Sao Cứ Ép Tôi Học?

Chương 16: Thỏa thuận




Tiếng cười của Hạ Thanh Hồi chợt dừng lại.

Này rõ ràng là một câu chửi mà, sao nghe nó phát ra từ miệng Đan Vân Triệt lại thấy nó mờ ám thế nhỉ. Đặc biệt là khi đang nói chuyện, cậu ấy còn dùng đôi mắt khép hờ nhìn tui nè.

Hạ Thanh Hồi đột nhiên cảm thấy hối hận, lại quay mặt đi. Cậu vội vã di chuyển cơ thể sang chỗ khác, rồi lại thấy lúng túng vì thay đổi tư thế liên tục, cuối cùng cậu chỉ đơn giản đắp chăn lên mặt và nói: "Đi.. đi ngủ thôi."

Tình cờ Phùng Duệ vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này nên nửa đêm gửi tin nhắn cho cậu hỏi thăm tình hình:

[Phùng Tử]: Thế nào rồi anh Hồi? Chị em đang giục em này, xin hãy trả lời em đi.

Hạ Thanh Hồi không nói được, chứ sao nói giờ, chẳng lẽ bảo gu của tên này là người ngu ngốc giống anh mày nè hả.

Nếu một cô gái vốn học giỏi nhưng lại bị ảnh hưởng bởi cái gọi là "mẫu người lý tưởng" của cậu ấy rồi không muốn học hành nữa thì chẳng phải sẽ làm hại tương lai của cô gái đó sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Thanh Hồi mới nghĩ ra một câu: Xin lỗi, tao có hỏi nhưng cậu ấy không nói, tạm biệt.

[Phùng Tử]:.........

Đan Vân Triệt bây giờ vẫn tiếp tục nhìn vào phiếu trả lời của ai đó trong tay.

"Đồ ngốc."

Hai tuần trong nháy mắt đã trôi qua, nhiệt độ bên ngoài cũng dần giảm xuống. Trước giờ học thể dục, Hạ Thanh Hồi dẫn cả lớp đến sân như thường lệ.

Đoàn người tản ra, nam nữ mỗi người đều tìm bạn bè của mình để cùng nhau đi dạo hay trò chuyện.

Lý Tiệp lớp bên cạnh cầm một quả bóng rổ đẩy vai Hạ Thanh Hồi, "Này Hạ Thanh Hồi, chúng tôi đang thiếu người chơi hai chọi hai, cậu có muốn chơi cùng không?"

Hạ Thanh Hồi vốn là thành viên của đội bóng rổ, giáo viên thể dục cũng là huấn luyện viên bóng rổ, chỉ cần nói với cô một tiếng, bỏ cả lớp đi chơi bóng rổ cũng không có vấn đề gì.

Chỉ là tự nhiên tay cậu hơi ngứa.

"Chơi."

Hạ Thanh Hồi cầm danh sách điểm danh xong, dẫn cả lớp hoàn thành khởi động, chào giáo viên thể dục rồi mới chạy đi chơi bóng rổ.

"Đã lâu rồi chúng ta không rèn luyện thể lực, trùng hợp là hôm nay trời không nóng lắm, chúng ta thi chạy 800 và 1000m nhé. Các bạn nam chuẩn bị trước đi, ai muốn cởi áo khoác thì cởi ra, ai muốn đi vệ sinh thì đi."

Sau đó rất nhiều lời phàn nàn thấu trời vang lên.

Từ Nguyên: "Đây là chuyện đau khổ nhất trên đời!"

Du Thần Thần: "Thật khó chịu. Tớ ghét nhất chạy 800m!"

Tôn Y Na: "Cô thật không công bằng, sao Hạ Thanh Hồi không phải chạy mà được đi chơi bóng rổ ạ?"

Giáo viên thể dục: "Mấy đứa đừng lo lắng, sao có thể không chạy được, lần sau để cậu ấy chạy một mình."

Các nữ sinh tìm một gốc cây có tán to, ngồi thành một hàng dưới bóng mát.

Còn các nam sinh thì treo áo khoác đồng phục học sinh lên lan can rồi cùng nhau đi vệ sinh, nhưng Đan Vân Triệt lại đi về phía sân bóng rổ.

Cả sân bây giờ có rất nhiều lớp đang học thể dục, dù lạc giữa đám đông nhưng vẻ ngoài nổi bật của cậu vẫn có thể khiến mọi người chú ý ngay lập tức.

Anh bước đi chậm rãi, vừa đi vừa cởi áo khoác đồng phục học sinh, một tay tháo kính ra rồi cầm trong tay.

