Nhan Lộ Thanh đọc rất ít tiểu thuyết, nhưng thông qua mấy quyển tiểu thuyết này, kiểu gì cô cũng sẽ đọc được một hệ liệt phản ứng tâm lý do tác giả miêu tả sau khi nam chính Cây Thông Nhỏ nhìn thấy nữ chính Hoa Hồng Nhỏ, một câu được sử dụng khá nhiều trong số đó chính là cái gì mà “Giống như nơi nào đó trong lòng bị lõm một góc”.
Bởi vì chưa từng trải qua nên khi Nhan Lộ Thanh đọc được miêu tả như vậy thì luôn cảm thấy hơi gượng gạo, với lại cũng không thể hiểu được.
Sao lại bị lõm một góc? Vì sao bộ phận cơ thể đang khỏe mạnh lại bị lõm được?
Nhưng vào giờ phút này, cô vốn không hiểu được ý nghĩa chân chính của cách miêu tả kia mà vẫn thật sự cảm nhận rõ được quá trình đó.
Lần trước, lúc có một chút cảm xúc giống thế này là lúc cô đến đón anh tan học gây ra hiểu lầm kia.
Anh nói, tôi có thể đến lớp mỗi ngày, cô có thể đến đón mỗi ngày được không?
Lúc ấy có một thoáng cô cảm thấy hình như mình đang bị chọc thủng, cảm thấy mình đang thấy công chúa đang làm nũng. Nhưng mà sau này ngẫm lại thì câu nói kia cũng xem như không rõ ràng, vẫn còn trong phạm vi nói đùa, nếu nói anh chỉ trêu chọc thì cũng có thể lắm.
Nhưng lần này, Cố Từ hoàn toàn đang nói rõ ràng với cô, từ động tác đến giọng nói cũng vô cùng nũng nịu.
Nhan Lộ Thanh là một nhà giàu đã xem rất nhiều đoạn video ngắn, mấy video ngắn từng hot hơn mấy trăm ngàn mấy triệu lượt xem cô đều đã xem rồi. Một thời gian trước còn thịnh hành cái gọi là chó con nũng nịu, trong giọng nói đều là sự mềm mại, non nớt, trang điểm cho khóe mắt đỏ một cách không tự nhiên…
Cô xem mà hơi đờ người ra, lúc đăng bình luận cũng máy móc không có chút cảm xúc nào, tuyệt đối không để ý.
Nhưng Cố Từ thì khác.
Cố Từ hoàn toàn khống chế được giọng nói của anh một cách tuyệt vời, tông giọng của câu “Chủ nhà” kia và câu nói trước đó chỉ hơi khác với bình thường một chút, nhưng lại thêm giọng điệu đặc thù kia khiến người khác cảm thấy khác nhau một trời một vực.
Giọng nói lạnh lùng nói ra những loại lời này, người trước giờ chưa từng yếu thế đột nhiên bắt đầu trực tiếp yếu thế như vậy, quả thật là vô cùng… khiến người khác không thể chống đỡ được.
Nhan Lộ Thanh cảm thấy anh rất thần kỳ, giống như cho dù làm gì đi nữa cũng đều vô cùng nhẹ nhàng trơn tru, đáng sợ nhất là trên cơ sở nhẹ nhàng đó còn có lực sát thương cực kỳ mạnh.
Nhan Lộ Thanh bị anh ôm như vậy, vả lại trước đó còn nghe anh nói những lời kia, chưa hề nói “Được” hay là “Không được” mà cô đã trực tiếp chậm rãi đưa tay nhẹ nhàng ôm lại anh.
Dường như Cố Từ không ngờ cô sẽ hành động như vậy, nên sau khi Nhan Lộ Thanh vòng tay ôm lấy anh thì cả người anh hơi cứng đờ.
Sau đó lại có âm thanh cười khẽ.
Lỗ tai của Nhan Lộ Thanh càng nóng lên, da mặt giấu dưới tóc đã sớm ửng đỏ.
Cô điều chỉnh giọng nói của mình cho giống như trước đó, quan tâm nói: “Anh chắc chắn làm như vậy sẽ tốt hơn chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
Lúc nói chuyện thì Cố Từ tựa đầu vào vai cô, toàn bộ hô hấp như có như không tỏa ra xung quanh cổ của cô, bởi vì giọng nói không lớn cho nên không quá rõ ràng.
Nhưng chính cái kiểu như có như không này mới khiến cho cô càng cảm thấy ngứa ngáy hơn.
Thậm chí sự ngứa ngáy đó đã lan ra khỏi lỗ tai đến các bộ phận khác.
Cũng may mà anh không nhìn thấy và cũng không biết được những phản ứng này.
Nhan Lộ Thanh dừng lại mấy giây rồi mới tiếp tục nói: “Lúc đó tôi đã bảo bác sĩ khám cho anh, vì sao…”
“Không có tác dụng.” Cố Từ nói: “Sao thuốc có thể trị tận gốc thứ này được chứ.”
“Thứ này” chắc hơn phân nửa là đang ám chỉ thuốc độc nhỉ?
Nhan Lộ Thanh không hiểu nhiều về thứ này, cô luôn cảm thấy đó là lĩnh vực mà người bình thường nên tránh xa, vậy nên thấp giọng hỏi: “Vậy thứ… thứ thuốc này đi vào trong cơ thể anh, không phải nó đã được chuyển hóa rồi sao?”
“Tôi cũng đã từng suy đoán. Một là tính gây nghiện của loại thuốc này chính là khiến người khác cảm thấy đau đớn rất chân thật. Nhưng đây chỉ là nói trên lý thuyết thôi, không có khả năng thực hiện được.”
“Một suy đoán khác chính là sự tồn tại của thuốc này không phù hợp với hiện thực, hoặc nói cách khác là logic khoa học.”
Nhan Lộ Thanh: “Vậy bây giờ không có cách nào lấy nó ra sao? Có chuyên gia nào trong phương diện này có thể giúp anh làm dịu nó không?”
Cố Từ vẫn tựa vào vai cô, nói: “Không có.”
Nếu như có thì kiếp trước anh đã thử từ lâu rồi.
Thật ra Cố Từ không quá quan tâm loại đau đớn này, chẳng qua chỉ cảm thấy có hơi phiền phức thôi.
Lần nào cũng sẽ nằm ở trong phòng, cũng chỉ cảm thấy rất phiền phức khi làm bất cứ điều gì cũng sẽ đổ mồ hôi lạnh. Hơn nữa bị Nhan Lộ Thanh nhìn thấy được thì cô còn nghĩ nhiều hơn nữa.
