Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 57




Cố Từ đã nói đùa trước, sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh nói thật với Nhan Lộ Thanh, anh không đi học là bởi vì buổi chiều không có lớp.

Thời gian tiếp theo, Đại Hắc Tiểu Hắc vui mừng hớn hở mang hành lý đặt ở cửa đã được đóng gói xong trở về, lại mở ra và sắp xếp một lần nữa, còn hai người thì ở trên sô pha yên lặng xem tivi một lúc.

Ban đầu cái gối được Nhan Lộ Thanh ôm, giờ đã chuyển đến tay của Cố Từ.

Tầm nhìn của cô quét đến dáng vẻ của Măng công chúa đang ôm cây măng béo màu xanh xanh, đã hài hòa lại có cảm giác ấm áp không giải thích được, cô cố nhịn mới có thể không cười thành tiếng.

Khi đến thời gian quảng cáo giữa giờ trên tivi, Cố Từ đột nhiên nói: “Ngày mai tôi và cậu sẽ đi đến thành phố bên cạnh một chuyến.”

“…Ừm.” Nhan Lộ Thanh nghe xong, sau đó nghĩ đến trước đó lờ mờ nghe được cuộc trò chuyện của anh và cậu của anh, hình như anh có bảo cậu mình ngày mai không cần vào cửa, lúc này cô mới hiểu ra: “Hai người phải đi công tác sao?”

“Coi như là vậy.” Cố Từ nói xong, lại bỗng nhiên bắt đầu nói chi tiết về chuyến công tác giống như đang báo cáo với lãnh đạo: “Sau khi chúng tôi đến nơi sẽ cùng tổng giám đốc của Lâm Chi ăn cơm trước, sau đó đến khách sạn nghỉ ngơi, đến ngày thứ hai…” Anh nói với tốc độ vừa phải trong một phút, cuối cùng anh nói: “Nhanh nhất là thứ bảy, chậm nhất là chủ nhật sẽ trở về.”

Nhan Lộ Thanh càng nghe càng khó hiểu, cho đến khi Cố Từ nói xong hết tất cả, cô mới ngẩn ngơ lên tiếng: “…Anh nói rõ như vậy với tôi làm để làm gì?” Sau đó lại nói thầm: “Tôi lại không phải là cấp trên của anh.”

“Tôi cảm thấy báo cáo hành trình với chủ nhà cũng là việc rất cần thiết.” Cố Từ quay đầu lại, nghiêm túc nhìn cô: “Chủ nhà không thích nghe à?”

“…”

Nhan Lộ Thanh sắp không thể đối diện với từ “chủ nhà” này nữa rồi.

Lại giống như là bị người “bạn thân” nào đó chơi xấu rồi.

Cô vội vàng nói câu “Không có”, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào tivi, tâm trí thì thẫn thờ.

*

Bởi vì luôn ở cùng với hình người bug, trong tâm trí của Nhan Lộ Thanh vô cùng thanh tịnh. Nhưng đến buổi tối sau khi vào phòng, cô đã biết trước mình sẽ bị spam, nên cướp lời nói trước Makka Pakka: “Được rồi! Tao biết mày nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói, bây giờ bắt đầu đi, đừng kích động, chú ý tốc độ nói, từ từ nói tao nghe.”

“…”

Makka Pakka hình như thực sự nghe thấy, nó dừng lại vài giây rồi mới mở miệng: “Maria, Cố Từ không bỏ trốn theo trong sách gốc!”

Nhan Lộ Thành cười gật đầu: “Giỏi lắm, tao cũng đã được mở rộng tầm mắt, điểm này tao biết rồi!”

“…”

Makka Pakka bị cô làm cho nghẹn lời trong chốc lát, sau đó nó tiếp tục nói: “Tôi, thực ra tôi cũng không có gì muốn nói, chỉ là cảm thấy những chuyện mà Cố Từ làm so với câu chuyện ban đầu hoàn toàn trái ngược nhau, tôi nghĩ không ra là tại sao.”

“Mày không có gì muốn nói à?” Nhan Lộ Thanh ngẩn người: “Này, chuyện lớn như vậy! Lúc đó tao đã cứu nữ chính, cái gọi là hình phạt gì đó của hệ thống để tao rơi xuống sườn núi hoang dã tự lực cánh sinh, bây giờ Cố Từ không đi – một chuyện lớn như vậy mà mày lại không có tin xấu nào để nói với tao à?”

Makka Pakka: “Tôi biết có thể sẽ có, nhưng tôi vẫn chưa nhận được tin tức cụ thể.”

