Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 137




Tạ Khước Sơn bàn xong việc trở về doanh trướng của mình đã là đêm khuya, Nam Y vậy mà vẫn đợi hắn trong trướng.

Thấy hắn trở về, nàng lại giả vờ giận dỗi, trong lòng thật ra đã nguôi giận từ lâu, cả đêm đều âm thầm lo lắng về việc sứ giả triều đình đến.

Nói chuyện lâu như vậy, hẳn là đã có kết quả rồi chứ?

Biết nàng đang lo lắng điều gì, Tạ Khước Sơn mỉm cười trấn an.

"Viện binh sẽ sớm đến thôi."

"Thật sao?" Nam Y kinh ngạc đến mức gần như nhảy dựng lên khỏi ghế đẩu.

Tạ Khước Sơn khoan khoái trả lời: "Ta có thể lừa muội sao?"

Nam Y nhìn Tạ Khước Sơn với vẻ không tin tưởng lắm: "Sao có thể dễ dàng giải quyết như vậy?"

"Hoàng thượng tin tưởng ta, cũng có ý muốn bảo vệ Lịch Đô phủ, thế chẳng phải đã đủ để mọi việc trở nên dễ dàng rồi sao?"

Nam Y vẫn còn nghi ngờ: "Nếu Hoàng thượng thật sự muốn như vậy, tại sao viện binh vẫn chưa đến?"

"Thuyết phục quần thần không phải chuyện dễ dàng, trong thời kỳ đặc biệt, phải dùng một số biện pháp đặc biệt. Quân đội thực ra đang ở Hoài Sóc, cách bờ sông không xa, nhưng chưa có quân lệnh thì sẽ không đến Lịch Đô phủ trước. Tuy nhiên, nếu Kỳ binh tấn công, họ sẽ phải xuất binh để tự bảo vệ mình..."

Nam Y lập tức hiểu ra: "Các người muốn dùng tình huống giả để dụ họ xuất binh?"

Tạ Khước Sơn gật đầu: "Đợi đến khi thắng trận, sẽ tạ tội với triều đình, nhưng dù sao cũng phải giải quyết tình thế nguy cấp của Lịch Đô phủ trước."

Nam Y lúc này mới tin tưởng gật đầu, sứ giả có thể mang đến một kế sách mạo hiểm như vậy, có lẽ Hoàng thượng cũng đã ngầm đồng ý.

Nỗi lo lắng trong lòng nàng thoáng dịu đi, nàng ngước nhìn Tạ Khước Sơn, hắn đang nói về công vụ, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào nàng. Nàng nhìn kỹ vào mắt hắn, thật kỳ lạ, trong mắt hắn không hề có chút buồn bã nào. Lục Cẩm Tú đã nói những lời nặng nề như vậy, nàng nghĩ rằng hắn dù không thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng hẳn phải chất chứa nỗi đau.

Nhưng sau khi hắn từ doanh trại trở về, dường như mọi ưu phiền đã tan biến, cả người trở nên nhẹ nhõm... Chẳng lẽ viện binh thật sự sắp đến? Nam Y đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên nhận ra đêm đã khuya, họ đang ở một mình trong cùng một trướng. Trong quân đội có kỷ luật nghiêm minh, bình thường nàng sẽ không đến doanh trướng của hắn, hôm nay là do tình thế bắt buộc. Nàng cảm thấy có chút ngại ngùng.

"Vậy thì tốt rồi... Vậy ta đi đây."

"Muội không muốn ở lại với ta một chút sao?" Hắn nhìn nàng với vẻ đáng thương.

Trong lòng Nam Y thầm mắng, rõ ràng đã dặn nàng đừng tỏ ra dễ dãi với hắn, nhưng lúc này nàng lại mềm lòng.

Hắn có lỗi gì đâu? Hắn rõ ràng là người đáng được cảm thông nhất trên đời này, mọi người đều nợ hắn. Nhưng hắn vẫn quá đàng hoàng, hắn sẽ không giống nàng mà đi đôi co với người khác, làm những hành động mạnh mẽ nhưng vô ích.

Thôi được, vậy nàng sẽ thay hắn nói, giúp hắn đáp trả lại những lời ác ý đó. Cho dù cả thiên hạ có phỉ báng, nàng cũng sẽ đi giải thích rõ ràng với từng người một.