“Vậy cũng quá…” Cũng không biết đây là lần thứ mấy Nhan Lộ Thanh cảm thán về thiết lập phép thuật nào đó ở thế giới này, cô nói thẳng: “Quá không hợp lý rồi.”
“Đâu chỉ có mỗi chuyện này không hợp lý.” Cố Từ nhàn nhạt mở miệng: “Những chuyện không hợp lý xảy ra ở bên cạnh tôi nhiều không kể xiết.”
Nhan Lộ Thanh sững sờ.
Câu này thấy thế nào, cũng giống như lời của một người xuyên sách như cô nên nói ra hơn.
Thường ngày cô hay chửi rủa cái nọ cái kia của thế giới này đều không hợp lý, nhưng dường như “Cư dân nguyên chủ” ở đây lại không nghĩ như vậy, vẫn sinh hoạt như một thói quen.
Vậy mà không ngờ Cố Từ cũng có cảm giác giống cô.
Không phải khiến người khác nghi ngờ, không hợp lẽ thường hoặc là không may, mà là “Không hợp lý”.
“…”
Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp hỏi lại gì thì đột nhiên cô cảm thấy hình như ở vai hơi ướt.
Cả người cô lập tức cứng đờ.
Phản ứng đầu tiên của Nhan Lộ Thanh là không phải Cố Từ đau đến khóc luôn rồi chứ.
Mà ý nghĩ được sinh ra sau ý nghĩ hoang đường này, chính là rất muốn xem dáng vẻ của anh khóc ra sao.
“…” Nhan Lộ Thanh gạt đi ý nghĩ này, uyển chuyển hỏi: “Bây giờ anh… đau lắm hả?”
“Hửm? Không có.” Cố Từ cười: “Ôm cô nên khá hơn nhiều rồi.”
Nhan Lộ Thanh do dự một chút rồi vẫn hơi nghiêng đầu: “Vậy anh khóc gì chứ…”
“…?”
“Khóc?” Cố Từ hơi sửng sốt, sau đó anh hiểu được ý của cô thì ngồi dậy, dở khóc dở cười nói: “Đó không phải nước mắt.”
Nhan Lộ Thanh giương mắt nhìn mặt của anh, trên cái trán trơn bóng trắng nõn đang đổ mồ hôi lạnh, cô lập tức kịp thời phản ứng lại: “À…”
Nhan Lộ Thanh hiểu sai nên hơi xấu hổ, còn có chút đau lòng. Ra nhiều mồ hôi lạnh như vậy, chắc hẳn là đau lắm.
Cho nên trong lúc nhất thời không nói được gì.
Trái lại Cố Từ nhìn cô, đôi mắt cong cong, chậm rãi nói từng chữ: “Chủ nhà chê à?”
Giọng điệu khi hỏi giống như đang trêu chọc, không hiểu sao có hơi quyến rũ người khác.
Chỉ có bốn chữ thôi.
Không biết vì sao tự nhiên mặt của Nhan Lộ Thanh lại nóng lên, cô há to miệng: “Tôi còn lâu mới…”
“À.” Anh vẫn đang cười: “Vậy chính là không chê.”
Quả thật Nhan Lộ Thanh không chê.
Cô là một người bình thường thích sạch sẽ, không có bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa anh còn là người bệnh, còn là… Ở trong thế giới này dù thế nào thì cũng là người liên quan sâu sắc nhất với cô.
Rõ ràng đây là một chuyện rất bình thường nhưng sau khi bị Cố Từ hỏi bằng giọng điệu như vậy.
Nếu như cô trả lời khẳng định thì dường như “Không chê” này lại có chút mập mờ không nói rõ được.
“Sao tôi lại chê chứ.” Nhan Lộ Thanh thuận miệng bịa một lý do, để khiến cho mình trông mạnh mẽ hơn: “… Anh cũng không hề chê tôi lúc tôi uống say mà.”
Trò hề nào cũng từng gặp rồi, chuyện này có là gì đâu chứ.
Nhan Lộ Thanh cũng không muốn nhớ lại sau khi mình uống say sẽ có khuôn mặt thế nào, nhưng bây giờ Cố Từ vô cùng có phong cách của một bệnh nhân xinh đẹp yếu đuối lại kiên cường.
Nói mãi nói mãi, cô vốn ban đầu cứ cứng nhắc đã dần dần thả lỏng lại.
Ai ngờ một phút sau cơ thể đã không kịp chuẩn bị nghiêng về phía trước, cô lại bị anh kéo cổ tay rồi ôm lấy lần nữa.
“Nếu như đã không chê, vậy thì tiếp tục đi.”
*
Nhan Lộ Thanh cẩn thận nhớ lại, chỉ có hai lần cô và Cố Từ ôm nhau một cách đứng đắn.
Lần thứ nhất là do Nhan Lộ Thanh chủ động yêu cầu, lúc ấy cô bị người ta đổ oan, trong lòng ấm ức nhẫn nhịn cả đoạn đường, vừa nhìn thấy Cố Từ thì trong mắt đã không kiềm được, vậy là nằm sấp ở trên người anh khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum.
Lần thứ hai chính là lần này.
Cũng không biết vì sao mà động tác ôm của Cố Từ lại trôi chảy đến nỗi giống như bọn họ đã thật sự ôm đến một trăm lần vậy.
Hai người dính lấy nhau rất lâu, sau khi sự đau đớn kia của Cố Từ qua đi thì anh mới buông cô ra.
Lúc nói cảm ơn với cô, không hiểu sao nụ cười của Cố Từ có chút ngọt, bốn chữ “Cảm ơn chủ nhà” này nói đến nỗi khiến cảm xúc của cô lại bùng nổ lần nữa.
Sau đó anh đi tắm rửa.
Từ sau khi đi ra khỏi phòng của Cố Từ, trong thời gian tiếp theo cho dù là ăn cơm, xem tivi, hay là lúc cuối cùng trở về phòng tắm rửa chuẩn bị đi ngủ thì Nhan Lộ Thanh cũng đều hơi hoảng hốt. Mặc dù tứ chi của hai người không còn tiếp xúc nữa, chỉ nói chuyện phiếm nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ lơ đãng liên tưởng đến cảnh hai người ôm nhau nói chuyện.
Hồi ức cứ lặp đi lặp lại, cũng không có cách nào khống chế được nhịp tim, trái lại số lần nóng mặt càng nhiều hơn, gần như sắp mẫn cảm luôn rồi.
Buổi tối trước khi nhắm mắt đi ngủ, Makka Pakka đã bị chặn cả ngày xuất hiện đưa số liệu cho cô xem.
