Sao Cứ Ép Tôi Học?

Chương 7: Ghi tên




Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh  mắt chỉ có đối phương. Hai người cứ đứng im như vậy vài giây.

Đan Vân Triệt ôm vào trong ngực gần hai phần ba số sách trong tay Hạ Thanh Hồi, hai tay của cậu lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thấy mặt của cậu có chút dại ra, đuôi mắt hắn nhẹ nhàng nhếch lên một chút, "Nhìn lâu như vậy, thấy tôi đẹp trai không?"

Phải nói là quá đẹp luôn. Hạ Thanh Hồi chưa bao giờ thấy ai đẹp đến vậy., "... Bớt tự kỷ dùm cái đi bạn."

Mặc dù sự thật là sự thật, nhưng mà tui sẽ không bao giờ thừa nhận đâu. Hạ Thanh Hồi nói xong thì quay mặt đi, sải bước dài đi về phía lầu dạy học của khối 11.

Thời gian nghỉ giữa giờ cũng khá dài, một số đi đến căntin để mua thức ăn hoặc đi văn phòng phẩm, một số thì đi tìm bạn bè lớp khác để chơi, cũng có một số bạn chạy đến văn phòng giáo viên để hỏi vài vấn đề, cuối cùng ở trong phòng cũng chẳng còn được mấy người.

Tôn Y Na đếm hết mấy cuốn tài liệu, bước lên bục giảng viết giữa bảng một câu: Xin vui lòng viết tên của mình lên sách để tránh nhầm lẫn với các bạn khác!

Hai người phát sách cho từng bàn xong rồi mới trở về chỗ ngồi.

Với tư cách là một học tra chân chính, bạn học Hạ Thanh Hồi cho biết, mặc dù cuốn sách này đến cuối học kỳ cũng sẽ không được lật một trang nào, nhưng việc viết tên thì cậu vẫn cực kỳ thuần thục.

Vì vậy cậu mở trang đầu tiên của cuốn sách ra, cắn mở nắp bút, vung tay lên bắt đầu viết chữ như rồng bay phượng múa, ở khoảng trống còn thừa lại thì ghi mấy chữ tự khen mình xinh đẹp!

Đan Vân Triệt không nhịn được liếc mắt nhìn một cái, "Xấu quá."

"Cái gì?!" Hạ Thanh tức giận đến đập bàn, "Nói tôi viết xấu, vậy cậu giỏi thì viết giúp tôi đi?"

Cậu vốn chỉ muốn trêu chọc cậu ta một chút, kết quả cậu ta lại thật sự đem mấy quyển sách mới trên bàn cậu đi, nghiêm túc ngồi viết tên lên từng quyển từng quyển cho cậu.

"Này, cậu thật đúng là..."

Hạ Thanh Hồi lấy về một quyển đã viết xong, mở ra xem ——

Cậu chưa bao giờ nghĩ  ba từ này có thể được viết đẹp như vậy, thật sự phải công nhận trình độ này đó. Đẹp y như cái người viết ra nó vậy.

"Xong rồi."

Hạ Thanh Hồi quả thực bị sự xinh đẹp của mấy con chữ làm cho nghẹn lời, trên trán bất giác rịn ra mấy giọt mồ hôi, "Tôi.. Tôi thực sự cảm ơn cậu."

"Chưa đủ."

"Cậu nói gì?"

"Đổi lại, " Đan Vân Triệt đẩy chồng sách của mình đến trước mặt cậu, "Cậu phải viết giúp tôi."

Đồng tử mở to. Làm sao ngươi có thể một giây trước nói người ta ghi chữ xấu, một giây sau lại muốn người ta viết tên giúp vậy?

"Cậu chắc chưa?" Câu "Xấu quá" vừa rồi là quỷ nói hả ta?"

"Thì xấu thật mà, nhưng tôi không chê đâu."

"..."

Được thôi, để tôi viết cho, cậu không hối hận ông đây không lấy tiền. Nếu nói cậu viết tên của mình lộn xộn như rơm như rạ, thì viết tên của Đan Vân Triệt khẳng định xấu như răng chó luôn. Bảo đảm.

