Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 60




Nếu đầu óc Nhan Lộ Thanh vẫn tỉnh táo thì chắc có thể ý thức được trong cuộc đối thoại này, mức độ để ý đối với gối ôm của Cố Từ thật sự vô cùng nghiêm trọng. Không chỉ có lòng ganh đua, mà thậm chí còn có cảm giác anh đang “Tranh giành yêu thương”.

Nhưng cô căn bản không rảnh để suy nghĩ.

Bởi vì cô vừa được ôm lấy người mình thích ngủ một giấc.

Chính là theo nghĩa đen – ngủ một giấc.

Bên trong phòng tối đen, hết sức yên tĩnh.

Giọng nói của Cố Từ giống như mang theo vòng lặp âm thanh, vờn quanh hết lần này đến lần khác.

Nhan Lộ Thanh nghĩ, gối ôm rớt rồi? Còn rớt xuống đất nữa chứ?

Do cô đẩy gối ôm xuống, sau đó lại quay lại bấu víu Măng công chúa sao?

Anh… Thức dậy khi nào vậy chứ?

Nhan Lộ Thanh phát hiện mình thậm chí không dám hỏi vấn đề này.

Nếu như anh nói đã thức dậy lâu rồi, cô làm sao có thể trả lời lại đây? Đã ôm lâu như vậy, chẳng phải là xấu hổ đến chết đi sống lại sao?

Hơn nữa cho dù như vậy, Cố Từ sẽ chỉ nói một câu “Thức dậy lâu rồi” à? Anh chắc chắn sẽ nhẹ nhàng nhả ra mấy câu cà khịa người khác.

Vì thế ý tưởng này lập tức bị cô bỏ đi.

“Nó ở trên mặt đất, chuyện này, chuyện này chắc là…” Nhan Lộ Thanh vừa rối rắm, vừa hơi lắp bắp mà giải thích: “Tôi vô ý đụng rơi… Bởi vì tôi bình thường ngủ một mình cũng thỉnh thoảng bị như vậy.”

Có cái rắm ấy! Cái giường này lớn như vậy, cho dù cô tỉnh dậy không ôm gối ôm thì cái gối ôm này cũng chưa từng chạy xuống đất.

Nhưng cô cũng chỉ có thể cố chấp tìm một lời giải thích nghe có vẻ hợp lý.

Tình cảnh này không thể suy nghĩ kỹ, càng suy nghĩ kỹ thì càng cảm thấy xấu hổ. Cô ôm gối ôm đi ngủ, nhưng bởi vì người thật đang nằm bên cạnh nên vứt bỏ gối ôm rồi tự động ôm lấy người ta.

“…”

Cô không thể ở lại đây một giây phút nào nữa.

Nhan Lộ Thanh nói xong câu giải thích mơ hồ kia, cũng mặc kệ Cố Từ chuẩn bị trả lời gì đó, mặc kệ tư thế không được tự nhiên cỡ nào, cô đều nhanh chóng thu hồi tất cả tay chân đang để loạn xạ của mình lại, xốc chăn lên rồi lập tức xoay người lăn sang bên cạnh.

Sau đó cô đi xuống giường, đứng trên sàn nhà, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

*

Lúc 9 giờ tối, căn phòng đã sáng sủa trở lại.

Cái gối ôm vốn nằm trên mặt đất đã được chính chủ in trên gối ôm nhặt lên. Anh quan sát một lát, vỗ bụi bặm không tồn tại rồi đặt lên ghế đẩu.

Mà Nhan Lộ Thanh còn đang rửa tay.

Cô vừa rửa tay bằng nước ấm vừa nhìn vào trong gương, đang chờ cho vết ửng đỏ và nhiệt độ trên khuôn mặt của mình giảm bớt.

Vừa rồi… Trong bóng tối, cô cũng không thấy rõ tình huống gì, nhưng lại nhớ rõ những vị trí cơ thể trên người mình và Cố Từ sát gần nhau nhất.

Cánh tay và chân.

Họ ôm nhau với tư thế nào đây?

Khi ngủ Nhan Lộ Thanh thích nằm nghiêng, đồng thời còn phải đặt chân lên hoặc là nói “Cưỡi” lên cái gì đó.

Vừa rồi chính là một cánh tay của cô vòng qua ôm lấy bả vai anh, một tay còn lại duỗi thẳng đặt lên eo của anh, chân liền trực tiếp “Cưỡi” lên đùi anh…

May là đã tránh được vị trí lúng túng, may quá may quá.

Nhớ lại như vậy một lát, cảm giác thoải mái khi ôm anh ngủ giống như lại truyền đến trong đầu của cô. Trên mặt Nhan Lộ Thanh lại nóng lên, nên cô lại vội vàng mở vòi nước và bắt đầu rửa mặt.

Đợi ra khỏi nhà vệ sinh, cô cho rằng mình có thể đối mặt với Cố Từ với một trái tim bình thường.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh đang ngồi ở mép giường, trong phòng hoàn toàn không còn bóng tối che lấp, người này hoàn toàn lộ ra trước mắt cô, chỉ nhìn thấy sườn mặt thôi nhưng lại lập tức hiện ra rất nhiều hình ảnh miên man.

Nhìn thấy cánh tay lộ ra do Cố Từ mặc áo ngắn tay.

Trong đầu: Tôi đã ôm nó.

Nhìn thấy đôi chân dài của Cố Từ.

Trong đầu: Tôi đã cưỡi lên nó.

Nhìn thấy mặt anh, nghĩ đến chính mình lần đó uống say trở về rồi đi tới gặm một cái đến nỗi kêu một tiếng “Chụt” vang dội.

Trong đầu: Tôi đã hôn rồi.

“…”

Aaaa, sắp điên mất!

Lúc Cố Từ nhìn sang thì Nhan Lộ Thanh lập tức dời tầm mắt đi, cô cúi đầu đi tới cửa, mở cửa rồi nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi, đói rồi.”

*

Sau khi xuống tầng, Đại Hắc và Tiểu Hắc dùng ánh mắt có rất nhiều ám chỉ nhìn hai người, giống như hết sức tò mò. Nhan Lộ Thanh làm bộ như không phát hiện. Sau khi dì Disney bưng thức ăn lên, dì lại bày tỏ sự an ủi toàn diện với Nhan Lộ Thanh.