“Maria, hôm nay thật sự hơi khoa trương quá.” Nó hơi kinh ngạc nói: “Chiều hôm nay cô làm sao vậy! Trong đầu cô ngoại trừ Cố Từ ra thì không còn nghĩ được chuyện gì khác sao? Tôi ở bên này kiểm tra tất cả cảm xúc chập chờn của cô, TOÀN BỘ ĐỀU CÓ LIÊN QUAN ĐẾN CỐ TỪ! Đều là mã loạn!”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Cô thật sự muốn oán hận một câu: Mày giỏi thì mày làm đi, mày ở chung sớm chiều với Cố Từ thử xem, xem mày có thanh tâm quả dục* không hề bị lay động hay không!
(*Trái tim thuần khiết, không ham muốn dục vọng)
Nhưng nó là một hệ thống, nó là một nhân công thiểu năng, không thể chấp nhất với nó…
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Nhan Lộ Thanh mới bình tĩnh lại, cô nói: “Vậy thì sao, tao và anh ấy ở chung một thời gian dài thì chắc chắn tao sẽ nghĩ đến một số chuyện lúc bọn tao ở chung rồi.”
“Nhưng mà gần đây những lúc cô không ở chung với anh ấy.” Makka Pakka lại bày ra một báo cáo khác: “Cũng thường xuyên xuất hiện mã loạn. Nhìn tỷ lệ phần trăm này, gần đây cô vẫn luôn nghĩ đến anh ấy rất nhiều.”
“Không phải là vì sắp đến sinh nhật của anh ấy sao…” Nhan Lộ Thanh nghĩ cách giải thích, nhưng nói được câu mở đầu rồi thì bỗng nhiên cô bực bội không chịu được: “Không phải, tóm lại là anh ấy sắp đi rồi, những chuyện này có liên quan gì đâu chứ?”
“…”
Bầu không khí đột nhiên lạnh lẽo.
Nhan Lộ Thanh nghĩ đến lúc trước Makka Pakka thay đổi cách uyển chuyển nói với mình, người xuyên sách và nhân vật vốn không có tuyến tình cảm trong sách phát triển tuyến tình cảm khó cỡ nào, cũng có một số vai phụ quan trọng không trốn thoát được việc bị hệ thống trừng phạt, sau đó biến mất.
Nó cũng là đang có ý tốt.
Makka Pakka thu nhỏ giọng lại: “Maria cô đừng nổi giận, tôi… tôi chỉ muốn nói là thật ra liên tục nhớ tới một người rất vui…”
“Vẫn còn hai ba ngày.” Nhan Lộ Thanh ngắt lời nó, rũ mắt xuống, nghiêm túc nói: “Chỉ còn lại hai ba ngày như thế, đợi không ở cùng nhau, không thấy mặt thì sẽ không nhớ nữa.”
Nói với nó, cũng là nói với bản thân mình.
Makka Pakka lập tức yên tĩnh lại.
Nhan Lộ Thanh ngồi trên giường một hồi, đầu óc trống trơn, đang định nằm xuống đi ngủ thì điện thoại ở bên cạnh vang lên một tiếng.
Là anh cả của nhà họ Nhan đã lâu không liên lạc.
[Nhan Phong Minh: Cố Từ vẫn còn ở chỗ em đúng không?]
Makka Pakka thấy thế thì giải thích: “Maria, đến đoạn trong kịch bản thì những vai phụ này cũng sẽ thúc giục kịch bản tiến triển, đều là hiện tượng bình thường thôi.”
Nhan Lộ Thanh hiểu rõ.
Đây là lúc Boss sắp bỏ trốn.
Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp trả lời tin nhắn thì bên kia đã gửi thêm một tin nữa.
[Nhan Phong Minh: Anh biết, lúc cấp ba em làm ra những chuyện kia, không quan tâm đến thanh danh của mình chút nào. Nhưng ông nội nói bây giờ em đã trở nên tốt hơn rất nhiều, em có thể bắt đầu suy nghĩ đến thanh danh của mình một chút được không? Thuận tiện suy nghĩ cho đối phương?]
Cùng lúc đó, trên đầu anh cả nhà họ Nhan xuất hiện rất nhiều bong bóng màu xanh.
Nhan Lộ Thanh:? Nói chủ đề nghiêm túc như vậy mà anh ta lại đau buồn gì chứ?
Cô tò mò ấn mở bốn cái bong bóng trong đó.
Màu xanh đau buồn: [Mình luôn cảm thấy hai đứa nó đã phát sinh gì đó.]
Màu xanh nghi ngờ: [Tính cách kia của Cố Từ giống như sẽ yên tĩnh ở cùng với em ấy sao?]
Màu xanh lo lắng: [Nhan Lộ Thanh nói khỏe là khỏe à, bệnh lâu như vậy, sao có thể chứ?]
Màu xanh lo lắng: [Tuyệt đối có gì đó rồi.]
Nhan Lộ Thanh: “…”
Cạn lời vài giây, cô động đậy ngón tay, gõ chữ.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Anh cả.]
[Nhan Phong Minh: Sao thế?]
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Anh thật đáng yêu.]
[Nhan Phong Minh:?]
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Ngủ ngon (^ _ ^)]
[Nhan Phong Minh:???]
*
Anh cả nhà họ Nhan không phải là người duy nhất, trong thời gian tiếp đó, quả nhiên thỉnh thoảng Nhan Lộ Thanh nhận được kịch bản “Vai phụ thúc giục”.
Đều đến từ người nhà họ Nhan.
Buổi sáng ngày mười lăm, lúc cô đang trong tiết học thì đột nhiên nhận được tin nhắn của mẹ Nhan. Chủ yếu là hỏi thăm quan hệ của cô và Cố Từ, phần cuối ám chỉ Cố Từ cũng nên trở về nhà của Cố Từ rồi.
Theo đó xuất hiện từng cái bong bóng, toàn bộ đều là màu xanh đau buồn, không kém gì anh cả.
[Con bé có đồng ý không?]
[Ôi, trong khoảng thời gian có Cố Từ ở đây, vất vả lắm Thanh Thanh mới ổn định như vậy, không nói trước con bé có đồng ý hay không, cho dù đồng ý thì có khi cuối cùng cũng sẽ phát bệnh.]
Sau mẹ Nhan chính là ông cụ Nhan, trên đầu cũng xuất hiện đầy bong bóng màu xanh. Ông cụ còn đi thẳng vào vấn đề hơn mẹ Nhan nữa, trực tiếp nói lý do với Nhan Lộ Thanh.
Người nhà họ Nhan tụ tập lại gửi tin nhắn cho cô cũng là có nguyên nhân, hình như người cậu ở nước ngoài kia của Cố Từ vừa tuyên bố muốn về nước phát triển, chắc là ông cụ Nhan và mẹ Nhan vừa nghe được chút tin đồn thì đã liên lạc với cô.