Đan Vân Triệt cũng chưa bao giờ nghĩ tới tên mình có thể được viết thành xấu quắc như vậy. Mỗi lần Hạ Thanh Hồi viết xong một quyển, hắn liền hài lòng cầm lấy thưởng thức một phen.

Trong đầu hiện ra một khuôn mặt non nớt...

Khi đó, cậu bé nhặt những viên đá dưới chân mình rồi viết ba chữ lớn xuống mặt đất: "Nhìn nè! Đây là tên của anh trai, có ai dám bắt nạt em em phải hô thật to tên anh, anh nhất định sẽ là người đầu tiên chạy đến!"

Ngón tay phủ lên chữ viết còn chưa kịp khô, nhẹ nhàng vuốt ve. Khóe môi khẽ nở một nụ cười.

Hạ Thanh Hồi đóng nắp bút lại, tiêu sái đặt bút lên bàn, "Viết xong rồi, cậu thấy có hài lòng không?"

"Hài lòng."



Mẹ kiếp, rốt cuộc tâm lý của tên này có gì bất ổn không vậy, không thể hiểu nổi.

"Đúng rồi, lặp lại lần nữa, năm đồng năm mao tiền kia cậu nhanh chóng nhận lấy cho tôi, tôi đã nói là không muốn chiếm tiện nghi của cậu rồi mà."

Đan Vân Triệt trả lại một tờ tiền giấy và một đồng tiền cho cậu, "Cho cậu chiếm."

Hạ Thanh Hồi: "...

Có vẻ như cậu ta sẽ không lấy thật. Nhưng cho dù Hạ Thanh Hồi chỉ nhận một chút lợi ích như này thì cũng không yên lòng, cậu từ trước đến nay đều như thế." Nếu cậu thực sự không muốn nhận lại tiền, vậy sau này, tôi hứa sẽ giúp cậu một lần, có cần thì nói với tôi."

"Thật sao?"

"Hạ Thanh Hồi tôi nói được làm được."

"Được, " Đan Vân Triệt nghiêng người về phía cậu, "Bây giờ tôi có một yêu cầu, cậu phải đem tất cả bài tập tối hôm qua làm cho xong."

Quá đáng thật sự. Từ sau khi lên cao trung, Hạ Thanh Hồi đã sớm chia tay với bài tập về nhà rồi. Bây giờ bắt cậu làm,  chuyện này còn khó khăn hơn là để cậu đi khiêng mười bao cát ở công trường xây dựng nữa đó.

Nhưng mà buồn cười hơn là, cậu hứa sẽ giúp tên này một việc, vậy mà cậu ta lại yêu cầu ngược lại cậu?

"... Không còn lựa chọn nào khác sao?"

"Không có."

Hai chữ "không có" này nói hùng hồn như vậy, từ miệng Đan Vân Triệt nói ra giống như một thánh chỉ không thể kháng cự.

Hạ Thanh Hồi muốn nói rằng: Cậu muốn giết tôi thì cứ thẳng thắng ra tay đi, không cần phiền phức như vậy đâu." Tại sao?"

Đan Vân Triệt: "Không có tại sao, "Hạ Thanh Hồi tôi nói làm được." là cậu nói."

... Mẹ bà nó. Ai mà có dè yêu cầu của cậu lại độc đáo như vậy đâu chứ.

Nhưng mà tốt xấu gì cũng lên cao trung một năm rồi, Hạ Thanh Hồi cũng biết những quyển sách bài tập này cơ bản đều là do hiệu sách Tiên Phong đóng. Nói cách khác thì đều có đáp án sẳn rồi.(?)

Bình thường thì cậu không hay nộp bài tập, nhưng thỉnh thoảng tâm trạng tốt, hoặc khi rảnh rỗi đến sắp chết luôn thì sẽ chép lại để nộp tạm.

Vậy thì chuyện này dễ dàng thôi. Hạ Thanh Hồi vui vẻ rút mấy quyển bài tập trong hộc bàn ra, cầm trên tay cuốn "Bài tập về nhà" môn Toán mà run rẩy. Không có tờ giấy nhỏ đáng yêu đầy đủ các câu trả lời sao?