Trong lòng đã quyết định, nhưng nàng vẫn không nhịn được tận hưởng niềm vui thầm kín mà hắn dành cho nàng, trên mặt vẫn cố tỏ ra miễn cưỡng và kiêu ngạo.

"Ở lại với huynh thế nào, đây là quân doanh."

Hắn cười: "Muội đang nghĩ gì vậy?"

Vốn dĩ nàng không nghĩ gì cả, nhưng hắn vừa nói vậy, mặt nàng lại đỏ bừng. Lại giở trò này nữa! Nàng bực tức giả vờ bỏ đi, hắn một tay kéo nàng vào lòng, ôm chặt.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Cằm hắn cọ cọ vào vai nàng, có chút ngoan ngoãn một cách khó hiểu.

"Đã bôi thuốc lên mặt chưa?"

"Vẫn là nhị tỷ biết thương ta, giúp ta bôi thuốc."

"Ta cũng thương muội mà."

"Không bằng ta thương huynh." Nói xong, Nam Y lại tỏ ra tủi thân rõ ràng. Nàng không muốn lúc nào cũng như vậy, có lẽ là quá đồng cảm với từng giai đoạn của hắn, nên trái tim nàng hoàn toàn bị hắn nắm giữ. Nàng sợ có lúc hắn sẽ gục ngã, sợ nàng không thể kéo hắn dậy, nàng hy vọng mọi chuyện sẽ sớm kết thúc, dù kết quả thế nào, chỉ cần là kết quả nàng muốn thấy, nàng không chấp nhận khả năng khác.

Hắn tham luyến mà ôm nàng thật chặt: "Đúng vậy, nếu không có nàng, ta biết làm sao đây."

Rõ ràng là lời nói đùa để dỗ dành người khác, mang theo chút ý cười, nhưng lại khiến người nghe cảm nhận được sự chân thành cùng yếu đuối. Bình thường hắn đâu có nói những lời ngọt ngào như vậy, khi ra trận càng nghiêm nghị hơn, nhưng lúc này những lời nói ra lại ngọt ngào một cách kỳ lạ.

Có lẽ tin tốt từ triều đình đã khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Nàng được hắn ôm đến nỗi cả người nóng lên, tâm trí vốn trống rỗng bỗng nhiên bắt đầu nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.

Nàng vội vàng ngăn dòng suy nghĩ của mình, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn, giả vờ ghét bỏ: "Ta vừa mới tắm rửa xong, huynh mấy ngày không tắm, ôm ta thế này sẽ lây hết mùi hôi cho ta."

Tạ Khước Sơn ngửi thử ống tay áo mình: "Có sao?"

"Đương nhiên là có."

"Vậy muội ngủ trước đi, ta ra sông tắm."

"Ai ——"

Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng khoác áo lên, rời khỏi doanh trướng.

Cái gì mà nàng ngủ trước? Ngủ ở chỗ hắn? Thế này thành ra thể thống gì, bên ngoài doanh trướng người qua kẻ lại, một chút động tĩnh cũng sẽ bị nghe thấy rõ ràng, nếu bị người khác nhìn thấy không biết sẽ bị đồn thổi ra sao!

Nàng sẽ không ở lại đây!

Nhưng khi Tạ Khước Sơn trở về, ánh nến trong doanh trướng đã tắt, trong chăn có một hình người nằm phình phình. Hắn lặng lẽ mở mép chăn, nhẹ nhàng chui vào.

Hắn ôm lấy nàng từ phía sau.

Nàng giả vờ ngủ say không nhúc nhích, nhưng cảm nhận được quần áo trên người hắn vẫn còn hơi lạnh từ gió đêm cùng nước sông, nhanh chóng truyền hơi ấm sang lưng nàng.

Hơi thở của hắn phả vào gáy nàng, có lẽ vì chạy nhanh trở về nên hơi thở có chút gấp gáp.

Trong lòng nàng như có hàng ngàn con kiến đang bò lồm ngồm.  Edit: FB Frenalis

Hắn không ngủ, trông như thành thật mà ôm nàng, nhưng tay lại không an phận mà trượt vào trong áo nàng.

Nam Y cuối cùng không chịu nổi, trở mình đối mặt với hắn.

