Sao Hôm Nay Nữ Chính Lạ Vậy?

Chương 16: Món quà




Tiễn Trúc Vy ra cửa, lặng nhìn bóng dáng cô bạn thân ngày càng nhỏ dần. Thanh Nhã quay người vào nhà. Ngồi trên ghế, cầm lấy điện thoại, băn khoăn không biết có nên gỡ chặn Thục Nghi hay là không.

Nói thật thì cô cũng không thực sự muốn đồng ý với Trúc Vy đâu. Có ai mà hôm trước còn đang giữ thái độ không tốt, qua hôm sau lại lật mặt sang chế độ thân thiện chứ. Cô không làm được.

Tuy vậy, lỡ giống như Vy nói, Thục Nghi thực sự quan tâm, lo lắng đến mình thì sao... Chỉ là cách thức có hơi không đúng lắm.

Vụ này xem ra rắc rối hơn cô nghĩ nhiều. Ban đầu Nhã chỉ muốn chặn Nghi một thời gian ngắn, đợi đến khi cô nhóc vượt qua nỗi đau thất tình thì mới mở chặn, dù gì nếu không chặn Nghi, Thanh Nhã chắc không phải chết bởi buồn tình mà là chết vì tức đấy!

Có ai đời nhắn tin với người thất tình mà kiểu: “Cậu ăn cơm chưa? Đừng buồn nữa. Ăn gì rồi hãy buồn tiếp nha. Có sức mới vực được đạo.” Thật sự, không thể tin được. Không nhắn thì chẳng có ai nói gì đâu, nhưng đừng nhắn với cái kiểu đó. Này chả khác gì là đi cười nhạo, trêu chọc cô đâu.

Đang buồn cỡ nào, đọc tin của Nghi gửi đến, đảm bảo sẽ không còn sầu bi nữa, mà thành sôi máu. Đúng là chả ai tròn vẹn, được này thì mất kia. Cô nàng đó cũng vậy, nào cũng tốt, chỉ có EQ là thấp tột đỉnh.

Không biết sau này Thục Nghi có người yêu thì sẽ như thế nào nữa? Chẳng lẽ cứ đến một giờ nhất định, sẽ gửi những câu đại loại như “Anh dậy chưa? Chào buổi sáng.” hay là “Đến giờ ăn cơm rồi, anh ăn chưa?” á hả trời...

Càng nghĩ, Nhã càng thêm thương cảm cho chàng trai xấu số nào đó hốt được Thục Nghi. Nếu cô gặp một người giống như Nghi, chắc cô cho vào danh sách đen luôn quá.

Thôi thì người đẹp chỉ nên ngắm, không nên yêu.- Lời khuyên chân thành từ Thanh Nhã gửi đến các chàng trai.

À còn nữa, trai đẹp cũng vậy. Cô bị một lần cái giờ tởn rồi. Buồn thì buồn thật, nhưng kêu cô quay lại với thằng cha đó thì xin nhé. Tôi đẹp chứ không ngu!

Nói chung là nếu bạn yêu đã xuống nước nhờ Trúc Vy phải qua tận đây để năn nỉ tôi tha lỗi thì tôi đây sẽ tạm thời gỡ chặn. Bạn mà còn tào lao nữa thì đừng nói là chặn tin nhắn, tôi sẽ bơ bạn luôn!

Gỡ chặn Thục Nghi xong, Thanh Nhã mới để ý thấy thông báo trên facebook, báo rằng thần tượng của cô vừa đăng một bài viết mới. Trời ơi, Uranus (nghệ danh của Thục Uyên) cuối cùng cũng đã cập nhật trạng thái, có biết cô phải chờ lâu lắm không? Lần cuối chị ấy đăng bài là tận ba tháng trước.

Tí tởn vào trang cá nhân của thần tượng xem. Đã quá, không phải là bài đăng thông thường, kì này Uranus đăng clip chị ấy hát một bản tình ca trong album mới nhất của mình.

Đúng là chị yêu có khác! Hát bài nào cũng hay. Lại còn vừa đàn vừa hát nữa chứ. Xem cái cách chị ấy đệm guitar kìa, quá xá ngầu. Mê quá, mê quá đi. Cộng thêm quả giọng trầm quyến rũ kia. Cực phẩm, đích thị là cực phẩm!

Thanh Nhã say mê xem đoạn clip ấy không biết bao nhiêu lần. Quả thật là dù có buồn đến cỡ nào, xem mấy clip hay chương trình có thần tượng mình ở đó là hết sầu liền hà.