Sau đó lấy ra bài tập tiếng Anh, Vật lý, Hóa học... Câu trả lời đằng sau đều bị xé sạch hết trơn.

Nụ cười cứng đờ trên mặt.

Đan Vân Triệt nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cậu, liền tốt bụng giải thích một câu: "Không cần xem, vào buổi chiều cậu nghỉ học, tất cả đáp án trong sách bài tập đều bị tịch thu hết."

Là anh đã đến văn phòng để đề nghị với thầy Phan  đấy.

Hạ Thanh Hồi: "?????"

Đây không phải là triệt đường sống của cậu hay sao? "Nếu tôi làm thì món nợ này tính xong?"

"Phải."

Buổi sáng vội vã trôi qua, Hạ Thanh Hồi gần như mỗi tiết học đều nghĩ làm thế nào để lừa Đan Vân Triệt cho qua chuyện, nghĩ muốn vỡ đầu cuối cùng chỉ đưa ra được một chiến lược.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu liền xách cổ áo của Từ Nguyên lên, theo dòng người mau chóng đi về phía căng tin.

"Ai ai ai, anh Hồi, mày làm gì vậy?"

Hạ Thanh ôm lấy cổ Từ Nguyên, thì thầm bên tai cậu ta: "Nói đi, anh trai đối xử với mày có tốt không?"

"Anh Hồi, cái này còn cần phải hỏi sao!"

"Bây giờ anh mày có việc gấp cần giúp đỡ, mày chỉ cần nói có giúp hay không thôi."

Từ Nguyên vừa nghe vậy lập tức mặt mày hớn hở, "Đó là đương nhiên rồi, anh Hồi có nhờ, Từ Nguyên tao có lên núi đao xuống chảo dầu cũng không từ chối nha!"



"Được rồi được rồi, đừng có nói mấy lời vô dụng nữa," Hạ Thanh Hồi vỗ vỗ gương mặt to tròn của 

Từ Nguyên, "Chuyện là tối hôm qua có bài tập đó, cho tao mượn chép với."

Từ Nguyên thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, cố ý véo véo chính mình thật đau mới dám xác nhận không phải, "Mày? Hạ Thanh Hồi? Mày muốn chép bài tập về nhà? Làm sao vậy? Trốn học mày còn dám trốn mà sợ giáo viên kiểm tra bài tập hả?"

Đúng như vậy, vì để trả nợ cho một tiểu bạch kiểm tâm lí biến thái đấy, thật là nực cười mà.

Việc này nói ra thì hơi dài, hơn nữa vô cùng ly kỳ, Hạ Thanh Hồi cũng lười giải thích nhiều với cậu ta, "Mấy chuyện này mày cũng đừng để ý làm gì, chỉ một câu thôi, cho hay là không cho."

Cho thì phải cho rồi đó.

"Nhưng mà.... Bài tập về nhà tao nộp sáng nay rồi, nhưng tao thấy lớp mình có một người hình như có điểm số cũng tốt lắm. Tên là Đinh Khải thì phải, cậu ta tự gửi đáp án của mình lên, có lẽ đáng tin hơn tao đấy. Nếu không mày về xem lịch sử trò chuyện một chút đi?"

Vừa biết được tình hình phân lớp xong, lớp 8 đã thành lập một nhóm lớp, mọi người đều đã quen thuộc, sau này ngoại trừ nhóm chuyên thu thập mấy bài viết về tình cảm ra, thỉnh thoảng cũng thảo luận một vài chuyện khác, đặc biệt là tìm được đáp án bài tập, buổi tối sẽ có rất nhiều người ngồi xổm trong đây chờ đợi.

Hơn nữa, tiểu bạch kiểm không có trong nhóm này.

Hạ Thanh Hồi nghe cái tên là Đinh Khải này có chút quen tai.

Sau mỗi kỳ thi lớn như giữa kì, cuối kỳ, sẽ có một danh sách được dán lên bức tường danh dự bên ngoài tòa nhà dạy học. Cái tên này vẫn thường xuyên xuất hiện trong top 50, đáng tin cậy hơn Từ Nguyên là chắc ăn rồi.