“Với lại Maria! Lúc đó cô thật sự không chỉ là vì cứu nữ chính đâu.” Makka Pakka nhấn mạnh: “Đó một nhân vật chính đó! Là cuộc gặp gỡ đầu tiên của nam chính và nữ chính! Nếu như chúng ta thật sự phục hồi không thành công, nếu như bọn họ không ở bên nhau…”

“Mày nghĩ nhiều quá rồi.” Nhan Lộ Thanh ngắt lời nó, nghĩ đến những mẩu chuyện mà lúc trước mình nhìn thấy trong Wechat của Khương Bạch Sơ, cô cười nhạt: “Nhìn vào độ dính của hai người bọn họ đi, nam nữ chính trời sinh là sẽ thu hút nhau thôi, không ở bên nhau thì mới là lạ đó.”

“Tôi nhắc đến bọn họ là muốn nói với cô rằng mức độ trừng phạt lần này nhất định sẽ không lớn hơn lần trước đâu. Theo như trong cài đặt mà tôi học được, trong thế giới xuyên sách, khoảng cách địa vị giữa nhân vật chính và vai phụ là tương đối lớn, sự trừng phạt tương ứng khi thay đổi cốt truyện cũng sẽ khác nhau.”

“…”

Mặc dù nói đã biết chuyện này từ lâu rồi, nhưng lần này Nhan Lộ Thành lại đột nhiên cảm thấy khó chịu một cách lạ thường.

Sau vài giây im lặng, Nhan Lộ Thanh xẹt qua một tia linh cảm, cô lại hỏi: “Vậy dựa theo cài đặt của bọn mày, vai phụ đi đâu không quan trọng, vai phụ có thay đổi tính cách cũng không vấn đề gì, cho nên thực ra không chỉ khoảng cách địa vị giữa nhân vật chính và vai phụ tương đối lớn, mà mức độ hoàn thành cốt truyện của vai phụ cũng chênh lệch rất lớn, đúng không?”

Makka Pakka: “Ừm, đúng vậy.”

Cho nên xuyên qua thành vai phụ, thật sự có chỗ tốt mà cũng có chỗ xấu.

Nhan Lộ Thành: “Nhưng tao luôn muốn hỏi, từ bữa tiệc lần trước đột ngột bị hủy thì chuyện này đã rối tung rồi mà? Lại thêm chuyện vừa mới xuyên qua mày đã bị kích hoạt, núi Điệp Diệp gì đó, tao không nhớ trong nguyên tác từng xuất hiện Cố Từ và nguyên chủ, nhưng mày lại nói nhất định phải để tao đưa anh ấy đi…”

Nhan Lộ Thanh nửa nói đùa nửa thăm dò nói: “Tao nghi ngờ có phải tao đã xuyên sai sách rồi không, xuyên qua một phiên bản bắt chước.”

Sau khi nói xong, cô cẩn thận lắng nghe giọng nói của Makka Pakka, giọng nói trong trẻo đáng yêu quen thuộc như bình thường, vô cùng tự nhiên mà trả lời cô: “Maria, bên tôi hiển thị không có lỗi gì, cô thật sự đã xuyên qua đúng sách rồi.”

Dừng lại một lúc, nó đã nói thêm một câu: “Chỉ là… không biết rốt cuộc chỗ nào có bug nữa.”

“?” Tai Nhan Lộ Thanh ong ong, lập tức đã tóm được chỗ không bình thường: “Có bug là gì?”

Makka Pakka nói: “Là như vậy, lần trước tôi báo có lỗi muốn kiểm tra, sau đó không biết thất thường chỗ nào, khiến tôi không cẩn thận đã nhấn vào hồ sơ sửa chữa mà chỉ có quản trị viên mới có thể xem được…” Nó hạ giọng: “Bên trên hiển thị, thế giới này đã từng sửa chữa bug một lần rồi.”

Nhan Lộ Thanh ngẩn người một lúc.

“Vậy mày… không bấm vào xem thử đã được sửa chữa những gì sao?”

“Không có.” Makka Pakka thất vọng thở dài: “Tôi chỉ mới nhìn xem thì liền bị chương trình bảo vệ đá ra ngoài.”

“…”

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đây.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Nhan Lộ Thanh vẫn nghĩ đến những lời mà Makka Pakka đã nói.

Trực giác của cô khá chính xác, cũng tin rằng người máy trí tuệ nhân tạo thiểu năng dành riêng cho mình cũng sẽ không nói dối mình.

