Kim Lăng.
Ngôi chùa cổ trăm năm.
Tạ Chiếu Thu theo phụ thân Tạ Chú đến Kim Lăng đã được một thời gian, đây là lần đầu tiên nàng ấy ra ngoài. Nàng ấy nhút nhát, đến một môi trường xa lạ luôn cần một thời gian dài để thích nghi, hôm nay bị mẫu thân thuyết phục mãi mới ra ngoài, cùng nhau đến chùa cổ lễ Phật.
Phía sau chùa cổ có một khu rừng, lá xanh um tùm hoa rơi lả tả. Thu tỷ nhi đi đâu cũng mang theo ống đựng bút vẽ của mình, nhìn thấy cảnh đẹp liền không nhịn được trải cuộn giấy ra ngay trên chiếc bàn đá đơn sơ, vẽ một bức tranh.
Một nữ tử bước vào khu rừng, dường như đang đứng đó đợi ai. Nàng ta mặc một chiếc áo khoác màu tím nhạt, tóc búi lệch để lộ một phần cổ thon dài như thiên nga. Thu tỷ nhi nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy nữ tử này có khí chất bất phàm, rõ ràng đang đứng giữa cảnh đẹp, nhưng không giống như đang thưởng ngoạn, mà giống như một tiên nữ độc lập trên thế gian, đôi mắt lạnh lùng đã nhìn thấu bốn mùa.
Gió chùa cổ thổi qua tà áo của nàng ta, Thu tỷ nhi cảm thấy rất đẹp, thế nên nữ tử đó đã được lưu lại trên bức tranh của nàng ấy.
Sau khi vẽ xong bức tranh, ngẩng đầu lên, Thu tỷ nhi thấy nữ tử cuối cùng cũng đợi được bạn đồng hành của mình, nhìn kỹ lại, đó dường như là phụ thân nàng ấy - Tạ Chú.
Hai người dường như đã nói gì đó, nhưng thanh âm rất nhỏ, nàng ấy không nghe thấy gì cả.
"Phụ thân?" Lúc này Thu tỷ nhi cũng không suy nghĩ nhiều, tiến lên xác nhận.
"Thu tỷ nhi?" Tạ Chú có chút ngạc nhiên, sắc mặt không tự nhiên trong giây lát. Ông ta không ngờ trong rừng còn có người khác, càng không ngờ lại gặp nữ nhi mình vốn ít khi ra ngoài ở đây.
"Vị này là..." Hoàn Nhan Bồ Nhược đánh giá Tạ Chiếu Thu, thiếu nữ nhỏ nhắn như nai con, mang theo sự nhút nhát tự nhiên, không có bất kỳ sự thù địch nào.
"Trưởng công chúa điện hạ, đây là tiểu nữ Chiếu Thu." Tạ Chú cung kính trả lời.
Nghe thấy danh hiệu này, Thu tỷ nhi liền hiểu nữ tử này là ai, lập tức trở nên căng thẳng như đối mặt với kẻ thù lớn, nàng ấy hành lễ: "Điện hạ."
Hoàn Nhan Bồ Nhược nhìn về hướng Thu tỷ nhi vừa đến, nhẹ nhàng nói: "Thu cô nương vừa rồi đang vẽ tranh ở đó sao?"
Thu tỷ nhi rụt rè gật đầu.
Tạ Chú vội vàng bổ sung một câu: "Tiểu nữ bình thường chỉ có sở thích này, vẽ bậy vẽ bạ thôi."
Hoàn Nhan Bồ Nhược đã rất tự nhiên đi về phía bàn đá, "Đã sớm nghe nói thiên kim của Tạ Chú đại nhân vẽ một tay tranh rất đẹp, trong kinh thành một bức tranh cũng khó cầu, phải để ta mở mang tầm mắt rồi."
Thu tỷ nhi chỉ có thể căng da đầu đi theo, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tạ Chú.