"Sao không nói sớm! Tao vốn không để ý tới nhóm chat đó." Hạ Thanh Hồi cảm giác mình vừa mới được khai sáng, "Cảm ơn người anh em."

Để sớm chép xong mấy quyển bài tập, buổi trưa ngay cả ký túc xá cậu cũng không về, một mình ở trong lớp đối diện với hình ảnh trong điện thoại, từng quyển từng quyển chăm chỉ chép, rất nhanh đã giải quyết xong hết.

Cậu sắp xếp lại mấy cuốn sách này, nghiến răng nghiến lợi ném lên bàn của Đan Vân Triệt, xong chuyện lập tức gối lên cánh tay để ngủ trưa.

Còn khoảng 10 phút nữa là đến giờ học buổi trưa, mọi người lần lượt đến đông đủ cả. Đan Vân Triệt cũng cầm cặp sách đi đến chỗ ngồi.

Hạ Thanh Hồi nằm sấp ở đó, đưa cái ót về phía hắn, trên đầu dựng lên vài sợi tóc ngốc. Nhìn thấy một chồng sách bài tập trên bàn, hắn biết rằng bạn cùng bàn của mình đang "Báo cáo kết quả công tác" rồi.

Tùy tiện lật hai ba trang là biết ngay hàng sao chép. "Căn bậc 2 mà có thể sao chép thành 52, muốn gạt tôi cũng phải có tâm một chút chứ."

Hạ Thanh Hồi đang đắm chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Đan Vân Triệt, giật mình ngẩng đầu, "Điểm tâm? Đồ ăn nhẹ cái gì? Cái gì ít điểm tâm?"

Không ngờ ngồi cùng bàn với hắn trong đầu chỉ toàn ăn với ngủ? Hạ Thanh Hồi vừa mới tỉnh ngủ, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời, nhìn giống như một con búp bê vậy.

Đan Vân Triệt nhìn chằm chằm cậu, hầu kết trượt lên trượt xuống, cố nén dục vọng muốn bóp mặt cậu nói: "Buổi trưa ăn không no sao."

"..."

Đảo mắt nhìn đồng hồ phía trước, Hạ Thanh Hồi di chuyển ghế rồi ngồi thẳng lại, ngón tay chỉ vào sách bài tập nói, "Ừ, trả nợ cho cậu xong rồi nhé, đừng đến làm phiền tôi nữa."

"Chép bài không mệt sao?"

Hạ Thanh Hồi sửng sốt một chút.

Nói nhảm! Tất nhiên là mệt rồi! Không phải tất cả đều là do bệnh thần kinh của cậu à!

"Nè người anh em... Mặc kệ là tôi sao chép hay là tự làm, thì cái cậu muốn, tôi cũng đã hoàn thành. Nếu yêu cầu cái khác là vượt qua phạm trù chức năng của năm đồng năm mao rồi."

Đan Vân Triệt thiếu chút nữa bị cậu chọc đến cười ra tiếng. Cậu ấy vẫn còn băn khoăn về năm đồng đấy.

Mấy ngày tiếp theo, Hạ Thanh Hồi sống một cuộc sống vô cùng quỷ dị. Cái tên Đan Vân Triệt này mỗi ngày đều đi ngủ rất sớm, thức dậy cũng rất sớm, ngay cả game cũng không chơi.

Mà cậu vẫn theo thói quen ngủ quay vào đầu giường, chỉ cần mở mắt ra sẽ phát hiện trên bàn học đặt hai gói sữa chua và một cái bánh bao thịt mận khô, cộng thêm một ly sữa đậu nành nóng,  thỉnh thoảng còn có thêm nhiều trứng muối.

Ăn nó, đồng nghĩa với việc hưởng lợi từ người khác một cách khó hiểu; Không ăn nó mà đi mua cái mới, không chỉ lãng phí thực phẩm mà còn gây ra lao động tuần hoàn.

"Tiểu tử này, dùng mấy bữa sáng đã muốn mua chuộc tôi? Không có cửa đâu!"

Nói xong, ném trứng gà om vào miệng hung hăng nhai.