Vậy thì tại sao những thứ này lại xuất hiện?

Tại sao đã từng sửa chữa bug, lại xuất hiện bug nhiều như vậy?

Nhưng chuyện này, cô dựa vào lượng thông tin cực kỳ hạn chế cũng không thể nghĩ ra cái gì, tại sao lại như vậy. Nhan Lộ Thanh ôm tâm sự trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui liền ngủ luôn.

*

Sáng sớm ngày tiếp theo.

Ở trên xe đến trường học, Nhan Lộ Thanh vẫn chìm đắm trong những lời mà Makka Pakka đã nói, cô dựa trán vào cửa sổ xe, sắp xếp lại từ đầu đến cuối tất cả những chuyện mà mình từng trải qua khi xuyên không đến nay.

Sau đó cô phát hiện tất cả những gì cô nghĩ đến, trí nhớ rõ nét nhất đều không thể thiếu Cố Từ, cảnh tượng nào cũng đều có anh.

Bối cảnh hai người tiếp xúc với khoảng cách càng gần thì cô lại nhớ càng sâu sắc.

Cô nghĩ đến mức xuất thần, cũng không chú ý bởi vì con đường phía trước có một con mèo hoang băng qua đường cho nên tài xế tạm thời đạp thắng xe.

Cho đến khi bên cạnh đột nhiên có một cánh tay chìa ra đỡ trán cô lại, rồi kéo đầu của cô từ mép cửa sổ sang một hướng khác.

Sau đó Nhan Lộ Thanh cảm nhận được một quán tính tương đối mạnh mẽ, khiến mọi người nhoài người về phía trước.

“…”

Cô hoàn hồn, Cố Từ cũng thu tay lại, xúc cảm trên trán tan biến, anh bình tĩnh liếc cô: “Nghĩ cái gì đó.”

Trong lời nói này lại có chút ý tứ dạy dỗ.

Nhưng nếu như anh không đỡ đầu cô thì bây giờ Nhan Lộ Thanh có lẽ đã vì quán tính mà va ầm vào cửa kính rồi.

Cô chỉnh lại tóc trước trán: “…Cảm ơn.”

Mèo hoang đã băng qua đường, tài xế lại lần nữa khởi động xe, xe vững vàng lăn bánh.

Cố Từ không đáp lại lời cảm ơn của cô.

Thay vào đó anh cười nhẹ, sau đó nhìn cô và nói: “Chủ nhà, chiều nay tôi phải đi rồi.”

Nhan Lộ Thanh ngơ ngác quay đầu lại: “Ừm, hôm qua anh nói với tôi rồi.”

Nhìn nhau một lúc, Cố Từ lại nữa lên tiếng, giọng nói bình tĩnh: “Không có gì muốn nói sao?”

“…”

Không có gì muốn nói sao?

Đương nhiên Nhan Lộ Thanh muốn nói rồi. Từ tối hôm qua đến bây giờ cô đều có rất nhiều chuyện muốn nói, cô muốn nói hết tất cả chuyện mà cô biết với anh, muốn nói hết những lời của Makka Pakka với anh, để anh phân tích tất cả.

Nhưng cuối cùng lời nói ra cũng chỉ là: “Vậy… chúc anh có chuyến công tác suôn sẻ.”

Cố Từ nhìn chằm chằm cô rất lâu, đôi mắt hai màu đen trắng rõ ràng vào buổi sáng sớm hiện ra càng sạch sẽ, anh “chậc” một tiếng, hơi có ý ám chỉ nói: “Tôi còn tưởng rằng sẽ nghe được một chút gì đó khác biệt.”

Nhan Lộ Thanh mở to mắt.

Không biết tại sao Cố Từ nói với vẻ mặt như vậy, cô cảm thấy trong khoảnh khắc đó bản thân mình đã có chút suy nghĩ sai lệch.

Cái gọi là “khác biệt”, lẽ nào là những lời buồn nôn phải nói trước khi tạm biệt như “Tôi sẽ nhớ anh” hả?

Nhan Lộ Thanh tự thấy cạn lời với những suy nghĩ của mình, cô vội vàng định thần lại, nói một câu hoàn chỉnh: “Làm gì có nhiều lời muốn nói như vậy đâu…”

“Hơn nữa, tối hôm qua lúc anh báo cáo không phải đã nói rồi sao?” Cô dừng lại: “Cũng chỉ có hai ngày không gặp thôi mà.”

Thứ sáu đi, chủ nhật về.

