Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 107: Ngoại truyện 08




Edit: Tiểu Liên Hoa

Beta: Cyane



1.

Là một học sinh chuyển ngành, Nhan Lộ Thanh đã giành được hai giải thưởng trong vòng nửa năm chuyển chuyên ngành. Nếu như trước đây người yêu thích diễn đàn quá mức hạn chế, dù sao cũng có một số người không xem diễn đàn của trường, vậy thì hai giải thưởng liên tiếp này lại làm cho cô hoàn toàn nổi tiếng ở trường, và trở thành một nhân vật được nhiều người biết đến.

Các cuộc phỏng vấn trong khuôn viên trường cũng liên tiếp đến.

Ngay khi học kỳ sau của năm hai bắt đầu, Nhan Lộ Thanh lập tức nhận được lời mời của một đàn chị ở khoa báo chí, cô chọn một buổi chiều ít tiết học để trả lời phỏng vấn.

Quá trình rất đơn giản, những câu hỏi trước đều giống nhau, Nhan Lộ Thanh cảm giác mình đã trả lời vô số lần, đều xoay quanh giới thiệu bản thân, qua mấy câu này mới có liên quan đến cuộc thi và giải thưởng.

“Hai bức tranh này được hình thành như thế nào?”

Bức tranh đầu tiên là trải nghiệm cá nhân của cô và Cố Từ, mùa đông của cô, mùa hè của anh.

Bức tranh thứ hai là cảm hứng ngẫu nhiên. Nhan Lộ Thanh là một người có năng lực tưởng tượng vô cùng phong phú, lúc ấy mỗi ngày sau khi tan học thì lại gặp mặt nhau, cô lại gấp gáp bắt đầu ríu rít chia sẻ cho anh nghe về ngày hôm đó. Ban đầu Cố Từ tỏ vẻ không nói gì và lạnh nhạt, nhưng không bao lâu thì thay đổi thái độ, rất yên lặng nghe cô nói với đôi mắt đẹp mỉm cười.

Hình ảnh của cả hai người ngay lập tức khiến cô có những liên tưởng kỳ lạ.

Trong khoảng thời gian đó, Nhan Lộ Thanh đã cho mình rất nhiều loại thiết lập nhân cách và hình thức, trong đó tần suất sử dụng cao nhất chính là chim nhỏ Nhan và công chúa Từ.

Vì vậy không cần cố gắng suy nghĩ, sau khi có một ý tưởng thì lập tức vẽ nó một cách liền mạch cả hai lần.

Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một chút, trả lời: “Thật ra bức tranh này đều vẽ v…”

Nghĩ đến cảnh tượng trước đây, tinh thần Nhan Lộ Thanh vô cùng thả lỏng, suýt nữa ở trước mặt camera gọi ra danh xưng tình yêu mà mình giấu kín.

Cũng may cô vừa phát ra một âm “v” trong từ “vợ”, thì lập tức ý thức được có gì đó không ổn, vội vàng phanh lại: “…Liên quan đến bạn trai tôi.”

Đàn chị phỏng vấn rõ ràng nghe ra cái gì mờ ám trong đây, nhíu mày, nhưng với tinh thần để giải quyết công việc chung mà tiếp tục hỏi: “Em có thể cho chúng tôi biết về chuyện đó không?”

“Có thể.” Nhan Lộ Thanh mỉm cười: “Lúc em ở cạnh anh ấy, em sẽ nảy ra rất nhiều rất nhiều ý nghĩ kỳ quái trong đầu, đôi khi cũng vẽ theo những giấc mơ liên quan đến chúng em, cảm hứng của hai bức tranh này cơ bản đều xuất phát từ những thứ này…”

Sau khi trả lời xong mấy câu hỏi này, cô lại được hỏi đến chuyện chuyển ngành.

“Chị chưa từng thấy chuyện chuyển ngành với phạm vi lớn như vậy.” Đàn chị nói: “Các chuyên ngành liên quan đến máy tính được xếp nhất và nhì ở trường chúng ta, tại sao em lại muốn chuyển sang khoa Mỹ thuật?”

Nhan Lộ Thanh ăn ngay nói thật: “Chủ yếu là em không học được máy tính, nó mạnh thì mạnh, em ở đây hoàn toàn là để đủ số lượng thôi.”

“Và em đã suy nghĩ về điều đó.” Cô chớp mắt: “Nếu chuyên tập trung về sở thích của em thì xác suất lớn sẽ có tiền đồ hơn so với học máy tính.”

“Có tiền đồ?” Đàn chị khó hiểu hỏi một tiếng.

“Ừm, chính là càng có thể kiếm tiền hơn.”

Sau khi nhận được tiền thưởng của bức tranh thứ hai, Nhan Lộ Thanh vui vẻ nói cho Cố Từ.

Lúc đó Cố Từ và cô có một ước định bằng miệng, tiền mình kiếm được đều cho đối phương tiêu xài, vợ của cô nói: “Như vậy mới công bằng.”

Nói cách khác, Cố Từ kiếm được tiền cho cô tiêu, cô kiếm được cho Cố Từ Tiêu.

Thật công bằng!

Ôm một loại tâm trạng vừa muốn chửi bới, lại vô cùng ngọt ngào, Nhan Lộ Thanh thở dài. Cuộc phỏng vấn đến gần cuối, cả người cô cũng càng ngày càng thả lỏng, vô thức đã nói ra lời trong lòng: “Muốn kiếm nhiều tiền nuôi bạn trai em.”

2.