Cơm tối ăn cũng coi như suôn sẻ.

Ngoại trừ Tiểu Hắc đứng bên cạnh vô cùng không có mắt nhìn hỏi vài câu, mà Cố Từ trong lúc ăn cơm lại trả lời một vài câu hỏi của cậu ta…

Tiểu Hắc thế mà còn học được vòng vo, uyển chuyển hỏi: “Nhan tiểu thư, lúc ăn cơm tôi đi gõ cửa, bên trong hình như không có ai hết. Cô đi đâu vậy?”

Nhan Lộ Thanh không nói gì.

Cố Từ thay cô trả lời: “Cô ấy đang ngủ.”

Tiểu Hắc dường như bị sốc trước câu trả lời thẳng thắn như vậy của anh, nghĩ thầm trong lòng “Bọn họ quả nhiên mỗi người ở một phòng”, vì thế lại nhìn Cố Từ hỏi: “Vậy sau đó tôi đi đến phòng anh gõ cửa, bên trong hình như cũng không có người…”

“Bởi vì tôi ở trong phòng cô ấy đó.” Cố Từ nở nụ cười, đưa ra đáp án đúng như Tiểu Hắc nghĩ: “Chúng tôi ngủ cùng nhau.”

“…”

Nhan Lộ Thanh ngẩng đầu nhìn, trên mặt Tiểu Hắc viết chữ “Được lắm”.

Tầm mắt cô lại di chuyển đến Cố Từ.

Nụ cười trên mặt anh vẫn chưa tan, trông có vẻ rất vui. Dường như anh nghỉ ngơi cũng rất tốt, vẻ mệt mỏi rõ ràng trước đây không còn thấy nữa. Làn da trắng xinh đẹp, khóe môi mang theo nụ cười, trông anh như một nàng công chúa vừa mới tỉnh ngủ mà thôi.

Không biết có phải vì ra khỏi căn phòng nhỏ chỉ có một mình hai người hay không, cảm giác căng thẳng và xấu hổ của cô đều biến mất rất nhiều. Cũng có thể do cô đã sinh ra năng lực kháng cự nhất định đối với loại chuyện này.

Nhan Lộ Thanh thầm nghĩ, dù sao những lời Cố Từ nên nói cũng đã nói xong, Tiểu Hắc hiểu lầm bọn họ cũng không phải ngày một ngày hai, nên cô thẳng thắn nghênh đón ánh mắt của anh, giống như là một người bạn cùng phòng đơn thuần hỏi: “Anh ngủ thế nào?”

“Rất tốt.” Cố Từ đúng lúc ăn xong, buông dao nĩa trong tay xuống, lại bổ sung một câu: “So với ngủ ở phòng tôi thì tốt hơn.”

Nhan Lộ Thanh: “…”

Tiểu Hắc:???

Đây là những gì cậu ta có thể nghe sao?

*

Cơm tối ăn xong lại đến giờ ngủ, những người còn lại chắc đã tan làm đi ngủ rồi. Ngược lại Nhan Lộ Thanh – bản thân là người đứng đầu một nhà không buồn ngủ chút nào, khá sung sức.

Cũng giống như Cố Từ, người ngoài miệng nói ngủ rất ngon kia.

Bọn họ cũng không đặc biệt hẹn trước, sau khi ăn cơm xong, vậy mà vô cùng đều nhịp đi đến ghế sô pha.

Nhan Lộ Thanh bật TV lên. Vào giờ này, những thứ cô vốn thích xem đều đã phát sóng xong, vì vậy cô muốn tìm một bộ phim để xem. Vừa mới vào kênh theo yêu cầu, đã thấy một lượng lớn video về một bộ phim được đề cử trong tuần này. Dường như đó là bộ phim mới ra từ rạp chiếu phim, được chấm chín điểm mấy.

Nhan Lộ Thanh nhấp vào. Trong lúc cô còn đang đọc giới thiệu vắn tắt thì Cố Từ vẫn im lặng đột nhiên phun ra hai chữ.

“Đừng xem.”

“…Hả?” Nhan Lộ Thanh quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Đọc phần giới thiệu đi.”

Nhan Lộ Thanh lập tức cẩn thận đọc phần giới thiệu, đọc xong hơi sửng sốt, đây lại là một bộ phim giống với bộ phim đa nhân cách lần trước.

“Lần trước xem xong bộ phim cùng đề tài này.” Cố Từ lại mở miệng, đột nhiên giơ tay lên, túm lấy gấu trúc phiên bản chibi trên áo ngủ của cô nói: “Cô giống y hệt nó.”

Anh buông con gấu trúc nhỏ ra, ngược lại nhìn cô: “Bây giờ còn dám xem à?”

Thật ra ý lời này của Cố Từ, còn không phải là…

Cô sẽ sợ hãi, đừng xem.

“…”

Nhan Lộ Thanh lập tức bị sốc bởi lời giải thích của chính mình, trong lòng liền cảm thấy tê dại.

Cô nhìn về phía TV một lần nữa: “Ừm, tôi đổi bộ khác vậy.”

Vừa mới rời mắt khỏi bộ phim, ánh mắt của cô lại quét qua bàn tay Cố Từ vươn về phía bàn trà.

“Miếng giấy ghi chú này sao còn dán ở đây?”

Cố Từ đưa tay muốn bóc đi, anh hơi dùng sức một chút, lại phát hiện miếng giấy ghi chú không hề nhúc nhích.

Nhan Lộ Thanh quan tâm giải thích: “Bởi vì Tiểu Hắc sợ miếng dán rơi xuống đất, cho nên đã dùng keo 502 dán lại rồi.”

“…” Cố Từ mặt không chút thay đổi thu tay lại, ánh mắt nhìn về phía cô, khuôn mặt lại viết đầy “Không hổ là con trai cô.”

Cô nghẹn cười quay đầu lại.

Thật ra, tuy rằng trong lòng từng chửi bới Tiểu Hắc, nhưng sau đó Nhan Lộ Thanh cảm thấy miếng giấy ghi chú vẫn luôn dán ở chỗ này cũng rất tốt.

Cố Từ hẳn là sẽ không biết hai miếng dán ghi chú này đối với cô mà nói có ý nghĩa gì.

Nhan Lộ Thanh thậm chí còn muốn dùng cái lồng gì đó đậy nó lại, phòng ngừa chữ viết phai nhạt, giấy bị rách.

