Sao Hôm Nay Nữ Chính Lạ Vậy?

Chương 7: Anh thấy Ngọc như thế nào?




Chưa kịp nói hết câu, Đức Bảo xông lên ôm lấy thắt lưng của chàng trai nọ và xoay người quật xuống đất. Anh chàng vẫn híp mắt cười như mọi hôm nhưng mà không hiểu sao Trúc Vy vẫn thấy ớn lạnh trong người.

“Là một thằng đàn ông, nói lời như thế với một cô gái nhỏ là điều không thể chấp nhận được. Mày quen người ta vì thân dưới à? Nếu thế thì với dạng như mày thà làm Thái giám đi là vừa.”

“Mày là ai mà dám xen vào chuyện của tụi tao. Còn tụi mày nữa, mắc gì mà xen vào chuyện riêng của tao. Hả?” Chàng trai chật vật đứng dậy nhưng vẫn không quên to mồm chửi mắng.

Từ góc không ai để ý, Nghi từ từ móc trong túi lấy ra một thứ bí ẩn nào đó. Ngọc nhìn vật đó, liền đứng ngẩn tò te. Một thứ dung dịch màu tím đậm mà ai cũng biết đó là gì. Nhìn Nghi khẽ khịt mũi mở nắp lọ, sau đó liền nhẹ nhàng lên tiếng với mọi người xung quanh:

“Tránh ra, mọi người tránh ra.” Dứt lời, một mùi hăng nồng nặc toả ra. Trên đầu chàng trai chảy đầy mắm tôm, hắn ta lấy tay sờ lên đầu. Không chỉ mỗi hắn, mà tất cả mọi người đều ngỡ ngàng với hành vi vừa rồi của Thục Nghi. Này là sao? Cái cô nàng nhìn có vẻ thục nữ này sao có thể cầm thứ đó mà quăng thẳng vào đầu đối phương vậy?

Tất cả mọi người đều vội vàng che mũi lại. Đức Bảo không nhịn được cười phá lên dưới ánh mắt ngạc nhiên của những người khác. Anh nhìn Thục Nghi với đôi mắt sáng rực:

“Em thông minh thật đó Nghi. Đụng tay vào thứ này chi cho dơ tay.”

“Này mày nói gì, tụi bây tự nhiên lao tới đánh tao mà bây giờ dám nói vậy hả?” Chàng trai kia hung hãn lao vào nắm cổ áo Bảo.

Bảo vẫn duy trì nụ cười thường ngày của mình, nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng trai kia bẻ mạnh, làm cho hắn mất đà rồi nhanh chân gạc sau lưng hắn. Làm hắn ta một lần nữa té xuống đất. Chưa kịp mở miệng nói tiếp thì lại nghe thêm một tiếng Chát mạnh dưới chân phát ra.

“Anh tồi vừa thôi. Vậy mà anh dám nói là anh chỉ có mình tôi là người yêu. Cái thứ như anh, tôi cảm thấy không xứng đáng với tình yêu của mình.” Cô gái đỏ mắt la lớn rồi chạy vội ra ngoài.

“Hân, Hân… Anh xin lỗi mà…. Anh chỉ yêu mỗi mình em thôi.” Chàng trai hướng về phía cô gái từ từ vật vã đứng lên.

Chưa kịp đứng vững, hắn lại một lần nữa bị Nhã tát thẳng vào mặt. Thanh Nhã mặt lạnh đứng trước mặt hắn, nghiêm giọng nói:

“Tôi cũng chả cần một người đàn ông khốn nạn như anh, mình chia tay đi. Mọi người, đi về!” Dứt lời, cô nàng quay lưng một cách dứt khoát đi về.

Cả bốn người nhìn chàng trai kia, khẽ hừ nhẹ. Nếu không phải vì Nhã kêu về thì Bảo với Trúc Vy sẽ xáp lá cà tiếp rồi. Chứ vậy thì chưa có đã tay cho lắm.

Nhìn Nhã bình tĩnh đứng một góc đặt grab. Thục Nghi lặng lẽ đến gần và nói với cô nàng:

“Đừng vì thứ đó mà buồn, sau này cậu sẽ gặp một người tốt hơn mà…”

Nhã vẫn im lặng mà nhìn chằm chằm vào màn hình di động, giống như tâm trí cô đi du lịch đâu đó rồi. Thấy vậy Nghi khẽ thở dài.

Cả đám im lặng, không ai dám nói lời nào, khép nép nhìn Nhã ngồi lên xe. Bóng dáng của Nhã xa dần, Trúc Vy mới dám thở mạnh mà bảo mọi người giải tán, ai về nhà đó.



Trên xe, Trúc Vy và Đức Bảo đều im lặng, chẳng ai nói câu gì. Xe cứ chầm chậm chạy trên đường phố đông người. Dường như cả hai đang có những suy nghĩ riêng của riêng mình.