Tạ Chú đi theo, thấp giọng giải thích với Thu tỷ nhi: "Hôm nay trưởng công chúa đến chùa cổ cầu phúc, ta và mấy vị thế thúc thế bá của con đều đi cùng. Điện hạ lại lạc đường trong chùa, chúng ta tìm nhiều nơi, cuối cùng mới tìm thấy nàng ta ở rừng sau."
Thu tỷ nhi không nghi ngờ gì, mặc dù nàng ấy ở trong khuê phòng, nhưng cũng nghe nói một chút về tình hình bên ngoài. Đàm phán không phải diễn ra hàng ngày, vào thời gian rảnh rỗi, trung thư lệnh đại nhân với tư cách là chủ nhà nhiệt tình, đã để các đại thần dẫn Hoàn Nhan Bồ Nhược đi chơi khắp nơi ở Kim Lăng, sắp xếp lịch trình của nàng ta kín mít.
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Hoàn Nhan Bồ Nhược dù đi đến đâu, phía sau cũng có một đám thần tử đi theo, đây cũng là một hình thức giám sát trá hình. Lúc nàng ta ở một mình rất hiếm, vì vậy Thu tỷ nhi ban đầu hoàn toàn không nghĩ đến khía cạnh đó.
Trong lời đồn, vị trưởng công chúa này của Đại Kỳ có khuôn mặt đen như sắt, đầy tàn nhang, toàn thân béo ú xấu xí vô cùng lại còn dâm đãng, nhưng hôm nay gặp mặt trực tiếp, lại hoàn toàn khác với lời đồn, thậm chí còn có chút thân thiện không phù hợp với hoàn cảnh.
Thu tỷ nhi cảm thấy có chút mâu thuẫn, nàng ấy khó có thể liên hệ đối tượng có quốc thù với nữ tử xinh đẹp hòa nhã này. Tuy nhiên, ý nghĩ vừa xuất hiện, nàng ấy đột nhiên có chút hối hận.
Nàng ấy thất thần tại chỗ, bị Tạ Chú nhẹ nhàng kéo một cái, mới miễn cưỡng đi theo.
Hoàn Nhan Bồ Nhược đã đứng trước bàn đá. Trong tranh là một khu rừng cuối xuân, trong rừng có nữ tử, cảnh và người hòa quyện vào nhau, trên tranh càng thêm phần ý cảnh.
Hoàn Nhan Bồ Nhược ban đầu chỉ là khen ngợi qua loa, tùy ý xem qua, nhưng lúc này trong mắt lại có sự thưởng thức thực sự.
Nàng ta mỉm cười nhìn về phía Thu tỷ nhi: "Thu cô nương, người trong tranh này là ta sao?"
"Tiểu nữ vừa rồi không biết là trưởng công chúa, mạo muội đưa người vào tranh..." Thu tỷ nhi có chút bối rối, lắp bắp nói.
Hoàn Nhan Bồ Nhược vẫn rất thoải mái: "Vậy bức tranh này tặng ta được không?"
Họa sĩ đều rất nhạy cảm. Thu tỷ tỷ có thể cảm nhận được Hoàn Nhan Bồ Nhược thực sự thích bức tranh của nàng ấy, không có nửa phần khách sáo. Hơn nữa với địa vị của nàng ta, tại sao phải khách sáo với một thiếu nữ khuê các? Trưởng công chúa thậm chí không giống những người khác vì nàng ấy là nữ nhi mà xem thường tài năng của mình, ngược lại còn trân trọng tác phẩm của nàng ấy. Nếu nàng ấy không biết nàng ta là trưởng công chúa, thậm chí còn sẽ ngưỡng mộ sự phóng khoáng và quyết đoán của nữ tử này, là nữ nhi mà có thể có phong thái ung dung tự tại như vậy, đây đều là những phẩm chất mà nàng ấy không có và thường xuyên ao ước.
