Sao Cứ Ép Tôi Học?

Chương 50: Đổi chỗ ngồi




Xem ra tối hôm qua Đan Vân Triệt thật sự ngủ không ngon, đến lúc ngồi ở trong xe cũng không buông Hạ Thanh Hồi ra.

Anh ôm Hạ Thanh Hồi và ngủ như thế suốt chặng đường. Xe tư gia đến cửa trường học thì dừng lại, Hạ Thanh Hồi duỗi ra một ngón tay chọt chọt mặt anh, "Bạn nhỏ, thức dậy thức dậy, xế chiều luôn rồi, phải tỉnh ngủ đi à nha."

Cuối cùng Đan Vân Triệt đã chịu dậy thật sau một giấc ngủ dài mệt mỏi.

Anh hé mở con mắt, nói với Hạ Thanh Hồi một câu có ý thức đầu tiên trong ngày, "Ai là bạn nhỏ?"

Hạ Thanh Hồi bắt chéo chân, chống khuỷu tay lên tay nắm cửa ô tô, "Ú òa!!!, cũng không biết là ai bị gắt ngủ nửa ngày trời, đánh răng thì muốn vừa đánh vừa có người ôm, ăn cơm cũng muốn người khác đút cho ăn."

Đan Vân Triệt giơ tay lên xoa đầu cậu một cách vô cảm, "Em mới là bạn nhỏ."

Chú Lý cười nói, "Hai bạn nhỏ phải nhanh chóng xuống xe đi nha, chúng ta đến trường học roài."

Hạ Thanh Hồi cầm balo lên bước xuống xe, Đan Vân Triệt theo sát phía sau. Khi đến gần cổng trường, Hạ Thanh Hồi nói với anh, "Tôi nói trước cho mà biết, nếu cậu tỉnh rồi thì đừng có ôm tôi nữa, ở đây là trường học."

Nếu cậu không nhắc thì Đan Vân Triệt thật sự là không có ý định này.

"Tôi không nói đồng ý với em."

"Mẹ kiếp, cậu sờ chỗ nào đấy? Gắt ngủ còn chưa hết có phải không?"

"Không biết."

"Đan Vân Triệt cậu là con quỷ xấu xa đầu thai có đúng không?! Này! Con mẹ nó cậu làm cái gì..."

Cách đó không xa chú Lý ngồi ở trong xe không khỏi cảm khái nói, "Tuổi trẻ tốt thật..."

Hai người đi đến cửa phòng ký túc xá. Hạ Thanh Hồi lấy ra cái chìa khóa đến vừa định chọc vào lại bị Đan Vân Triệt cướp đi.

"Cậu muốn làm gì nữa?"

Đan Vân Triệt không nói gì, yên tĩnh lấy ra một cái chìa khóa mới lồng vào chùm chìa khóa của cậu.

"Đây là..."

Đan Vân Triệt gắn xong chìa khóa mới thì trả lại cho cậu, "Chìa khóa dự phòng nhà tôi."

Hạ Thanh Hồi mở to mắt, "Nhà, nhà cậu?"

"Nếu em muốn tới, cánh cửa nhà chúng tôi luôn mở rộng chào đón em."

"Chuyện này...Chú dì sẽ không..."

"Sẽ không," Anh một bên mở cửa vừa nói, "Ba mẹ tôi đều rất thích em."

"Vậy cũng..."

"Coi như nhà của mình, đừng gò bó bản thân."

"..."

Vô duyên vô cớ có thêm một cái nhà. Nhưng chú với dì đối với cậu thật sự rất tốt, xem cậu như một thành viên trong gia đình, trao cho cậu thứ hơi ấm đã mất từ ​​lâu.

*

Tuần thi bận rộn cuối cùng cũng đã kết thúc thành công và các học sinh đã trở lại lớp học bình thường.