Đến nhà, Vy nhẹ giọng cảm ơn và trả nón cho Bảo. Chỉ là, khi cô đang chuẩn bị quay lưng vào nhà thì Đức Bảo nhanh tay nắm cổ tay cô. Trúc Vy khẽ ngước lên nhìn anh, cô chợt trợn tròn mắt. Cái biểu cảm này của Bảo, cô chưa từng thấy bao giờ. Anh đỏ mặt, tay còn lại khẽ che mặt, quay đầu nhìn kính xe, nhỏ giọng hỏi Trúc Vy:

“Em có thể cho anh xin facebook hay số điện thoại của Nghi được không? Anh…. Anh… muốn xin để có thể nói chuyện với em ấy…”

Trúc Vy đứng hình, vẫn cứ trợn mắt nhìn Đức Bảo. Thế là sao, sao nam chính lại không hề có cái gọi mà tình yêu sét đánh với nữ chính vậy? Sao anh có thể trúng tiếng sét ái tình với một người có thể nói chỉ là nhân vật qua đường Giáp? Cô không hiểu, cô không muốn hiểu…

Anh nhìn cô như vậy, nghĩ là chắc cô không muốn đưa thông tin của Nghi cho mình, tủi thân nhìn cô nói:

“Em không đưa cho anh cũng được, chỉ là, em có thể sau này… khi đi chơi với em ấy… em dẫn anh theo được không?”

Thấy cô vẫn ngẩn người nhìn mình, anh vội vàng sửa lời:

“Không cần đưa anh theo cũng được, em…em… nói tốt anh vài câu trước mặt em ấy cũng được rồi…”

Trúc Vy lấy lại tinh thần, cười nhẹ nhìn anh nói:

“Có vẻ con đường tới trái tim giai nhân của anh sẽ hơi khó khăn, Thục Nghi nhỏ vốn chả muốn yêu đương gì hết, với lại, nhỏ cũng có nhiều người theo đuổi. Em sẽ đưa anh facebook nhỏ sau. Nhưng mà… em hỏi anh tí…”

“Anh biết mà, em ấy xinh vậy chắc là nhiều người thích lắm, anh sẽ cố gắng hết mình. Cảm ơn em nhiều.” Bảo vui vẻ xoa đầu Trúc Vy.

“Này đừng có xem em là con nít nữa. Em muốn hỏi anh là anh thấy Bảo Ngọc như thế nào?”

Đức Bảo dừng động tác lại, nhướng mày khẽ nhìn Trúc Vy. Sau đó, anh híp mắt cười tươi nói:

“Anh thấy con bé xinh xắn, nhưng mà chỉ vậy thôi. Chứ con bé cũng chả phải gu anh.”

“Nè em nói là đừng có vỗ đầu em vậy mà. Biết rồi, em biết rồi… Nghi mới là gu anh. Em hỏi vậy cho vui thôi chứ chả có ý gì đâu. Anh mau về đi kẻo cô chú lại lo.” Không hiểu sao anh chàng này cứ hay xoa đầu cô miết, tóc nó loạn hết trơn rồi nè.

“Anh chỉ thích mỗi Nghi thôi, em đừng có hỏi về mấy cô gái khác nữa. Anh không giống như thằng hồi nãy đâu. Nhớ lời nha, tối anh nhắn nhắc em sau.” Bảo nói xong rồi quay người dắt xe về nhà, bỏ lại Trúc Vy với khuôn mặt băn khoăn với muôn vàn câu hỏi vì sao.

Vào nhà, Vy chạy vội vào phòng, nhảy tọt lên giường. Gác tay lên đầu suy nghĩ, cố gắng nhớ lại cốt truyện ban đầu của câu chuyện này.



Đức Bảo và Bảo Ngọc gặp nhau trong một lần trường tổ chức hoạt động ngoại khoá nào đó. Anh trúng tiếng sét với cô nhóc ngay từ lần đầu gặp chỉ trong một ánh mắt. Vậy sao bây giờ không như vậy nhỉ? Thật kì lạ.

Cô cứ nằm moi hết trí não nhớ lại cốt truyện. Sau đó mới sững người khi biết rằng trong truyện gốc Đức Bảo chả bao giờ có cơ hội biết đến Thục Nghi, nếu có thì chỉ là nghe danh về cô Hoa khôi của trường chứ có bao giờ gặp mặt đâu. Vậy thì, từ lúc cô xuyên đến đây… rồi thêm việc làm bạn với nữ chính… rồi thêm việc cho nữ chính gặp nam chính sớm hơn dự kiến… rồi thêm việc Bảo gặp Nghi…

Này chắc chắn là do cô xuyên qua rồi gây nên mà! Đây chính là hiệu ứng cánh bướm. Chỉ là sao Bảo lại yêu Ngọc từ cái nhìn đầu tiên trong khi cô nhóc chả phải là gu của anh… Thật kỳ lạ, quá kỳ lạ mới đúng.

