Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 15




Đường Chi còn đang nghĩ, ai lại vô ý thức như vậy, đến xem biểu diễn mà không tắt chuông điện thoại.
Nghe mãi, đột nhiên cô ngớ người ra…
Sao tiếng chuông này ở gần vậy?
Tần Miểu nhìn trái nhìn phải, chắc chắn rằng tiếng chuông phát ra từ chỗ Đường Chi nên có lòng tốt nhắc cô: “Hình như là điện thoại của cậu.”
Cái gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thì ra trò hề chính là cô.
Đường Chi cuống cuồng lục túi.
Quả không sai, tiếng chuông điện thoại đó đúng là phát ra từ túi của cô.
Vẻ mặt sốc.jpg
Rõ ràng là cô đã tắt âm rồi.
Ngó lại phần ghi chú trên màn hình điện thoại, cô lại càng sốc x10086.
Trên màn hình điện thoại viết một dòng.
Bạn trai yêu quý nhất.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, đó nhất định không phải ai khác…
Chỉ có thể là người đàn ông đang ở trên sân khấu, người đàn ông mặt mũi thanh tú.
Thế mà Giang Chi lại gọi điện thoại cho cô.
Nhưng rõ ràng là cô chưa nghe điện thoại, sao có thể nằm đầu danh sách cuộc gọi gần đây của anh.
Sau khi Đường Chi tắt chuông, cô cúi đầu xin lỗi những người cảm thấy bất mãn ở xung quanh: “Xin lỗi… Tôi đã tắt tiếng rồi.”
Cũng may mọi người xung quanh không tính toán gì, thấy cô tắt chuông thì cũng quay đầu đi.
Tim Đường Chi đập thình thịch, điện thoại trong tay rung liên tục, ánh mắt kinh ngạc của cô hướng lên sân khấu, dường như cảm nhận được tiếng xì xào dưới sân khấu, đột nhiên ánh mắt của Giang Chi hướng về phía cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết có phải là ảo giác không mà cô cảm thấy mọi người đang nhìn cô.
Cô biết đèn trên sân khấu rất lớn, dưới khán đài thì tối om, Giang Chi chắc chắn không thấy cô.
Nhưng ở trong tình huống này, cảm giác xấu hổ muốn độn thổ vẫn xuất hiện, cô tắt điện thoại theo bản năng.
Ánh sáng màn hình điện thoại nhấp nháy chiếu lên mặt cô, đột nhiên ghế của cô bị bạn nữ phía sau đá, một giọng điệu bá đạo truyền đến.
“Này, cô muốn nghe điện thoại thì ra ngoài, nếu không tôi gọi bảo vệ mời cô ra ngoài, đừng ảnh hưởng tôi nghe anh Chi gọi điện thoại, nghe rõ chưa.”
“Được, được.” Đường Chi chắp tay mười ngón xin lỗi: “Thật sự xin lỗi.”
Bạn nữ kia không thèm để ý, trợn tròn mắt, nhỏ tiếng trách móc với bạn mình: “Không hiểu sao những người như vậy có thể ngồi được hàng đầu.”
“Đúng là thể loại người gì cũng thích anh Chi.”
Những người hôm nay được ngồi hàng đầu đều là phú bà, cho dù là tổ chương trình loại bỏ hoàng ngưu thì giá vé hàng đầu vẫn là sáu con số, bạn nữ vừa rồi lớn tiếng như vậy là vì muốn gửi video Giang Chi nói nhớ em với người khác cho người ấy của bạn đó.
Giang Chi khựng lại, nắm chặt điện thoại, cuộn ngón tay lại.
Trước đó trong lòng cô đầy cảm giác tội lỗi, hận không thể cúi đầu xin lỗi hết mọi người ở đây.
Nhưng những lời chế nhạo của bạn nữ kia khiến cô không thoải mái, tiểu ác ma trong lòng trỗi dậy xin được xuất chiến.
Ồ? Thì ra cô muốn nghe điện thoại của anh ấy sao.
Không chỉ cô, Tần Miểu cũng cau mày quay đầu, không chịu nhường nhịn mà cãi lại: “Cô là loại người gì thế, chỗ công cộng đá ghế lại còn lớn tiếng như vậy. Đúng là loại người gì cũng thích anh Chi.”
“Cô!”

Bạn nữ đó tức hộc máu, đang định cãi lại.
Trên sân khấu, điện thoại của Giang Chi nối máy rồi.