Phan Trung Thắng cầm ly nước đứng trên bục giảng, "Các bạn học, thi giữa kỳ đã qua, nhưng nhiệm vụ học tập nặng nhọc của chúng ta vẫn phải tiếp tục. Vì vậy, để kiểm tra ý chí của các em học sinh, khối lớp quyết định tổ chức một hoạt động  "tham quan" vào ngày mai."

Từ Tứ Trung xuất phát đến núi Nam Khương.

Dưới lớp bắt đầu kịch liệt thảo luận.

"Lần này là núi Nam Khương?! Chỗ đó xa lắm đó."

"Bà mẹ nó, chỉ dựa vào chân đi sao? Đi xong về chắc không què đâu ha?!"

"Đúng vậy, còn là đi lên đi xuống hai lần, đậu má, chết người đó chứ giỡn hả!"

Phan Trung Thắng, "Thầy nói chứ, sao các em đều là thanh niên trẻ tuổi không thích hoạt động năng nổ vậy, cái này sao mà được? Thầy thấy hoạt động lần này vô cùng có ý nghĩa, các em đều sắp trưởng thành cả rồi mà cứ thấy khó khăn nào cũng gọi khổ kêu mệt? Đến năm cuối trung học liệu có sống sót nổi không đây?"

Các học sinh lần lượt im lặng.

Phan Trung Thắng, "Các em yên tâm, lần này tôi, Phan Trung Thắng, sẽ đi theo các em cả hành trình, cùng các học sinh kề vai sát cánh chiến đấu!"

"Hở? Lão Phan cũng đi theo chúng ta sao?"

"Lão Phan sắp 60 rồi, thật sự có thể chứ?"

Phan Trung Thắng, "Các em đừng chỉ đánh giá dựa vào tuổi tác của tôi, tôi tập thể dục không ít hơn các em đâu, đến lúc đó để tôi nhìn xem mấy đứa ranh con các em đi có nhanh hơn tôi không!"

Phía dưới vang lên tiếng cười.

"Nhưng nếu có bạn học nào thực sự sức khỏe không tốt thì phải báo cho giáo viên biết, không được gượng ép bản thân chịu đựng."

Từ Nguyên quay đầu, "Hồi ca, tan học đi siêu thị mua chút đồ khô đi. Sáng mai khoảng 5 giờ chúng ta sẽ xuất phát, chắc là không có thời gian ăn cơm đâu."

Hạ Thanh Hồi, "Được thôi, dù sao ở trong túc xá của tao một miếng đồ ăn vặt cũng không có."

Hạ Thanh Hồi nghĩ nghĩ, lần "Tham quan" này là truyền thống đặc biệt hàng năm của trường Tứ Trung, chắc hẳn Đan Vân Triệt chưa từng trải qua phải không nhỉ?

Cậu dùng giọng điệu trêu chọc hỏi, "Này, Đan Vân Triệt, cậu có đi được không? Năm ngoái chúng tôi đi xong, về xem lại đếm bước ở wechat toàn là trên 30.000 bước không đó."

Hạ Thanh Hồi thật sự cho rằng mình sẽ không chịu nổi?

"Lo cho mình trước đi."

"Hàaa...! Đùa gì chứ, lão tử năm trước làm chuyện này dễ như trở bàn tay."

Rạng sáng nay, học sinh các lớp 11 trường Tứ Trung đã xếp đội ngũ thành hàng dài trên sân thể dục. Ủy viên ban thể thao của từng lớp cầm cờ kỳ đi đầu hàng, dẫn đường cho đội ngũ phía sau tiến về phía trước có trật tự.

Đường lên núi Nam Khương rất dài, cũng rất nhỏ lại còn khá vắng vẻ, trên đường đi các học sinh hoặc là nghe nhạc, hoặc là ăn đồ ăn vặt, hoặc là cùng nhau nói chuyện phiếm hay đùa giỡn cho đỡ nhàm chán.

Ở lớp 8, phía trước có hai người cầm cờ lớp, đi một lúc, nhìn nhau một lúc rồi cười. 