Thật ra bình thường bố mẹ trên danh nghĩa của cơ thể này cũng có liên lạc với cô, quan tâm bệnh tình và tình trạng học tập của cô. Chỉ có điều Nhan Lộ Thanh xem bọn họ là NPC, nên cũng không để ý quá nhiều, tất nhiên trả lời cũng không tình cảm lắm cho nên đối thoại mãi mãi cũng chỉ lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Cô không muốn đầu tư vào đó cũng không dám đầu tư vào.
Tình thân cũng thế, những cái khác cũng vậy.
Thứ duy nhất cô dám đầu tư vào chính là tình bạn.
Nhưng mà một trong những bạn học bị cô liệt vào danh sách bạn xấu – Bánh Quai Chèo Nhỏ lại luôn thuyết phục cô nhập cổ phần vào tình yêu.
Sau khi Nhan Lộ Thanh gửi tin nhắn trả lời ông cụ Nhan thì cũng tiện thể nói sự thật này cho cô ấy biết.
“Thật ra những lời tớ nói trước kia đều là sự thật.” Cô chăm chú giải thích: “Tớ nói tớ và Cố Từ không phải ở chung là thật, ngày mai Cố Từ dọn đi rồi.”
“!!!”
“Cái gì?” Đầu tiên Bánh Quai Chèo Nhỏ kinh ngạc đến tan nát cõi lòng rồi sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không thể nào, chắc chắn đại mỹ nhân sẽ không dọn đi! Tớ không tin!”
“Thật đó…” Nhan Lộ Thanh bất đắc dĩ: “Cố Từ chỉ ở tạm trong nhà tớ thôi, ngày mai họ hàng lúc trước định cư ở nước ngoài của anh ấy sẽ về nước, anh ấy sẽ đi cùng với họ…”
Bánh Quai Chèo Nhỏ che lỗ tai lại: “Tớ không nghe, tớ không nghe, tớ không nghe! Học thôi học thôi, cậu đừng nói nữa, nghe giảng bài nghe giảng bài!”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Bình thường nói chuyện khác sao không thấy cậu chăm học như vậy chứ.
Đối thoại của hai người kết thúc, vừa đúng lúc tiến vào giai đoạn thảo luận theo nhóm nhỏ.
Mấy tiết gần đây bọn Nhan Lộ Thanh vẫn luôn hợp tác với hai nam sinh ngồi phía trước tạo thành một nhóm.
Hai nam sinh này là bạn cùng phòng, còn là hai anh em nhưng tính cách lại hoàn toàn tương phản, một người trầm mặc ít nói, một người kiêu ngạo đến nỗi muốn lên tận trời.
Vị tích chữ như vàng kia học tập vô cùng giỏi, mỗi lần thảo luận nhóm nhỏ thì cậu ta đều là người vùi đầu nghiên cứu, ba người còn lại vừa ở bên cạnh cổ vũ cậu ta vừa trừng mắt nhìn cậu ta viết.
Vị kiêu ngạo kia tên là Ngô Khoảnh Hâm. Nhan Lộ Thanh rất hiếm khi nhớ tên một người, cô có thể nhớ kỹ tên của người này thật sự là bởi vì cậu ta quá mức tương phản – tên gọi là Khoảnh Hâm nhưng nói chuyện lại không “Tươi mát”* chút nào.
(*Khoảnh Hâm có pinyin là [qīngxīn], đồng âm với pinyin của từ tươi mát.)
Trước đó, tiếp xúc mấy ngày quen thuộc chút rồi thì Nhan Lộ Thanh biết được cậu ta có một nguyện vọng vô cùng khẩn cấp, đó chính là muốn thoát ế.
Theo như Bánh Quai Chèo Nhỏ nói thì trong một tháng mà Nhan Lộ Thanh không đi học kia, Ngô Khoảnh Hâm đã để ý rất nhiều cô gái, có tán tỉnh mấy người nhưng đều nhanh chóng chấm dứt. Bánh Quai Chèo Nhỏ nói cậu ta là phong cách thất bại người này thì đổi sang người khác.
Hai người thảo luận, mỗi lần chỉ tán tỉnh một người, hình như cái này cũng không tính là Hải Vương*, nhưng hành vi cử chỉ của cậu ta cũng không kỳ lạ thế nào ấy.
(*Gốc là 海王 dùng để chỉ những tên tra nam lăng nhăng, bắt cá hai tay)
Hôm này Ngô Khoảnh Hâm còn nói là mình đã gặp tình yêu đích thực, nhưng lúc trêu chọc trò chuyện với đối phương thì lại sụp đổ, nên muốn nhờ hai nữ sinh bọn họ nhìn xem đã xảy ra sai sót ở chỗ nào.
Ngô Khoảnh Hâm vừa đưa cho họ nhìn điện thoại còn vừa muốn được mọi người khen cậu ta: “Mọi người nhìn xem, tôi nói chuyện thú vị như vậy? Sao cô gái này lại không đổ tôi chứ?”
Câu đầu tiên trong giao diện: [Bảo bối đừng tức giận mà, anh nhìn ra được, anh sẽ không tin đâu.]
Nhan Lộ Thanh:?
“Bảo bối” ở bên kia cũng gửi một tràng dấu chấm hỏi thật dài, đồng thời nói: [Anh đừng gọi tôi là bảo bối, gọi lần nữa là tôi chặn anh đó.]
Ngô Khoảnh Hâm lại gõ: [Bảo bối, em thẹn thùng gì chứ?]
Nhan Lộ Thanh: “…”
Phía sau còn có thêm câu: [Cô bé, ánh mắt không thể lừa được người khác đâu.]
Nhan Lộ Thanh tê hết cả da đầu, không xem nổi nữa.
Đúng là ngấy mà, thùng dầu đang lẩn trốn của mỏ dầu Đại Khánh chắc chắn là cậu ta.
Nhan Lộ Thanh không nhịn được nói: “Ngô Khoảnh Hâm có định sau khi tốt nghiệp đến mỏ dầu Đại Khánh làm hay không?”
Nói xong thì nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Ngô Khoảnh Hâm, cô không nhịn được mà âm thầm phê bình câu nói này của mình: Vô cùng hợp lý và khí thế.
Khi con người nhìn thấy thứ gì đó tổn thương đến con mắt của họ, thì sẽ tìm một thứ gì đó che lại để đôi mắt của họ được dễ chịu hơn.
Nhan Lộ Thanh cảm thấy như cả người vừa mới tắm trong chảo dầu, toàn thân đều khó chịu, không tự chủ được nghĩ đến sẽ phải tách khỏi vị công chúa nào đó, ngay cả thực vật đại diện cũng là măng tươi ngon.