Uầy, chị Uranus còn ghi caption gì kìa, để xem. Ồ hóa ra là chị ấy đăng clip này để cổ vũ em chị đi tỏ tình với crush. Chị yêu đáng yêu quá, thương em gái của mình ghê. Sao cô biết đó là em gái chứ không phải là em trai á? Với một fan ruột mà nói thì thông tin gia phả của thần tượng là điều phải nắm rõ. Chỉ là danh tính của cô em gái may mắn đó, cô không biết thôi.

Như mọi lần, Thanh Nhã đều sẽ thả tim vào bài của Uranus. Lần này cũng vậy, khác ở một chỗ là cô nhóc còn gửi lời động viên chân thành đến em gái của thần tượng, hi vọng cô ấy sẽ sớm tu thành chín quả với chàng trai kia và không quên khen tài năng ca hát của Thục Uyên.

Với Uranus mà nói thì dòng bình luận của Nhã là một hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc. Không hiểu sao, hôm nay Uranus lại thả tim và trả lời bình luận của cô. Chị ấy gửi lời cảm ơn đến cô và cũng như đính chính là người mà em gái của chị thích không phải là nam, mà là nữ.



Thanh Nhã ngẩn tò te khi đọc dòng tin đó, sau đó lúng túng xin lỗi Uranus. Chưa đợi cô nhập tin xong, chị còn gửi đến một tin còn chấn động hơn. Đó là “Chị mong rằng sau này sẽ có dịp hai ta gặp nhau nha.”

Này là sao? Trời ơi! Sao nay mình hên vậy! Bỏ qua vụ hồi sáng đi, chị Uranus muốn gặp cô ở ngoài đời kìa! Có quá nhiều bất ngờ trong ngày hôm nay! Cô vui quá, sao tối có thể ngủ được đây ta.

Thanh Nhã dường như đã quên vụ mình vừa mới thất tình, vui vẻ mà nhảy nhót khắp nhà.

Trong lúc đó, bên kia điện thoại, Thục Uyên híp mắt cười khi biết người em gái thầm thương là fan của mình. Cô cũng chỉ tình cờ lướt vài dòng bình luận, vô tình thấy lời động viên của Thanh Nhã trong đó. Hôm qua Uyên cũng đã thấy facebook của cô nhóc đó rồi, nên hôm nay vừa liếc sơ qua là nhận ra liền. Thế nên là không có vụ chọn người may mắn nào đó để trả lời đâu nha. Đối với những người yêu âm nhạc bình thường thì việc biết cô có em gái sẽ không hề có khả năng xảy ra. Chắc kèo là Nhã là fan của Uranus rồi.

Hi vọng là có thể gặp được con bé, cô cũng tò mò muốn biết thêm về người mà Nghi trồng cây si lắm.

Nhưng mà sao giờ nhóc con kia còn chưa về nữa? Nếu cô nhớ không lầm thì nay nhóc đó làm gì có tiết chiều đâu.

Một tiếng sau, Uyên nghe phía sau mình có tiếng mở khóa cửa. Quay đầu lại nhìn thì thấy bóng dáng ủ rũ của Thục Nghi đang thay giày. Đừng nói là sáng hai nhóc này cãi nhau nha, chứ sao mặt của nhóc con nhà cô lại u sầu đến vậy được.

Thục Nghi buồn bã đi đến bên chị hai, bi đát kể hết chuyện hồi sáng xảy ra cho Uyên nghe.

Thì ra là vậy, nhưng mà cô cảm thấy con bé Nhã cũng hơi quá đáng. Sao có thể nói vậy với bạn mình được chứ?

“Thế sao nay nhóc về trễ vậy? Không hề báo trước cho chị luôn.”

“Em nãy giờ đi kiếm quà tặng Nhã. Nhưng mà, em không biết tặng gì... nên em đứng ở nhà sách lựa đến giờ...” Nghi lúng túng giải thích.

“Vậy nhóc tính tặng gì?” Uyên nhướng mày hỏi.

Ngập ngừng một hồi lâu, Thục Nghi mới trả lời:

“Em mua bộ đề ôn thi cho Nhã. Ban đầu, em tính mua sách tham khảo giải Toán cho bạn. Nhưng mà em thấy Nhã cũng hơi yếu mấy môn khác nên đã chọn mua bộ đề kia.”

Hả? Tặng crush đề ôn sao? Thật luôn á hả... Cô không dám nhận nhóc này là em mình đâu. Gì không tặng mà lại tặng cái đó vậy? Thôi thì, cô cũng không thấy Nhã quá đáng nữa rồi. Cô là cô tức giùm á trời.