Từ Nguyên đi  hàng thứ hai, cảm thấy linh hồn của mình bị đả kích 10.000 điểm chí mạng, không khỏi oán trách Du Thần Thần, "Thần Thần, cậu nhìn đi, nhìn đi. Mẹ nó, hai người này xấu tính quãi, cứ vứt cẩu lương cho tui hoài luôn á. "

"Này này, qua đây đi, qua đây đi, cậu đang chặn mất cánh tay của đại thần đấy."

Thần Thần đã sớm quay toàn bộ hành trình, ý định là tối nay sẽ đăng lên đóng góp cho diễn đàn về CP "Triệt Hồi". 

Từ Nguyên, "Vậy tôi đi đây?" 

Xét về độ tuổi của giáo viên, nhiều lớp có giáo viên trẻ từ các môn khác đi cùng, chỉ có lớp 8 là có giáo viên thâm niên như Phan Trung Thắng theo sau. 

Lão Phan đội một chiếc mũ nhỏ màu đỏ và đi sau cùng, sải bước theo nhịp điệu của đội. Không lâu sau, mồ hôi đã chảy dài trên trán, Kiều Trạch vừa đưa nước cho ông vừa lo lắng hỏi, "Thầy mệt không? Giáo viên lớp 9 có xe, nếu mệt thì thầy vào trong nghỉ ngơi một lát đi ạ."

Phan Trung Thắng cười khoát khoát tay, "Ôi xời, con đường nhỏ này là cái gì chứ, Khi thầy Phan còn trẻ, thầy đã đi một con đường dài hơn con đường này nhiều. không có việc gì không có việc gì."

Kiều Trạch không hỏi gì thêm, tiếp tục đi về phía trước. 

Cả đội đã đi được gần nửa chặng đường, con đường phía trước dẫn đến núi Nam Khương bắt đầu dốc hơn. Tất cả lớp nhao nhao hô khẩu hiệu của lớp mình để tăng thêm dũng khí.

"Vượt qua gian khổ! Gió mặc gió, mưa mặc mưa!"

"Cùng văn cùng võ! Cùng nhau tiến bước đến khát vọng của chúng ta!"

Hạ Thanh Hồi đi đang đi phía trước thì vô tình giẫm phải một hòn đá, thành ra mắt cá chân bị bong gân khá nghiêm trọng. Từ Nguyên, "Ayda, Hồi ca, mày cẩn thận một chút, chú ý nhìn đường!"

Đan Vân Triệt không nói một lời, kéo balo xuống ném qua bên cạnh, ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Hạ Thanh Hồi, "Lên đi."

Hạ Thanh Hồi bị anh chọc cười, "Này, cậu bỏ cả túi đồ ăn vặt đó luôn à?"

"Bỏ."

"Haizz, nếu cậu đã thành tâm như vậy...thì tôi sao có thể từ chối được."

Hạ Thanh Hồi nghịch ngợm một chút rồi thôi, dứt khoát nhảy mạnh lên lưng Đan Vân Triệt, ôm cổ anh.



Đan Vân Triệt thật vất vả mới đứng vững được. Hạ Thanh Hồi nói, "Này, tôi hỏi thật, cậu đi lâu như vậy mà còn có sức cõng tôi à? Không cõng được tôi thì cũng đừng có cố đấy nhé."

Đan Vân Triệt, "Đừng đánh giá thấp tôi."

Hạ Thanh Hồi, "Ừ."

Lữ Văn Nghiệp ở phía sau nhìn, hâm mộ chảy nước miếng, "Ư ư ư Hồi ca kiếp trước làm ra phước đức gì thế nhỉ, đi tham quan mà còn được đại thần cõng."

Đan Vân Triệt lưng cõng Hạ Thanh Hồi, bước đi càng ngày càng nhanh, càng đi càng có lực. Từ Nguyên vội vàng chạy tới nhặt cờ lớp, nhặt cái balo kia ôm vào trong ngực, "Thiệt là, mấy người không cần thì tưởng người khác cũng không cần à, tui còn đang lo không đủ ăn đây này."

