Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 52




Có người chạy tới, có người dời bàn, có người kinh hô. Nhưng tiếng va đập thảm thiết đó đã không còn.

Ngay sau đó, các nữ tỳ vội vàng thắp lại nến, ánh sáng trở lại trong phòng.

Mọi người kinh hoàng nhìn lại, chỉ thấy Từ Khấu Nguyệt tóc tai bù xù ngồi dưới đất bên cột trụ, trên người đã được khoác thêm áo choàng.

Không ai nhìn thấy khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Cam Đường phu nhân không quan tâm gì khác, lao đến ôm Từ Khấu Nguyệt, khóc không thành tiếng.

Sắc mặt Hoàn Nhan Tuấn tối sầm định nổi giận, Tạ Khước Sơn đã nhíu mày nói: "Hoàn Nhan đại nhân chỉ đùa một chút thôi, nhị tỷ làm gì mà khóc lóc, mất vui quá, tỷ đưa Đế Cơ đi thay quần áo đi."

Cam Đường phu nhân ôm Từ Khấu Nguyệt vội vã rời đi.

Tạ Khước Sơn như không có chuyện gì, nâng chung rượu lên, chúc mừng Hoàn Nhan Tuấn: "Hoàn Nhan đại nhân, đừng để ý mấy chuyện của nữ nhân, chúng ta tiếp tục uống rượu, chúc mừng ngài chiêu mộ được Tống tiên sinh, việc đóng thuyền đã có người lo."

Vẻ mặt Hoàn Nhan Tuấn lập tức giãn ra, cười nói với Tạ Khước Sơn, nâng chung rượu lên: "Tống tiên sinh, cùng nhau chứ?"

Tống Mục Xuyên vẫn không động đến chung rượu.

"Tống tiên sinh?"

Tống Mục Xuyên mặt không cảm xúc đứng dậy, chắp tay nói: "Thảo dân không chịu được rượu, về còn phải chỉnh sửa sách vở bản vẽ, đóng góp một phần sức lực cho sự nghiệp của Hoàn Nhan đại nhân. Hôm nay không nên uống rượu nữa, thảo dân xin phép cáo từ."

Ánh mắt hắn dừng lại ở bát canh ngọt bên cạnh chưa động đến, rồi nhìn sâu vào mắt Tạ Khước Sơn. Trong mắt người ngoài, đây là ánh mắt oán hận, nếu không phải chủ nhà hôm nay, hắn đã không rơi vào tình cảnh khó xử này.

Nhưng cái nhìn này lại khiến ngón tay Tạ Khước Sơn đang cầm ly rượu căng thẳng.

Hoàn Nhan Tuấn cũng không ngăn cản, chỉ gọi hai tên tùy tùng, bảo họ đi theo Tống Mục Xuyên với danh nghĩa "hộ tống".

Tạ Khước Sơn đưa chung rượu lên miệng, che đi hơn nửa biểu cảm suy tư của hắn.

Nếu không có cái nhìn của Tống Mục Xuyên, hắn sẽ không nhanh chóng suy nghĩ ra được mọi chuyện hôm nay đã diễn ra như thế nào.

Tống Mục Xuyên diễn xuất rất kín kẽ, nhưng chính vì quá chu toàn, Tạ Khước Sơn mới nhận ra Tống Mục Xuyên đang diễn, thể hiện hình tượng một kẻ sĩ yếu đuối một cách rất nhuần nhuyễn. Chỉ trong tình huống như vậy, việc hắn ta đồng ý làm việc cho Kỳ nhân mới đáng tin hơn là chủ động quy phục, sẽ không ai nghi ngờ.

Nếu Tống Mục Xuyên thực sự không muốn nhận công việc ở Thuyền Bạc Tư, hắn sẽ tìm mọi cách để đưa hắn ta đi. Nhưng giờ phút này hắn mới nhận ra, Tống Mục Xuyên là tự nguyện.

Hắn quá hiểu người bạn tốt này của mình. Kẻ sĩ đầy kinh luân trông có vẻ yếu đuối, nhưng đối với những việc đã quyết định, có một quyết tâm khó lay chuyển. Chỉ cần Tống Mục Xuyên không muốn, dù dưới áp lực cao của Hoàn Nhan Tuấn, hắn ta vẫn có cách từ chối.

Ví dụ như lấy cái chết để chứng minh. Đây là điều hắn ta có thể làm. Nhưng Tống Mục Xuyên không chỉ không làm vậy, mà còn nhẫn nhục chịu đựng trong tình huống này. Trừ phi... Tống Mục Xuyên cố ý dấn thân vào cái bẫy này.