Năm phút sau.

Nhan Lộ Thanh bỏ qua bộ phim đang được đề cử, cuối cùng chọn một bộ phim cũ thể loại ấm áp chữa lành.

Hai người bây giờ và lúc ở rạp chiếu phim không có gì khác nhau, vừa xem vừa nói chuyện, cơ bản đều là cô bắt đầu trước.

Trong phim, thậm chí còn có một tình tiết về cứu một con gấu trúc nhỏ. Lúc gấu trúc nhỏ xuất hiện, Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên chỉ vào TV: “Ôi chao, Cố Từ anh mau xem, cái này là tôi diễn đó!”

“…”

Cố Từ bị cô chọc cười, quay đầu nhìn cô, như thể anh muốn đánh giá điều gì đó.

Nhưng khi ánh mắt của hai người tình cờ va vào nhau, hai người đồng thời im lặng.

Phòng khách lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ, trên TV đang chiếu hình ảnh ấm áp, bên cạnh sô pha có một chú chó Border Collie đẹp trai đang nằm.

Cố Từ ngồi bên phải sô pha, từ góc độ của cô nhìn qua, phía sau anh chính là cửa sổ sát đất trong phòng khách.

Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm rất đẹp, những ngôi sao phủ đầy trời.

Nhưng tất cả đều không đẹp bằng đôi mắt anh.

Cái nhìn giống như rất bình thường này khiến Nhan Lộ Thanh trong phút chốc nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện.

Cô thậm chí đột nhiên sinh ra một sự xúc động không rõ lý do.

Không muốn lại cùng anh kề vai ngồi xem phim như thế này nữa.

Cô muốn đến gần anh hơn.

Gần hơn nữa.

*

Chủ nhật là một ngày đầy nắng.

Cố Từ chỉ đi ra ngoài một ngày vì phải đi công tác, ít hơn những người khác, lại bị cậu của anh bắt đến hỗ trợ công ty.

Nhan Lộ Thanh đã không gặp anh gần một ngày.

Nhưng Cố Từ vẫn nhớ thỉnh thoảng bày tỏ sự an ủi với “bà dì của cô” trên Wechat, qua một lát lại nhắn một câu [Chủ nhà có ổn không?] hoặc [Trong nhà còn có chủ nhà không?] vân vân.

Nhan Lộ Thanh đỡ đau hơn nhiều, ít nhất không có khả năng lại xuất hiện nước mắt sinh lý nữa.

Cả một ngày, cô để mình ngồi không và suy nghĩ rất nhiều chuyện, dùng những lời thỉnh thoảng chửi mắng và oán giận của Makka Pakka mà nói thì cả ngày trong đầu cô toàn nghĩ mã loạn.

Cô cũng hoàn toàn ổn định trái tim của mình và đưa ra một quyết định.

*

Thứ hai, Nhan Lộ Thanh đã hoàn toàn khỏe lại, có thể đi học lại bình thường. Cô không ngờ rằng ngày đầu tiên cô cảm thấy đau đớn như vừa sinh con, đến ngày thứ ba thì cô không còn cảm giác gì nữa.

Trong trường học, cô đã mấy ngày không gặp Bánh Quai Chèo Nhỏ.

Vừa mới dính chặt với bạn trai một ngày cuối tuần, Bánh Quai Chèo Nhỏ trông có vẻ khá tốt, tràn đầy sức sống chào hỏi cô, còn hỏi cô ấy có đường ăn như mọi khi không: “Cưng à, đã lâu không có đường mới rồi, sau khi đại mỹ nhân không rời đi, tớ cũng không tin cuối tuần mà hai người không xảy ra chuyện gì đâu đấy?”

Nhan Lộ Thanh cân nhắc một hồi, sau đó quyết định tự mình giải thích, cô gật đầu: “Xảy ra rồi.”

Bánh Quai Chèo Nhỏ trợn to hai mắt: “Hả? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngày hôm qua Nhan Lộ Thanh đã muốn tìm Bánh Quai Chèo Nhỏ. Nhưng lại nghĩ đến lúc trước Bánh Quai Chèo Nhỏ từng nói rằng cuối tuần này phải đi chơi với bạn trai, nên cô không tiện quấy rầy.

Vì vậy, cô nhịn cho đến ngày hôm nay.

Cô nghiêm túc, giống như khi cô nói với Makka Pakka, rất trang trọng: “Tớ…”

Cô nghĩ trong đầu bốn chữ là “Tớ thích Cố Từ”.

Nhưng nói ra từ thứ nhất đã bị kẹt lại.

Nhan Lộ Thanh lại thử lần nữa, phát hiện lần này ngay cả chữ “Tớ” cũng không nói nên lời.

Giống như bí mật trong sách mà cô suýt thốt ra trước đó, cô như bị bịt miệng, không thể phát ra tiếng nào.

Mẹ nó! Trong lòng Nhan Lộ Thanh bùng nổ, câu “thích Cố Từ” này cũng là lời cấm nói ra à? Chỉ có thể nói với Makka Pakka, không thể nói với mọi người của thế giới này hả?

Điều này vi phạm quy định nào? Nhan Lộ Thanh đang điên cuồng nhớ lại những hạn chế về điều kiện mà Makka Pakka đã từng nói, bên tai lại vang lên giọng nói của Bánh Quai Chèo Nhỏ.

“Cậu sao vậy?” Bánh Quai Chèo Nhỏ nhìn thấy biểu hiện của cô không ổn liền hỏi: “Vẻ mặt của cậu có vẻ khá nghiêm túc… Để tớ đoán xem, có phải đại mỹ nhân đã tỏ tình với cậu đúng không?”

“?” Tuy rằng hơi sát rồi, nhưng hình như hơi bị ngược, Nhan Lộ Thanh lắc đầu: “Không phải.”

Mẹ nó, lúc phủ nhận thì ngược lại có thể mở miệng mới ghê!

Bánh Quai Chèo Nhỏ vẫn đang thắc mắc: “Vậy là chuyện gì? Đừng nói với tớ đó là cây vạn tuế nở hoa, cuối cùng cậu cũng nhận ra rằng cậu đã yêu đại mỹ nhân rồi hả?”