Lúc vừa mới khai giảng, Bánh Quai Chèo Nhỏ đã nói với Nhan Lộ Thanh rằng, từ học kỳ này cô ấy sẽ bắt đầu dọn ra bên ngoài trường để ở cùng bạn trai.

Lúc nói lời này là ngày đầu tiên khai giảng, lúc ấy cô ấy vô cùng vui vẻ, Bánh Quai Chèo Nhỏ tràn đầy niềm vui như trúng xổ số.

Đương nhiên là Nhan Lộ Thanh chúc mừng không ngớt.

Bạn trai của Bánh Quai Chèo Nhỏ là một người đàn ông chính trực điển hình trong lĩnh vực khoa học và kỹ thuật. Anh ấy trông rất học thức và rất hợp với sở thích của cô ấy, cho nên lúc trước ở trường cấp 3 Bánh Quai Chèo Nhỏ mới có thể xuống tay.

Ban đầu, Bánh Quai Chèo Nhỏ cũng thường xuyên chia sẻ với Nhan Lộ Thanh sự ngọt ngào sau khi chung sống, ngay cả thời gian ăn trưa cũng không đủ để cô ấy nói.

Nhưng một tháng sau khi khai giảng, tình hình này dần giảm đi, Bánh Quai Chèo Nhỏ bắt đầu thường xuyên phàn nàn cuộc sống chung của hai người với cô.

“…Thời gian sinh hoạt và nghỉ ngơi của anh ấy hoàn toàn trái ngược với tớ! Tớ đã quen với việc nghịch điện thoại trong một thời gian dài trước khi đi ngủ, anh ấy không thể thức khuya, đến giờ là phải đi ngủ. Chuyện này thì thôi đi, tớ im lặng chơi điện thoại cũng không được, anh ấy nói có ánh sáng thì anh ấy không ngủ được.”

“Tuyển thủ lướt web cấp một thật sự rất khó chịu! Bởi vì chuyện này mà tớ đã trì hoãn việc hóng drama trong một tháng qua đấy!”

Nhan Lộ Thanh: “Vậy cũng không phải chỉ trì hoãn nửa ngày à?”

“Nửa ngày đã rất dài đó được không?” Bánh Quai Chèo Nhỏ tức giận: “Hóng drama không kịp lúc đang hot thì còn có ý nghĩa gì nữa!”

“…”

Nhan Lộ Thanh điều tiết cảm xúc cho cô ấy. Vốn tưởng rằng chuyện này cứ trôi qua như vậy, nhưng những lời phàn nàn tương tự vẫn lần lượt xuất hiện trên bàn cơm của hai người, chuyện nhỏ như rửa chén giặt quần áo cũng bắt đầu xảy ra vấn đề.

Cho đến gần kỳ thi giữa kỳ, hai người cãi nhau.

Bánh Quai Chèo Nhỏ nói: “Cả hai chúng tớ đều không biết nấu ăn, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đi học, nhưng Đại học T thực sự có tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm ngặt, không có thời gian rảnh. Vì vậy, đôi khi khoảng chênh lệch thời gian tan học vào buổi tối không nhiều lắm của cả hai, chúng tớ đi ra ngoài ăn, nếu quá chênh lệch giờ thì gọi đồ ăn mang đi.”

“Nhưng kể cả đặt đồ ăn mang đi thì anh ấy còn muốn nói đồ ăn tớ đặt không lành mạnh!” Cô ấy càng nói càng tức giận: “Tớ cạn lời, giống như chỉ đồ anh ấy mang đi là khỏe mạnh vậy!”

Bởi vì tích góp rất nhiều sự tức giận, Bánh Quai Chèo Nhỏ cũng không phải là có tính cách nhẫn nhịn, một khi bắt đầu cãi nhau thì tiếp theo chính là không ngừng công kích lẫn nhau. Cô ấy nghĩ đến gì thì đều nói ra, ngay cả việc thật lâu trước đây anh ấy không học lái xe đạp được, chỉ có thể để cô ấy chở cũng nói ra hết.

Có thể điểm nhạy cảm của con trai không giống con gái, ngay từ đầu anh ấy vẫn chưa tức giận lắm, nhưng từ đề tài xe đạp này trở về sau, hai người xem như hoàn toàn bắt đầu cãi nhau.

Lúc đang ăn sườn trong căn tin, Bánh Quai Chèo Nhỏ tức giận nói: “Tớ nên ở bên sườn kho tàu yêu thích của tớ. Tương lai nếu tớ không cưới được chồng, tớ không quan tâm đ ến bất cứ thứ gì khác, chỉ cần là một người đàn ông biết làm sườn kho tàu là được, tốt nhất là đầu bếp.”

“…”

Vấn đề của họ thực ra không hề phức tạp, vừa mới ở chung một chỗ thì sẽ có chút không quen như vậy, hai tháng nay ai cũng không nói ra, tích góp đến bây giờ mới bùng phát ở quy mô nhỏ.

Khi Nhan Lộ Thanh còn học cấp ba cũng đã không ít lần làm đối tượng tâm sự, cô còn rất biết an ủi người khác, nhất là đối diện với con gái. Sau khi trấn an cảm xúc của Bánh Quai Chèo Nhỏ, Nhan Lộ Thanh nghe thấy cô ấy nói: “Tớ hối hận rồi cưng à.”

Nhan Lộ Thanh sửng sốt: “Cậu hối hận cái gì?”