Ánh mắt Tạ Khước Sơn trầm xuống.

Tống Mục Xuyên đã quyết tâm vào cuộc. Hắn ta đã thoát thai hoán cốt có mưu đồ cực lớn, mà Tạ Khước Sơn khi đối mặt với người bạn cũ đã mất đi sự đúng mực, bị dao động.

Tạ Khước Sơn uống cạn chung rượu, một cơn đau nhói vào đầu, hắn nhíu mày, đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương, ánh mắt vô tình lướt qua, dừng lại trên người thiếu nữ bên cửa sổ.

Nàng cúi người đóng cửa sổ, lén rút mũi tên ghim trên khung cửa ra, giấu vào tay áo. Lén lút quay đầu lại, vừa lúc chạm mắt với hắn.

Ánh mắt nàng lập tức tối sầm lại, mang theo sự khó hiểu và oán hận, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc, như không có chuyện gì trở về chỗ ngồi của mình. Edit: Fb Frenalis

Xem ra ngay cả nàng cũng cho rằng, là hắn cùng Kỳ nhân liên thủ ép Tống Mục Xuyên vào khuôn khổ.

Ừm, cũng không phải chuyện xấu gì.

*****

Trong phòng, Cam Đường phu nhân đau lòng vén váy Từ Khấu Nguyệt lên, mắt cá chân nhỏ bé của nàng ta đã bị xích sắt nặng nề cọ xát thành một vòng máu.

Đây từng là một thiếu nữ hoạt bát như thế nào, chạy nhảy trong hoàng cung nguy nga, làn váy như cánh diều trên bầu trời tung bay theo bước chân nàng ta.

Nàng ấy đau lòng vô cùng, gọi: "Yểu Yểu..."

Nghe tiếng gọi quen thuộc mà xa xôi, trên gương mặt thất thần của Từ Khấu Nguyệt mới hiện lên một tia đau thương thực sự.

Cam Đường phu nhân muốn bôi thuốc cho vết thương trên chân Từ Khấu Nguyệt.

"Mợ..." Nước mắt như dòng suối chảy xuống, Từ Khấu Nguyệt đưa tay ngăn lại, "Hắn ta không cho con bôi thuốc, nếu bị hắn ta nhìn thấy..."

Cam Đường phu nhân sững sờ, biểu cảm trên mặt từ ngạc nhiên đến đau lòng, rồi đến phẫn nộ, trong khoảnh khắc ngàn lời vạn chữ lướt qua đầu lưỡi, nhưng lại không nói nên lời.

Nàng ấy nâng mặt Từ Khấu Nguyệt, lẩm bẩm: "Yểu Yểu, đừng sợ."

Nhưng lại bất lực, làm sao nàng ấy có thể khiến Từ Khấu Nguyệt không sợ hãi? Nàng ấy không dám nhìn vào mắt Từ Khấu Nguyệt nữa, chỉ đau buồn đặt trán mình lên trán nàng ta, cố gắng truyền chút sức lực ít ỏi.

"Mợ sẽ nghĩ cách giết tên súc sinh đó, cứu con ra, con chờ mợ một chút, được không?"

Trái tim Từ Khấu Nguyệt như tro tàn: "Mợ, đừng lấy trứng chọi đá. Đời con đã thế này rồi, con thậm chí còn may mắn..."

Nói đến đây, lại nghẹn ngào.

Cam Đường phu nhân đương nhiên hiểu ý nàng ta. Hơn nửa số người trong hoàng tộc, người thì chết, người thì bị bắt, sống cuộc sống không thấy ánh mặt trời ở Đại Kỳ, còn Từ Khấu Nguyệt bị đưa đến Lịch Đô phủ, dù sao cũng là trở về cố quốc, dù sao cũng có cơm ăn áo mặc...

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

"Chỉ cần các người có thể sống tốt, con không còn mong muốn gì khác."

"Chưa đến lúc bỏ cuộc!"

Lời nói của Cam Đường phu nhân quá kiên quyết, khiến Từ Khấu Nguyệt không khỏi ngạc nhiên.

"Tồn tại." Từ Khấu Nguyệt lẩm bẩm rồi ngẩng đầu lên: "Vừa rồi Tạ... Tạ Khước Sơn nói với con một câu."

Cam Đường phu nhân sững sờ.