Hai mắt Nhan Lộ Thanh sáng lên, muốn lập tức gật đầu, lại phát hiện ngay khi mình vừa mới sinh ra ý tưởng này thì đã không có cách nào thực hiện động tác gật đầu nữa.

“!!!” Trong lòng cô nhất thời max bình năng lượng hỏi thăm ân cần cả nhà cái hạn chế quỷ quái này.

Bánh Quai Chèo Nhỏ càng ngày càng cảm thấy Nhan Lộ Thanh càng lúc không bình thường.

Tất cả radar trên người cô ấy dùng để đu couple đều khởi động, cô ấy hết sức chăm chú nhìn chằm chằm từng động tác của Nhan Lộ Thanh, đến cả mỗi một biểu cảm rất nhỏ rồi suy đoán nói: “Chẳng lẽ là… quá xấu hổ, bị tớ nói trúng, lại ngại thừa nhận à?”

“Như vậy đi.” Bánh Quai Chèo Nhỏ bị chính bản thân mình thuyết phục, để Nhan Lộ Thanh lựa chọn mà không cần mở miệng thừa nhận: “Nếu tớ nói đúng, cậu thấy rằng mình thích đại mỹ nhân thì chớp mắt hai cái. Nếu tớ nói sai thì cậu…”

Không đợi cô ấy nói xong phần sau, Nhan Lộ Thanh đã chớp mắt hai cái.

Nhưng một giây sau, trước mắt cô đột nhiên tối sầm, một trận đau đớn truyền khắp não, cơn đau rất đột ngột, không kéo dài và chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Lúc trước mắt Nhan Lộ Thanh khôi phục lại như thường, cô nhìn thấy Bánh Quai Chèo Nhỏ đang che miệng, dáng vẻ như thể cô ấy sắp biểu diễn vở “khóc vì sung sướng” ngay tại chỗ.

Bánh Quai Chèo Nhỏ đụng đầu lên bàn, vẫn che miệng như trước, nhỏ giọng “A a a” một hồi mới có vẻ trở lại bình thường như trước.

“Mẹ ơi, trời ơi!” Bánh Quai Chèo Nhỏ khoa trương nói: “Tớ đang nằm mơ sao? Gái thẳng không hiểu rõ tình cảm của mình nói với tớ rằng cô ấy yêu đại mỹ nhân à?”

Điều này nói không đúng, Nhan Lộ Thanh lập tức phản bác: “Tớ không thẳng! Tớ rất nhạy bén!”

“Được, được, cậu không thẳng, cậu là cong nhất, cong nhất luôn được chưa.” Bánh Quai Chèo Nhỏ an ủi qua loa, sau đó không thể chờ đợi hỏi: “Cho nên cuối tuần hai người có ở cùng một chỗ không, nhanh nói ra nào. Sau này… sau này cậu có thể kể cho tớ nghe câu chuyện tình yêu mỗi ngày rồi sao?”

Và cô ấy có phải là người đầu tiên trong số tất cả mọi người biết không?

Bánh Quai Chèo Nhỏ ngưỡng mộ bản thân quá mức, ngay từ lần đầu tiên ở trường khi nhìn thấy gương mặt mới này của Nhan Lộ Thanh, cô ấy liếc mắt một cái đã yêu giá trị nhan sắc của em gái này. Sau một thời gian ngắn tiếp xúc đến khi hiểu rõ tính cách của cô, Bánh Quai Chèo Nhỏ càng thêm tin tưởng, em gái xinh đẹp này nhất định sẽ có một cuộc tình mãnh liệt.

Thế mà cô ấy thực sự có thể chờ đến lúc đó rồi!

Bánh Quai Chèo Nhỏ đắm chìm trong thế giới của mình, lại bị câu nói tiếp theo của em gái xinh đẹp hắt nước lạnh đánh thức.

“…Cậu nói gì vậy chứ?” Nhan Lộ Thanh khiếp sợ: “Tớ chỉ nói cho cậu biết vậy thôi.”

“???”

Ảo tưởng tốt đẹp bị phá vỡ, Bánh Quai Chèo Nhỏ còn khiếp sợ hơn cô: “Không phải chứ, hôm nay cậu thẹn thùng kích động như vậy, cũng chỉ là đặc biệt nói cho tớ biết một tiếng rằng cậu đã thông suốt rồi à?”

Cuộc đối thoại này của hai người không đề cập đến Cố Từ, Nhan Lộ Thanh cũng không bị hạn chế gì.

Cô nghĩ có thể hạn chế là không thể trả lời thẳng thắn hoặc nói “thích anh ấy”.

Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là muốn nói cho cậu biết thôi.”

“…” Bánh Quai Chèo Nhỏ đột nhiên giơ tay lên, trở tay tự ấn nhân trung của mình.

Nhan Lộ Thanh: “Cậu cũng không cần khoa trương đến mức như vậy đâu.”

Nói đến đây, giáo sư đã bước vào lớp học.

Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một lúc rồi ghi lại những gì cô chưa nói xong vào sổ tay.

[Tớ muốn theo đuổi]

Vốn dĩ cô muốn nói [Tớ muốn tỏ tình], nhân tiện thỉnh giáo Bánh Quai Chèo Nhỏ cách tỏ tình.

Nhưng rút ra bài học, cô đổi chữ, ba chữ này không hề mập mờ chút nào, hơn nữa không nhắc đến Cố Từ.

Bánh Quai Chèo Nhỏ lập tức hiểu, trả lời lại cô.

[Theo đuổi? Cậu muốn theo đuổi đại mỹ nhân?]

Nhan Lộ Thanh không trả lời khẳng định mà cẩn thận vẽ một dấu tích đúng ở bên cạnh.

Bánh Quai Chèo Nhỏ mở to mắt ngạc nhiên, lòng tràn đầy vui mừng viết.

[Nói đi cưng, cậu muốn hỏi tớ cái gì, tớ cam đoan tớ sẽ nói hết những gì tớ biết cho cậu nghe.]

Nhan Lộ Thanh vốn muốn hỏi cô ấy về cảnh cô ấy tỏ tình với bạn trai và đã nói những gì.

Nhan Lộ Thanh đã được tỏ tình nhiều lần, nhưng con gái và con trai tỏ tình chắc chắn sẽ khác nhau. Cô cũng không thể giống như nam sinh viên trẻ tuổi, sau khi tìm được người mình thích thì trực tiếp nói: “Anh thấy tôi thế nào? Hai ta rất hợp nhau đó.”