“Không chắc là hai ngày, nếu như nhanh…” Giọng Cố Từ kéo dài: “Cũng chỉ ba mươi mấy tiếng đồng hồ không gặp thôi.”

Ba mươi mấy tiếng đồng hồ không gặp thôi?

Anh không cảm thấy có nghĩa khác à? Lẽ nào bọn họ ở biệt thự bất cứ khi nào cũng gặp mặt nhau à? Anh bận biết bao! Bây giờ Nhan Lộ Thanh vẫn còn nhớ buổi tối mấy ngày trước đến cả khi xem ti vi anh cũng không ra ngoài xem nữa.

Hơn nữa mọi người ngủ vốn đã không ở cùng một chỗ, ngủ không tính thời gian sao?

“Anh tính thời gian như vậy.” Trong lòng Nhan Lộ Thanh mải tìm kiếm điểm sơ hở, theo phản xạ có điều kiện lộ ra một nụ cười nhạt: “Như thể ngày thường khi đi ngủ chúng ta cũng gặp nhau vậy.”

“…”

Lời vừa nói ra, cả hai người đều im lặng.

Tài xế ngồi phía trước cũng sững người một lúc.

Không khí vô cùng căng thẳng và bối rối, tài xế hình như muốn giảm bớt cảm giác hiện diện của mình, vô cùng chu đáo hạ vách ngăn xuống để ngăn cách tầm nhìn của hàng ghế phía trước và sau.

Nhưng như vậy, Nhan Lộ Thanh cảm thấy mức độ xấu hổ xung quanh cô càng cao, cho đến khi bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ, mức độ như vậy đã đạt đến đỉnh cao.

“Chủ nhà, lời nói này của cô…”

Cố Từ lên tiếng trước, giọng nói của anh chậm rãi mang theo ý cười nói: “Hình như cô rất không hài lòng với chuyện này.”

“…”

Đối với chuyện nào không hài lòng?

Đối với chuyện lúc ngủ không gặp nhau à?

Ý của anh là cô muốn gặp anh lúc ngủ hả?!

Đúng lúc xe chạy vào khu đô thị đại học, bắt đầu giảm tốc độ, Nhan Lộ Thanh từ cửa sổ đã nhìn thấy cổng trường đại học quen thuộc của mình.

Khi xe dừng lại, cô hung hăng trừng mắt nhìn Cố Từ: “Cho dù anh là học bá thì cũng không thể làm rối tung khả năng đọc hiểu chứ.”

Sau đó mở cửa xuống xe rồi “Rầm” một tiếng đóng sập cửa, phóng khoáng bỏ đi.

Đang trên đường đi đến lớp học, dần dần bình tĩnh lại, Nhan Lộ Thanh không khỏi có chút xúc động.

Bản thân cô gần như thường xuyên đối mặt với chuyện trên xe nói chuyện với Cố Từ đến mức đỏ mặt tai nóng, cho đến khi xuống xe thổi gió lạnh mới hồi phục lại dáng vẻ bình thường.

Cô vừa mới nghĩ xong như vậy, điện thoại trong tay liền rung lên.

Là tin nhắn của Cố Từ gửi đến.

[Công chúa đang bỏ trốn: Chủ nhà, cửa xe dù mắc đến đâu, nếu thường xuyên đập mạnh thì cũng sẽ hư đó.]

“…”

Anh vẫn còn cảm thấy đau lòng cho cửa xe à!

Gọi mình là chủ nhà, lo lắng chuyện không đâu, cũng không thử nghĩ xem cánh cửa này mỗi lần đều vì ai đó mới bị đập mạnh như vậy.

Cảm xúc của Nhan Lộ Thanh lại bị kích động, vừa mắng thầm trong lòng vừa gõ chữ lạch cạch: [Miễn anh đừng chọc tôi giận thì nó sẽ an toàn!]

Đợi được một lúc, Cố Từ lại trả lời một câu.

[Công chúa đang bỏ trốn: Trong ba mươi tiếng đồng hồ nữa thật sự sẽ không chọc giận cô được, chúc chủ nhà chơi thật vui vẻ.]

*

Mấy ngày trước khi Nhan Lộ Thanh đi học lúc nào cũng ngẩn người, với lại mỗi lần không biết ai gửi tin nhắn cho cô, sau khi xem xong đôi mắt của cô liền trở nên đờ đẫn, càng suy sụp hơn nữa. Từ trong ra ngoài nhìn cô hoàn toàn đối lập với dáng vẻ ngốc nghếch vui vẻ của lúc trước.