“Hối hận vì sao phải ở chung với anh ấy sớm như vậy.” Bánh Quai Chèo Nhỏ thở dài: “Vì sao phải sớm cảm thụ cái gọi là thời kỳ mài giũa như vậy, tớ yêu đương mật ngọt lâu thêm một chút không tốt sao?”



Từ hồi cấp ba, Nhan Lộ Thanh đã giữ thói quen khi vừa về đến nhà là kể lại những gì cô trải qua trong ngày cho đến bây giờ. Chỉ cần cô có thể nhớ được thì cái gì cô cũng sẽ nói với Cố Từ. Lúc trước hai người nói chuyện phiếm, cô cũng đã nói lần này chắc chắn sẽ bùng nổ, cô lại tán gẫu chuyện của Bánh Quai Chèo Nhỏ với Cố Từ.

Cố Từ vừa tắm rửa xong, ở bên cạnh cô đọc sách, vừa đọc vừa nghe cô nói, một người hai việc rất thuần thục.

Nhan Lộ Thanh nói xong đầu đuôi câu chuyện rồi hỏi anh: “Anh nói xem, họ sẽ chia tay chứ?”

Tầm mắt Cố Từ chuyển từ trong sách đến trên mặt cô, lông mi ở dưới mí mắt tạo ra một lớp bóng, giống như có chút buồn cười nói: “Người có thuật đọc tâm là em, không phải anh.”

Nhan Lộ Thanh: “…” 

Nói thẳng “Anh không biết” không được sao? Nhất định phải cà khịa cô cho được.

Cô bĩu môi, đang muốn nói thêm gì đó, Cố Từ khép sách lại rồi để sang một bên, sờ lên tóc của cô, giống như đang trấn an cô.

Gấu trúc Nhan được vuốt rất thoải mái, đang híp mắt hưởng thụ, chợt nghe anh nói: “Chỉ là thời kỳ mài giũa mà thôi, em không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào bọn họ tự vượt qua.”

Nhan Lộ Thanh lập tức mở mắt ra.

Đây là lần thứ hai trong một ngày mà cô nghe thấy từ “thời kỳ mài giũa”.

“Thật ra em cũng lên mạng tìm kiếm thử rồi, nói đôi tình nhân sống chung đều phải vượt qua thời kỳ mài giũa…” Nhan Lộ Thanh nhớ lại, có chút mơ hồ: “Hồi cấp ba chúng ta coi như là sống chung đúng không?” Không đợi Cố Từ trả lời, cô đã gật đầu: “Chắc là vậy rồi, nhưng…”

Cô vô cùng khó hiểu: “Chúng ta có thời kỳ mài giũa hả?”

Năm đó sống cùng nhau cũng được nửa năm, Nhan Lộ Thanh nhớ tới thời gian ở chung của hai người họ, chỉ có thể nghĩ đến những từ tốt đẹp: Hài hòa, ngọt ngào, hoàn hảo.

Cô tiếp tục chớp mắt: “Tại sao em chưa bao giờ cảm nhận được vậy?”

“…” Ngón tay Cố Từ hơi dừng lại, cách vài giây mới trả lời: “Cái gọi là thời kỳ mài giũa, là chỉ chuyện hai người có thói quen tính cách khác nhau, phải trải qua khi ở chung với nhau.”

Nhan Lộ Thanh: “Cái này em biết, em đâu có ngốc.”

“Vậy em có biết rằng có một số người không cảm nhận được, không phải bởi vì không có thời kỳ mài giũa.” Cố Từ đột nhiên cong mắt nhìn cô, dịu dàng nói: “Mà là bên kia đang tự mài giũa chính mình.”

“…?”

“???” Nhan Lộ Thanh lập tức từ trên giường ngồi dậy, mở to hai mắt: “Ý của anh là anh mài rất nhiều rồi à?”

Cố Từ không nói thẳng, nhưng anh bắt đầu dịu dàng đưa ra ví dụ cho cô: “Gặp mặt không bao lâu đã để cho người nào đó đặt ván giường trên giường của anh, sửa toàn bộ phòng anh, chuyển vào một đống đồ vật không thuộc về anh…”

Chờ lấy ví dụ xong, anh cũng cười nhạt nhìn cô như vậy: “Em cảm thấy không mài thì là không mài vậy.”

“…”

Nghe sự tích của mình, mặt người nào đó đã bắt đầu nóng lên, làm bộ ngáp một cái: “Ngủ thôi.”

Mặc dù rất lo lắng cho Bánh Quai Chèo Nhỏ, nhưng Nhan Lộ Thanh cũng không cảm thấy cô ấy sẽ không qua được thời kỳ mài giũa này. Cho dù lúc tức giận nhất thì cô ấy nói hối hận, cũng chỉ hối hận vì sống chung với anh ấy, chứ không phải hối hận vì đã ở bên anh ấy.

Sau kỳ thi giữa kỳ, suy nghĩ của Nhan Lộ Thanh đã được chứng minh.

Sau khi cãi nhau, Bánh Quai Chèo Nhỏ không trở về căn nhà bọn họ thuê mà ở trong ký túc xá. Cô ấy còn nói với Nhan Lộ Thanh: “May mà trước đó đã trả tiền ở một năm, nếu không chẳng phải tớ phải đến khách sạn ở à?”

Ngày thi xong, Bánh Quai Chèo Nhỏ hẹn cô đến quán trà sữa nói chuyện phiếm. Nhan Lộ Thanh ngồi xuống với cô ấy không bao lâu, trà sữa vừa mới được đưa lên thì lập tức chứng kiến một vở kịch theo đuổi vợ.