Đây là ý tưởng ban đầu của cô.

Thay vào đó, bây giờ Nhan Lộ Thanh ngược lại nên cân nhắc làm thế nào để cô có thể cho anh biết rằng cô thích anh mà không cần nói thẳng rằng “thích anh”.

Bánh Quai Chèo Nhỏ nghe xong câu hỏi của cô, nhìn vẻ mặt của cô một lời khó nói hết: “Chuyện này… Cậu đây là sợ đại mỹ nhân từ chối sao? Tỏ tình thì làm sao không nói thích được? Ầy! Cưng à! Nếu cậu sợ anh ấy từ chối thì tớ nói cho cậu biết, đừng sợ, tỷ lệ thành công của cậu nhất định siêu…”

Cô ấy còn chưa nói xong, Nhan Lộ Thanh đã ngắt lời: “Tớ không nghĩ tới những thứ này.”

Bánh Quai Chèo Nhỏ: “Hả?”

Nhan Lộ Thanh: “Tớ chưa bao giờ nghĩ về tỷ lệ thành công gì đó mà cậu nhắc tới.”

Tính cách của cô vốn không phải là rối rắm dài dòng.

Có lẽ đã từng có rối rắm. Đối mặt với Cố Từ, cô đã từng tự phủ nhận rồi tự thôi miên mình tuyệt đối không thích anh, nhưng đó cũng đều là trước đây.

Sau khi Nhan Lộ Thanh đối mặt với chuyện này đã sinh ra sự thay đổi tâm lý, chính là từ nhận ra mình thích anh, đến bây giờ muốn anh biết rằng cô thích anh.

Chỉ vậy mà thôi.

“Dù sao, cậu cứ coi nó là một điều kiện hạn chế đi.” Nhan Lộ Thanh đáng thương nhìn cô ấy: “Chèo phi, mau giúp trẫm nghĩ xem.”

Chèo phi: “Tớ thề, tớ còn muốn cậu nhanh chóng tỏ tình hơn cả cậu nữa đó!”

Nhưng nghĩ như thế nào cũng không có đầu mối.

Là bên chủ động tỏ tình, làm sao có thể tỏ tình mà không bày tỏ ý thích được chứ?

Lúc đầu cô ấy định đề nghị có nên tự mình làm người trung gian hay không, không cần Nhan Lộ Thanh đích thân nói, cô ấy đi nói cho đại mỹ nhân rằng: Này, em gái xinh đẹp của anh rốt cuộc cũng ý thức được cô ấy thích anh rồi đó.

Nhưng vừa mới nghĩ như vậy, Chèo phi rất nhanh đã bỏ lựa chọn này. Loại tỏ tình bình thường này, thật sự rất không thích hợp với couple thần tiên của cô ấy!

Cả ngày hôm nay trôi qua, hai người cũng không nghĩ ra cách thức hay ho gì.

Đến buổi tối, trong lúc Nhan Lộ Thanh đang tắm rửa, đột nhiên gọi Makka Pakka ra ngoài.

“Maria, có chuyện gì vậy?”

“Kể cho tao nghe lại một lần những ví dụ từng nói trước đây.” Maria nói: “Đó là những ví dụ về những người xuyên sách rồi yêu những người trong sách, nhưng không có kết quả tốt đẹp.”

“…” Makka Pakka giống như bị yêu cầu của cô làm cho choáng váng, nó như mắc nghẹn, phải mất một lúc lâu sau mới nói: “Được.”

“…Thực ra trước giờ không hề có điều kiện tiên quyết về một kết thúc tốt đẹp, bình thường đều là thay đổi quỹ đạo tình cảm của nhân vật ban đầu. Nói chung, đó là thay đổi quỹ đạo tình cảm của nhân vật gốc. Nói cách khác, nhân vật lẽ ra có tình cảm với người khác lại có tình cảm với người xuyên sách, hơn nữa hai người thật sự tâm ý tương thông.”

Tiếp theo nó thực sự đưa ra nhiều ví dụ.

Nhan Lộ Thanh trước kia đã từng đọc một phần của cuốn tiểu thuyết kể về nữ phụ xuyên sách ở bên nhau với nam chính, nhưng theo Makka Pakka nói, điều này dưới sự hạn chế của hệ thống gần như không thể thực hiện được.

Ví dụ như trước kia có một cô gái xuyên vào người nữ phụ, cô ấy thích nam chính, nam chính cũng thích cô ấy, cuối cùng bọn họ ở bên nhau, lại ảnh hưởng đến quỹ đạo cuộc sống của nam chính và nữ chính, thế giới kia suýt nữa sụp đổ, sửa chữa lỗi mới khôi phục như bình thường.

Cô gái xuyên sách là một lỗi bị sửa chữa.

Tương tự như vậy, xuyên không thành nhân vật chính của tiểu thuyết tình yêu, nhưng thích vai phụ, cuối cùng cùng vai phụ ở bên nhau, cơ bản cũng là một kết thúc giống vậy.

Nói khoảng năm sáu ví dụ, Makka Pakka dừng lại, thêm một câu nữa: “Nhưng cô cũng biết mức độ quan trọng của nhân vật chính và nhân vật phụ khác nhau, cũng có xuyên không thành vai phụ không quan trọng, đi yêu vai phụ, không làm thay đổi điều kiện tiên quyết của cốt truyện…”

Nó giống như muốn an ủi Nhan Lộ Thanh.

Nhưng cô không cần an ủi.

“Không sao, không cần nói những thứ đó.” Cô xua tay: “Tao chỉ muốn nghe chuyện và muốn biết một chút kết thúc thảm hại nhất mà thôi.”

Makka Pakka cẩn thận hỏi: “…Cô đã nghe xong rồi, bây giờ cô nghĩ sao?”

“Tao chỉ muốn làm thí nghiệm, bởi vì lần trước nghe xong những lời này, hình như tao đã rút lui, còn ám chỉ bản thân rằng tao không thích Cố Từ.”

Nhan Lộ Thanh đột nhiên mỉm cười: “Nhưng hôm nay, tao phát hiện… không giống vậy nữa.”

Cô phát hiện ra rằng, sự thôi thúc trong trái tim cô không thay đổi chút nào.