Tiếp đó, Bánh Quai Chèo Nhỏ cũng biến mất vài ngày.

Cô ấy không dám ở trước mặt Nhan Lộ Thanh nhắc đến đại mỹ nhân, cũng không dám đi hỏi đại mỹ nhân thật sự đã rời đi rồi sao, dù sao cũng không quen thân đến mức đó.

Mỗi ngày chỉ có thể về ký túc xá, trước khi đi ngủ xem lầu đu couple, gọi điện thoại cho bạn trai, miễn cưỡng duy trì cuộc sống như vậy.

Sáng nay, khi vừa thức dậy cô ấy đã nghĩ, hôm qua đại mỹ nhân đã chuyển đi rồi, không biết hôm nay Nhan Lộ Thanh sẽ buồn đến cỡ nào.

Sau khi đến lớp học, cô ấy phát hiện cảm xúc nặng nề trước đây của Nhan Lộ Thanh đã thay đổi, khóe mắt và chân mày đều đã hồi phục dáng vẻ tinh tường như trước đây. Mặc dù Nhan Lộ Thanh chỉ đang ngồi xem điện thoại, nhưng cả người cô rõ ràng hoàn toàn không giống với những ngày trước.

Trong lòng Bánh Quai Chèo Nhỏ liền vui sướng, chạy đến trước mặt Nhan Lộ Thanh thăm dò nói: “Bae, có chuyện gì mà vui vậy?”

“Hả? Tớ rất vui à?” Nhan Lộ Thanh ngẩn người, cô sờ mặt của mình, hoài nghi nói: “Chỗ nào của tớ tỏ ra là đang vui chứ?”

“Thì…” Bánh Quai Chèo Nhỏ không chỉ ra được: “Tuy rằng không cười, nhưng dù sao chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra được.”

“…”

Nhan Lộ Thanh vẫn không nói gì, Bánh Quai Chèo Nhỏ đã dè dặt thăm dò: “Lẽ nào đại mỹ nhân…”

“Ừ, anh ấy không đi.” Nhan Lộ Thanh nói, sau đó dừng một lúc, đổi lời nói: “Cũng không phải là không đi, chính xác mà nói thì căn bản không có dự định sẽ đi, nhưng một loạt sự trùng hợp tập hợp lại đã khiến tớ hiểu lầm.”

“!!!” Bánh Quai Chèo Nhỏ vỗ lên bàn: “Tuyệt!”

Cô ấy đã biết đại mỹ nhân sẽ không đi mà! Couple của cô ấy vẫn real!!!

Vốn Nhan Lộ Thanh không cảm thấy mình khác biệt quá nhiều so với ngày xưa.

Dù sao ở trong biệt thự và ở trên xe, ngay cả đối thoại giữa cô và Cố Từ còn ít hơn trước nữa, nhưng hai người vẫn hòa thuận gần giống như trước đây, thậm chí còn cãi nhau vào buổi sáng.

Nhưng Bánh Quai Chèo Nhỏ nói như vậy, cô cũng có hơi để tâm.

Lúc trước khi nhìn thấy lớp học Powerpoint liền cảm thấy phiền phức, vậy mà bây giờ cũng có thể nghe giảng được một chút.

Lúc đi học, rõ ràng là nghe không hiểu lý thuyết tổng thể, nhưng lại nghe hiểu những lời nói đùa của giáo sư, tiếp theo đó cô đã cười rất lâu.

Nhan Lộ Thanh mới bất giác cảm thấy nghi ngờ…

Đối với chuyện Cố Từ không đi.

Cô vậy mà… lại vui như vậy sao?

*

Thứ 6, thời gian chênh lệch giữa lớp học cuối cùng của Nhan Lộ Thanh và Cố Từ rất lớn, xấp xỉ một tiếng đồng hồ, cho nên thông thường đều là cô về đến nhà thì Cố Từ đã ở phòng khách vừa sờ Border Collie vừa xem tivi rồi.

Buổi chiều khi về đến nhà, vừa vào cửa Nhan Lộ Thanh theo thói quen nhìn về phía sô pha.

Chỉ có Sói vừa mới đi dạo trở về và Đại Hắc vừa dắt nó đi dạo đang thở hổn hển, không có bất kỳ người nào ngồi trên ghế sô pha.

Nhan Lộ Thành nhìn Đại Hắc: “Cố Từ đi lúc nào vậy?”