Không biết bạn trai của cô ấy tìm được nơi này bằng cách nào, có lẽ là do anh ấy đã quá quen thuộc với nơi ở và sở thích của Bánh Quai Chèo Nhỏ, lập tức tìm trúng.

Nhan Lộ Thanh nhớ rõ bạn trai của cô ấy thuộc loại giỏi học không giỏi ăn nói, da mặt rất mỏng. Không ngờ trước mặt một người ngoài như cô, người mà học giỏi nhưng da mặt mỏng này đã nói vô số lời buồn nôn với Bánh Quai Chèo Nhỏ, khiến Nhan Lộ Thanh nghe mà sửng sốt.

Thậm chí cô muốn hỏi, có phải anh ấy lén lút đi tìm Cố Từ học thêm hay không.

Bánh Quai Chèo Nhỏ cũng rất kinh ngạc, nhưng cô ấy không biểu hiện ra ngoài, vẫn cố gắng ra vẻ. Mãi cho đến khi bạn trai của cô ấy nói rằng anh ấy đã học nấu ăn, và thứ anh ấy học là món sườn kho tàu yêu thích của cô ấy.

Sau đó Nhan Lộ Thanh nhìn thấy cô gái Bánh Quai Chèo Nhỏ lúc trước ở căng tin phàn nàn với cô, tương lai không lấy chồng được thì phải tìm một đầu bếp, trong nháy mắt không giữ được biểu cảm của mình, gào khóc làm lành với người ta.

Buổi chiều Nhan Lộ Thanh có chút việc phải tìm giáo viên lớp chuyên ngành, nhưng thời gian còn sớm nên muốn đi chung với Bánh Quai Chèo Nhỏ một lúc, không ngờ kế hoạch của cô có thay đổi, cô định đến văn phòng giáo viên chờ trước.

Đi ra khỏi quán trà sữa, nhìn đôi bạn trẻ rời đi. Trên đường trở về trường Nhan Lộ Thanh gọi điện thoại cho Cố Từ, vừa bắt máy đã nói: “Bánh Quai Chèo Nhỏ đã làm lành với bạn trai của cậu ấy rồi.”

Sau đó mô tả rất chi tiết cảnh vừa rồi cho anh nghe, nhấn mạnh đến phần sườn kia: “Cậu ấy thật sự thích sườn, căn tin trường em một tuần chỉ có một ngày bán sườn, nếu cậu ấy không lấy được, một tuần sẽ nhắc tới chuyện này, vừa rồi nghe bạn trai cậu ấy nói…”

Nhan Lộ Thanh cũng không chú ý tới, giọng điệu của cô rất xúc động, giống như đang hâm mộ.

Nhưng thật ra cô không ghen tị với cô ấy, chỉ là cô rất mừng cho Chèo phi, nên cô bất giác mang theo rất nhiều cảm xúc trong lời nói của mình. Mãi cho đến khi nói xong, cô nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Cố Từ.

“Rất cảm động à?”

Anh đang nói tới Chèo phi à? Nhan Lộ Thanh trả lời tự nhiên: “Đương nhiên, rơi lệ tại chỗ luôn ấy.”

Nhan Lộ Thanh nói xong việc này thì cũng sắp đến văn phòng, chưa nói được mấy câu đã cúp điện thoại, cũng không để ở trong lòng.



Đêm đó.

Bữa tối của Nhan Lộ Thanh có thể sánh ngang với tiêu chuẩn khách sạn năm sao… Một bữa tiệc sườn lớn.

Thịt sườn kho tàu, sườn hấp, sườn xào giấm đường, món nào cũng có.

Nhan Lộ Thanh bị mùi thơm làm thèm đến nuốt nước miếng, nhìn Cố Từ xếp bát đ ĩa, thậm chí còn đeo tạp dề và phục vụ món ăn cho cô, vẫn có thể khiến anh trở thành phong thái công chúa cao quý và tao nhã.

Cuối cùng anh dùng một tay cởi tạp dề xuống, đặt sang một bên, chống mép bàn mỉm cười với cô, chậm rãi thốt ra ba chữ:

“Dùng chậm thôi.”

3.

Sau khi Nhan Lộ Thanh và Cố Từ ở bên nhau, cô rất ít khi bị mắc kẹt trong cảm xúc tiêu cực và tức giận, bởi vì vợ của cô thật sự rất biết dỗ dành người khác, cô hoàn toàn bị anh tóm gọn trong lòng bàn tay.

Nhan Lộ Thanh cũng gần như không có cảm xúc tức giận với Cố Từ, trước kia có, đó là bởi vì anh quá coi thường sức khỏe của mình, cho nên một ít tức giận của cô cũng đến từ yếu tố bên ngoài.

Sau khi Nhan Lộ Thanh bắt đầu học mỹ thuật, quả thật là thoải mái hơn trước rất nhiều, trước khi thi không lo, bài tập cũng không sợ, vừa chuyển chuyên ngành thuận buồm xuôi gió, được các bạn cùng lớp và giáo viên yêu thích, còn liên tiếp giành được hai giải thưởng.

Nhưng cũng có một số rắc rối khác xảy ra.

Sau kỳ thi giữa kỳ, cô được một người bạn học cùng lớp khá thân cho biết bức tranh của cô bị một họa sĩ trên mạng bắt chước, chép lại gần 80-90%, dùng làm bản vẽ mẫu của chính mình, hơn nữa còn đang quang minh chính đại nhận bản thảo, mỗi một tấm bản vẽ đôi đều giống như là bản sao “Đông Hạ” của cô, chỉ cần thay đổi màu sắc thay đổi chi tiết nhỏ rồi lấy đi bán kiếm tiền.