Tới gần giữa trưa, ánh mặt trời mỗi lúc một gắt, đường đi cũng thế, tiến một bước là khó khăn một bước. Hạ Thanh Hồi được Đan Vân Triệt cõng đi rất lâu rồi, thấy trên trán anh đổ nhiều mồ hôi liền hỏi, "A Triệt ca ca, anh có được không đó? Nếu không thì cứ để em thất vọng đi."

Đan Vân Triệt ôm cậu nhích lên một chút, "Đến nơi là em biết tôi có được hay không."

Đột nhiên, từ phía sau truyền đến âm thanh hoảng loạn của Kiều Trạch, "Không xong rồi! Thầy Phan ngất xĩu!!"

"Cái gì?!" Học sinh lớp 8 đồng loạt dừng bước, chạy ngược về phía sau xem xét tình hình. Nụ cười trên môi hai người lập tức biến mất. Hạ Thanh Hồi vội vàng từ trên người Đan Vân Triệt nhảy xuống, cùng anh đến xem Phan Trung Thắng.

Lão Phan lúc này đang ngã trên mặt đất, bị các học sinh vây quanh, "Thầy Phan, thầy làm sao vậy?"

"Nhanh lên, ai đó mau gọi cấp cứu đi!!"

"Thầy Pan, thầy không sao chứ? Đừng làm chúng em sợ!"

"Thầy Phan!!"

"Thầy..."

Ý thức của Phan Trung Thắng dần dần mờ đi và ông không còn nghe thấy tiếng các học sinh gọi mình nữa.

*

Bệnh viện.

Các học sinh lo lắng ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu. Hạ Thanh Hồi cùng Đan Vân Triệt lần lượt ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế gần phòng cấp cứu nhất. Trong đầu Hạ Thanh Hồi hoàn toàn bị hình ảnh lão Phan ngã trên mặt đất chiếm trọn. 

"Cho nên đứa nhỏ này, không xấu."

"Hạ Thanh Hồi, xem ra hai ta giống nhau nhỉ?"

"Con của thầy... Nếu như nó vẫn còn, cũng hẳn là như vậy."

"Làm tốt lắm chàng trai trẻ!"

"Thầy tin tưởng cậu, cậu so với cậu ấy không kém bao nhiêu đâu."

"Hạ Thanh Hồi, nói cho thầy biết, cái đầu nhỏ của con dùng tốt như vậy, sao không dành nhiều thời gian cho việc học đi? Không có việc gì đừng nghĩ đến mấy chuyện thư tình gì đó."

...

Phan Trung Thắng mất con trai.

Hạ Thanh Hồi mất cha.

Đối với cậu mà nói, Phan Trung Thắng đối với cậu không chỉ là giáo viên chủ nhiệm hòa ái dễ gần, mà nhiều lúc, ông đã bù đắp cho cậu tình thương mà cậu thiếu thốn. 

Cậu không muốn mất đi Phan trung thắng. Cậu muốn trên con đường trưởng thành của mình có Phan Trung Thắng làm bạn. Cũng hi vọng thẳng đến khi kỳ thi Đại Học kết thúc, đều có thể có ông ở bên cạnh.

Đã mất đi cha, không thể lại mất đi Phan Trung Thắng...

Trước mắt dần dần biến thành một mảnh mơ hồ, "Muốn khóc thì cứ khóc đi," Đan Vân Triệt nhẹ nhành vuốt tóc cậu, "Tôi nói rồi, ở trước mặt tôi không cần phải chịu đựng." 

Hạ Thanh Hồi thật sự rất khó chịu. Cậu dựa vào vai Đan Vân Triệt kiềm nén không rơi lệ, "Không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì nữa, có tôi ở đây."

Bác sĩ rốt cục đi ra, cùng lúc đó, vợ của Phan Trung Thắng là Dương Huệ sau khi biết tin cũng đã đến. Các học sinh nhao nhao lo lắng chạy tới, Dương Huệ khóc hỏi, "Bác sĩ, ông ấy thế nào rồi?"

Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, "Bệnh nhân mắc bệnh tim, hơn nữa tuổi tác đã cao, không thích hợp với những chuyến đi dài như vậy. Hiện bệnh nhân đã được cấp cứu kịp thời nên tính mạng không nguy kịch, nhưng vẫn cần phải ở lại bệnh viện để nghỉ ngơi và theo dõi thêm." 

Dương Huệ, "Tôi đã bảo ông đừng có đi mà không chịu nghe, nhất định phải theo lớp..."

Kiều Trạch rất tự trách. Cô trách mình vì đã không nhận ra sự bất thường của Phan Trung Thắng sớm hơn. Lão Phan rõ ràng thân thể không tốt lại kiên trì muốn đi theo học sinh, chính là muốn cùng mọi người kề vai sát cánh. Bởi vì thầy ấy yêu lớp 8.

Dù cho thời gian quen biết không dài.

Dù cho bọn họ chỉ là lớp bình thường.

Dù cho có rất nhiều học sinh nghịch ngợm thích gây chuyện. 

Dù cho có học sinh không thích học tập, rất ham chơi.

Nhưng thầy thực sự yêu thương từng đứa trẻ đáng yêu trong lớp 8.



Phan Trung hắng ngã xuống, lớp học vốn thường rất sôi động bỗng chốc trở nên vô hồn.

"Được rồi, các bạn học, tiết Ngữ văn của chúng ta hôm nay đến đây thôi."

Giáo viên Trương cầm tài liệu giảng dạy đi ra ngoài. Giờ ra chơi hầu như không có ai rời khỏi chỗ ngồi, thậm chí không có một người nào nằm sấp ngủ. Trong phòng học lặng ngắt như tờ.

Tiết học tiếp theo là tiết toán.

Tim học sinh đập thình thịch.

Mặc dù biết là không có khả năng, nhưng bọn họ vẫn có một chút ảo tưởng. Tưởng tượng Phan Trung Thắng cầm ly nước hình con thiềm thừ đứng trên bục giảng giảng bài. 

Cuối cùng, chuông vào học vang lên. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nín thở. 

Phan Trung Thắng không xuất hiện.

Thay vào đó là một người phụ nữ với mái tóc xoăn gợn sóng, mùi nước hoa nồng nặc và sơn móng tay màu đỏ. Người phụ nữ này đang cầm một cuốn sách giáo khoa trên tay, bước lên bục giảng với một đôi giày cao gót. 

Trên mặt của cô không có nụ cười, làm mọi người cảm thấy bị một loại áp lực vô hình đè nén mạnh mẽ. Mọi người rất yên tĩnh chờ cô mở miệng.

"Các bạn học, thầy Phan của các em vì vấn đề sức khỏe nên tạm thời không thể tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm và giáo viên toán cho các em được nữa, vì vậy sau khi họp xong, trường quyết định để tôi thay thầy Phan đảm nhận vị trí này. Có lẽ đến năm cuối, tôi sẽ vẫn là chủ nhiệm của các em.

"Trước để cô tự giới thiệu một chút, tên của cô là Chung  Mẫn, các em cứ gọi cô Chung là được. Tuy nhiên hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, cô sẽ từ từ làm quen với các em, cố gắng trong một tuần nhớ rõ tên mọi người."

Các học sinh trong lòng đều rất thất.

"Vậy để cô giải thích trước một chút, cô đã làm chủ nhiệm lớp rất nhiều năm, phong cách của cô là mọi người tranh giành mọi nguồn lực một cách công bằng và phấn đấu dựa trên thực lực của mình. Cho nên chỗ ngồi trong lớp của cô sẽ được sắp xếp theo thứ tự dựa vào thứ hạng của từng kỳ thi lớn. Bắt đầu từ hàng đầu tiên trở xuống, tức là bắt đầu từ hạng nhất đến hạng cuối cùng."