Giấu đầu lòi đuôi, nàng thề son sắt mà nói: "Không được làm gì cả, chỉ ngủ thôi."

"Ừ, đương nhiên." Hắn đáp lại một cách lơ đãng, ánh mắt nóng rực nhìn nàng trong bóng đêm, như một đóa hoa gần trong gang tấc. Vừa mới hứa hẹn được một giây, hắn liền thuận thế ngậm lấy môi nàng.

Cái tên đăng đồ tử này!

Nhưng ý nghĩ kháng cự nhanh chóng bị nụ hôn kiều diễm của hắn làm tan rã, hoàn toàn bị cuốn theo. Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, chiến sự cũng liên tục kéo dài, tinh thần ai cũng đều căng thẳng, họ cũng thật lâu rồi không có thời gian ôn tồn bên nhau. Thậm chí họ còn chưa có thời gian suy nghĩ về những chuyện tình cảm này, nhưng một khi đã gần nhau rồi, bản năng và dục vọng đều bị đánh thức. Chúng như một cơn hồng thủy, mênh mông cuồn cuộn, không thể kiểm soát mà chiếm lĩnh từng ngóc ngách cơ thể.

Mềm mại, hòa tan, thiêu đốt, phóng túng.

Họ gắt gao dán sát vào nhau, trong bóng đêm chỉ có những âm thanh nhỏ bé bị kìm nén. Bàn tay thô ráp của hắn chui vào trong áo nàng, tùy ý xoa bóp vùng da mềm mại như rau câu.

Nàng bị hôn đến choáng váng, trong đầu còn giữ được chút lý trí cuối cùng, nghĩ rằng chỉ có thể dừng lại ở đây, không thể tiến thêm nữa. Phòng tuyến của nàng từng tầng từng tầng bị công phá, đến khi hắn thuần thục cởi bỏ áo trong của nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi ngực tuyết trắng, nàng vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng đó chỉ là lướt qua rồi sẽ ngừng lại.

Hắn quá hiểu cách khiêu khích, khiến nàng suýt nữa đã quên mình đang ở đâu.

"Không được... Không thể như vậy..."

Động tác của hắn mới dừng lại, không tình nguyện mà ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh của hắn đầy khát vọng khó che giấu. Nàng á khẩu không trả lời được, lại một lần nữa nhượng bộ.

"Được không?" Hắn ghé vào tai nàng, giọng thì thầm như cầu xin, lại như dụ dỗ.

Nàng đành lắp bắp đáp một tiếng.

Hắn ôm lấy nàng từ bên cạnh, động tác cực kỳ cẩn thận, nhưng điều đó chỉ làm cơn khát trở nên khó chịu hơn.

Ánh lửa của đội tuần tra bên ngoài cùng với tiếng bước chân dần tiến lại gần, ánh sáng thoáng chốc chiếu rọi vào trong trướng. Nam Y sợ hãi, vội nâng eo lên, cố gắng chống đỡ thân mình để thoát ra.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Trong lòng nàng đầy sợ hãi, xoay người đối diện với hắn, đôi mắt ướt đẫm, mồ hôi ròng ròng từ tóc mai dán chặt vào gương mặt, nàng lung tung bóp tay hắn, không tiếng động trách cứ hắn quá lỗ mãng. Hắn đành phải hôn lên gương mặt nàng để trấn an.

"Không sao đâu, sẽ không có ai vào..." Hắn vẫn cố gắng dỗ dành nàng.

"Huynh chỉ biết gây ra động tĩnh..." Nàng nửa trách móc, nửa uất ức, nước mắt lưng tròng mà đẩy hắn ra.

Hắn dứt khoác nhấc nàng lên bế xuống giường.

Bên ngoài lại có ánh lửa lướt qua, lều trại cũng sáng lên. Cảm giác vụng trộm khiến người ta vừa hồi hộp vừa kích thích, các giác quan dường như đều được khai mở đến cực điểm, khoái cảm cũng mạnh mẽ hơn bình thường.

Ánh lửa cuối cùng cũng lóe qua, bóng tối lại bao trùm.

Nàng giống như cánh hoa lê bị gió bão đánh rơi, xụi lơ dựa vào vai hắn.

Hắn thở dốc, qua một lúc lâu mới ôm nàng trở lại giường, vắt một chiếc khăn sạch, từng chút một nhẹ lau mồ hôi trên cơ thể nàng.