Bạn học nói với cô rằng mình đã thay đổi rất nhiều tài khoản dưới weibo của người đó để bình luận nói rằng họ đang sao chép, có những bình luận tương tự khác, nhưng mỗi lần đều bị xóa rồi chặn, cũng không thể chia sẻ đi.

Tuy rằng tranh của Nhan Lộ Thanh đoạt giải, được rất nhiều người nhìn thấy, nhưng dù sao cũng không phải là cuộc thi có tầm cỡ quốc gia gì, những người có hứng thú với hội họa mới có thể chú ý bức tranh đoạt giải mỗi năm đều là cái nào. Ngoại trừ tài khoản mà ban đầu Nhan Lộ Thanh mở ra trên phần mềm video ngắn để bình luận, thì cũng không còn xuất hiện công khai trên bất kỳ nền tảng mạng xã hội nào khác.

Cho nên người này thấy bình luận liên quan thì lập tức dùng phương pháp liên tục chặn, thật sự có thể muốn làm gì thì làm.

Nhan Lộ Thanh mở weibo của người nọ ra theo lời bạn học thông báo, gần như giống hệt với cái của cô, không phóng đại một chút nào, nhìn một cái thì huyết áp tăng vọt ngay lập tức.

Học tập và tham khảo là chuyện bình thường, sách giáo khoa mà họ học cũng trình bày tất cả các loại bức tranh của mọi người để người khác học tập. Nhưng học tập là một chuyện, sao chép là một chuyện khác, chỉ thay đổi một phần chi tiết nhỏ không liên quan còn bố cục, cốt lõi, quan hệ nhân vật v.v… toàn bộ đều sao chép, điều này rất quá đáng.

Nhan Lộ Thanh và bạn học tức giận chửi bới thật lâu. Hôm đó khi về đến nhà cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt mỹ nhân trong nhà thì phần lớn sự tức giận còn lại đã biến mất.

Nhưng đối phương vẫn liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khác biệt nhỏ bé của cô so với lúc bình thường, nên hỏi thẳng: “Sao thế?”

Nhan Lộ Thanh kể cho anh nghe một cách dạt dào tình cảm, sau khi nói xong thì ngọn lửa sắp tàn của cô lại dần bùng lên, vì thế mỹ nhân thuần thục tiến hành phục vụ vuốt lông cho cô… Không biết vì sao, đối với việc trấn an cảm xúc của Nhan Lộ Thanh, sờ lỗ tai thực sự có hiệu quả.

Khi thân mật, đôi tai của cô vô cùng nhạy cảm.

Chờ vuốt lông gần như hoàn thành thì Cố Từ mới bình tĩnh hỏi: “Em có muốn anh giúp không?”

Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Không cần, em cảm thấy em có thể giải quyết được.” Dừng một chút, cô nói thêm một câu: “Mặc dù không cần sự giúp đỡ của anh, nhưng anh phải ở đây.”

“Hả?” Lời này của cô có hơi không hợp lý.

Nhan Lộ Thanh nghiêm túc giải thích: “Anh ở đây thì em sẽ tự tin hơn.”

Không biết vì sao, sau khi những lời này nói ra, Cố Từ im lặng vài giây. Đôi mắt đen nhánh đó nhìn chằm chằm vào cô, ban đầu không có cảm xúc gì nhưng sau đó đột nhiên từ từ cong lên, anh mỉm cười rồi áp sát vào cô: “Anh thích những lời này.”

“Anh thích hả?” Nhan Lộ Thanh thuận miệng lảm nhảm, cười hì hì nói: “Thích thì đi xăm lên người đi, vừa lúc làm bạn với dòng chữ kia trên người anh.”

“Được, vậy anh sẽ hẹn ngày mai đi xăm.”

“… Em đùa đấy!! Anh dám đi xăm thử xem!!”

Vài giây sau, tiếng cười trầm thấp vang lên trong phòng khách.

Chuyện mà Nhan Lộ Thanh muốn làm thật ra rất đơn giản, cô muốn lên tiếng vì bức tranh của mình, người nọ sao chép ở đâu thì cô sẽ lên tiếng ở đó.

Nhưng lên tiếng cũng phải có người xem mới được, việc đầu tiên cô phải làm bằng tài khoản của mình, hơn nữa còn có lượt xem nhất định. Lần này vì bảo vệ quyền lợi tác phẩm đoạt giải, cho nên suy nghĩ đầu tiên của cô chính là gửi đến ban tổ chức của cuộc thi. Nhan Lộ Thanh chỉnh sửa một email chuẩn bị gửi cho bọn họ, mục đích chủ yếu là nhờ hỗ trợ chứng nhận và muốn mời bọn họ trong tình huống đặc biệt, đăng weibo lại về tác phẩm đoạt giải, lại @ người đoạt giải, cũng coi như thành công dẫn dắt dư luận.

Yêu cầu “Anh ở đây” của Nhan Lộ Thanh dành cho Cố Từ chính là theo nghĩa đen “Anh phải ở đây”. Ví dụ như khi cô viết email thì Cố Từ nhất định phải ở bên cạnh cô xem.

Vừa gõ chữ, cô vừa bực bội nói: “Thật ra em cũng lười, nếu chuyện này mà đổi lại là bài tập ở nhà của em, hoặc các tác phẩm khác, em chắc chắn sẽ tức giận, nhưng có lẽ sẽ không sẵn sàng chịu khổ mà đi làm những việc như vầy.”