Phía dưới bắt đầu có tiếng xì xào.

"Cái gì? Sắp xếp chỗ ngồi theo thứ hạng trong lớp? Không thể nào??"

"Đúng đấy, tại sao phải như vậy chứ?"

Chung Mẫn nói tiếp, "Được rồi, không dài dòng nữa, mời các em thu dọn cặp sách, xếp hàng ngoài cửa, sắp xếp chỗ ngồi."

Tôn Y Na đứng lên đầu tiên, "Cô ơi! Em cảm thấy như vậy không tốt lắm, các học sinh đều có chiều cao khác nhau, nếu sắp xếp như thế này thì nhiều học sinh sẽ không nhìn thấy được bảng đen!"

Chung mẫn, "Cô đã nói, ở lớp của cô, tài nguyên tốt là dựa vào thực lực để lấy. Điều này đúng với tất cả các lớp mà cô đã dạy trong nhiều năm qua, thực tế chứng minh nó có kết quả đáng kể. Nếu chỉ xếp hạng thuần túy theo chiều cao, thì đó cũng không công bằng với những học sinh cao và đạt điểm cao."

Tôn Y Na không có cách nào phản bác, đành phải ngồi xuống, "Được, tranh thủ thời gian thu dọn mọi thứ đi..." 

"Thưa cô," Đan Vân Triệt ngay sau đó đứng lên, "Em cũng cho rằng chuyện này không ổn."

Hạ Thanh Hồi cúi đầu. 

"Em... Em là Đan Vân Triệt đúng không? Cô đã nhìn thấy em trong cuộc thi Hóa học cấp thành phố, biểu hiện rất tốt. Cô thấy em cũng đã đứng đầu lớp lẫn khối nhiều lần." Chung Mẫn nhìn anh rồi dừng một chút, "Nhưng cô hi vọng em biết rõ, không phải chỉ vì thành tích tốt mà tất cả giáo viên đều hướng về em, ít nhất, cô không phải như vậy."

"Không phải chưa, lời nói của đại thần cũng vô dụng rồi..."

"HU HU HU..."

Chung Mẫn xoay mặt nhìn về phía tất cả học sinh, "Tất cả các lớp trước của tôi đều không có dị nghị gì, sao đến lớp các em lại hết vấn đề này lại đến vấn đề khác vậy? Được rồi, nếu còn có vấn đề gì thì các em có thể trực tiếp đến gặp trưởng lớp của mình để giải quyết, tình cờ là tôi vừa nhận được phiếu điểm bài kiểm tra giữa kỳ của lớp, nếu quên thứ hạng của mình thì đến chỗ cô xem. Còn bây giờ, xách cặp đi ra ngoài và xếp hàng theo thứ tự thứ hạng của mình đi."



Đan Vân Triệt nắm chặt nắm tay, đứng tại chỗ muốn nói lại thôi.

Những người khác không tình nguyện bước ra khỏi chỗ ngồi, Hạ Thanh Hồi ngồi ngốc rất lâu mới bắt đầu thu dọn cặp sách.

Đan Vân Triệt hạng 1, còn cậu hạng 32. Khoảng cách...thiệt là lớn.

Kia chẳng phải là...cách ra xa sao?

Hay cho cái gọi là cạnh tranh tài nguyên công bằng.

Vị trí đã được thay đổi.

Bạn cùng bàn của Đan Vân Triệt là Tần Mặc, một nữ sinh thi được hạng 2.

Bạn cùng bàn của Hạ Thanh Hồi là Trần Văn Viễn, một nam sinh hiếm khi cậu nói chuyện cùng.

Đan Vân Triệt cau mày, không ngừng quay đầu lại xem Hạ Thanh Hồi. Hạ Thanh Hồi cũng ở phía sau nhìn chằm chằm vào anh. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Hạ Thanh Hồi lập tức cúi đầu.