Nhưng trong lòng, nàng ấy lại không muốn tặng tranh của mình cho Kỳ nhân.
Tạ Chú làm sao không biết suy nghĩ của nữ nhi mình, dù sao Hoàn Nhan Bồ Nhược là khách quý của Kim Lăng, ngay cả Thẩm Chấp Trung cũng cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của nàng ta, một bức tranh không đáng để gây ra xung đột. Ông ta vội vàng giảng hòa: "Điện hạ thích, là vinh hạnh của tiểu nữ, sao dám từ chối?"
Phụ thân đã lên tiếng, Thu tỷ nhi không tiện nói thêm gì nữa, cúi đầu cuộn bức tranh lại, đưa cho Hoàn Nhan Bồ Nhược, sau đó vội vàng cáo từ.
"Mẫu thân còn đang đợi ở phía trước, tiểu nữ không dám làm phiền phụ thân và trưởng công chúa điện hạ bàn chuyện, xin phép đi trước."
"Vậy để ta chào hỏi lệnh đường một tiếng."
Thu tỷ nhi hành lễ, vội vàng rời đi. Edit: FB Frenalis
Nhìn bóng lưng Thu tỷ nhi khuất xa, Hoàn Nhan Bồ Nhược nửa đùa nửa thật nói: "Tạ đại nhân, nhà các ngươi quả nhiên là danh môn vọng tộc, thật sự ai cũng có tài năng xuất chúng."
Không biết vì sao, nét mặt Tạ Chú không được tự nhiên, chỉ cười gượng gạo: "Điện hạ quá khen."
Hoàn Nhan Bồ Nhược thu lại vẻ mặt, nghiêm nghị nói: "Lệnh ái không muốn tặng ta tranh, nhưng vì thân phận của ta mà phải tặng, điều này đã thức tỉnh ta, chuyện Tạ đại nhân vừa nói, ta đã có đối sách."
Thu tỷ nhi đi xa một đoạn, lo lắng quay đầu nhìn lại, đã không còn nhìn thấy trưởng công chúa và phụ thân nữa, nhưng nàng ấy luôn cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng có chút bất an.
******
Tin tức về cuộc đàm phán ở Kim Lăng đã truyền về Lịch Đô phủ, chia sông cai trị đã là xu thế không thể đảo ngược. Nhưng Lịch Đô phủ nằm ở phía Bắc con sông, e rằng sẽ bị giao cho Kỳ nhân quản lý.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong dân gian, gây ra phản ứng dữ dội của người dân. Việc thay đổi chủ nhân thực sự của đất nước dường như sắp xảy ra, việc bảo vệ bản thân đã không còn tác dụng nữa, mọi người đều lo lắng, tình cảm chống Kỳ ngày càng dâng cao.
Hoàn Nhan Tuấn thay đổi chính sách ôn hòa trước đây, tiếp tục phong cách đàn áp bạo lực của Cốt Sa. Đặc biệt là những học sinh của Thái Học dẫn đầu gây rối, hô hào tình cảm yêu nước thương dân, thấy một người bắt một người, muốn bóp chết mọi lời nói chống Kỳ.
Vì thuyền Long Cốt sắp được hoàn thành, Hoàn Nhan Tuấn không cần phải giả vờ tốt với Hán nhân nữa. Vài ngày nữa là đến lễ hạ thủy của con thuyền lớn, đại quân có thể vượt sông đến Kim Lăng bất cứ lúc nào, không còn bất kỳ trở ngại tự nhiên nào có thể ngăn cản kỵ binh của Đại Kỳ. Còn Lăng An Vương, tên vô dụng đó, tốt nhất hắn nên trốn cả đời, chỉ cần hắn dám lộ diện, họ sẽ lập tức bắt hắn.
Thêm vào đó, kẻ phản bội trong Lịch Đô phủ đã bị lôi ra, mặc dù Chương Nguyệt Hồi vẫn chưa bị bắt lại, nhưng dù sao cũng không thể gây rối nữa.