Một sự yên lặng ngắn ngủi.
Bạn của bạn nữ kia kéo cô ta, nhỏ tiếng nói: “Đừng cãi nữa, điện thoại của anh Chi nối máy rồi.” Bạn nữ đó đành không cam tâm im lặng, ánh mắt phẫn uất liếc nhìn Đường Chi đang chạy ra bên ngoài.
Đường Chi cầm lấy điện thoại, chạy ra khỏi hiện trường biểu diễn, chạy đến nơi vắng người mới dám mở miệng nói.
Lúc này điện thoại đã nối máy được nửa phút.
Cô không nói gì, Giang Chi cũng không mở miệng, đám người ở hiện trường ngẩng cổ nín thở.
Giây tiếp theo, điện thoại Giang Chi truyền đến chất giọng mềm mại, ngọt ngọt, nhỏ nhẹ hét lên: “Bạn trai.”
Tất cả mọi người ở hiện trường ngơ ngác, giọng nói này…
Không phải người làm phiền anh Chi thì còn ai vào đây nữa.
Nhưng tại sao người đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi của Giang Chi lại là Đường Chi.
Chỉ có Tần Miểu cạn lời nhìn qua ghế trống của Đường Chi.
Người bạn này đúng thật là làm màu, đúng là muốn đưa quần cho cô ấy đội.
Đường Chi không biết chút gì về phản ứng ở hiện trường, tiếp tục dẫn dắt Giang Chi mở lời: “Anh gọi cho em có chuyện gì sao?”
Trên sân khấu, Diễm Khải trao đổi ánh mắt với những diễn viên bên cạnh, nhận được sự nhất trí trong ánh mắt hưng phấn của nhau.
Xì…
Bạn gái Giang Chi làm nũng được đấy.
Tiếng gọi bạn trai làm người bên cạnh nổi hết da gà.
Tình cảm của hai người đã tốt như vậy rồi ư?
Yết hầu của Giang Chi động đậy, nghe thấy tiếng trả lời từ đầu dây bên kia.
Dưới ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, bình tĩnh nói ra ba từ.
“Anh nhớ em.”
Chỉ ba từ bình lặng không gợn sóng nhưng lại khiến khán đài bùng nổ bởi những tiếng hét chói tai, kinh thiên động địa.
Ngọt quá đi, ngọt quá trời.
Sao lại ngọt ngào đến vậy.
Huhuhu, chỉ ba từ bình thường này của anh Chi đã khiến bao trái tim thiếu nữ thổn thức.
Thật khó tưởng tượng, một ngày nào đó anh rung động với ai đó sẽ như thế nào.
Đường Chi đang ở chỗ cách hiện trường một đoạn rồi nhưng vẫn nghe được tiếng gào thét nhiệt tình truyền đến.
Rõ ràng cô nghe ra câu này Giang Chi nói không nhập tâm, nhưng fans vẫn gào thét, nhiệt tình cổ vũ.
Từ đó cho thấy, Giang Chi quả thực là kẻ gây thương nhớ.
Giang Chi cũng nghe thấy tiếng hô hào từ đầu dây của Đường Chi.
Anh hơi ngẩn ra, nhìn xuống khán đài.
Đèn trên sân khấu sáng chói, dưới sân khấu tối om, không thể nhìn rõ ai với ai.
Trong điện thoại, giọng của Đường Chi vừa nhỏ nhẹ, vừa dịu dàng: “Bảo bối, em cũng nhớ anh.”
Cô vừa nói xong thì nghe thấy giọng của mình phát ra, tự bản thân còn thấy kinh ngạc.
Thế này ghê quá trời.

Mất mặt quá, mất mặt quá.
Đường Chi tắt điện thoại xong, không vội về hiện trường biểu diễn, cô mở Weibo, đập ngay vào mắt là repo hiện trường biểu diễn của Giang Chi.
Fans thích thêm cho anh các loại filter nhưng cô thấy người thật của anh đẹp trai nhất.
Chẳng cần những trang sức này thì anh vẫn là nhân vật hút mắt nhất trong truyện.
Nhiều thì trông cồng kềnh.
Cô click vào trang chủ của blogger up bài repo kia, bài đăng mới nhất là gọi điện cho người đầu tiên trong lịch sử của gọi nói “anh nhớ em”.
