Sao Hôm Nay Nữ Chính Lạ Vậy?

Chương 26: Tôi vẫn luôn lắng nghe cậu mà




Như Ý chống tay lên cằm, chán chường nhìn hai cái đứa ngoại lai nào đó đang thản nhiên "chiếm đóng" địa bàn của mình.

"Tụi bây giờ đổi gió rồi hả? Hay là bị ai đó giành mặt bằng hay gì mà ngồi trơ trơ ở bàn tao vậy?"

"Tao có ngồi ở chỗ mày đâu mà than." Thanh Nhã không thèm ngẩng đầu lên nhìn Ý, tay cứ chép bài liên tục.

"Nhưng mà mày đang ngồi chỗ của hai đứa bàn trước tao đó."

"Thì nãy tao xin rồi mà, người ta chịu tao mới ngồi chứ." Nhã tiếp lời.

"Rồi quay xuống đây chi? Ở đây chưa đủ chật hay gì?" 6°

"Thích."

"Do sắp thi rồi nên tụi tao muốn lên lớp học cùng nhau ấy mà." Trúc Vy cười trừ xen vào.

Cái con ranh Thanh Nhã này, bài của bạn học sinh giỏi mang tên Nghi nào đó thì không chịu chép. Ấy thế mà cứ đòi "cộp dê" bài cô suốt. (

Còn nhỏ kia, người ta biết người ta đẹp rồi nên đừng có liếc nữa, coi chừng nổi hột lẹo bây giờ. Do "cờ rút" của mày mê tao thôi chứ tao có lỗi gì đâu. Với lại mày dòm mày đi, người ngợm vậy thì ai mà thích nối!

Trúc Vy hoang mang nhìn Y và Nghi đang đấu mắt lẫn nhau. Bộ hai người này có xích mích gì hả ta? (8'

Cả hai trừng nhau cho đến khi mí mắt của Như Ý không chịu nổi nữa, bắt đầu giật liên hồi. Lúc này cô bạn mới bỏ qua, tiếp tục đọc trang sách trên tay.

"Ua? Mày đọc cuốn này có hiểu gì không á?" Trúc Vy lấy tay chỉ vào cuốn sách. Không ngờ nhìn mặt Ý vậy mà lại đọc được "Đắc Nhân Tâm" đấy.

"Không, chán quá nên mới đọc thôi." Như Ý lắc đầu.

"Mày giàu ghê ha, vậy mua chi cho tốn tiền?" Thanh Nhã bất ngờ xen vào, Thục Nghi bên cạnh cũng gật đầu đồng tình.

"Đâu, cuốn này tao chôm mà."

"Gì?" Trúc Vy nhíu mày.

Như Ý gấp quyển sách lại, nở nụ cười ranh ma như mọi khi:

"Tao lấy của chị Lan á."

"Chị Lan? Lan nào?" Thanh Nhã dừng bút lại, ngẩng đầu lên hỏi.

"Ê đừng nói là..." Trúc Vy trợn tròn mắt nhìn Ý.

Thục Nghi nãy giờ vẫn luôn im lặng, nhưng mà hiện tại lại lên tiếng chốt luôn vấn đề:

"Là cô Lan phải không?"

"Ủa sao bây biết hay vậy?" Như Ý gãi tai cười xòa.

"Nếu người này mà tụi mình không biết thì cậu sẽ không nói tên ra đâu. Có thì cũng sẽ kèm thêm lời giải thích về thân phận người đó." Nghi nhàn nhạt nói.

"Ngoài ra, hôm qua không phải mày đi qua nhà cô Lan học thêm sao?" Vy thay Nghi tiếp lời.

"Đúng rồi, nên chỉ có thể là cô Lan thôi." Nghi khẽ gật đầu.

Như Ý mở to mắt nhìn lũ bạn. Hóa ra tụi này cũng thông minh phết, trừ nhỏ Nhã. (

"Nhưng mà sao mày gọi cô là chị vậy?" Thanh Nhã tò mò hỏi.