Cho dù đã nghe qua tất cả kết thúc, cô vẫn muốn thử xem.

Ít nhất muốn nói cho anh biết – Tôi thích anh.

*

Sau khi cậu của Cố Từ về nước, thời gian anh không ở nhà cũng càng ngày càng nhiều. Thứ ba và thứ tư, Cố Từ cũng không ăn cơm chiều ở biệt thự, đều là xe rước đi rồi xe lại đưa về, dù sao cuối cùng cũng đều sẽ trở về.

Cũng may, hai ngày nay Nhan Lộ Thanh đều rất bận rộn, cho nên không có cảm giác trống trải gì. Cô đang bận rộn lo lắng không biết làm thế nào để có một lời tỏ tình phản logic như vậy. Cái gọi là phá quy tắc này, khi cô kể lại với Bánh Quai Chèo Nhỏ còn như thế, khi đối mặt với Cố Từ, đoán chừng sẽ càng tồi tệ hơn.

Nhan Lộ Thanh thử rất nhiều phương pháp, suy nghĩ đầu tiên chính là viết thư tình.

Nhưng sau đó cô nhận ra rằng chỉ cần cô sinh ra ý nghĩ có chút liên quan đến “thích Cố Từ” trong đầu thì cô không thể viết ra nổi.

Cô sắp bùng nổ rồi.

Cô cũng không phải bại não, làm sao có thể biểu đạt những từ đó nếu không thể trải qua não bộ được chứ?

Trong lúc việc tỏ tình vẫn không có bất kỳ đầu mối gì, cuối cùng hình phạt vì một vị Boss nào đó không chạy trốn khỏi biệt thự, rốt cục cũng xuất hiện.

Nhan Lộ Thanh chính thức được thông báo khi đến lớp vào thứ năm.

“Maria, thực sự có một hình phạt cho thấy mức độ trung bình.” Giọng của Makka Pakka trầm xuống: “Nhưng những gì được hiển thị ở đây không rõ, đó là… Ngẫu nhiên, chúng ta không biết thông tin gì cả…”

Nó càng nói càng tức giận: “Cái này đúng là thật sự hỏng rồi mà! Một hình phạt trung bình sao có thể có một câu nói là ngẫu nhiên như vậy được?”

Nhan Lộ Thanh không ngờ mình còn phải an ủi nó ngược lại: “Không sao, dù sao tao cũng cảm thấy dù có quá đáng thế nào cũng không thể quá đáng như hốc cây lần trước chứ hả?”

“Vậy thì sẽ không đâu.”

Makka Pakka nói xong, lại nói: “Maria, còn nhớ bữa tiệc lần trước đột nhiên bị hủy bỏ không? Bên tôi lại hiển thị rồi. Cô có nhận được thông báo của người nhà họ Nhan không?”

“Vẫn chưa… ” Nhan Lộ Thanh cảnh giác hỏi ngược lại: “Hình phạt khốn kiếp này đừng nói được giấu ở bữa tiệc à nha?”

Giọng của Makka Pakka chán nản: “Tôi không biết… Màn hình hiển thị là ngẫu nhiên.”

Nhưng vẫn có một vấn đề, ngay cả khi hình phạt thực sự nằm trong bữa tiệc.

Đi đến bữa tiệc, có thể phải đối mặt với hình phạt này.

Không đi đến bữa tiệc, ngoại trừ sự trừng phạt của việc Boss không chạy trốn ra, còn có thể có trừng phạt mới.

Tính tới tính lui, hình như vẫn phải đi mới được.

“…Mẹ kiếp, cho nên một bữa tiệc rách nát rốt cuộc có gì đáng để đi chứ?”

Nhan Lộ Thanh phiền muốn chết, cô thật sự muốn nói cho Cố Từ biết tất cả, nhưng lại có một hệ thống quỷ quái bịt miệng cô.

Buổi chiều rời khỏi trường học, ngồi lên xe về nhà, trong đầu Nhan Lộ Thanh đều là những chuyện rách nát này, thậm chí còn không chú ý đến người ngồi bên cạnh.

Cho đến một giọng nói quen thuộc vang bên tai.

“Sao lại có biểu cảm thế này rồi?”

“…”

Nhan Lộ Thanh lập tức ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cố Từ ngồi bên cạnh.

Hôm qua Cố Từ được đón đi từ đại học T, Nhan Lộ Thanh tự mình trở về nhà. Vì vậy, cô không nghĩ rằng anh sẽ có mặt ở trên xe ngày hôm nay.

Chợt nhìn thấy anh ngồi trong xe, Nhan Lộ Thanh cũng không khống chế được giọng nói của mình: “Người bận rộn, sao hôm nay không bận thế?”

Không biết có phải nghe ra ý trách móc trong đó hay không, đối phương rất nhanh lộ ra một nụ cười: “Tôi đã nói với cậu tôi rồi.” Cố Từ nhìn cô: “Hôm nay tôi phải cùng chủ nhà ăn một bữa cơm.”

“…”

Giọng cuối của anh vừa thấp vừa nhẹ, giống như đang dỗ dành cô vậy.

Chết tiệt!

Chuẩn xác dỗ dành được cô rồi!

Mọi sự không vui của Nhan Lộ Thanh đều bị quét sạch, dường như từ khi nhìn thấy anh, những chuyện lộn xộn kia có thể cách mình rất xa.

Nhưng cô không ngờ chính là hai phút sau, Cố Từ lại chủ động nhắc tới bữa tiệc mà Makka Pakka đã nhắc đến.

“Bữa tiệc lúc trước đều là cô mời tôi đi.” Đôi mắt anh cong lên: “Lần này đổi lại tôi mời cô đi.”

Nhan Lộ Thanh hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt nghi hoặc: “Anh giống người sẽ chủ động tham gia loại tiệc này à…?”

“Cậu bảo tôi đi, còn bảo tôi tìm bạn gái để dự tiệc cùng.” Cố Từ thu hồi vẻ tươi cười, thản nhiên nói: “Cậu nói nếu như tôi không tìm được vậy thì tôi không cần đi nữa.”

Nói xong, anh đổi thành loại giọng điệu lười biếng, một lần nữa quay đầu nhìn Nhan Lộ Thanh: “Nếu như cô không đồng ý, vậy tôi thật sự không cần phải đi nữa.”