Cho đến khi anh bước đến sân bóng rổ và lọt vào tầm mắt của Hạ Thanh Hồi. Chỉ cần nhìn thấy anh là cậu ngay lập tức choáng váng.

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Đan Vân Triệt đứng dưới ánh nắng và cũng là lần đầu tiên cậy thấy anh tháo kính ra. Cảm thấy không giống người cậu gặp mỗi ngày lắm.

Đứng dưới ánh nắng làm cho làn da anh trở nên trắng hơn, trong suốt. Thậm chí cả đôi mắt cũng dường như bị nhấn chìm trong ánh nắng ấy. Đan Vân Triệt đang dựa vào khán đài, nghiêng đầu mỉm cười với cậu.

"Này! Hạ Thanh Hồi, sao lại ngây người ra đấy? Chuyền bóng đi!"

Khi Hạ Thanh Hồi kịp phản ứng, đối phương đã tận dụng sơ hở của cậu và thực hiện một đường bóng đẹp mắt.

Lý Tiệp hiển nhiên rất không hài lòng, hắn cầm quả bóng rổ lên đi đến trước mặt cậu, "Cậu nói đi, lúc nãy đang chơi cậu tháy cái gì mà ngu người vậy?"

Hạ Thanh Hồi không để ý tới Lý Tiệp, mím môi, đi mấy bước đến khán đài, hất cằm về phía Đan Vân Triệt: "Cậu làm gì ở đây vậy?"

Đan Vân Triệt nhẹ nhàng ném chiếc áo khoác vào tay Hạ Thanh Hồi, cậu vô thức bắt lấy nó.

"Cậu làm cái quái..."

Lời mắng còn chưa thốt ra hết đã thấy anh đã tiến lại gần 2 bước, đặt kính vào tay cậu nói: "Cầm lấy."



Không đợi cậu từ chối, anh nhanh chóng quay trở lại đường chạy trước khi cậu kịp từ chối.

...Có chuyện gì với tên này vậy?!

Lý Tiệp nhìn tình hình của lớp 8 là biết mấy nam sinh đang chuẩn bị chạy 1.000m nên vòng tay qua cổ Hạ Thanh Hồi nói đùa: "Này, vừa rồi là Đan Vân Triệt, bạn cùng lớp của cậu phải không? Hahaha, tôi nhờ em giữ quần áo, em sẽ là người vợ nhỏ đức hạnh của tôi~"

Vợ nhỏ đức hạnh?

Mẹ kiếp! Đan Vân Triệt, cậu đợi đó!

"Cậu cút mịa đi! Không chơi nữa, cậu chơi một mình luôn đi."

Trong nhà có nhiều tiền như vậy, chắc hẳn kính của cậu ấy rất đắt tiền nhỉ. Trên sân lại có nhiều người như vậy, nếu có ai không cất cẩn thận lấy đi hay làm hỏng, có lẽ cũng không đền nổi mất.

Kết quả là cậu cảm thấy chơi bóng rổ bớt thú vị hơn hẳn.

Thế nên bây giờ cậu một tay cầm chiếc áo khoác, một tay cầm cặp mắt kính chết tiệt của tên chết tiệt kia, ngồi xuống giữa bãi cỏ nhìn những thiếu niên đang chạy trên đường đua.

Nhìn cái người đang chạy trên đường đua ấy, lúc này đã kéo được khoảng cách với người thứ hai non nửa một vòng, và khoảng cách ấy đang ngày càng dài hơn.

Cậy ấy vẫn rực rỡ như vậy.

Có cái gì giỏi đâu chứ, chạy 1000m cậu cũng có thể nhé. Nếu bây giờ cậu cũng chạy thì chưa biết ai thắng ai thua đâu. Hứ.

Hầu như tất cả các nữa sinh lớp khác đã đều tụ tập xung quanh để xem.

"Đan Vân Triệt đẹp trai quá à! Cậu ấy đã tháo kính ra vẫn đẹp trai như vậy! Không, còn đẹp trai hơn ấy!"

"Cậu ấy chạy cũng nhanh nữa, chân cậu ấy vừa thon vừa dài!"

"Ta nói he, đại thần cho dù muốn khiêm tốn cũng không có cơ hội, không chỉ trong thi cử, ở nội dung chạy 1000m này cũng đã leo lên đầu người thứ 2 rồi, đúng là không chừa đường sống cho ai hết mà."

Giáo viên thể dục bấm đồng hồ nói: "3 phút 39 giây," cô hài lòng gật đầu: "Không tệ."