Nghe câu hỏi từ Nhã, Ý bỗng kéo ba người bạn lại gần, thuật lại hết toàn bộ câu chuyện của ngày hôm qua, đương nhiên là cô không kể vụ cá cược kia rồi.

"Ngọc ở nhà cô chú nhiệm sao?" Trúc Vy cau mày hỏi lại.

"Um." Y giơ ngón cái lên.

Thục Nghi đánh mắt nhìn xung quanh lớp học, nghiêng đầu thắc mắc:

"Nhắc mới nhớ, Ngọc đâu rồi?"

"Ngọc đi họp đội tuyển rồi bà ơi." Như Ý trề môi. Tính ra người ta đã nói từ trước luôn rồi á, nghe thì không nghe mà cứ lo ngắm cái đứa nào đó suốt. (°



"Thôi quay lại đi, sao Ngọc lại ở nhà cô Lan được chứ?" Trúc Vy hắng giọng.

"Sao tao biết được, tao không có hỏi Ngọc." Như Ý nhún vai.

"Chịu, chút chị hỏi thử đi." Thanh Nhã hùa theo.

Trúc Vy nghe thế thì nhẹ gật đầu. Chắc tí nữa cô hỏi thử vậy.

Cả bốn người không đề cập tiếp vấn đề trên nữa, tiếp tục làm việc riêng của mình. Một lúc sau, Ngọc từ xa đi đến chỗ mọi người đang tụ họp.

"Cậu chép Toán nữa hả?" Bảo Ngọc ngồi xuống cạnh Vy, đưa mắt nhìn Nhã hỏi.

"Ữm, dạo này thầy cho bài nhiều quá. Tối thì tao phải phụ bà làm tí việc." Thanh Nhã bình thản đáp.

"Vậy mượn tập tao chi? Không mượn nhỏ kế bên mày kìa." Như Ý chống cằm, nhướng mày cất lời.

"Bài của mày vắn tắt hơn, chứ của Nghi dài dòng quá."

Thục Nghi, người cố tình làm đủ các bước để ai đó có thể vừa chép vừa hiểu bài dễ hơn, đưa con mắt ai oán nhìn

Như Ý. Vậy mai cô ráng rút gọn lời giải lại. Nhưng mà cũng nên xách Nhã học bổ túc, chứ không thì e rằng năm nay không lên lớp nổi quá.

Bảo Ngọc khẽ ồ lên một tiếng, sau đó im lặng nhìn Trúc Vy lẩm bẩm ôn Sử

Vy lúng túng liếc mắt sang Ngọc. Đừng có nhìn nữa mà, sao cô học bài được chứ...

Tuy vậy, cô nàng cố gắng nhắm mắt làm ngơ, cúi đầu ôn bài lại.

Thanh Nhã đột nhiên bật dậy, nhanh tay thu dọn sách vở của mình, chạy tọt ra khỏi lớp. Thục Nghi thấy thế cũng đứng lên, đi theo Nhã.

Bảo Ngọc cười tủm tỉm, quay sang nhìn Ý nhướng nhẹ mày. Còn phần Như Ý thì cô bạn lại bĩu môi quay sang hướng khác.

Trúc Vy ở giữa hai người bạn, tuy vậy cô vẫn không nhìn thấy hành động trẻ con ấy của Ngọc và Ý.

Ánh Vân đứng bên lan can, đưa mắt nhìn vô định. Mọi người ở xung quanh có như không ngắm nhìn cô nàng.

Không biết khi nào ba mới kết thúc công việc ở đây nữa. Hi vọng là xong sớm một chút, chứ cô nhớ đồ khó ưa kia đến phát điên lên rồi.

Nhắm mắt khẽ nghĩ đến hình ảnh của cô bạn thuở nhỏ, Vân liền nở một nụ cười hạnh phúc.