“Nhưng bức tranh đó thì khác.” Nhan Lộ Thanh tức giận nói: “Đó là hồi ức của em và anh, trên thế giới này chỉ có hai chúng ta mới trải qua chuyện này.”

“…”

Cố Từ híp mắt lại.

Dường như cô luôn luôn vô tình nói ra những lời như vậy.

Nhan Lộ Thanh không nhìn thấy người bên cạnh có biểu cảm gì, cô còn đang tập trung tinh thần suy nghĩ từ ngữ của mình có phải trang trọng quá mức hay không, hai má đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, là xúc cảm ngón tay quen thuộc.

Vì thế cô bị ép xoay mặt quay đầu lại, bất ngờ lấy tư thế này tiếp nhận một nụ hôn từ Cố Từ, hôn xong người của cô vẫn còn ngẩn ra, vừa rồi mạch suy nghĩ viết thư cũng bị ngắt quãng, chỉ có thể nối lại dây đã bị đứt.

Nhan Lộ Thanh cảm thấy mình giống như đang vắt hết óc phê duyệt tấu chương thì bị ái phi quyến rũ.

Cô mở to mắt, giả vờ tức giận nhìn về phía thủ phạm, đấm bàn: “Sao anh có thể làm phiền công vụ như vậy!”

Ái phi gây rối công vụ đã chấp nhận chỉ trích và có thái độ rất tốt: “Anh chấp nhận sự trừng phạt, công vụ có thể giao cho anh.”

“…”

Vậy thì không sao nữa.

Nhan Lộ Thanh lập tức không còn lời nào để nói, chuyển máy tính đến trước mặt anh. Người gõ chữ biến thành ái phi, người nhàn rỗi nhàm chán thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp họa thủy mới là cô.

Nhan Lộ Thanh rất ít khi gửi email chính thức, cho nên chỉnh sửa vô cùng rối rắm, mà ái phi của cô thì khác, sau khi công vụ giao cho người này thì chỉ mất vài phút mail đã được gửi đi.

Nhìn email gửi đi, Nhan Lộ Thanh hơi lo lắng: “Anh nói xem, nếu họ không đồng ý thì em nên dùng phương pháp gì để tăng người theo dõi…?”

“Nếu họ không đồng ý với tin này.” Cố Từ tắt máy tính, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, hời hợt nói: “Vậy thì đành phải gửi mười tin để tâng bốc em.”

Không đồng ý với yêu cầu của cô, thì cũng không thể không đồng ý với yêu cầu của anh.

Cũng may ban tổ chức của cuộc thi là một ban tổ chức vô cùng nhân văn, cũng không cần gửi mười tin thì họ đã trực tiếp đồng ý yêu cầu của Nhan Lộ Thanh, hơn nữa phối hợp tích cực.

Đại khái mất khoảng ba ngày để hoàn thành chứng nhận, ban tổ chức cuộc thi đăng một weibo giới thiệu về tác phẩm “Đông Hạ”, hơn nữa còn @ cô. Nhan Lộ Thanh chuyển tiếp lại bài đó, dẫn tới bình luận còn nhiều hơn so với cô tưởng tượng. Có người vừa nhìn giọng điệu thì đã biết chính là người quen cũ trên diễn đàn trường học, có người qua đường cảm thấy đẹp mắt, còn có không ít bình luận chửi bới người sao chép tác phẩm của cô, trong đó một bình luận hot nhất.

[Cuối cùng nguyên tác cũng tới rồi! Bức tranh này thật đẹp mắt, lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã có ấn tượng sâu sắc, không ngờ bị người khác sửa lại lấy đi kiếm tiền, quá tức giận. Mấy acc của tôi đều bị đồ chơi kia chặn cấm ngôn, chị gái xinh đẹp nhất định phải đập người đó! /Rơi nước mắt]

Nhan Lộ Thanh nhìn thấy thì vô cùng cảm động, cho bình luận này một cái like.

Qua một ngày, Nhan Lộ Thanh đăng “Đông Hạ” và bức tranh của đối phương, @ tên đối phương, hơn nữa còn gõ chữ.

@Nhan Lộ Thanh V: Xin chào bạn gì ơi, nghe nói bức tranh này của bạn là vẽ lại bức tranh của tôi? Cảm ơn bạn đã thích, lúc trước tôi không mở Weibo, có lẽ bạn muốn tìm bản gốc cũng không thể tìm thấy. Bây giờ tôi đã mở Weibo, làm phiền bạn sửa lại giới thiệu và @ tôi nha ~/dễ thương.”

Có lẽ là do mùi của tin đồn quá hấp dẫn cùng với người mà cô @ cũng có một số người hâm mộ, sức nóng này nhanh chóng tăng lên, bình luận tăng nhanh chóng.

“… Ha ha ha ha ha, bước đi này tại hạ không lường trước được, thật là có cảm giác nếu tôi là người đó thì tôi chết quách đi cho rồi!”

“Mẹ kiếp, thật là quá đã! Bạn trà xanh bao nhiêu tôi yêu bấy nhiêu!”

“Nguyên tác tới rồi, lấy tranh của người ta kiếm tiền bị chỉ ra thì xóa bỏ rồi chặn, lăn ra đây xin lỗi cho tôi @[email protected]”

Ngay từ đầu đều là thảo luận nghiêm túc, nhưng có lẽ do đặt hai bức tranh cạnh nhau thì thấy rõ sự đối lập quá rõ ràng, không có tranh cãi gì nên rất nhiều người bất giác thảo luận lệch đi, kéo đề tài đi xa đến nơi khác.