Đại Hắc tính toán thời gian, lớn tiếng nói: “Nửa tiếng trước khi cô quay trở về, cậu ấy đã được Khang tiên sinh đón đi rồi.”

Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Ừ… biết rồi.”

Cô vừa nói vừa đi qua đó, ném cái túi lên trên ghế sô pha đơn, còn bản thân thì ngồi lên sô pha dài mà thường ngày cô hay ngồi, Border Collie đi sang dùng đầu dụi vào tay cô.

Nhan Lộ Thành vừa sờ vào bộ lông ấm áp của nó, vừa thẫn thờ.

Con người trong tình huống đã ý thức được điều gì đó, dường như rất dễ sinh ra cảm xúc càng sâu sắc hơn.

Khi Nhan Lộ Thanh hơn mười tuổi là lần đầu cô trải qua cảm giác như vậy.

Đó là lần đầu tiên cô đến nhà viện trưởng và vợ của viện trưởng chơi, cô vừa vào cửa thì đã nhìn thấy bức ảnh gia đình ba người trên bức tường đối diện, đứng giữa viện trưởng và vợ viện trưởng là một cậu bé trạc tuổi cô.

Khi đó cô cảm thấy hai người này là người mà mình yêu nhất, cũng là người yêu mình nhất.

Nhưng mà ngay lúc đó, cô có đôi mắt rất đơn giản và vẫn còn có chút trẻ con, những gì cảm nhận được cũng chỉ có một ít. Bất kể thân thiết như thế nào đi nữa thì bọn họ thật sự không phải là người thân của cô, bọn họ có con của mình, ba người bọn họ mới là người thân của nhau.

Cô cũng không có nhà.

Sau khi giác ngộ hết những chuyện đó, Nhan Lộ Thanh rất khó chịu nhưng không nói với ai. Lúc đó cô bứt rứt chết đi được, luôn đợi đến khi chỉ có một mình thì cô mới khóc lớn một trận.

Sau khi Nhan Lộ Thanh lớn lên chỉ thấy chuyện đó vừa buồn lại vừa ấu trĩ, nhưng khi đó cô vẫn còn rất hiểu tâm trạng của chính mình.

Mà cảm giác bây giờ rất giống với hồi đó.

Cả ngày hôm nay Nhan Lộ Thanh đã vô cùng vui vẻ.

Trong giờ nghỉ trưa cô còn chơi game với Bánh Quai Chèo Nhỏ, cũng nghiêm túc nghe giảng. Giáo sư dạy môn vật lý kể về một chuyện cười nhạt nhẽo có liên quan đến vật lý mà cô đã cười hết nửa buổi học, còn ghi nhớ rất kỹ, ở trên xe vẫn còn nghĩ về đến nhà liền kể cho Cố Từ nghe, để xem anh có phản ứng gì.

Cho đến vừa nãy, khi nhìn thấy trên sô pha không có người, cô mới nhớ ra anh không còn ở trong căn biệt thự này nữa.

Trong lòng có cảm giác dường như thiếu vắng điều gì đó, cảm giác trống trải, lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh hiểu được cảm giác này.

Cô lại nghĩ nếu như tối hôm qua Cố Từ giống như cốt truyện ban đầu thì anh đã “bỏ trốn” theo cậu của anh rồi.

Vậy thì mỗi ngày sau đó, cô ở đây sẽ có cảm nhận như thế này sao?

Sẽ… nhớ anh à?

Nhan Lộ Thanh nhớ lại ngày hôm qua, khi Cố Từ đáp lại câu nửa đùa nửa thật của cô là “Chúc mừng anh, anh được tự do rồi”, khi đó anh cũng cười và nói anh không muốn tự do.

Lúc đó quả thực càng sốc hơn nữa.

Nhưng sau đó, cô đã rất vui vẻ mà.

Ngày hôm kia, Nhan Lộ Thanh được anh dắt đi xem phim, cô cảm thấy bản thân càng ngày càng nghĩ đến người này nhiều hơn, có ảnh hưởng hơi nhiều đến cuộc sống của cô rồi.

Nhưng vẫn cứ không làm được bất kỳ biện pháp thiết thực nào.

Buổi tối, cô biết được từ Makka Pakka rằng nếu anh không đi thì cô thật sự sẽ bị trừng phạt, mặc dù hiện tại vẫn chưa biết hình phạt này là gì.

Nhưng cô cũng không làm gì cả.

Chẳng hạn như chuyện nhanh nhất là trực tiếp tìm một lý do đuổi anh đi, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến phương diện đó.