Cô ở bên này nghĩ như vậy, Bánh Quai Chèo Nhỏ bên cạnh giống như có cảm ứng tâm linh, nhỏ giọng ghé vào tai cô nói: “Nè, cậu có cảm thấy ánh mắt chọn bạn trai của chúng ta rất tốt không.” Bánh Quai Chèo Nhỏ bị dọa sợ, không cẩn thận nói ra lời trong lòng: “Bạn trai của tớ và đại mỹ nhân nhà cậu đều không ngấy chút nào.”
“…”
Hai chữ bạn trai khiến cho ấn đường của cô giật giật mấy cái.
“Quả thật bọn họ không ngấy, nhưng mà…” Nhan Lộ Thanh quay đầu lại nhìn Bánh Quai Chèo Nhỏ rồi chỉ vào mũi của mình gằn từng chữ: “Tớ độc thân.”
Bánh Quai Chèo Nhỏ tự biết mình nói nhầm nên tự mình kéo dây kéo khóa miệng, bịt kín lại.
*
Ngày mười sáu, kịch bản thúc giục của vai phụ vẫn đang không ngừng trình diễn.
Đầu tiên là trước khi đến tiết thứ nhất, anh cả nhà họ Nhan lại tìm cô trò chuyện vài câu, chẳng qua là lần này không gõ chữ gì, mục đích chủ yếu là chia sẻ một chút tin tức tài chính và kinh tế bên ngoài cho cô. Trong đó xuất hiện cậu của Cố Từ, một người đàn ông mặt mày tuấn tú.
Sau đó lúc nghỉ giữa giờ của tiết thứ nhất thì đến phiên bố Nhan nhắn.
Vẫn là giọng điệu cười ha hả, sợ cô tức giận, vừa sợ cô không đồng ý để Cố Từ đi.
Lần thứ nhất lần thứ hai Nhan Lộ Thanh nhìn thấy thì không có cảm giác gì, cô cảm thấy bản thân cô cũng đã tiếp nhận chuyện này từ lâu, những người này thích nhắc nhở thì cứ nhắc nhở thôi chứ sao.
Nhưng thời gian càng ngày càng đến gần, cô nhìn tin tức bố Nhan gửi đến thì tâm trạng không khỏi đi xuống.
Làm gì vậy!
Sao ai cũng đều cho rằng cô sẽ không để người ta đi chứ?
Quả thật cô cảm thấy không nỡ, nhưng cô cũng sẽ không cột anh vào nơi đó bằng cách giam cầm sự tự do của người ta.
Từng đợt từng đợt nhắc nhở thật sự giống như đâm vào một vết thương sắp khép miệng lại.
Lúc ăn trưa, tâm trạng của Nhan Lộ Thanh kém đến nỗi hiện ra vô cùng rõ ràng, Bánh Quai Chèo Nhỏ thử thăm dò hỏi: “Là vì chuyện của đại mỹ nhân nhà cậu… sao?”
Trong miệng của Bánh Quai Chèo Nhỏ thường xuyên nhắc đến xưng hô “Đại mỹ nhân nhà cậu” như thế này, Nhan Lộ Thanh nghe thấy vẫn rất xuôi tai.
Nhưng mà bắt đầu từ ngày mai thì cũng không phải là “Nhà cậu” nữa rồi.
Cô gật đầu: “Ừm.”
Kỳ lạ là lần này Bánh Quai Chèo Nhỏ không líu ríu “Cậu phản ứng thế này là biểu hiện yêu anh ấy rồi đó”, mà trái lại trong thời gian tiếp theo không hề nhắc đến hai chữ Cố Từ nữa. Lúc nghỉ trưa, Bánh Quai Chèo Nhỏ còn lôi kéo cô chơi game.
Rõ ràng là vì để cô điều chỉnh tâm trạng.
Mà sau khi Nhan Lộ Thanh vào trò chơi thì lại liếc thấy ID của mình ở phía trên góc trái, bảy kí tự kia vô cùng dễ thấy.
[gzcyyds]
“…”
Cô xoắn xuýt một hồi lâu, rốt cuộc có muốn từ bỏ những thứ liên quan đến Cố Từ không, cái tên kia vừa kì lạ vừa có hơi xấu hổ.
Mãi cho đến khi đã mua xong thẻ đổi tên, ngón tay đặt ở cái tên kia lại hoàn toàn không muốn động, cũng không muốn xóa mấy ký tự này.
Giữ lại đi, cô nghĩ, dù sao cũng không ai biết nó có ý nghĩa gì.
Xem như là một kỷ niệm.
Một kỷ niệm chỉ có cô mới hiểu.
*
Buổi tối sau khi về nhà, Nhan Lộ Thanh ăn cơm giống như ngày thường, sau khi ăn xong cũng làm ổ trên ghế sô pha như cũ.
Sau bữa cơm chiều vẫn luôn là thời gian hai người cùng nhau xem tivi, tối hôm qua Cố Từ không có mặt, vẫn luôn bận bịu làm gì đó trong phòng không biết nữa.
Trong lòng Nhan Lộ Thanh tương đối khó chịu.
Từ một góc độ thì rất bình thường, cậu của anh sắp trở về, có lẽ hai người có rất nhiều chuyện cần bàn. Nhưng từ góc độ khác lại cảm thấy… Anh đã sắp đi rồi mà còn không ra xem tivi chung với nhau nữa!
Đâu có vậy được!
Nhưng cuối cùng cô cũng không làm gì cả, chỉ xem hết bộ phim vào giờ vàng một mình, sau đó chúc ngủ ngon với Cố Từ đang đi ra rót nước rồi lên tầng đi ngủ.
Dường như hôm nay cũng sắp trình diễn kịch bản như vậy, ngay lúc vừa rồi, Cố Từ ăn cơm xong thì lại trở về phòng.
Nhan Lộ Thanh xem tivi, sự bực bội trong lòng càng đậm hơn, cũng không hề chú ý động tĩnh xung quanh mình.
Vào lúc cô đang chỉnh kênh lung tung thì bên cạnh có một bàn tay khác vươn qua đoạt lấy điều khiển từ xa.
Nhan Lộ Thanh ngơ ngác, giương mắt nhìn thuận theo cánh tay thì nhìn thấy gương mặt của Cố Từ. Trang phục của anh khác với lúc ăn cơm vừa nãy, đã thay quần áo khác. Nhìn cổ áo, hình như áo sơ mi trắng bên trong là cô tặng, bên ngoài mặc áo khoác màu đen.
Là loại trang phục mà cô thích nhất kia.