Trong khoảng thời gian này, cậu rất ít khi nói chuyện với Đan Vân Triệt. Bất kể là tự học buổi tối hay giờ ra chơi, bên cạnh Đan Vân Triệt luôn có những bạn học giỏi sử dụng tài nguyên, có vấn đề đều sẽ tới tìm anh hỏi.

Mỗi lần đến lớp, cậu đều có thể nhìn thấy một vòng người vây quanh Đan Vân Triệt. 

Cậu ấy không còn chỉ giảng bài cho một mình mình nữa, cậu ấy sẽ kiên nhẫn cùng những người khác thảo luận một vấn đề gì đó. 

Vậy cậu ấy cũng sẽ lập kế hoạch học tập cho người khác phải không??

Sẽ giúp người khác phân tích những câu hỏi sai à? 

... Có lẽ, đây là một cuộc thảo luận vấn đề học tập bình thường thôi mà. Hơn nữa có một số bạn học có nền tảng tốt, có lẽ... Đan Vân Triệt sẽ thấy dễ dạy hơn là dạy cậu nhỉ.

Bạn cùng bàn của Hạ Thanh Hồi thì rất năng động, chủ yếu là tự học. Cậu ta chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với cậu khi giáo viên giao bài tập về nhà. 

Cuộc sống chợt trở nên yên tĩnh.

Trong giờ học, Hạ Thanh Hồi sẽ nằm sấp trên bàn, vô tình hay cố ý vẫn luôn là nhìn chằm chằm bóng lưng của Đan Vân Triệt, sau đó lại cực kỳ muốn khóc.

Thói quen không tốt.

*

Căn tin.

Hạ Thanh Hồi ngồi một mình ăn cơm chiên thịt heo xé vị cá. Phùng Duệ bưng mỳ đến trước mặt cậu ngồi ăn, "Ê, Hồi ca, nghe nói lớp mày đổi chỗ ngồi, dựa vào thứ hạng trong kỳ thi giữa kỳ à?" 

Hạ Thanh Hồi gật đầu xong cũng không nói gì khác, "Vậy mày với đại thần không còn là bạn cùng bàn nữa sao?"

"Ừ, ừ, vậy thì sao?"

"Có cảm giác như dạo gần đây hai người không xuất hiện cùng nhau nhiều, thấy hơi lạ."

Chiếc thìa của Hạ Thanh Hồi dừng lại gần miệng cậu một giây, "Chuyện này... có cái gì lạ, tại sao tao lại phải xuất hiện chung một chỗ với cậu? Không phải ngồi cùng bàn...chỉ là do  muốn thôi!! Tao lười nghĩ cách rồi, ha ha ha, vậy nên rất vui vẻ!"

Phùng Duệ vẻ mặt xem thường nhìn cậu, "Sao một chút vui vẻ tao cũng không thấy vậy? Ngược lại mặt mày càng lúc càng dài ra."

Có chuyện này sao...rõ ràng vậy à?

"Tao... vốn dĩ từ đầu đã không cùng đẳng cấp với cậu ấy. Người ta là học sinh đứng đầu lớp, đầu trường... còn tao chỉ là thứ học sinh cặn bã mà thôi." 

"Nhưng dù gì, ít nhất vẫn là bạn cùng phòng mà!"

Bạn cùng phòng?

Vậy thì sao?

Thời gian một ngày đều là ở trường học. Lúc trở về ký túc xá  thì phải tắm rửa nhanh rồi đi ngủ. Cho nên phần lớn thời gian...đều không ở cạnh cậu.

Hạ Thanh Hồi không nói gì, bưng chén đĩa rời đi. 

"Ê Hồi ca, mày..."

Quen biết Hạ Thanh Hồi lâu như vậy, Phùng Duệ cũng biết rõ cậu, có thể nhìn ra được một ít manh mối. Hạ Thanh Hồi bất quá chỉ là con vịt chết mạnh miệng, sự thật không chừng rất đau lòng rồi đây.

Tiết tự học buổi tối hôm nay, Hạ Thanh Hồi trở lại ký túc xá khá trễ, trong phòng giống như không có ánh sáng, cũng không có một chút động tĩnh.