“Tiểu mỹ nhân, con đứng lên đi! Mẹ rất hài lòng! Mẹ tin tưởng đại mỹ nhân của con cũng phải rất hài lòng!”

“Có vấn đề gì với biệt danh trong các bình luận vậy? Có phải chỉ mình tôi bối rối không?”

“Tôi cũng muốn hỏi… Là thuê seeding à = = Bạn không thuê seeding thì chúng tôi cũng kiên định đứng về phía nguyên tác, tại sao lại tiêu tiền này…”

“Phù, mấy người đó không phải seeding đâu, là fan couple của cô ấy. Phổ cập khoa học đầy hữu nghị cho mọi người một chút, bức tranh này vẽ tác giả và bạn trai của cô ấy ~”



Cuối cùng bình luận đi lệch đến không thể cứu vãn trở lại, tên sao chép kia chia sẻ quỳ gối xin lỗi cũng không ai để ý, mọi người chỉ muốn biết nhiều hơn về câu chuyện tình yêu của tác giả và bạn trai, rốt cuộc vì sao lại có một bức tranh đẹp như vậy, biệt danh của hai người rốt cuộc từ đâu có, đại mỹ nhân xinh đẹp bao nhiêu, tiểu mỹ nữ xinh đẹp bao nhiêu.

Vì thế đại quân chủ lực tuy muộn nhưng đã đến.

“@Đại mỹ nhân tiểu mỹ nhân yyds: nếu muốn đọc thêm câu chuyện tình yêu của blogger và bạn trai, xin vui lòng di chuyển đến diễn đàn trường học của chúng tôi, sầu thảm triền miên, cần gì cũng có! Mọi người hãy inbox cho tôi, không bị lạc.  /Tình yêu.”

4.

Nhan Lộ Thanh trả lời phỏng vấn vào đầu học kỳ, nhưng đến tận trước khi thi cuối kỳ mới chiếu. Theo đàn chị nói, là do không có chủ đề tạp chí phù hợp, các tạp chí đều đã đầy nên phải xếp hàng chờ đợi ba tháng mới xếp được chuyên đề mỹ thuật.

Đàn chị nói sau này cô ấy sẽ làm báo trường, đến lúc đó cũng sẽ cho cô một phần. Lúc ấy Nhan Lộ Thanh không để ý lắm, chỉ là sau khi nhận được tin nhắn wechat của đàn chị thì nhấn vào liên kết cô ấy đưa cho rồi nhìn lướt qua.

Đoạn video có thêm một chút hậu kỳ, nhưng về cơ bản vẫn được tải lên nguyên vẹn, chỉ là gần kết thúc có một câu cảm thán mà âm thanh tương đối nhỏ, là câu “Muốn kiếm thêm chút tiền nuôi bạn trai”.

Cô đọc xong lập tức đóng lại, cũng không ngờ bởi vì những lời này, sau đó ở hang ổ diễn đàn lại có thêm một bài thảo luận siêu hot.

[Chủ đề]: #Những câu cuối cùng của cuộc phỏng vấn này có ai nghe kỹ không? Đó có phải là những gì tôi nghĩ không? Tôi không muốn sập nhà aaaaaaaaa#

Lầu 1 [Chủ thớt]: Nghe nói couple có ke mới nên tôi vội vàng chạy tới, vốn đến xem phỏng vấn thấy rất say sưa, nhưng cuối cùng gần kết thúc thì tiểu mỹ nhân có nói một câu rất nhỏ, không biết mọi người có nghe thấy hay không, lúc 8 phút 45 giây.

Không biết có phải tôi nghĩ quá nhiều hay không, lời này sao lại có chút kỳ quái vậy? Hơn nữa giống như là ghi lại ngoài ý muốn.

Lầu 2[= =]: Vừa nghe xong về đây, câu nào vậy? Một câu có thể làm cho bạn sụp phòng?

Lầu 3[==]: Tôi sẽ đi nghe thử.



Lầu 10[==]: Đã nghe xong và trở về, tiểu mỹ nhân nói rằng: “Muốn kiếm thêm chút tiền nuôi bạn trai.” Xác nhận nhiều lần, chắc chắn không nghe lầm.

Lầu 11 [==]: Lời này có liên quan gì đến vụ sập phòng? Rõ ràng là ngọt chết đi được ấy được chưa! Phía trước còn nói muốn kiếm nhiều tiền hơn, sau đó lại nói tại sao phải kiếm nhiều tiền, muốn kiếm thêm chút tiền nuôi bạn trai, cái này ngọt ngào biết bao!

Lầu 12 [= =]: Áaaaaaaaaa, cô ấy thật dễ thương! Tôi rất thích cô ấy huhuhu, đại mỹ nhân mỗi ngày nhìn bảo bối như vậy chắc là vui muốn chết.

Lầu 23[= =]: …Tuy nhiên, chủ thớt cảm thấy lời này giống như bao nuôi, hmmm… suy nghĩ cẩn thận thì thật có hơi kỳ lạ.

Lầu 24 [==]: Không phải chứ…? Đừng nói nữa, bao nuôi á? Người ta thuận miệng cảm thán một câu nói không chừng là nói giỡn, có cần phải suy diễn như vậy không?