Lúc nhỏ, Nhan Lộ Thanh đã từng đọc qua một câu chuyện.

Truyện nói rằng trong tình yêu, trái tim của mỗi người đều rất mỏng manh, cho nên mọi người sẽ xây rất nhiều bức tường cao ở bên ngoài để bảo vệ nó. Là người càng không có cảm giác an toàn thì tường được xây càng cao, càng nhiều.

Lúc đó cô vẫn hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của hai chữ tình yêu, sau khi đọc xong truyện, bởi vì truyện này miêu tả vô cùng mới lạ, cho nên cô liền ghi nhớ ẩn dụ này.

Sau khi lớn lên cô đã hiểu, nhưng cô cảm thấy mình có vẻ giống như trong truyện, lại cũng không giống hoàn toàn. Trong truyện nói là xây tường, còn cô quả thật không phải đang xây tường, mà là đang xây nhà.

Cô đã xây rất nhiều nhà, tầng tầng lớp lớp để bao quanh chỗ trung tâm quan trọng nhất, giống như một tòa thành trì, không để cho bất kỳ người nào bước vào, chống lại mọi loại khả năng ở bên ngoài.

Nhưng cô không ngờ đến năm mười tám tuổi mình sẽ trải qua một cuộc gặp gỡ bất ngờ như vậy, gặp phải một người như vậy.

Nhan Lộ Thanh lần đầu tiên nhìn thấy anh ở trong sách thì đã thích nhân vật này, cho đến khi tận mắt nhìn thấy anh, đã phát hiện rất nhiều chi tiết nhỏ chưa từng được mô tả trong sách…

Sao lại có loại người như vậy nhỉ.

Dường như mọi khoảnh khắc trong cuộc đời anh đều để hấp dẫn sự tồn tại của người khác.

Cô giống như là một tòa thành trì, nhưng mà hình như từ lúc bắt đầu, Cố Từ đã không còn ở bên ngoài.

Anh đã bước vào từ lâu rồi.

Lúc đó cô không để ý, tùy tiện tìm mọi lý do để an ủi bản thân rằng Từ công chúa chỉ là người trong sách, làm sao người trong sách có thể ở trong phạm vi này được chứ? Không phải đâu. Cho nên ai hỏi cô đều từ chối, cô phủ nhận, không chỉ là phủ định người khác, mà cũng là nói cho chính mình biết.

Mà bây giờ, anh đã sắp đi đến trung tâm của tòa thành rồi.

Từ trước nay ngôi nhà mà cô đã xây dựng hình như sắp bị đánh chiếm sạch sẽ, công chúa nào đó đã ở trong nhà một cách thoải mái từ lâu rồi, không chỉ sửa sang cải tạo, có lẽ còn trồng thêm các loại tre để nuôi gấu trúc nữa, vô cùng thỏa mãn.

Mắt của Nhan Lộ Thanh rủ xuống, không thích ứng với môi trường quá yên tĩnh, cô muốn tìm điều khiển từ xa mở tivi lại trước rồi mới tiếp tục, ánh mắt vô ý lướt qua màu sắc bắt mắt ở trên bàn.

Đó là hai tấm ghi chú hình vuông màu vàng.

Nhan Lộ Thanh có ấn tượng với miếng ghi chú đó. Lúc đó, khi Cố Từ dạy bù cho cô, phần ghi chú này dán đầy trên sách bài tập và sách giáo khoa của cô.

Cô nhìn chằm chằm vào miếng bên trái, điều khiển từ xa đặt ở bên cạnh mảnh giấy này.

Mỏng, sắc nét, hơi nguệch ngoạc. Suy cho cùng thì đã dạy bù lâu như vậy rồi, chỉ nhìn thoáng qua Nhan Lộ Thanh đã nhìn ra chữ viết của Cố Từ.

[Kênh mà cô thích xem: Gameshow 34 vào tám giờ thứ sáu; phim máu chó 52 vào tám giờ mỗi buổi tối; tiểu phẩm 13 thì phát sóng suốt cả ngày.

Chủ nhà, đừng chuyển từng kênh một nữa, để tiết kiệm pin cho điều khiển từ xa.]

Sau đó là mảnh bên phải.

[Lúc tôi không ở nhà, cấm uống rượu.]

“…”

Thì ra thật sự có người sẽ quan sát cô một cách tỉ mỉ chu đáo như vậy.

Hóa ra hai mảnh giấy nhỏ và mỏng như vậy, cũng có thể khiến cô cuối cùng đã nếm thử được cảm giác có một gia đình là như thế nào.