Cố Từ rũ mắt xuống, dường như trong ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Giọng điệu của anh tùy ý: “Tối nay đi xem phim đi.”
“… Hả?” Nhan Lộ Thanh sửng sốt: “Bây giờ hả? Ra ngoài xem sao?”
Anh gật đầu: “Ừ.”
“…”
Nhan Lộ Thanh chỉ do dự ba giây, không hỏi lý do đã đứng dậy đồng ý đề nghị của anh: “Đi thôi.”
*
Lái xe đến rạp chiếu phim gần nhất chỉ mất mười lăm phút.
Cố Từ đã mua vé trước, đây là một bộ phim tình cảm hài hước, có chút giống với phong cách của bộ phim mà hai người đến rạp xem trước đó, chỉ có điều không có mấy cảnh hạn chế khiến người khác đỏ mặt tim đập mạnh, kịch bản hài hước hơn nhiều.
Ngay từ đầu Nhan Lộ Thanh cũng không nhập tâm xem lắm, mãi cho đến một đoạn ngắn hai nhân vật chính lăn đến dưới sườn núi, sau đó nam nữ chính nhiều lần phát sinh đối thoại gây ra những trận cười dữ dội.
Cuối cùng Nhan Lộ Thanh cũng không nhịn được mà bật cười.
Khóe mắt của cô lướt sang nhìn ánh mắt của Cố Từ rồi cũng quay đầu nhìn anh: “Tôi vẫn còn nhớ câu chuyện mà anh kể cho tôi nghe trước khi đi ngủ.” Dừng một chút, Nhan Lộ Thanh vẫn còn hơi xúc động: “Anh nói xem sao anh lại kể chuyện đáng sợ như vậy cho tôi nghe chứ? Thiếu chút nữa tôi đã tin sái cổ luôn đó.”
Cố Từ cười: “Nếu không thì cô sẽ nhớ đến bây giờ sao?”
“…” Có lý.
Chuyện này dường như chỉ vừa mới bắt đầu, sau đó Nhan Lộ Thanh giống như máy hát được bật lên, trong phim có cảnh có thể liên tưởng đến hai người họ thì sẽ nói huyên thuyên với Cố Từ.
Cứ thoải mái vui vẻ như vậy mà xem đến hết bộ phim.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, ngồi lên xe trở về, trong lòng Nhan Lộ Thanh từ từ nảy ra một suy nghĩ.
Ngày mai cậu của anh trở về.
Cho nên đây là Cố Từ tính toán xong hết rồi nên mới đi xem phim lần cuối với cô sao?
Nhưng vì sao trong đêm nay anh không báo một tiếng là anh sắp đi chứ?
Nhan Lộ Thanh quay đầu nhìn chằm chằm vào Cố Từ, đường cong duyên dáng bên sườn mặt của anh đang đối diện với mình.
Cố Từ nhanh chóng phát hiện ra tầm mắt của cô: “Sao vậy?”
“…” Nhan Lộ Thanh suy nghĩ đến mấy cách hỏi nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra miệng được, dứt khoát dùng cách uyển chuyển nhất: “Tôi muốn hỏi là sao hôm nay anh lại đột nhiên muốn đi xem phim với tôi?”
Cố Từ quay mặt trở về, im lặng một lát rồi mới mở miệng.
“Lúc ăn trưa nghe thấy có người thảo luận kịch bản.” Bỗng dưng anh nhìn qua, bên ngoài có một vệt sáng vừa đúng lúc chiếu vào giữa lông mày của anh, lộ ra tròng mắt vô cùng sáng: “Tôi cảm thấy cô sẽ thích.”
Nhan Lộ Thanh mở to hai mắt.
Anh không có nói cậu gì gì đó, cũng không nói là trước khi rời đi dẫn cô đi xem phim, anh chỉ nói một lý do rất đơn giản.
Cảm thấy cô sẽ thích, cho nên dẫn cô đi xem.
Rất thần kỳ. Nghe thấy câu này, rầu rĩ không vui và phiền não cả một ngày của cô cũng biến mất, trong nháy mắt này dường như biến mất không còn nhìn thấy nữa.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc này, đột nhiên cô ý thức được một số chuyện mà trước kia chưa từng suy nghĩ sâu xa.
Từ trước đến giờ gần như Nhan Lộ Thanh chỉ có hai sự sắp xếp dành cho người khác phái, có thể làm anh em, làm bạn bè, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua ranh giới.
Cô nổi tiếng là ý chí sắt đá, nhưng bạn bè lại kiên quyết nói cô không phải sẽ không có người yêu, chỉ là chưa gặp được người phù hợp với mình. Lúc ấy Nhan Lộ Thanh không hề để ý, nhưng mỗi lần Makka Pakka cho cô nhìn cái gọi là báo cáo thống kê, nhìn cái gọi là tần suất nghĩ đến Cố Từ mỗi ngày của cô.
Cô không biết Cố Từ có phải là người “Phù hợp” mà bạn bè nói hay không.
Nhưng cô hoàn toàn ý thức được quả thật mình bắt đầu càng ngày càng nghĩ đến người này nhiều hơn.
Cô cũng ý thức được Cố Từ có sức ảnh hưởng với cô nhiều hơn người khác.
Cũng may là anh sắp đi rồi.
Chỉ cần anh đi rồi, nhiều lắm là cảm thấy mất mát một thời gian, dù sao thì tất cả cũng sẽ trở về như cũ thôi nhỉ?
Dù sao ngày mai cũng sẽ nhanh đến thôi.
*
Ngày mười bảy tháng mười một, là ngày mà Boss bỏ trốn trong nguyên tác.
Vừa mở mắt ra thì Nhan Lộ Thanh đã cảm nhận được rõ ràng Makka Pakka ở bên kia đang không kìm nén được sự hưng phấn. Rõ ràng nó không có liên kết với cô, nhưng cô lại có thể nghe được âm thanh rè rè của dòng điện.
Nhan Lộ Thanh trợn mắt làm như không nghe thấy. Trước khi xuống tầng, cô cứ tưởng là sẽ nhìn thấy Cố Từ kéo vali ra khỏi phòng, sau đó hai người nói lời tạm biệt với nhau, nhưng không ngờ lúc ăn sáng thì mọi thứ vẫn như bình thường, hơn nữa Cố Từ vẫn ngồi cùng xe đi học với cô như cũ.
Đây là chuyện gì vậy?
Không phải buổi sáng sẽ bắt đầu bỏ trốn sao?
Nhan Lộ Thanh đang nghi ngờ thì chuông điện thoại của Cố Từ ở bên cạnh vang lên, anh nhận điện thoại, dường như có thể nghe thấy bên kia là giọng nói của một người đàn ông.