Thục Uyên thở dài, kí một cái thật đau vào trán Nghi:

“Không có ai như nhóc hết á. Sao không tặng quà lưu niệm hay gì đi, mà lại chọn tặng sách tham khảo vậy?”



“Em thấy sắp thi rồi, với lại, mấy cái kia ngoại trừ trang trí ra thì chẳng có ích gì hết. Nên là, em chọn mua sách...” Nghi xoa trán, ủ rũ nói.

“Nhóc đem đề ôn gì đó của nhóc tự xài đi. Bây giờ nè, chị đưa album nhạc mới ra của chị cho nhóc, chị cũng sẽ kí chữ ký vào đó. Việc của nhóc là tặng cái đó cho Nhã.”

“Nhã có phải fan của chị đâu. Tặng vậy có được không?”

Nghe Thục Nghi nói vậy, Uyên nở nụ cười thật tươi. Đưa điện thoại đến trước mặt em gái, cho Nghi xem dòng bình luận của Nhã. Tuy vậy, Thục Nghi chỉ liếc mắt sơ qua, không hề đọc nội dung trong điện thoại của chị hai.

“Vậy thì em đưa này cho Nhã được sao?” Nghi vẫn hoang mang hỏi lại.

“Được. Nhóc tin chị đi. Chỉ là giờ chị không có album, để tối chị gọi cho quản lý xem sao. Đến cuối tuần sẽ có, chị hứa!” Uyên cam đoan nói với Nghi.

“Em cảm ơn chị nhiều. Giờ em mệt quá, em lên phòng trước nha.” Nói xong, Nghi chạy tọt đi.

“Thật tình, nếu không có chị chắc nhóc còn khổ dài dài.” Thục Uyên ngao ngán nhìn em gái.

Sau khi về phòng, Nghi liền vào phòng tắm. Ngâm mình trong bồn, cô như gột rửa đi những phiền muộn và được thả lỏng lại tinh thần. Không biết do nước ấm hay là bản thân thiếu ngủ, Thục Nghi nhắm mắt thiếp đi.

Ngủ được một tí, cô vội mở mắt, nhanh chóng rửa lại cơ thể bằng vòi sen. Một lúc sau, Thục Nghi bước ra ngoài, đi đến bàn học, lấy ra bộ đề ôn vừa mới mua, chuẩn bị bắt tay vào làm bài.

Trước khi cầm bút lên, Nghi sực nhớ là phải hồi âm lại tin của Đức Bảo. Cô vội vàng cầm điện thoại, nhắn vài tin cho Bảo.

Lướt vào xem lịch sử trò chuyện với Nhã như thường lệ. Nhã gỡ chặn tin rồi, không lẽ Trúc Vy đã nói gì với cô nhóc kia sao? Chỉ có Vy mới có thể thuyết phục được Nhã mà thôi.

Thục Nghi luống cuống gửi lời cảm ơn cho Trúc Vy, hình như giờ cô nàng kia đang ngủ trưa rồi, không thấy hồi âm. Việc đó không quan trọng, quan trọng là Nhã không còn chặn cô. Vui quá, không biết có nên nhắn gì cho cô nhóc đó không nhỉ?

Lưỡng lự một hồi lâu, Thục Nghi quyết định kiềm nén lại tâm tình, không nhắn tin với Nhã. Lỡ như cô làm gì sai, cô nhóc kia chặn tiếp nữa thì khổ. Vậy thì công của Trúc Vy coi như là đi tong luôn.

Khẽ ngâm nga vài khúc hát, Thục Nghi phấn khởi làm bài. Ngày mai cô sẽ mua trà sữa cho công thần Trúc Vy, à không, mua cho mọi người luôn.

Không xong rồi, không làm bài được nữa. Trong đầu cô bây giờ toàn hình bóng của Nhã, không thể chú tâm vào bài tập trước mắt. Không được, sắp thi rồi, không nên mất tập trung, phải cố lên nào.

Nhưng mà cô vui quá, nếu Nhã gỡ chặn vậy thì có nghĩa là cô nhóc đó cũng không ghét cô lắm đúng không? Vậy cô có thể chuộc lỗi được, phải không?

Nếu như có người nào nhìn thấy Thục Nghi vào lúc này, chắc chắn sẽ trợn tròn hai con mắt. Kiểu nào cũng giống một chú Husky đang hạnh phúc, vênh thẳng đôi tai của mình và vẫy vẫy đuôi liên tục. Nhìn ngốc vô cùng. Quá khác xa với một cô gái có vẻ mặt vô cảm như mọi hôm. Đúng là khi có tình yêu, ai cũng sẽ thay đổi.