Ở bài đăng trước, fans biết Giang Chi sắp nói “anh nhớ em”, tất cả bình luận đều cùng một ý, muốn biết ai là người may mắn, giục blogger mau mau cập nhật.
Nhưng khi biết Giang Chi gọi cho Đường Chi, hơn nữa Đường Chi còn chớp cơ hội gọi Giang Chi là bảo bối, tất cả bình luận đều bày tỏ sự bất mãn.
[A a, tức chết mết, tại sao người đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi của anh Chi lại là Đường Chi.]
[Đáng ghét, lại bị Đường Chi giành được rồi!!]
[Cứu mạng, ngượng ngùng đến khóe chân của tôi rồi, tự bản thân cô ta không biết xấu hổ hả?]
Đường Chi theo bản năng nhìn chân của mình.
Đúng là bị co lại thật.
Nhưng chuyện đó, thật ra…
Ngượng thật đó.
Nhưng mà, đợi một chút là được rồi.
Mỗi tập ghi hình show đều quay 2-2, chắc là Giang Chi chỉ ký sáu tập với chương trình, cũng tức là, kiên trì thêm hai mươi ngày nữa, cô và fans đều có thể giải phóng rồi.
Điện thoại của Đường Chi tự động cập nhật mới.
Lúc này, blogger lại cập nhật repo mới.
[Anh Chi sắp hát rồi! Đang đi chuẩn bị! Mong chờ quá!]
Nói đến chuyện Giang Chi hát… trong đầu của Đường Chi bất giác hiện ra hình ảnh anh ở concert trong video Tần Miểu gửi cho cô.
Lông mày đen nhạt, con người đen như mực, dưới ánh đèn sáng rực tỏa ra hào quang, cong môi cười với khán đài.
Giọng hát thanh thoát như mưa phùn mùa thu, như ánh mặt trời sau cơn mưa.
Vốn dĩ cô không định quay lại, nhưng giây phút này, bước chân không tự chủ mà quay về.
Cô muốn trải nghiệm cảm giác nghe Giang Chi hát trực tiếp.
Đường Chi vừa quay lại hiện trường biểu diễn, đúng lúc Giang Chi xuất hiện.
Dưới tiếng gào thét chói tai, cô quay về ghế ngồi của mình.
Tần Miểu hét đến nỗi rách họng, không rảnh để ý cô.
Cô ngẩng đầu lên, mắt nhìn sân khấu.
Trên đó tối đen như mực, cho dù khoảng cách gần cô cũng chỉ nhìn thấy Giang Chi một cách mơ hồ.
Anh mặc áo khoác dài tưởng chừng có thể hòa nhập với màu đen, khiến vòng eo hẹp càng thêm hẹp.
Giang Chi nghiêng mặt, nhắm đôi mắt, phần xương nửa khuôn mặt được ánh đèn chiếu vô cùng đẹp, đường quai hàm gọn gàng, hoàn hảo.
Những đầu ngón tay mảnh khảnh, nắm lấy một bông hoa hồng rực rỡ đang nở rộ.
Ống kính dần dần tiến gần, màn hình lớn hai bên làm rõ khuôn mặt của anh.

Ngũ quan không góc chết dưới ống kính không tìm ra chút lỗi nào, giây tiếp theo, Giang Chi mở mắt, dưới sân khấu im lặng vừa rồi lần nữa dậy sóng, gần như át tiếng nhạc.
“Đây là khung cảnh thần tiên gì vậy!!”
“A a a, ánh mắt của anh Chi giết tôi!”
“Năng lực biểu diễn đỉnh quá! Giết tôi mất thôi!”
Nhân vật chính của “Hồi xứ” là một sát thủ, do ảnh đế thực lực Chương Như Khanh thủ vai, ca khúc chủ đề cùng tên “Hồi xứ” như một bài đọc hiểu về nội tâm nam chính.
Phần lớn các ca sĩ chỉ có thể đạt đến biểu đạt tình cảm và kỹ năng, nhưng Giang Chi có năng lực biểu đạt tuyệt vời, cho dù là màn ảnh lớn hay live đề không thành vấn đề, cho nên vé concert của anh đều bán rất chạy.
Đỉnh quá!
Gạt bỏ đi tính cách lạnh lùng của anh, thực lực của anh nhất định đạt đến trình độ danh tiếng tuyệt đối của đỉnh lưu.
Phần biểu diễn của Giang Chi kết thúc, không cần phải tham gia ghi hình phần tiếp theo.