Đa phần anh đều trả lời bằng chữ “Vâng”, ngẫu nhiên mới nói một câu “Không cần” và “Nói sau”. Sau khi cúp điện thoại, anh quay đầu nhìn Nhan Lộ Thanh rồi nói: “Xế chiều hôm nay cậu của tôi muốn đến đây một chuyến có được không?”
“…”
Thì ra là tự mình đến đón.
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Được, không có vấn đề gì, cứ bảo cậu anh đến đi.”
Đột nhiên trong lòng của cô nảy sinh một sự tức giận khó hiểu.
Đúng lúc xe đến trường học của cô, Nhan Lộ Thanh xuống xe, thuận tiện đóng cửa xe một tiếng “Bộp”.
Chỉ có điều sau khi chống chọi với gió để đi đến phòng học, được gió thổi cho tỉnh táo lại thì cô đột nhiên hơi hối hận.
Cơn tức giận này được tích góp từ lúc người nhà họ Nhan tìm cô hai ngày trước, cũng được tích góp từ lúc Makka Pakka bắt đầu cho cô xem số liệu, chỉ là đúng lúc câu nói kia của Cố Từ khiến cô không thoải mái nên cô mới thuận tiện phát tiết ra.
Cuối cùng, thật ra là cô đang giận chính mình.
Đột nhiên cô cảm thấy mấy ngày nay mình chợt vui chợt buồn loạn xạ, quả thật là có chút không nên. Hẳn là cô nên nghĩ theo hướng tốt, đây là đang đi đúng kịch bản, kịch bản không phạm sai lầm thì cô mới có thể không bị trừng phạt, sau đó bình yên vô sự… sống đến khi ngồi xổm trong ngục giam.
Hơn nữa mục đích trong cuộc sống của cô có vẻ đã bị Cố Từ phá vỡ từ lâu rồi.
Bây giờ nhìn cô có chỗ nào khác với người ngu ngốc đâu? Trong khoảng thời gian ở chung với Cố Từ này, từ sợi tóc đến gót chân của cô đều mọc đầy tim, còn đập loạn bịch bịch, bất cứ lúc nào trái tim cũng có thể rung động.
Anh đi rồi không tốt sao?
Rất tốt.
Nhan Lộ Thanh học xong tiết buổi sáng thì cũng tự tẩy não chính mình, thêm vài lớp củng cố trên cơ sở tối hôm qua. Sau khi hết tiết lại nhận được thông báo giáo sư dạy tiết buổi chiều không khỏe nên xin nghỉ, cho nên chương trình học tạm thời hủy bỏ.
Cô trực tiếp trở về nhà.
Chắc là buổi chiều Cố Từ còn phải đi học, sau khi Nhan Lộ Thanh về đến nhà thì suy nghĩ rồi trực tiếp dặn dò Đại Hắc: “Anh đi giúp Cố Từ thu dọn hành lý đi, không phải lúc ấy anh mang một đống đồ từ nhà anh ấy đến hay sao? Anh thu dọn trở lại cho anh ấy đi, đóng gói cho tốt, chúng ta phục vụ phải thích đáng, bao đón bao đưa.”
Dặn dò xong thì cô đi vào nhà ăn, vừa ăn cơm vừa suy nghĩ.
Không sao, thật sự không sao, chủ nhà không có vợ thì không có thôi, giống như cô lúc trước vậy!
Trước đó không có, không phải cũng sống qua rất vui vẻ hay sao? Cũng chỉ vừa có vợ được hai tháng mà thôi, rất dễ quên!
Hôn quân của nước Gấu Trúc cũng không cần bị công chúa nước Măng làm cho đi sai đường nữa, cũng không cần tìm tòi nghiên cứu vì sao công chúa lại thần bí như vậy, quản lý quốc gia của mình cho thật tốt, thoát khỏi cái danh hôn quân là tốt lắm rồi.
Hơn nữa cũng không phải không thể ngẫu nhiên gặp gỡ mà! Cũng không phải là trở mặt thành thù!
Có lẽ cô thật sự có phép tẩy não của riêng mình, Nhan Lộ Thanh nghĩ về những thứ cô có thể nghĩ lại một lần nữa, cố gắng xem nhẹ những thứ từng khiến mình khó chịu.
Đến lúc ăn cơm xong, cô vừa ra khỏi nhà ăn thì bắt gặp Đại Hắc đi ra từ trong phòng của Cố Từ, còn kéo theo một cái vali hành lý.
Anh ta đã quen trầm tĩnh, ngoại trừ lúc nghi ngờ cô nổi điên thì trên mặt rất hiếm khi có biểu cảm rõ ràng, nhưng lúc này lại vô cùng buồn bực nói: “Nhan tiểu thư, đã thu dọn xong rồi.”
Nhan Lộ Thanh nhìn thấy biểu cảm cô đơn không thôi trên mặt của Đại Hắc, không hiểu sao lại liên tưởng đến bây giờ giống như trước lúc công chúa hòa thân đi lấy chồng ở xa, nha hoàn đang thu dọn hành lý lần cuối cùng cho anh.
“…”
Nhan Lộ Thanh chân thành hi vọng sau khi Cố Từ đi rồi thì những suy nghĩ kỳ quái này của cô cũng có thể biến mất.
*
Đã ăn trưa xong, Nhan Lộ Thanh ngồi trên sô pha xem tivi.
Trước đó Tiểu Hắc đi tưới hoa cỏ ở vườn hoa phía sau, vừa vào nhà thì lập tức biết được tin tức hành lý của Cố Từ đã được thu dọn xong từ chỗ Đại Hắc, thế là họ cùng nhau đau buồn, hai người một trái một phải đứng ở bên cạnh Nhan Lộ Thanh.
Lần này là hai nha hoàn khóc thương cho công chúa lấy chồng xa.
Lúc Nhan Lộ Thanh đang muốn nói chút gì đó, cũng chuẩn bị tẩy não hai nha hoàn cao lớn lực lưỡng này như tẩy não mình thì đột nhiên chuông cửa ở bên ngoài vang lên.
Không ngờ đã hẹn buổi chiều nhưng mới giờ này cậu của Cố Từ đã đến.
Gen nhà Cố Từ khá mạnh, cậu của anh trông còn tuấn tú hơn trên ảnh mấy lần, tầm ba bốn mươi tuổi nhưng trên mặt lại không có chút dấu vết rõ ràng nào, ông ấy cười nói: “Cháu chính là Nhan Lộ Thanh sao? Tôi là cậu của Cố Từ, tôi tên là Khang Viễn.”