Đan Vân Triệt ngủ rồi sao?

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, tránh làm phiền đến Đan Vân Triệt.

Hạ Thanh Hồi mở cửa, buông cặp sách, đang chuẩn bị bước vào phòng tắm, lại nghe thấy giọng nói của Đan Vân Triệt, "Sao lại tránh mặt tôi?" 

Hạ Thanh Hồi cứng người, một chữ cũng nói không nên lời.

Đan Vân Triệt đi đến trước mặt cậu, gọi tên cậu, "Hạ Thanh Hồi."

Hạ Thanh Hồi không dám ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt một mực nhìn xuống đất, "Tôi... không có tránh mặt cậu.."

"Em không ngồi cùng bàn với tôi, bây giờ cũng không có ý định nói chuyện với tôi sao?"

"Tôi không, tôi không phải không nói chuyện với cậu..." Hạ Thanh  cúi đầu, bắt đầu nghịch nghịch ngón tay, "Dù sao... điểm số của tôi kém xa cậu, cho nên ngồi cùng bàn với cậu không thích hợp lắm.... Hiện tại rất tốt, bọn họ đều là hạng cao, các cậu ngồi phía trước có thể cùng nhau thảo luận bài... càng tốt không phải sao...?"

"Tốt hơn? Em thực sự nghĩ rằng điều này tốt hơn?" Đan Vân Triệt bước gần hơn một bước, "Tại sao lại nói những điều này?"

Hạ Thanh Hồi ngay sau đó lui về sau một bước.

Cậu cũng không biết.

Không biết mình tại sao phải nói những lời này.

"Nếu thi giữa kỳ môn Văn em làm kịp nhất định có thể vào top10 đúng chứ, không tính à?"

Hạ Thanh Hồi rốt cục ngẩng đầu lên một chút, nhìn thấy hầu kết của Đan Vân Triệt, "Tôi biết... Nhưng mà dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể được hạng 2, lại nói, có lẽ nếu cậu giảng cho bọn họ, bọn họ sẽ không thể không làm được..."

Bọn họ? Vì sao cứ nhấn mạnh là bọn họ?

Muốn đẩy anh cho người khác sao?

"Hạ Thanh Hồi."

Đan Vân Triệt thật sự nghe không nổi nữa, đột ngột nắm lấy cổ tay cậu.

Cái nắm này dùng nhiều lực. 

Rất đau.

Cổ tay sắp bị bóp nát. Cậu ấy tức giận sao?

Hạ Thanh Hồi bị bắt đón nhận ánh mắt của anh, "Cậu muốn làm gì..."

"Tôi không tin đến bây giờ em vẫn không rõ cảm xúc của tôi đối với em."

Hạ Thanh Hồi cảm giác trái tim đang đập của mình đình chỉ, thật sự là dừng lại. 

"Thật sự không biết sao, "Đan Vân Triệt cầm lấy cổ tay của cậu, mạnh mẽ đẩy cậu vào tường, "Tôi hỏi em, em thật sự không biết sao."

"Tôi..."

Trong lòng rối bời.

Không biết nên trả lời cái gì.

Đan Vân Triệt cụp mắt xuống, trầm giọng nói, "Trả lời tôi."

Giả vờ muốn tiến lên hôn Hạ Thanh Hồi, cậu bối rối dùng sức đẩy anh ra ra, trốn vào phòng tắm, cánh cửa rầm một tiếng. 

Lần đầu tiên, Hạ Thanh Hồi có cảm giác tự ti về điểm kém của mình. Cậu từng cho rằng người giống như mình sẽ không bao giờ để ý đến thành tích kém đấy. Nhưng bây giờ, bởi vì Đan Vân Triệt, hết thảy đều không  giống với lúc trước.

__Hết chương__

Tác giả: Đừng lo lắng cho con của mấy người, không ngược đâu. Không có ngọt nhất, chỉ có ngọt hơn.