Hôm này anh của Tần Miểu về nước, vừa nãy đã gọi mấy cuộc điện thoại để giục nên tới đây rồi chuồn thôi.
Đường Chi nghĩ, đến cũng đến rồi, chi bằng xem hết buổi ghi hình rồi về, vậy mà Tống Sơ Tuyết gọi điện thoại kêu cô về công ty.
Xem ra thời gian nghỉ ngơi của người làm công cũng chỉ ngắn ngủi như thế.
Đường Chi vừa đi vừa nhắn tin nói xấu với Tần Miểu, khi ra đến cửa thì đụng phải cô gái vừa bước ra từ phòng vệ sinh, cô loạng choạng lùi lại hai bước mới đứng vững được, chỉ kịp giữ lấy điện thoại, con mũ lưỡi trai rơi xuống.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Cô gái vội vàng ngồi xuống nhặt mũ, vừa ngẩng đầu lên thì khựng lại.
Cho dù cô gái trước mắt đeo khẩu trang, nhưng vẫn thấy được đôi mắt to tròn, trong veo lộ ra.
Chỉ cần lướt qua là khiến người ta muốn ngoái đầu nhìn lại.
Vẻ đẹp của một số người, muốn giấu cũng không được.
Đây là ngôi sao nữ nào? Xinh quá đi mất thôi!
Đường Chi thấy cô gái đó ngẩn ngơ, giơ tay nhận lại mũ của mình từ tay cô gái, cô vừa đội mũ, chắc chắn là tóc bị ép xẹp rồi, dáng vẻ có lẽ khó nói thành lời, cô rất chú ý hình tượng nên muốn dùng mũ che đi.
Đâu ai ngờ rằng cô sắp lấy được mũ thì đột nhiên cô gái này lùi một bước, rút tay lại, kích động nói: “Đường Chi, cô là Đường Chi đúng không?”
Đường Chi ngơ ngác, tim đập thình thịch.
Cô không ngờ rằng mình sẽ bị nhận ra ở đây, chột dạ nói: “Không phải, không phải, cô nhận nhầm người rồi.”
Trời ơi, có thể nói nhỏ chút được không.
Xung quanh chỗ này toàn là fans của Giang Chi, nếu như biết cô ở đây chắn sẽ lột da cô mất.
Cô có chút gấp gáp, muốn lấy lại mũ của mình, cô gái đó lại lùi lại về sau, cô định vứt mũ cứ thế co giò mà chạy, không ngờ cô gái đó lại bám lấy, nắm chặt cánh tay cô, ép cô phải dừng lại.
“Đúng rồi! Cô chính là Đường Chi.”
Vừa nói vừa giơ tay, muốn gỡ khẩu trang của Đường Chi xuống.
Đường Chi cảnh giác lùi một bước, không để cô gái chạm vào rồi nhỏ giọng nói: “Cô nhận nhầm người thật rồi.”
“Không thể sai được.”
Cô gái lớn tiếng nói: “Một ngày tôi nhìn ảnh cô mắng tám trăm lần, làm sao mà nhận nhầm được.”
Giọng cô ta không nhỏ, sau khi hét tên Đường Chi đã thu hút ánh nhìn của nhiều người, những đôi mắt đó cũng nhìn chằm chằm vào Đường Chi.
Ngay lập tức toàn bộ sảnh náo loạn.
“Là Đường Chi thật sao?”
“Không phải chứ! Vừa nãy anh Chi cũng gọi điện thoại với Đường Chi đúng không?”
“Ở hiện trường cũng gọi được mà.”
Qua một lúc, cả đám người vây quanh Đường Chi và cô gái đó, ở đây phần lớn là fans lý trí, cho dù không thích Đường Chi, cũng sẽ không nói lời quá đáng nhưng cũng không kìm nổi sự bức xúc.
“Đường Chi, có đúng là cô không?”
“Ai da, một mình cô đến hả?”
“Đừng trốn nữa. Cô từng bảo là đối chấp trực tiếp cũng không sợ mà.”
Trong lòng Đường Chi gào thét, tôi không trốn mà được sao.
Nếu không trốn thì mọi người ăn tươi nuốt sống mất.

Đây còn là hố mà nhân vật chính đào…
Quan hệ giữa nhân vật chính và fans của Đường Chi vân luôn căng thẳng, chủ yếu là do sự kiện nửa năm trước.
Có nhiều “Diều Giấy” đã phổ cập cho những người không biết chuyện.