Nữ sinh A "A a, chạy xong rồi chắc là mệt lắm! Cậu nghĩ sao nếu tớ đưa chai nước khoáng mới mua này cho cậy ấy?"

Nữ sinh B: "Tới đi! Vậy chẳng phải cậu sẽ có cơ hội bắt chuyện với cậu ấy sao."

Dưới sự cổ vũ của nhóm người, cô gái A cầm chai nước, đang định tiến tới thì chợt nhận ra Hạ Thanh Hồi đang ngồi cách đó không xa.

Hạ Thanh Hồi là người đã giúp cô chuyển sách, không hẳn là bạn bè gì, nhưng cũng từng nói chuyện với cô vài câu.

Nữ sinh A tương đối nhút nhát và có chút sợ bị từ chối nên chỉ quay người đi về phía Hạ Thanh Hồi, lắp bắp nói: "Hạ Thanh Hồi, ừm... cậu có thể vui lòng đưa chai nước này cho Đan Vân Triệt giúp tớ được không?"

Mẹ bà, cậu tưởng nó là dành cho cậu, câu cảm ơn chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại trong cổ họng.

Được rồi, đừng tự mình đa tình nữa.

Nữ sinh A đỏ mặt, "Có...có thể giúp tớ không?"

"......Có thể."

"Cảm ơn cậu! Hạ Thanh Hồi, cậu đúng là người tốt!"

Hô hô. Người tốt bây giờ không thấy vui mấy đâu đấy.

Sau khi nữ sinh A rời đi, Hạ Thanh Hồi không nói nên lời đứng dậy, phủi phủi quần, cầm lấy một đống đồ để "chào mừng" "bạn tốt cùng bàn" của mình.

Thiếu niên mới chạy xong thở hổn hển, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, dọc theo xương hàm đến xương đòn, tạo thành một đường nước trong suốt.

Hạ Thanh Hồi đẩy chai nước khoáng về phía bụng anh, nói: "Nè."

Đan Vân Triệt cúi đầu liếc nhìn chai nước, sau đó nhìn vào khuôn mặt của Hạ Thanh Hồi, nét cười nhảy nhảy trên lông mày.

Anh cầm lấy chai nước rồi mở nắp ra: "Cậu mua cho tôi hả?"

"Không phải tôi," cậu day trán, cau mày nhìn cô gái bên cạnh, "Là cô gái bên kia mua cho cậu."

Tay của Đan Vân Triệt bỗng nhiên dừng lại. Chiếc nắp chai mới vừa vặn ra được một nửa đã được vặn ngược trở lại.

Anh đưa chai nước khoáng lại cho Hạ Thanh Hồi, trong mắt hiện lên 2 chữ thờ ơ: "Cậu giữ lấy uống đi."

Nói rồi anh định rời đi. Hạ Thanh Hồi có chút bối rối.

"Cậu không uống nước người khác đưa à?"

Cậu liếc mắt nhìn anh. Không thể chạy đến chỗ cô gái lúc nãy trả lại chai nước cho người ta được. Ôi đúng là tồi tệ mà.



"Không uống thì lãng phí lắm, thiệt tình, cậu không uống thì tôi uống."

Đúng lúc chơi bóng rổ xong cậu cũng thấy hơi khát đây này.

Hạ Thanh Hồi nói xong thì vặn mở nắp chai nước tu ừng ực, cảm giác mát lạnh lan tỏa trong dạ dày.

Đan Vân Triệt dừng lại giữa chừng, suy nghĩ một lúc rồi quay lại nhìn cậu, đưa tay giật lấy chai nước khoáng cậu đang uống rồi uống một ngụm hết nửa chai nước còn lại.

Đột ngột, bất ngờ, đúng lúc quá không kịp đề phòng.

Hạ Thanh Hồi nghẹn ngào ho khan, "Mẹ kiếp, cậu làm gì vậy? Không phải nói không muốn uống sao?"

Đan Vân Triệt uống xong, anh cầm lấy nắp chai vặn lại đàng hoàng rồi mới ném cái chai rỗng cho Hạ Thanh Hồi: "Tôi đổi ý rồi."

"..."

Tôi vừa mới mời cậu uống, cậu không chịu uống, cậu nhất quyết muốn uống nước dính nước bọt của tôi, cậu thật biến thái.

Chiếc chai rỗng bị Hạ Thanh Hồi vặn thành nhiều vòng.

Phòng học lớp 8.

Chu Hạo đi ra ngoài rửa mặt, sau đó trực tiếp đi vào bằng cửa sau, nghiêm túc hỏi Đan Vân Triệt: "Sư phụ Đan, để tôi nói cho cậu biết anh Hồi thích ăn gì nè, đổi lại cậu có thể cho tôi biết bình thường cậu luyện tập chạy 1000m như thế nào vậy? Không lần nào tôi chạy được trong 4 phút hết."