Lấy từ trong túi ra một bức Polaroid, Ánh Vân lưu luyến vuốt nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của người thương. Sau đó đặt nụ hôn phớt lên đó.

Tấm ảnh này chụp vào lúc cả hai mới lên lớp mười. Khi ấy, cô vừa mới mua chiếc máy ảnh mới nên đã kéo cô bạn vào chụp cùng. Trong hình, Vân vui vẻ nhìn vào ống kính cười mỉm, người còn lại thì có vẻ gượng ép hơn. Gương mặt đáng yêu ấy cau lại, tạo dáng y chang chụp ảnh thẻ vậy.

Thôi thì cũng không nên trách đồ khó ưa được, do cậu ấy cũng không hay tiếp xúc với mấy thứ hiện đại như thế.

Nếu như đồ khó ưa đó mà có điện thoại riêng thì cô mỗi ngày sẽ gọi cho vơi bớt nỗi nhớ rồi.

Ánh Vân trước khi lên thành phố cũng muốn mua cho bạn của mình một cái điện thoại, nhưng mà người kia nhất quyết không chịu nhận lấy, luôn miệng bảo là làm như đi luôn không bằng, cứ ra vẻ suốt ngày.

Người ta có thương gì mình đâu, chỉ có mình là mơ mộng hão huyền chờ đến ngày ở bên người ta mà thôi...

Thanh Nhã chầm chậm dừng lại, quay đầu nhìn người nãy giờ vẫn luôn theo sau cô, bục dọc hỏi:

"Mày đi theo tao chi vậy?"

"Mình nghĩ cậu cần mình giúp nên mới..." Thục Nghi ngập ngừng trả lời.

"Gì vậy trời? Do sắp hết giờ nên tao phải đi xuống sân tập trung, tiết sau của tao là thể dục." Thanh Nhã vỗ trán thở dài.

"Vậy mình đi chung luôn được không? Dù gì chút nữa mình cũng phải xuống phòng máy."

"Ừm, mày về lớp lấy tập nhanh đi, tao đợi."

Cả hai cùng nhau đi đến lớp của Thục Nghi. Dọc đường, Thanh Nhã vô tình bắt gặp hình ảnh Ánh Vân đứng cạnh hiên cửa, dịu dàng hôn lên thứ gì đó.

Cô không ngờ cái người lúc mới chuyển đến trường đã suýt giật danh hiệu hoa khôi khối từ tay Thục Nghi này lại đang yêu cơ đấy. Chắc anh kia cũng bảnh bao lắm mới lọt vào mắt xanh của cô nàng Vân đó! (2°

Thục Nghi dừng bước lại, khẽ cúi xuống nhìn Thanh Nhã. Bộ có gì ở phía bên kia sao?

Nhã nãy giờ vẫn mải mê ngắm Vân. Nói thật thì cô cảm thấy Ánh Vân đẹp hơn Nghi nhiều. Không hiểu sao khi mới lần đầu gặp cả hai, cô lại có thiện cảm với Vân hơn. Chắc do cô bạn kia không bị liệt cơ mặt như ai đó.



Hướng mắt theo ánh mắt của Thanh Nhã, Thục Nghi giật thót mình khi biết người thương của mình đang nhìn chăm chú vào cô bạn xinh đẹp đến từ ban xã hội- Ánh Vân.

Không ổn, không ổn rồi. Hết Như Ý, giờ lại đến Ánh Vân nữa chứ. Thanh Nhã toàn nhắm đến mấy người có nhan sắc ổn không luôn. Thế này thì sao cô đấu lại được...

Mặc kệ Thục Nghi đang thảng thốt trong suy nghĩ của mình, Nhã bỗng lên tiếng hỏi cô nàng:

"Mày có thích ai không thế?"

"Cậu... hỏi thế để làm gì vậy?" Nghi ôm tim hỏi lại.