Nằm vẩn vơ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Trúc Vy ngủ lúc nào không hay. Có lẽ do sáng giờ cô chưa có thời gian nghỉ ngơi.

Tối đến, cô vẫn đang ôm gối ngủ trên giường. Điện thoại bên người cứ reo liên tục không ngừng. Cô nàng muốn ngủ tiếp cũng chẳng được, liền mở điện thoại lên xem ai là người phá hoại giấc ngủ quý giá của cô.

Bật điện thoại lên, Vy thấy tin nhắn của Bảo gửi đến cho mình là 99+. Cô khẽ cau mày bấm vào xem anh chàng kia đang làm trò mèo gì. Trời ơi, cái tên này, rảnh quá hay sao mà đi spam tin gửi cô từ hồi bảy giờ đến giờ vậy.

Mà khoan, giờ mấy giờ rồi nhỉ? Thôi xong rồi, sao ngủ một giấc đến chín giờ luôn rồi. Thảo nào thấy đói bụng như vậy… Đi ăn cơm trước, sau đó trả lời ông anh này sau. Nghĩ là làm, Trúc Vy bỏ điện thoại trên bàn, xuống nhà ăn cơm.

Ăn cơm xơi nước xong, Vy nhẹ nhàng bình thản mở điện thoại, gửi link facebook của Thục Nghi. Lúc này bên đầu dây kia cũng đã dừng việc spam tin lại, thay vào đó là hàng loạt icon cảm ơn cùng với những lời cảm ơn rất “chân thành” từ ai đó. Có vẻ như, bữa nay không chỉ có mỗi riêng cô mà bạn Nghi cũng rất mệt mình với anh trai Bảo này đây.

Tắt điện thoại, cô liền vào bàn học mở môn Toán ra ôn bài. Toán số cô cũng chẳng sợ lắm, phần xác xuất thống kê sau này cô vẫn còn sử dụng nên về căn bản là Vy cũng không quên bài. Nhưng mà, giải tích với hình học thì có vẻ hơi khoai. Dù sao thì sinh viên Y cũng chả ai có thể ứng dụng được hai môn đó sau này.

Những chỗ không hiểu, Trúc Vy lấy highlight note lại để mai hỏi cô bạn cùng bàn. Ngồi một mạch đến nửa đêm, cô mới dừng lại, tắt đèn và lên giường.

Đầu tuần, là ngày mà ai cũng sợ hãi, không mong nó sẽ đến. Nếu nó không đến thì sao mà đến cuối tuần được? Nghĩ là thế, nhưng mà ai có thể vui vẻ xách cặp đến trường hay đi làm chứ? Trúc Vy cũng như vậy, cô uể oải mang cặp vào trường. Đến trường, cô lại phải xếp hàng lấy ghế để ngồi nghe sinh hoạt đầu tuần. Thật là buồn chán.

Tuần trước lớp cô bị ghi tên vì tội không trực vệ sinh lớp nên đã “được” phê bình trước toàn trường. Cô Lan ngồi trên hàng ghế giáo viên nghiêm mặt khẽ liếc nhìn lớp.

Như Ý thấy cô liền rục mặt xuống gối, rùng mình quay sang Trúc Vy nói:

“Mày không biết đâu, hôm qua của tao như là ác mộng vậy. Cả sáng tao phải qua nhà cô ngồi học đến tận trưa. Cô bắt tao học bài Hai đứa trẻ với Chữ người tử tù, sau đó dò bài tao. Nhưng mà sao tao học nổi, thế là cô điện thoại cho mẹ tao, xin cho tao học đến chiều. Cô thấy tao học hoài không thuộc, sau đó… bảo tao chép mười lần mỗi bài…”

Trúc Vy giật mí mắt liên hồi khi nghe cô nhóc kể chuyện. Học Văn cả ngày sao… Cô cũng chả mong mình sẽ có được “đặc ân” đó.

Vật vờ ngồi nghe trình bày đến khi tiếng chuông reo lên. Cả trường hân hoan, vui mừng dọn ghế, giống như khi nhận được thông báo nghỉ học. Tất cả như ong vỡ tổ mà chạy toáng loạn. Người chen chúc nhau đi mua đồ ăn sáng, kẻ lại ngồi trên những băng ghế đá vui vẻ tám chuyện.

Lúc này Trúc Vy cũng đứng ngay cột cờ với Bảo Ngọc chờ hai cô bạn kia. Chỉ là, đợi một hồi lâu, chỉ thấy mỗi bóng dáng của Thục Nghi.

“Nãy giờ mình qua hàng ghế lớp Nhã đứng chờ. Nhưng mà không thấy đâu, mình liền hỏi bạn cùng lớp của nhỏ thì biết rằng hôm nay nhỏ nghỉ học rồi.”