Lầu 25 [==]: Nhưng tại sao lại dùng từ kiếm tiền nuôi bạn trai như vậy?

Lầu 26[==]: Nuôi bạn nuôi anh và nuôi tôi… Đây không phải là lời nói tình cảm sao, chưa từng nghe tôi trộm xe điện nuôi anh à?



Lầu 60[==]: Không dám tin mọi người bởi vì những lời này mà cãi nhau nhiều bình luận như vậy, tuy là vậy, tôi nhớ trước đó có người đã từng nói, hai người này không phải đều không thiếu tiền sao? Độ hot lớn như vậy ngay cả trở thành người nổi tiếng cũng lười làm, cái này còn có gì phải nghi ngờ.

Lầu 61[==]: Cũng không phải nghi ngờ, ban đầu cảm thấy rất ngọt ngào, nghe nhiều ngẫm lại hình như quả thật rất kỳ quái…

Lầu 62[= =]: +1



Lầu 102 [==]: Đừng tranh cãi nữa, tôi tìm được tin tức có người tiết lộ trong bình luận trước đó, lại lên mạng lục soát, phát hiện cậu của đại mỹ nhân là một nhân vật thường xuyên lên báo tài chính nước ngoài, một năm gần đây mới về nước, công ty kia phỏng chừng cũng có không ít người đã từng nghe tới. Không nói anh ấy có nhiều tiền, nhưng suy diễn đến bị bao nuôi thì mọi người nghỉ ngơi đi.



Lầu 163[==]: Cảm ơn chị em lầu 102 đã đăng tải thông tin, tôi nhàn rỗi nhàm chán đi tìm kiếm, tìm được hệ thống bảng thông báo của công ty họ. Các chị gái trong đó cũng bàn tán rất nhiều, tìm kiếm tên họ và từ khóa, đại khái bởi vì là công ty cậu của anh ấy, tôi phát hiện thường xuyên có liên quan đến đại mỹ nhân, tìm được bằng chứng chứng minh đại mỹ nhân chúng ta không nghèo, xem ảnh chụp màn hình.

#Nghỉ trưa, tí rồi đến tám tiếp#



[Rốt cuộc Cố Mỹ Nhân có thể kiếm tiền tới nhường nào, cảm giác Khang tổng ngày càng nhàn hạ, lúc trước tổng tài bá đạo, hét gió đuổi bão biết bao, giờ làm gì cũng phải gọi điện thoại cho Cố Mỹ Nhân trước, cười chết, cảm giác không có anh ấy là không đi được vậy (Khang tổng chắc là không chán nản tới mức đi lướt diễn đàn nhỉ?).]

Cũng tìm được lầu một, là kẹo ke cũ trong kỳ nghỉ đông tháng 2 năm nay.

#Tan tầm rồi, có tin đồn mới không!#



[Tôi có. Vừa rồi bắt gặp bạn gái Cố mỹ nhân đến đón anh ấy tan tầm, hình như cô ấy rất quen thuộc với em gái quầy lễ tân, tôi nghe thấy hai người nói chuyện phiếm. Em gái quầy lễ tân hỏi cô ấy: “Em thích loại xe này sao, cảm thấy không phù hợp với phong cách của em lắm.” Kết quả là cô ấy thẳng thắn nói: “Đây là xe của anh ấy, em cảm thấy em lái xe sang trọng của anh ấy đến đón anh ấy, có thể cho anh ấy một chút hạnh phúc được bao nuôi.”

… Ha ha ha ha, tôi lập tức bật cười tại chỗ, sao bạn gái của anh ấy lại có thể đáng yêu như vậy, đã lâu tôi không gặp kiểu cô gái thú vị này, A Mỹ chúng ta thật sự là có phúc khí!]

Yên tâm đi, không thể sập đâu.

Lầu 164 [==]: Vì vậy, mạch não của tiểu mỹ nhân là: Mặc dù anh ấy siêu giàu có, nhưng tôi muốn anh ấy trải nghiệm hạnh phúc được bao nuôi, vì vậy tôi phải kiếm được nhiều tiền hơn để nuôi bạn trai?

Lầu 165[==]: Đm, phá án rồi.

Lầu 166[= =]: … Hahahahaha cứu mạng! Trong lúc nhất thời cảm thấy dễ bị kích động cảm xúc, bắt đầu nghi ngờ couple của bản thân, tôi thật đáng thương.

Lầu 167 [==]: Má, không ngờ là như vậy, trước đó tôi đã nghi ngờ, khuôn mặt của tôi rất đau, nhưng không quan trọng, couple của tôi thực sự ngọt ngào!!! 

Lầu 168[==]: Ha ha ha, cười chết, xem xong chỉ muốn tự hỏi mình tại sao tôi phải lo lắng, tôi vẫn nên trở về Iraq đánh giặc thôi.



Lầu 204[==]: Khá lắm, lại đi phơi bày sự thật về couple của tôi.

Lầu 205[==]: Cảm ơn chủ thớt, ke mới rất ngon, đã chia sẻ cho toàn bộ ký túc xá đọc.

Lầu 206 [==]: Cảm ơn, tôi đã bị k1ch thích, hôm nay sẽ đến chỗ tìm bạn đôi trong trò chơi trồng trọt, mùa hè này, tôi sẽ hết ế.

Lầu 207[==]: Đã đến mức bất kể nhìn thấy tiêu đề gì, chủ thớt nào cũng đều có thể đoán trước được hướng đi của bài viết. Quả nhiên, đại mỹ nhân tiểu mỹ nữ mãi mãi là thần!