Hoàn Nhan Tuấn hiện tại đã nắm chắc phần thắng, hắn ta muốn tổ chức lễ hoàn thành thuyền Long Cốt thật long trọng, thể hiện uy quyền Đại Kỳ, mới có thể đè bẹp ý chí chiến đấu của những thường dân đó, đặt nền móng vững chắc cho việc cai trị Lịch Đô phủ sau này.
Nhưng mệnh lệnh hoàn toàn trái ngược của Hoàn Nhan Bồ Nhược lại được truyền về Lịch Đô phủ thông qua sứ giả: vì cuộc đàm phán diễn ra rất thuận lợi, để thể hiện thành ý hòa bình, nàng ta yêu cầu Hoàn Nhan Tuấn hủy bỏ lễ hoàn thành, tạm thời không hạ thủy thuyền Long Cốt.
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Điều này khiến Hoàn Nhan Tuấn có chút bối rối: tại sao Hoàn Nhan Bồ Nhược lại đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy?
Thuyền Long Cốt rõ ràng là một quân cờ quan trọng trong cuộc đàm phán, Kỳ binh có thể vượt sông hay không, quyết định mức độ đe dọa đối với Đại Dục, càng đe dọa lớn, họ sẽ càng đưa ra cái giá cao hơn để mua sự bình yên.
Cho dù cuộc đàm phán có thuận lợi đến đâu, cũng không đến mức tự chặt đứt cánh tay mình chứ?
Sau một thoáng tức giận, Hoàn Nhan Tuấn nhận ra có điều gì đó không ổn.
Mệnh lệnh này được truyền về một cách công khai, có nghĩa là, từ Kim Lăng đến Lịch Đô phủ, tin tức này coi như là công khai.
Trong quá trình đàm phán qua lại, quân cờ của cả hai bên đều được giữ bí mật nghiêm ngặt, hành vi truyền tin công khai như vậy, ngu ngốc đến mức không giống Hoàn Nhan Bồ Nhược.
Toàn bộ sự việc đều có vẻ kỳ lạ, Hoàn Nhan Tuấn có một suy đoán mới: có lẽ Hoàn Nhan Bồ Nhược đã biết được một số tin tức ở Kim Lăng, nhất định phải hủy bỏ lễ hoàn thành, nhưng do các kênh liên lạc bí mật đều bị cắt đứt nên chỉ có thể dùng cách này, bỏ qua nguyên nhân, mới có thể truyền mệnh lệnh đến tay Hoàn Nhan Tuấn.
Trong lễ hoàn thành... chẳng lẽ có bí mật gì không thể nói ra?
Hoàn Nhan Tuấn lập tức cảnh giác.
*****
Năm ngày sau, Bỉnh Chúc Tư sẽ thực hiện kế hoạch Niết Bàn ở Lịch Đô phủ.
Đây là thông tin Đại Mãn tiết lộ cho Hoàn Nhan Bồ Nhược.
Nhưng kế hoạch Niết Bàn rốt cuộc là gì, do ai thực hiện, tất cả đều chưa rõ.
Hoàn Nhan Bồ Nhược chỉ có thể đoán, năm ngày sau là lễ hoàn thành thuyền Long Cốt đã định, có lẽ Bỉnh Chúc Tư muốn nhân lúc đó đông người hỗn loạn, làm một số việc che mắt thiên hạ.
Nhưng dù là gì, trước tiên phải phá vỡ kế hoạch của đối phương, việc quan trọng nhất là hủy bỏ lễ hoàn thành.
Kênh liên lạc bí mật của Hoàn Nhan Bồ Nhược bị chặn, nhưng tình hình cấp bách, nàng ta phải truyền tin ra ngoài, vì vậy đã đổi một cách mà Thẩm Chấp Trung không thể ngăn cản, khó từ chối, đó là công khai đưa tin tức đến tay Hoàn Nhan Tuấn.