"Vừa rồi... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trong bóng tối, Từ Khấu Nguyệt kiên quyết đâm đầu vào cột, nàng nghĩ rằng giây tiếp theo sẽ là đầu vỡ máu chảy, không ngờ lại đụng vào một vòng tay ấm áp. Người đó nhanh chóng khoác áo choàng lên người nàng, trong sự hỗn loạn xung quanh, để lại hai chữ bên tai nàng: "Tồn tại."

Lúc đó nàng mới nhận ra, đó là thang âm của Tạ Khước Sơn.

"Con vốn tưởng rằng, hắn giờ đây quyền cao chức trọng, sẽ trả thù riêng bỏ đá xuống giếng với con."

Cam Đường phu nhân biết chuyện cũ này, giữa Từ Khấu Nguyệt và Tạ Khước Sơn, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng có một mối ân oán không hề nhẹ.

Sau khi Tạ Khước Sơn đỗ cử nhân, năm đầu tiên đã có thể tham gia thi hội, vốn dĩ sẽ không có gì sai sót, nhưng văn chương của hắn lại bị Từ Khấu Nguyệt nhìn thấy.

Lúc đó Từ Khấu Nguyệt là một nữ tử tài hoa, bái đại nho đương triều làm thầy, tài học của nàng ta nổi tiếng khắp Đông Kinh, nàng ta tình cờ đọc được văn chương của Tạ Khước Sơn, rất thưởng thức, sau khi nghe ngóng lại biết hắn phản nghịch đoạn tuyệt với gia tộc, thái độ lập tức thay đổi 180 độ, cho rằng người này có tài mà vô đức, bất trung bất hiếu, không xứng làm quan, liền sai người gạch tên hắn khỏi danh sách thí sinh kỳ thi mùa xuân, không cho hắn thi.

Điều này khiến chàng thiếu niên kiêu ngạo phải đợi thêm ba năm. Sau đó, Tống gia nhị lão và Cam Đường phu nhân đã cứu vãn tình thế, ba năm sau hắn mới có cơ hội tham gia thi hội một lần nữa.

Nhưng hắn vừa lên trường thi, chưa đợi kết quả đã bỏ đi biệt xứ.

Sau khi hắn bỏ trốn, Từ Khấu Nguyệt cũng thỉnh thoảng nghe thấy tên người này từ người khác, nàng ta căm ghét tên nghịch tặc này, cho rằng phán đoán của mình năm đó không sai chút nào. Edit: FB Frenalis

Nàng ta khi đó còn trẻ, lại được nuông chiều, làm sao biết được đạo lý làm người phải chừa một đường lui.

Giờ đây gặp lại Tạ Khước Sơn, địa vị của họ đã đảo ngược, nàng ta vừa sợ vừa lo lắng về hắn, mối thù cũ năm xưa như một lưỡi dao trên đầu nàng ta, có thể khiến tình cảnh vốn đã khó khăn của nàng ta trở nên tồi tệ hơn bất cứ lúc nào.

Nhưng nàng ta không ngờ, nam tử mà trong mắt nàng ta đảo lộn luân thường đạo lý, làm việc tàn nhẫn độc ác lại ra tay cứu nàng ta, giữ lại cho nàng ta một chút thể diện.

"Triều Ân hắn... Dù sao trên người cũng chảy dòng máu Tạ gia," Cam Đường phu nhân nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng ta, "Nhưng nhiều lúc ta cũng không hiểu được hắn. Có đôi khi ta mơ hồ có ảo giác... Tam đệ vẫn là Tam đệ năm xưa..."

"Địa vị của hắn ở Đại Kỳ rất cao..." Từ Khấu Nguyệt vẫn như đang dội một gáo nước lạnh vào Cam Đường phu nhân, "Hoàn Nhan Tuấn rất tin tưởng hắn, họ đều là người của Hàn Tiên Vượng, thừa tướng Đại Kỳ."

Cam Đường phu nhân thở dài, tình thế rối ren khiến nàng ấy khó có thể nhìn thấy một tia hy vọng.

Lúc này, có người gõ cửa bên ngoài: "Lệnh Phúc Đế Cơ, yến tiệc kết thúc, Hoàn Nhan đại nhân phải về phủ."

Ánh mắt Từ Khấu Nguyệt lại dâng lên nỗi tuyệt vọng khi phải trở về nhà giam, nàng ta không dám trì hoãn nửa khắc, vội vàng đứng dậy.