Cho nên sao có thể không thích anh được cơ chứ?

Nhan Lộ Thanh nhìn đi nhìn lại hai mảnh giấy nhỏ này, đã nhìn rất là nhiều lần rồi mà vẫn không chớp mắt, đột nhiên có một vị chua xông mạnh lên khoang mũi, hai mắt mơ màng.

…Gì chứ?

Không phải tự anh đã nói là chỉ có ba mươi tiếng đồng hồ thôi mà.

Miệng thì nói không có nhiều thời gian, tại sao còn phải làm những việc này?

Nhan Lộ Thanh nhận ra có tiếng bước chân đi đến bên cạnh mình nên nhanh chóng đưa tay lau khô mắt, may mà vẫn chưa chảy quá nhiều nước mắt, cũng không thể nhìn ra dấu vết gì.

Cô quay đầu lại nhìn, là Tiểu Hắc. Chắc là cậu ta đi đến vườn hoa ở phía sau xong rồi vừa mới quay trở lại, có một chiếc lá khô đang dính trên người, rất dễ nhìn thấy trên bộ đồ màu đen.

Sau khi đối diện với cô, hai mắt cậu ta sáng lên, bước nhanh đến chỗ bên cạnh cô, giọng nói tràn đầy hưng phấn hỏi: “Nhan tiểu thư, cô đã nhìn thấy lời dặn dò của Cố Từ chưa? Dán ở trên bàn đó.”

“Nhìn thấy rồi.” Khi Nhan Lộ Thanh nói chuyện vẫn chưa mang theo âm mũi gì, giả vờ vô ý mà hỏi lại: “Anh ấy viết cái này hồi nào?”

Tiểu Hắc trả lời: “Buổi chiều trước khi đi.”

Lúc Cố Từ viết không để người khác xem, cho nên Tiểu Hắc đã xem rất nhiều lần rồi, xem đến nỗi bản thân cảm thấy xấu hổ, bèn đợi Nhan tiểu thư về muốn nhanh chóng nói cho cô biết.

Nghe điều đó xong, Nhan Lộ Thanh gật đầu.

Đúng vậy, dẫu sao buổi sáng hai người cùng nhau đi học, anh chắc chắn không có thời gian viết.

Nhan Lộ Thanh lại nhìn hai mảnh giấy, đưa tay lật nhẹ, định lấy nó ra, sau đó sẽ giữ lại.

Nhưng không ngờ, lẽ ra giấy ghi chú phải rất dễ lấy, nhưng giống như nó đang mọc rễ trên bàn, đột nhiên lại không lấy ra được.

Nhan Lộ Thanh lại hơi dùng sức, giấy ghi chú vẫn không chút sứt mẻ.

“???”

Cô nghi ngờ quay đầu: “Giấy ghi chú này là sao vậy? tại sao không thể lấy được?”

“A…” Tiểu Hắc gãi đầu, đối mặt trực tiếp với cơm chó vẫn còn có chút xấu hổ, không được tự nhiên giải thích: “Lúc cô vẫn chưa về, nó có sắp rơi xuống, tôi sợ nó sẽ rơi xuống đất trước khi cô về đến nhà, cho nên bèn dùng keo 502 dán lên.”

Nhan Lộ Thanh: “…”

Cậu thật sự là con trai cả ngoan của mẹ mà!!!

Dùng keo siêu dính 502 đi dán một mảnh giấy, vậy thì làm thế nào cũng không thể bóc ra được rồi.

Cuối cùng Nhan Lộ Thanh chỉ đuổi Tiểu Hắc đi, sau đó lén lút dùng điện thoại chụp lại.

Lúc ăn cơm tối, trong phòng ăn chỉ có một mình cô, trên bàn cũng chỉ có một bộ dụng cụ dùng cơm.

Cô vừa ăn vừa vừa lướt xem video ngắn, nhưng trong đầu lại không ngừng xuất hiện mặt của Cố Từ, không ngừng xuất hiện hai mảnh giấy ghi chú đó. Đang lướt video thì cô thỉnh thoảng lại quay lại album ảnh để xem hai mảnh giấy nhỏ màu vàng đó.

…Thật sự hết cứu nổi.

Một sự kích động lạ thường chi phối cô.

Nhan Lộ Thanh đã tìm thấy Wechat của Cố Từ, tính toán một chút rốt cuộc anh đã rời khỏi biệt thự bao lâu, sau đó gửi cho anh một tin nhắn.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua. Tôi bắt đầu nhớ anh rồi.]