“Cô không biết nửa năm trước cô ta đã làm gì đúng không? Khi đó anh Chi có nhiều fans bạn gái, cũng có rất nhiều cô gái mơ mộng trên các diễn đàn, kết quả Đường Chi nhảy ra, nhục mạ các chị em là tinh tinh cái, cả ngày đồi bại với bạn trai người khác! Còn gửi thư luật sư cho một số sếp lớn, yêu cầu xóa những câu tục tĩu đó.”
“Vì cô ta mà rất nhiều fans của anh Chi thoát fans? Tôi không phải fan bạn gái, nhưng tôi cũng không thích nổi cô ta. Cho nên show tình yêu đó tôi không xem, chỉ đợi đến một ngày anh Chi và cô ta chia tay.”
Nhiều fan không lý trí đã nắm tay tiến đến gần cô.
“Nào, hôm nay chúng ta tính sổ đi.”

Giang Chi thay xong quần áo ở sau sân khấu bước ra, Hoàng Bình Chiêu vui vẻ lướt Weibo.
“Tốt quá, fans của anh vẫn chưa nghe ra vấn đề dây thanh quản của anh, chỉ khen sân khấu hôm nay rất tuyệt.”
“Tôi cũng xem vài bình luận của nhà phê bình âm nhạc, bên đó phản hồi cũng rất tốt, chỉ nói có vài sai sót, sự cố nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được…”
Giang Chi nheo mắt, khẽ nói: “Đi đây.”
“Được.”
Hoàng Bình Chiêu nhảy lên, vì phản hồi tích cực của khán giả nên tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Hai người bước ra khỏi phòng nghỉ, thấy một đám nhân viên công tác ríu rút chạy về, thấy Giang Chi thì ngơ ngác, im lặng và cúi chào lễ phép.
Hoàng Bình Chiêu cũng cười trả lời đối phương.
Đợi Hoàng Bình Chiêu chào xong, bước chân của họ lại bắt đầu nhanh.
“Thông tin có chính xác không? Đường Chi đến hiện trường xem hả?”
“Thật đó, thật đó, nghe nói dưới phòng biểu diễn mọi người vây kín rồi.”
“Không phải chứ? Mấy hôm nay trên mạng toàn mắng cô ta, gan cô ta cũng không lớn đến nỗi dám đến chỗ này chứ.”
“Sao lại không được. Tôi thấy với Đường Chi đó, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Tuy rằng họ không nói to, nhưng hai tiếng “Đường Chi” phảng phất vẫn đến tai Hoàng Bình Chiêu.
Hoàng Bình Chiêu lén nhìn Giang Chi.
Hình như anh không nghe thấy, vẫn đi về phía trước.
Hoàng Bình Chiêu im lặng không nói gì, nhanh chóng bước theo.
Sau sân khấu có đường nối thông ra bãi đậu xe.
Nhưng Giang Chi lại đi con đường khác, đây là con đường đến hành lang tầng hai đài truyền hình.
Hai người đi thẳng đến đây, Giang Chi vẫn hơi nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống, vừa hay thấy Đường Chi bị một đám người vây quanh, so sánh một chút, thân hình cô nhỏ bé giống như một chú chim.
Cho dù cô đeo khẩu trang, đứng xa, cũng không nhìn rõ khuôn mặt cô.
Nhưng anh dám chắc, dáng người nhỏ bé cô đơn đó chính là Đường Chi.
Giang Chi cau mày, mím môi dưới, bước nhanh quay trở lại.
Hoàng Bình Chiêu không rõ anh Chi đang nghĩ gì, chỉ đành đi theo.
Hai người đi khỏi nửa phút, chẳng ai nói chuyện, bước đi của Giang Chi mang theo gió, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Anh ta cũng chỉ đành bước lớn đi theo, Giang Chi đột nhiên quay người, quay về ngược ngược lại hai bước, sau đó dừng lại: “Kêu người đem xe qua đây.”
Hoàng Bình Chiêu còn tưởng mình nghe nhầm: “Hả?”
“Đi giúp cô ấy.”
“Rồi đưa cô ấy vào xe.”
“À… Được.”
Không cần Giang Chi nói, Hoàng Bình Chiêu cũng biết “cô ấy” là ai, anh ta cứ thế bước thẳng về phía trước.
Giang Chi đứng tại chỗ cũ, mím chặt môi dưới.