"Mợ, đừng lo lắng cho con." Nàng ta nói khẽ.

Đừng quan tâm sống chết của con, chỉ cần các người tự do có thể sống tốt, đó là tâm nguyện lớn nhất của nàng lúc này.

Chuông gió trên xe ngựa đung đưa theo chuyển động, tiếng chuông vang vọng trên con phố vắng vẻ ban đêm, như âm thanh của quỷ dữ từ âm phủ vọng lên.

Hoàn Nhan Tuấn và Từ Khấu Nguyệt ngồi cùng nhau trong xe ngựa, Từ Khấu Nguyệt cố gắng co rúm vào một góc.

Hoàn Nhan Tuấn tâm trạng rất tốt, không có ý định so đo với Từ Khấu Nguyệt, khóe mắt còn có chút ý cười, lười biếng kéo nàng ta lại, ôm vào lòng.

Thanh âm dịu dàng: "Mợ ngươi đã nói gì với ngươi?"

Từ Khấu Nguyệt căng thẳng rụt lại, lắc đầu.

Hoàn Nhan Tuấn ngồi xổm xuống trước mặt Từ Khấu Nguyệt, kéo váy nàng ta lên, xem vết thương trên mắt cá chân nàng ta.

Thấy vết thương chưa được bôi thuốc, hắn ta nở một nụ cười hài lòng: "Thật nghe lời."

Hoàn Nhan Tuấn, người mà ngày thường không ai dám động đến, lại dịu dàng ngồi xổm trước mặt Từ Khấu Nguyệt, lấy ra một hộp thuốc mỡ nhỏ từ trong tay áo, cực kỳ kiên nhẫn bôi thuốc cho nàng ta: "Ngươi nói xem, đêm nay chẳng qua là vui đùa một chút, sao lại làm thật vậy?"

Từ Khấu Nguyệt không dám nói gì, nàng không đoán được tính tình của Hoàn Nhan Tuấn, lúc thì thô bạo với nàng, nhưng có lúc lại rất dịu dàng, thậm chí còn xin lỗi nàng.

"Ngươi không vui sao? Ta gọi Trương Triết Tồn đến bồi ngươi được không?"

Đồng tử Từ Khấu Nguyệt đột nhiên mở to, nghe câu nói này như thể bị sỉ nhục nặng nề.

Hoàn Nhan Tuấn nói một cách thờ ơ, giọng nói ẩn chứa sự chế giễu tàn nhẫn: "Bây giờ hắn rất nghe lời, giống như con chó ta nuôi vậy."

"Ta không muốn gặp hắn!" Lần đầu tiên nàng thể hiện cảm xúc mạnh mẽ như vậy.

Trương Triết Tồn là phu quân của Từ Khấu Nguyệt, hay nói đúng hơn là phu quân trước khi còn ở triều Đại Dục.

Từ khi họ bị bắt đến Đại Kỳ, mọi quy tắc về phu thê, phụ mẫu, đều bị Kỳ nhân chà đạp dưới chân, những người hoàng tộc cao quý này thậm chí còn không có nổi một chiếc quần lót để mặc.

"Ồ? Không phải ngày nào ngươi cũng nhớ hắn sao?"

"Ta... không có..." Từ Khấu Nguyệt chỉ biết run rẩy lắc đầu, không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Thanh âm Hoàn Nhan Tuấn trở nên u ám, hắn ta ngồi thẳng dậy, bóng dáng phủ lên người Từ Khấu Nguyệt. Hắn ta bóp cằm nàng, ép nàng nhìn mình: "Cả ngày ủ rũ, ngay cả với ta cũng không có sắc mặt tốt, không phải nghĩ đến hắn... vậy thì nghĩ gì?"

Không đợi nàng ta trả lời, nụ hôn đã như mưa bão ập xuống.

Xe ngựa đã đến trước phủ, nhưng người trong xe vẫn chưa xuống. Rèm xe lay động, có tiếng rên rỉ của nữ tử vọng ra từ tấm rèm.

Bọn thị vệ tập mãi thành thói quen, cúi đầu ở bên ngoài xe ngựa chờ đợi.

Qua hồi lâu, Hoàn Nhan Tuấn mới đỡ đai lưng từ trên xe ngựa bước xuống, sải bước ngông nghênh vào phủ.

Người đã khuất sau bức tường không còn thấy bóng dáng, một thanh âm run rẩy mới vang lên từ trong xe ngựa: "Xin... cho ta một kiện y phục... Làm phiền."