Nhan Lộ Thanh mời ông ấy vào ngồi trên ghế sô pha, mặc dù nơi này gần như không có khách ghé thăm nhưng dì Disney vẫn rất chuyên nghiệp, lập tức pha trà và bưng đầy đủ bộ dụng cụ dùng trà lên, sau đó rót cho mỗi người một ly.
Nhan Lộ Thanh vốn tưởng rằng chắc chắn cậu của Cố Từ sẽ hỏi chuyện của Cố Từ, thậm chí có thể sẽ khởi binh hỏi tội cô, chẳng hạn như vì sao cứ giữ Cố Từ không để anh đi…
Nhưng không ngờ cậu của anh khá hiền lành, đầu tiên là nói lời cảm ơn cô, sau đó lại hỏi thăm cô rất nhiều, ví dụ như cô học trường nào, học ngành nào, v.v.
Ông ấy như vậy khiến cô cảm thấy kỳ quái và căng thẳng một cách khó hiểu, còn không bằng khởi binh hỏi tội để Nhan Lộ Thanh thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhan Lộ Thanh không muốn nói tiếp về chuyện liên quan đến mình nữa, trò chuyện nữa thì sẽ phải nói đến bệnh án bệnh tâm thần nên cô chủ động đổi chủ đề.
“Chú đến đón anh ấy phải không ạ?” Nhan Lộ Thanh chỉ vào vali hành lý đã được đặt trước cửa: “Hành lý của anh ấy đã được thu dọn xong rồi.”
Ngụ ý là Nhan Lộ Thanh hi vọng cậu của anh đừng tin vào những tin đồn ở bên ngoài, chẳng hạn như Ngu Tích miệng thối nói cô kim ốc tàng Từ, nói cô biến thái cầm tù người ta gì đó.
Cô không có! Cô nuôi người ta tốt lắm mà, đồng thời bây giờ còn tặng thêm dịch vụ đóng gói đưa tiễn nữa!
Người đàn ông nghe vậy thì sững sờ: “Hả?”
Ông ấy vốn không có ý định đưa Cố Từ đi, chỉ đến đây để cảm ơn người bạn này của Cố Từ thôi, dù sao thì hỏi nhiều lần như vậy nhưng Cố Từ vẫn luôn không biểu hiện gì là muốn rời đi.
Nhân tiện, ông ấy cũng rất tò mò người gọi là “Bạn bè” này của Cố Từ, rốt cuộc là bạn bè, hay là…
Ông ấy còn chưa kịp bày tỏ nghi vấn thì cửa biệt thự lại mở ra lần nữa.
Người vốn đang ở đại học T lại xuất hiện ngay cửa.
Cố Từ tiến vào, trước hết là nhìn thấy vali hành lý kia đang tựa vào ngăn tủ, đó là một chiếc vali có kích thước lớn cực kỳ dễ thấy.
Anh nhắm mắt lại.
Sau đó anh đảo mắt sang cậu của mình, khẽ gật đầu, rồi nhìn thấy Đại Hắc và Tiểu Hắc đang đứng sau lưng Nhan Lộ Thanh. Lúc này biểu hiện của hai người chỉnh tề như một, là dáng vẻ “Sao anh lại muốn đi, anh đi rồi thì cái nhà này phải làm sao”.
Cố Từ đứng ngay trước cửa không hề động đậy, cuối cùng ánh mắt rơi vào một chỗ, tràn đầy hứng thú mà nhìn chằm chằm vào Nhan Lộ Thanh.
“…”
Trong một thoáng Nhan Lộ Thanh và anh đối mặt với nhau, sách quý tẩy não vốn đã thuyết phục được bản thân lập tức có xu hướng sụp đổ.
Cô kịp thời ổn định lại, đứng dậy đi đến trước mặt anh.
Trong đầu của cô lướt qua rất nhiều cảnh.
Dường như bắt đầu từ ngày đầu tiên xuyên qua, cô đã vừa đau lòng cho nhân vật trong sách mà mình thích vừa nơm nớp lo sợ. Sau này Nhan Lộ Thanh và Cố Từ thân quen hơn thì bọn họ và một đám người nữa sống chung vô cùng hài hòa trong biệt thự, cô đã nghĩ rằng có thể ở chung một chỗ với anh thời gian một hai tháng và có thể còn lâu hơn nữa.
Sau đó ôm anh khóc, bạn thân, đoán mệnh, học bù, thôi miên, đi học… Cũng không biết bắt đầu từ giai đoạn nào, mà mỗi lần cô vừa nghĩ tới việc có liên quan đến Cố Từ thì luôn cảm thấy đại não vô cùng giống như hồ dán.
Điều duy nhất không nhão nhoét chính là không hiểu sao trong lòng cô cứ gọi người ta là vợ.
Nhưng mà cuối cùng bây giờ cũng đã đến ngày Cố Từ nên bỏ chạy rồi.
Anh đi rồi thì cô cũng sẽ không như hồ dán nữa, cũng không cần phải xấu hổ đến nỗi muốn chết nhiều lần như vậy.
Nhưng cho dù nói thế nào thì cô cũng còn sống, bây giờ cô và Cố Từ còn… có không ít quan hệ, không thể nào tùy tiện tách ra.
Như vậy đã là rất tốt rồi.
Nhan Lộ Thanh thở dài, suy tư vài giây rồi ngẩng đầu nhìn anh nói: “Hành lý của anh đã được thu dọn xong rồi, sau đó cậu của anh cũng vừa mới đến, đến đón anh đó.”
“Cố Từ.”
Cũng không cần anh tự mình ra tay, Nhan Lộ Thanh đã vô cùng chủ động, hơn nữa còn có chút nịnh hót đi lên phía trước vài bước mở rộng cánh cửa, quay đầu lại nửa đùa nửa thật nói với anh: “Chúc mừng anh, anh tự do rồi.”
Trong phòng khách hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.
Nhan Lộ Thanh nói xong lời nên nói, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút tác dụng chậm từ từ dâng lên.
Cô nghĩ, có buổi tiệc nào trên đời này mà không tàn nhỉ?
Trong phòng khách, Cố Từ là người đầu tiên hành động, đột nhiên anh đưa tay ra sau lưng của Nhan Lộ Thanh, là đưa tay đóng cánh cửa cô đã mở ra lần nữa!
Cố Từ rủ mắt xuống nhìn cô hồi lâu, đôi mắt đen xinh đẹp nặng trĩu, rồi bỗng nhiên anh cười một tiếng: “Nếu như tôi nói tôi không muốn tự do thì sao?”
Cậu: “?”
Đại Hắc và Tiểu Hắc: “??”
Nhan Lộ Thanh: “???”
Đế quốc thương nghiệp của anh thì sao? Dã tâm trả thù của anh thì sao? Mẹ nó, kịch bản không phải như vậy mà!