầu tiên gì đó chắn chắc không thể dùng được. Theo hắn đã rất lâu nhưng số lần thấy Sở Ngạo không thể khống chế được cảm xúc rất ít, mà hiện tại thấy hắn đang khẩn trương!



Mị lực của phu nhân thực cường đại a~.



....



Mục Hàn Dương nhìn chằm chằm vào Di Thiên, nửa ngày cũng không nói được một từ, Sở Ngạo...hắn mang nữ nhân về nhà? Hơn nữ lại vì nữ nhân này một mực chèn ép mình tới đây? Ây da, cái này...



Nhìn biểu cảm mất kiên nhẫn của Sở Ngạo thiếu chút nữa đem hắn lăng trì xử tử và ánh mắt thay bản thân cầu nguyện của đám Ưng phía sau, Mục Hàn Dương càng thêm khẳng định.



Sở phu nhân vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ahaha!!



Nắm bắt được tình hình xong, không tốn nửa giây dư thừa liền đem Di Thiên vào phòng mạch tư nhân, đóng cửa lại, cô ấy nhìn sơ qua cũng biết bị thương trầm trọng, không thể chậm trễ được. Sở Ngạo mắt thấy cánh cửa dần khép lại, hình ảnh của Di Thiên càng ngày càng thu hẹp cuối cùng là biến mất. Hắn trầm mặc môt chút rồi lại ra lệnh đẩy xe đi phòng khách chờ kết quả.





Một lúc sau, Hắc Ưng cầm một xấp giấy xét nghiệm ra, đưa nó cho Sở Ngạo, đứng một bên, sắc mặt nghiêm trọng nói:



-Lão đại, phân tích được trong máu của Nguyên Kỳ, cho thấy chỉ số của cậu ta cao hơn một người đàn ông trưởng thành bình thường 2.8 lần, trong đó còn có một loại thuốc đặc biệt kích thích các tế bào hoạt động ở mức tối đa còn đau đớn giảm xuống thấp nhất. Cậu ta lúc nào cũng trong tình trạng hưng phấn quá độ, không thể kiểm soát được hành vị của mình.



Nói xong y cúi đầu xuống thật thấp, giọng nói đầy tự trách:



-Thực xin lỗi, lão đại, tôi không thể phân tích ra thành phần của loại thuốc này!!



Sở Ngạo tay lật những tờ giấy xét nghiệm, xem xét một lúc hướng Hắc Ưng đưa qua:



-Không sao, thời gian còn rất nhiều!




-Vâng!



Hắc Ưng nhận lấy xấp giấy liền xoay người ra cửa, dù lão đại có nói vậy nhưng ngụ ý trong đó ai cũng hiểu, hắn muốn nói " Dù mất bao lâu cũng phải tìm ra". Hắc Ưng xem ra trong một đoạn thời gian sẽ không có thời gian rãnh rỗi rồi.



Bốn tiếng đồng hồ sau cánh cửa phòng mạch cũng mở ra, Hồng Ưng nhanh chóng đưa khăn cho Mục Hàn Dương lau mồ hôi cùng máu trên người, dù cho rất mệt nhưng hắn vẫn không quên nhiệm vụ của mình:



-Sở Ngạo, cô ấy hiện tại không còn gì đáng ngại nhưng khi nào tỉnh lại thì tôi không biết.



Sở Ngạo gật đầu một cái xem như đã biết, Mục Hàn Dương liền theo Hồng Ưng về phòng nghỉ ngơi.





-Chăm sóc cô ấy cho tốt!



Đây là Sở Ngạo nói với Hoàng Ưng.



-Tôi hiện tại có việc. Muốn báo cáo gì đến tìm Lam Ưng.



Nói xong xe lăn tự động lăn đi, Hoàng Ưng có một chút khó hiểu, lão đại gần đây hình như đang làm gì đó...mà quan trọng là chỉ có Lam Ưng biết được, nhưng đây không phải là thứ mà một cận vệ như y thắc mắc nên Hoàng Ưng liền thực hiện công việc mà Sở Ngạo giao cho , đem phu nhân bảo hộ từ gót chân lên tới đỉnh đầu, nếu có một chút sai sót sẽ bị hắn sử dụng cực hình mà thương yêu một phen ( đứa trẻ đáng thương ==)



...



Ánh bình minh đầu tiên lóe lên, chiếu sáng khắp một vùng trời, gió từ ngoài lùa vào làm màn cửa bay uốn lượn. Ánh sáng chiếu vào thân ảnh một nam nhân đeo mặt nạ đứng tựa vào cửa sổ, hắn nhìn ra xa xa nơi mặt trời xuất hiện, thân ảnh cô độc hòa với căn phòng trống không một bóng người. X trên tay cầm tờ giấy Di Thiên để lại hôm cô đi du lịch, hắn khẽ thở dài :



-Cô ấy sẽ không sao chứ?



X cứ đứng im lặng ở đó nhưng không một ai có thể cảm nhận sự cô đơn của hắn lúc này.



.