Thiền thất là một nơi tốt để gặp mặt, yên tĩnh, không người qua lại cũng sẽ không gây chú ý.
Trong thiền thất, Hoàn Nhan Bồ Nhược thành thạo dùng chổi nhỏ đánh trà, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào người đối diện.
"Nói đến, nghi vấn này đã ở trong lòng ta từ lâu. Hán nhân coi trọng trăng tròn thì khuyết, nước đầy thì tràn, tại sao tiên sinh lại làm ngược lại, đặt tên cho mình là Đại Mãn?"
"Ta tự biết mình đã đi ngược lại đạo của tổ tiên, vậy thì cứ đi một con đường đến cùng, không cầu trung dung, dù phải dùng mọi thủ đoạn cũng phải đạt đến cảnh giới "Đại Mãn" trong lòng ta."
Hoàn Nhan Bồ Nhược cười, cung kính đưa chén trà đã pha xong đến trước mặt Đại Mãn.
"Thử xem, chén trà này của học trò có làm tiên sinh hài lòng không?"
Đại Mãn nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm.
"Điện hạ pha trà đã rất thành thạo, ta không còn gì để dạy người nữa."
"Văn hóa Hán nhân rộng lớn và sâu sắc, ta còn nhiều điều phải học. Tương lai, còn phải nhờ tiên sinh cùng ta san bằng con đường phía trước, cùng nhau tạo nên một thời đại thịnh vượng mới."
"Tuy nhiệm vụ nặng nề và còn xa, nhưng không từ chối."
Hai người nâng chén cách không, nhìn nhau mỉm cười.
Đại Mãn nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi: "Chuyện lần trước nói với điện hạ, Nha Cửu đã điều tra ra manh mối gì chưa?"
******
Ba ngày trước kế hoạch Niết Bàn.
Lạc Từ trước đó bị Chương Nguyệt Hồi phái khỏi Lịch Đô phủ đi tiếp quản công việc kinh doanh ở Tây Nam. Chương Nguyệt Hồi luôn đối xử tốt với thuộc hạ, làm như vậy cũng không coi là bạc đãi Lạc Từ, mà Lạc Từ cũng là người trung thành, sau khi biết chủ nhân gặp nạn, hắn vừa hay đang ở gần Lịch Đô phủ, lập tức phi ngựa đến ứng cứu.
Khi hắn nhìn thấy Chương Nguyệt Hồi và Nam Y, hai người đã tiều tụy như ăn mày, thậm chí còn suýt va chạm với Kỳ binh đang tuần tra, họ lại không nhận ra đây chính là chủ nhân nổi tiếng của Quy Đường.
Khi Lạc Từ nhìn thấy họ ở bên nhau, trong lòng đã hiểu được phần lớn. Khi rời khỏi Lịch Đô phủ, hắn luôn cảm thấy chủ nhân sẽ gục ngã vì nữ nhân này, quả nhiên là vậy.
Hắn thậm chí còn có chút hối hận, lúc đó đáng lẽ nên bất chấp việc làm trái ý chủ nhân mà giết chết nữ nhân này, thì sẽ không có tình huống hiện tại.
Chủ nhân vẫn là chủ nhân hô mưa gọi gió đó. Lạc Từ đối với Chương Nguyệt Hồi không chỉ có lòng trung thành, mà còn có một phần ngưỡng mộ đối với kẻ mạnh.
Nhưng hiện tại nghĩ những điều này cũng đã muộn, may mắn là công việc kinh doanh ở Tây Nam đã được tách ra, Lạc Từ cũng đã giữ lại cho Chương Nguyệt Hồi phần tài sản cuối cùng, có thể giúp ngài ấy vực dậy bất cứ lúc nào.
Chỉ mong đừng có chuyện gì xảy ra nữa. Lạc Từ nghĩ.