“…”

Chuyện gì đang xảy ra vậy.

CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA VẬY!!!

Tại sao người này lại nói vậy chứ?

Nhan Lộ Thanh không chỉ lần đầu tiên muốn cái miệng của Cố Từ, cô nghĩ nếu cô có loại đầu óc này cùng với cái miệng này, có phải cô sẽ biết nên hoàn thành lời tỏ tình phản nhân đạo kia như thế nào hay không?

Nhan Lộ Thanh đã định đi, nên cô đương nhiên không có lý do gì để từ chối lời mời của Cố Từ.

Bữa tiệc diễn ra vào tối thứ sáu. Sau khi tan học về nhà, lúc Nhan Lộ Thanh trang điểm và thay quần áo, trong đầu cô còn đang tự hỏi hình phạt nào sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở một nơi như sảnh tiệc.

Lợi dụng lúc không có thiết bị che chắn, Makka Pakka nhảy ra giúp cô phân tích: “Lần này cấp bậc không cao, hơn nữa trên thực tế, hình phạt của hệ thống có điều kiện. Nó không thể làm tổn thương người vô tội, lần trước nó cũng nhìn chuẩn cơ hội lúc cô hành động một mình, mới lừa cô lăn xuống sườn núi… Vì vậy, bữa tiệc có rất nhiều người như vậy thì hình phạt có thể không xảy ra ở đây. Maria đừng lo lắng quá nhiều.”

Khi hành động một mình?

Dường như thật sự là vậy.

Khi đến địa điểm tổ chức bữa tiệc, Nhan Lộ Thanh quan sát xung quanh, phát hiện phòng tiệc ở tầng một khách sạn rất đông đúc, điều này hoàn toàn không phù hợp với điều kiện mà Makka Pakka đã nêu.

Nhan Lộ Thanh nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Lần này phải đi thang máy lên tầng năm mới đến phòng tiệc, cô và Cố Từ cùng với một nhân viên phục vụ dẫn đường cùng nhau đi thẳng vào thang máy, cửa vừa khép lại, lên chưa tới nửa giây, thang máy lại đột nhiên hơi lắc lư.

Nhan Lộ Thanh lập tức nắm chặt lấy cánh tay của Cố Từ, nhanh chóng ngẩng đầu lên xác nhận với anh: “Thang máy mới vừa lắc lư phải không?”

Hôm nay, cô trang điểm rất đặc biệt, có rất nhiều thứ sáng lấp lánh dán quanh mắt khiến đôi mắt của cô càng thêm linh động cuốn hút.

Cố Từ luôn rất ghét đồ trang sức rườm rà mà còn quá lấp lánh, nhưng kiểu trang điểm này không hiểu sao lại nhìn rất thuận mắt.

Nhan Lộ Thanh không nhận được câu trả lời nên hỏi lại: “Có lắc lư không? Sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?”

Cố Từ trầm ngâm nhìn chằm chằm cô một lúc.

“Không sao, đang trong phạm vi bình thường.”

Hai người bình an mà đi lên tầng năm, Nhan Lộ Thanh mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều.

Sự xuất hiện của hai người thu hút rất nhiều ánh mắt.

Nhan Lộ Thanh chưa từng hiểu rõ gần đây những người nổi tiếng này có tin đồn gì hay không. Cậu của Cố Từ trở về đối với bọn họ là tin tốt hay tin xấu, cô yên lặng xem nhẹ những ánh mắt kia, ở trong đám người nhìn thấy bố mẹ cô cùng với anh cả nhà họ Nhan.

Thật là kỳ lạ, cứ như thể anh hai và ông nội Nhan kia giống như mãi mãi đều không ra ngoài. Mỗi lần đều là ba người này cộng thêm một người là cô gặp nhau tại bữa tiệc.

Nhan Lộ Thanh nhìn ba người họ chào mình từ xa, như muốn cô đi qua. Lúc cô còn đang do dự thì đột nhiên bị Cố Từ dẫn đi một hướng khác, bóng nghiêng của anh tự nhiên ngăn cản ánh mắt của bố mẹ Nhan.

Nhan Lộ Thanh lại thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi thật sự không quen với loại trường hợp này.” Tay cô khoác lên cánh tay Cố Từ, nhỏ giọng oán giận: “Tôi cảm thấy những người tham gia bữa tiệc này căn bản sẽ không dễ nói chuyện. Tôi không biết nói ngôn ngữ của bọn họ.”

“Cô làm sao mà không biết nói được chứ?” Cố Từ nở nụ cười, lại đột nhiên thấp giọng nói: “Lúc trước cô nói mình bị bệnh, không phải rất biết cách sao?”

“…” Nhan Lộ Thanh đột nhiên cũng nhớ tới lúc mình gặp người khác liền nói “Gần đây bệnh tình rất ổn định”. Cô hơi xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó chuyển đề tài: “Nếu đêm nay anh ở đây, vậy tôi uống chút rượu được không?”

“…” Cố Từ quay đầu lại, thấy ánh mắt cô trông mong nhìn chằm chằm mình, có chút dở khóc dở cười: “Có tôi ở đây thì cô có thể uống rượu à?”

Nhan Lộ Thanh nhanh chóng gật đầu hai cái: “Ừm.”

“Tại sao?”

Nhan Lộ Thanh đang định mở miệng trả lời, đột nhiên bị ánh đèn pha lê trên đỉnh đầu Cố Từ đâm vào mắt.

Trong sảnh tiệc có vô số đèn pha lê.

Nhan Lộ Thanh không biết mình có phải lo lắng quá độ hay không, nhìn thứ gì cũng giống như là hung khí có thể tạo thành “Hình phạt”, trực tiếp túm Cố Từ rời khỏi vị trí phía dưới đèn pha lê, sau đó mới mở miệng đáp: “Đâu tại sao đâu? Đó là vì anh ở đây nên tôi mới uống mà.”

“…” Lại như vậy.

Những gì tưởng chừng như vô tình nói ra, giống như là hoàn toàn không biết hai chữ mập mờ viết như thế nào.

Cố Từ nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt đen láy nhìn sâu vô cùng, sau đó gật đầu: “Được, tôi dẫn cô đi uống rượu.”

Nhan Lộ Thanh:?

Còn có chuyện tốt này nữa à.