Nàng không còn chút sức lực, chỉ có thể mặc hắn đùa nghịch. Làn nước lạnh lẽo chạm vào da thịt làm dịu đi cơn nóng rực trong người, cực kỳ thoải mái.

"Đợi đánh giặc xong, chúng ta sẽ về nhà..." Nàng đã chìm vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, không biết mình đang nói mê sảng gì, "Ở nhà thì không cần phải lén lút nữa... Mệt quá..."

Hắn cười, cũng nằm xuống, ôm nàng cùng chìm vào giấc ngủ.

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, nàng dường như nghe thấy hắn gọi tên nàng khe khẽ.

"Nam Y."

"Ừm..."

"Ta là một kẻ tồi tệ."

Thanh âm hắn rất nhẹ, câu nói ấy như lông vũ lướt qua tai nàng, nàng không còn đủ tỉnh táo để hiểu ý nghĩa của chúng.

"Hửm?" Nàng lại ậm ừ một tiếng, gần như đã ngủ say.

Một lúc lâu sau, hắn mới vỗ nhẹ vào lưng nàng.

"Không sao đâu, quên đi."

Thật mệt mỏi, mắt không thể mở ra được.

Không biết đã ngủ bao lâu, Nam Y cảm thấy có người đang lay nàng. Nàng đẩy người đó ra, muốn tiếp tục ngủ.

Không ngờ người đó không chịu bỏ cuộc, thấy nàng không tỉnh, liền dứt khoát tới gần hôn nàng.

Nàng bị hôn đến thất điên bát đảo, cuối cùng cũng có vài phần thanh tỉnh, hé mắt nhìn thấy Tạ Khước Sơn đang ở rất gần: hắn có nhiều tinh lực như vậy sao?

Người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tay đã theo bản năng sờ xuống dưới, nhưng lại bị hắn nhanh nhẹn chặn lại.

Hắn nửa đùa nửa thật nói: "Một lát nữa thám báo doanh trại sẽ có nhiệm vụ, muội mà không quay về, người trong doanh sẽ đi tìm đấy."

Lời này khiến Nam Y còn đang mơ màng phải mất một lúc mới hiểu ra, đột nhiên bật dậy khỏi giường, mặt đỏ bừng, hung hăng lau miệng, có chút xấu hổ chuyển thành tức giận.

"Huynh gọi dậy thì gọi dậy thôi, hôn ta làm gì!"

Tạ Khước Sơn vẫn cười, nói: "Muội còn nửa nén nhang nữa để quay về."

Nam Y luống cuống tay chân tìm y phục trên giường, đến cả đai lưng cũng không thấy đâu. Khi ánh mắt cười như không cười của Tạ Khước Sơn liếc qua, nàng mới phát hiện y phục đã bị vắt trên giá. Nàng không còn để ý đến việc mình đang trần như nhộng, vội vàng xuống giường chạy đi lấy.&

Ánh mặt trời đã ló rạng, toàn bộ cảnh xuân trên người nàng đều hiện rõ mồn một. Ánh mắt trần trụi của hắn không hề che giấu, khiến nàng có chút thẹn thùng, như bịt tai trộm chuông mà che chắn, trừng mắt lườm hắn một cái.

Nàng nhanh chóng mặc y phục, nhưng hắn vẫn muốn trêu chọc, từ phía sau ôm lấy nàng, cằm cọ cọ vào gáy nàng, khiến toàn thân nàng nổi lên một trận ngứa ngáy.

Khi nàng đang buộc đai lưng, tay hắn lại trêu đùa bên trong áo nàng. Cuối cùng, Nam Y không thể chịu nổi, nửa răn dạy nửa cầu xin: "Ta không còn kịp rồi!"

Tạ Khước Sơn hôn nhẹ lên má nàng, cuối cùng cũng buông tha cho nàng sau một hồi cọ xát.

Ngày thường rõ ràng hắn không phải người ham mê sắc dục, vậy mà hôm nay lại kỳ lạ như thế. Nhưng nàng không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, vội vàng mặc y phục, nấp sau màn quan sát một hồi, rồi mới canh lúc không ai chú ý, chạy vội ra ngoài.

Tên cẩu nam nhân, ăn sạch rồi còn trêu đùa nàng!