Đan Vân Triệt: "..."

Hạ Thanh Hồi nghe mà giật mình. Hóa ra là con trai của cậu.

Chẳng trách tên kia lại biết rõ bữa sáng tiêu chuẩn của cậu như vậy, bình thường cũng hay để sẵn một vài món ăn vặt yêu thích của cậu trong ký túc xá nữa.

Hóa ra là do đứa con trai Chu Hạo này đã bán đứng cậu!

Đan Vân Triệt: "Không cần kỹ xảo gì, chỉ cần chạy nhiều là được."

Nghe anh nói vậy, Từ Nguyên trêu chọc Chu Hạo: "Tin buồn là, đôi khi khoảng cách giữa người với người không thể thu hẹp chỉ bằng cách "luyện tập" được. Mày đã vĩ đại lắm rồi, tại sao cứ luôn tập trung vào đỉnh kim tự tháp thế? Những người như chúng ta nếu đi qua nó chỉ cần tạ ơn trời là đủ, hãy cảm thấy hài hài lòng đi."

Chu Hạo nghiêm túc trả lời: "Đó là bởi vì mày không biết tiến lên, không theo đuổi sự xuất sắc, chỉ chấp nhận hiện tại. Sự hài lòng của mày chỉ là sự tự mãn, viện cớ cho sự lười biếng không tiến thủ của bản thân..."

Từ Nguyên nghe xong lời này trong lòng rối tung lên, "Được rồi được rồi, đại triết gia lại tới nữa rồi. Chẳng trách mày viết văn nghị luận hay như vậy, tao chỉ là một người bảo thủ, mãi giậm chân tại chỗ, không thể so sánh với một vị hiền triết như mày được!"

Hạ Thanh Hồi còn nói đùa thêm: "Này con trai Nguyên, con hãy ghi nhớ những gì Chu Hạo vừa nói đi, có lẽ có thể áp dụng được trong bài nghị luận tiếp theo."

Phan Trung Thắng bước vào lớp trước khi chuông reo như thường lệ, thầy yêu cầu tất cả học sinh ngồi xuống và giữ im lặng.

Thầy đẩy cặp kính cồng kềnh của mình lên nói: "Các em, thời gian trôi qua nhanh quá. Mới đây mà năm hai của chúng ta đã bắt đầu học được một tháng rồi, sắp tới là được nghỉ lễ Quốc Khánh rồi..."

Ngay khi nghe tin về kỳ nghỉ lễ, mọi người theo phản xạ đều trở nên phấn khích vô cùng.

Thầy Phan vỗ tay nói: "Các em mỗi đứa nghe nghỉ lễ thì mừng quá nhỉ. Nhưng mà điều này có nghĩa là gì nào? Vấn đề ở phía sau đây. Kỳ nghỉ của năm 2 chỉ có bốn ngày thôi, khi quay trở lại sẽ phải làm bài thi tháng đầu tiên. Mong các em chuẩn bị tinh thần đối với đề thi chung của toàn thành phố. Sau khi kiểm tra chúng ta sẽ làm một bản tổng kết chi tiết..."

Sự phấn khích của mọi người lập tức bị dập tắt. Hạ Thanh Hồi đối với những chuyện này đều là nghe vào tai này chạy ra tai kia thôi.

Đan Vân Triệt liếc nhìn Hạ Thanh Hồi——

Cậu đang chống cằm, vẻ mặt hiện lên câu: "Không vấn đề gì."

"Hạ Thanh Hồi."

Hạ Thanh Hồi hất cằm nói: "...Làm sao?"

"Cậu thật sự chưa bao giờ muốn làm bạn cùng bàn với tôi sao?"

"Đừng nói với tôi là tới giờ cậu mới phát hiện ra nha?" Hạ Thanh Hồi nhắc đến chuyện này, cảm xúc dâng trào, "Không phải ngày đầu tiên tôi đã nói với cậu rồi sao? Hạ Thanh Hồi tôi không muốn làm bạn cùng bàn với cậu, Ai biết cậu chạm dây nào rồi..."

"Cơ hội của cậu tới rồi."

"?"

"Chúng ta thỏa thuận đi."

Hạ Thanh Hồi lập tức cảnh giác, "...Thỏa thuận thế nào?"

"Lần thi tháng này nếu cậu nằm trong top 40 của lớp, tôi sẽ chủ động đổi chỗ với giáo viên."

__Hết chương 16__