Không phải anh vẫn quản lý cô sao, sao đột nhiên đồng ý dẫn cô đi uống rượu vậy?

Tuy rằng xung quanh rất nhiều nhân viên phục vụ trên khay đều để rượu, nhưng Cố Từ lại dẫn cô đến một nơi khác. Vẫn ở cùng một tầng, Nhan Lộ Thanh đi theo anh đến nơi thì phát hiện đây là bàn giống quầy bar, nhưng ít người hơn và có thể tự mình lấy rượu.

“Wow…” Nhan Lộ Thanh hâm mộ nói: “Chỗ tốt này sao anh lại quen thuộc như vậy? Trước đây đến không ít lần à?”

Cố Từ không trả lời.

Anh mang theo hai ly rượu vang từ bàn rượu, một ly cho cô và một ly cầm trong tay.

Nhan Lộ Thanh nhận lấy rồi uống một ngụm, lại chỉ vào Cố Từ nói: “Anh làm gì vậy? Anh không được uống.”

Cố Từ không nói được hay không được mà lại hỏi: “Vì sao?”

“Lần trước không phải tôi đã nói cho anh rồi sao?” Nhan Lộ Thanh nói: “Sau này về già dạ dày…”

Cố Từ lại đột nhiên ngắt lời cô, tiếp tục hỏi: “Dạ dày của tôi không tốt thì có liên quan gì tới cô, vì sao cô muốn xen vào?”

Nhan Lộ Thanh bị anh oán giận nên hơi sửng sốt: “Tôi… Đương nhiên là tôi quan tâm đến anh đó.”

“Quan tâm đến tôi…” Anh mỉm cười, đôi mắt kia lập tức cong lên một đường vòng cung đẹp đẽ, cúi đầu kề sát cô rồi gằn từng chữ: “Chủ nhà quan tâm hay là thích tôi?”

“…!!!”

Nhan Lộ Thanh hoàn toàn ngơ ngác tại chỗ.

Tại sao anh lại hỏi vậy?

Tại sao Cố Từ lại hỏi có phải cô thích anh không?

Vậy làm sao bây giờ? Thuận theo lời anh nói sao?

Bây giờ… Tỏ tình hay sao?

Cô lập tức muốn gật đầu, muốn nói “thích”, nhưng giống như đã từng tự mình nghĩ tới trước đó. Cô không chỉ động tác không làm được, mà nói cũng không nên lời.

Mẹ nó đang ở hiện trường, đối diện với Cố Từ chứ không phải Bánh Quai Chèo Nhỏ.

Rõ ràng thời cơ rất tốt, Nhan Lộ Thanh gấp muốn chết, mắt cô không chớp, rất nỗ lực muốn nói ra thành lời.

Mồ hôi lạnh đều sắp túa ra, mí mắt trở nên rất chua, vẫn không thốt ra được tiếng nào.

Cô ở đây đối đầu với thứ đồ chơi rách nát kia, giống như đang nghẹn cái gì đó, nghẹn đến đầu đau nhức, khó chịu đến mức ù tai. Cô thật sự không nhịn được nữa, nhắm mắt lại rồi lắc mạnh đầu.

Cố Từ nhìn cô lắc đầu, đuôi lông mày khẽ giật: “Không thích?”

Không phải đâu!!

Nhan Lộ Thanh lắc đầu dữ dội hơn, trái tim khó chịu như bị bóp lấy. Tôi đã định tỏ tình với anh lâu lắm rồi! Tôi đã gọi anh bao nhiêu tiếng vợ, anh biết không? Anh không biết đâu! Ai mà không thích anh chứ!

Trước đó Cố Từ còn có thể đoán được phản ứng của cô.

Không phải là tôi không thích anh, giống như tôi đã từng nói, anh là một người bạn tốt, rất tốt của tôi.

Hoặc là bạn thân.

“Tôi tính…” Nhan Lộ Thanh nhìn anh rồi đột ngột mở miệng, sau đó thở dài như có chút xúc động: “Thật sự đã lâu lắm rồi.”

“?” Câu đó có nghĩa là gì?

Cơn đau đầu của Nhan Lộ Thanh vừa hết, cô còn chưa có phản ứng khác thì Cố Từ đột nhiên đặt ly rượu trong tay trở lại bàn dài, sau đó kéo cô đi đến mép bàn.

Nơi này vốn che khuất, bây giờ xung quanh càng không có bất kỳ người nào chú ý tới. Anh đổi ngược trạng thái bình thường, mạnh mẽ bao phủ lấy cô trong bóng tối của riêng mình.

Một giây sau, Cố Từ giơ tay lên, giống như là lần đầu tiên cô uống say trước mặt anh, anh cho cô uống thuốc, rồi lại véo mặt cô để cô nôn ra.

Tay anh véo mặt cô một lần nữa.

Không đau, nhưng cô cũng không thể thoát ra.

“Nhan Lộ Thanh.” Anh gọi tên cô.

“Không cho tôi uống rượu phải không?” Lông mi của anh giống như một con quạ đang che mình lại, anh cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Vậy rượu trong miệng của em thì sao?”

Sau đó anh cúi người, mang theo mùi thơm rất trong trẻo, trực tiếp hôn lên môi cô.

Những suy nghĩ trong đầu Nhan Lộ Thanh lập tức nổ tung.

Cô bị anh giữ chặt khuôn mặt, ngửa đầu, cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo mềm mại, giữa hai người quanh quẩn mùi rượu nhàn nhạt.

Đúng vậy, cô quả thật không có cách nào nói ra lời tỏ tình từ miệng mình.

Nhưng có một số việc, không nhất định phải nói mới có thể biểu đạt.

Ngay sau đó, trong đầu Nhan Lộ Thanh nhanh chóng xẹt qua một ý nghĩ. Cô đột nhiên dùng tay không bưng ly rượu, ôm lấy bả vai Cố Từ rồi kéo xuống, rất dùng sức, cũng rất lạng quạng mà hôn lên bờ môi của anh.

Động tác Cố Từ đột nhiên dừng lại.

Những ngón tay ôm mặt cô hơi buông lỏng.

Một lúc lâu sau, anh lùi ra xa một chút, nghe tiếng thở dốc bất thường của cô, liền cười nhẹ:

“Nhan Lộ Thanh, như thế này mà em gọi là không thích tôi sao?”