"Do tao thấy Vân cũng có người yêu rồi, nên tao hỏi thử mày thôi. Nhìn cái mặt này thì biết là chưa rồi ha." Nhã nhếch môi cười đểu.

Thục Nghi mím môi lại, nhìn thẳng vào mắt Thanh Nhã:

"Ai nói là mình không có chứ? Mình..."

"Nhìn vậy cũng biết thích người ta sao?" Nhã dửng dưng ồ một tiếng.

"Mình là con người mà, cũng phải biết rung động thôi." Nghi đỏ mặt nói.

Thanh Nhã nhướng mày lên, chu môi chọc ghẹo:

"Thế cho tại hạ biết đích danh của vị tiên sinh kia được không?"

"Mình...."

"Không cho tao biết cũng được." Nhã nhún vai.

(1 )

Thục Nghi lúng túng gãi đầu, cân nhắc xem có nên tỏ tình ngay lúc này luôn hay không. Nhưng mà đối phương lại có vẻ hơi hờ hững, dường như chẳng quan tâm đến việc cô đang mến ai. Cậu ấy hỏi cũng chỉ mang tính chất có lệ, cho qua chứ chả đặt tâm vào đó.

Không biết đến khi nào Nhã mới chịu nhìn đến mình vậy... (3°

"Y này, mày ra chỗ khác một tí được không?" Trúc Vy khều Như Y, hỏi nhỏ.

Như Ý nhanh chóng gật đầu đồng ý, dù sao cô cũng biết Vy đang dự tính hỏi chuyện với Ngọc.

Đợi Ý ra khỏi lớp, Trúc Vy quay mặt nhìn sang Ngọc- người vẫn đang hoang mang không biết cô định làm gì. Vy cười nhẹ rồi bắt chuyện:

"Hình như mày mới chuyển nhà hả Ngọc?"

Trong nháy mắt, Bảo Ngọc dường như hiểu rõ việc mà Trúc Vy đang muốn làm là gì. Chắc lúc nãy Như Ý đã kể cho bọn họ nghe hết chuyện hôm qua rồi.

"Đúng rồi, vì một số lý do nên mình chuyển đến nhà cô Lan sống."

"Bộ nhà mày có gì hả?" Vy hỏi tiếp.

Ngoc lac dau, khe cat giong:

"Cũng chẳng nghiêm trọng lắm đâu. Chỉ là tí chuyện xích mích trong gia đình mình thôi."

Có vẻ như Ngọc không chịu nói rõ lý do chuyển nhà. Trúc Vy thở dài, đưa tay lên xoa đầu cô nhóc, nói nhỏ:

"Mày không nói cũng được. Nhưng mà sau này có chuyện gì ấm ức hay buồn bực gì thì cứ tâm sự với tao. Giữ trong lòng hoài không tốt đâu."

"Không phải cứ ôm nỗi lòng trong lòng là tốt. Mày phải nói ra để cho mọi người biết vấn đề mà mày đang gặp. Từ đó người ta sẽ biết cách giúp đỡ mày."

"Nói chung là có khó khăn gì thì cứ nói, tụi tao sẽ giúp mày." Trúc Vy cười nhẹ chốt hạ lại.

Bảo Ngọc im lặng lắng nghe hết những lời của Vy. Nếu bây giờ mình nói hết nỗi lòng của mình ra thì liệu cô bạn có thật sự thấu hiếu hay chỉ là ậm ờ hờ hững?

Không biết, cô cũng không biết nữa. Cô nhát lắm, không muốn đối mặt với sự thật là Vy chỉ đang nói suông đâu.

Tuy vậy, khi nghe Trúc Vy nói thế, một giọng nói khác trong đầu cô như thét gào lên, tỏ ý muốn bày tỏ hết nỗi tâm

รน.

(Góc tác giả: Thiệt ra có nhiều lý do khiến Ánh Vân luôn để mắt đến Bảo Ngọc, trong đó phần lớn là do ngoại hình của Ngọc khá hao hao với crush của Vân.)