Sao Băng Lấp Lánh

Chương 36: Bao nuôi cậu suốt đời




Nhã Kỳ bước xuống lầu với bộ quần áo đơn giản nhất có thể, ăn mặc lòe loẹt không phải là cô. Vừa bước xuống phòng khách cô liền thấy Thiên Di đang ngồi ở một góc sô pha, cúi đầu xuống không dám nhìn còn Uy Vũ thì đang đọc báo. Hoàn cảnh gì thế này?!

"A! Nhã Kỳ, cậu là vị cứu tinh của mình đó"

Thiên Di thấy Nhã Kỳ đi xuống liền chạy thẳng qua đó khoác tay Nhã Kỳ, cô ấy chỉ sợ ngồi cạnh tên vừa máu lạnh vừa biến thái này thì không ổn.

"Ở nhà ăn sáng đi, trong bếp bà Hoa làm xong hết rồi"

Uy Vũ đi tới bên cô và đưa tay ra xoa đầu liền đi vào phòng bếp bên cạnh. Nhã Kỳ thấy vậy liền gấp gáp chạy theo.

Sau buổi ăn sáng đầy căng thẳng đối với Thiên Di, hai cô liền đi chơi chứ ở nhà thật sự rất buồn chán, chẳng có gì để làm.

"Tớ sẽ ở Hà Lan thêm 1 tuần nữa, còn phải gửi túi cho Dĩ Lâm nữa"

Nhã Kỳ ngồi trên chiếc xe sang trọng, tay cầm điện thoại bật máy ảnh lên đề chụp chung với Thiên Di. Tiện tay đăng lên mạng.

"Vậy để tôi về cùng"

Thiên Di chán nản đưa hai tay lên kê đầu, ngửa đầu lên nhìn trần xe hơi để nghĩ xem nên đi đâu trong 1 tuần. này.

Điện thoại Nhã Kỳ bỗng hiện lên 1 tin nhắn từ Uy Vũ.

Cao Vũ:"Tôi về trước, em ở lại chơi hay muốn về cùng tôi?"

Đinh Kỳ:"Em ở đây thêm 1 tuần nữa, Thiên Di sẽ về cùng em"

"Cậu đang nhắn tin với ai vậy, có người yêu rồi hả?"

Thiên Di tò mò liếc mắt sang điện thoại của cô, vừa nhìn thấy chữ Cao Vũ thì giật mình, nếu anh ta mà biết mình xem lén điện thoại của Nhã Kỳ thì có giết mình luôn không ta?

Nhã Kỳ nhắn xong liền tắt điện thoại bỏ vào túi, Thiên Di nhìn là biết hàng này vừa ra mắt hôm qua, sáng hôm nay mình mới biết nó đã mở bán mà Nhã Kỳ đã mua từ hôm qua rồi.



Cứ thế trôi qua 1 tuần, Nhã Kỳ và Thiên Di đi chơi khắp nơi và đi mua rất nhiều đồ, nếu không đi chơi thì cũng đi ăn và tập luyện.

Dĩ Lâm đã nhận được túi của Nhã Kỳ, ban đầu anh không chút nghi ngờ nào mà đem tặng cho Minh Nguyệt. Cô ta khi có được liền đi khắp nơi đề khoe, hai người đó nào có biết Nhã Kỳ đã nhờ người làm một chiếc túi giả giống gần 90%.

Cô đã nhận được tiền nên liền cùng Thiên Di lên máy bay về Hàn Quốc. Trong 16 tiếng trôi qua, vừa xuống máy bay liền thấy xe của Uy Vũ đang đậu ở đó. Hai cô lên xe ngay lập tức về biệt thự Cao Gia.

"Cậu không về nhà sao?"

Thiên Di đang đi vào trong biệt thự, lại là chỗ thân thuộc này. Thiên Di sáng vai cùng Nhã Kỳ đi vào, cô ấy ngắm nghía khắp nơi vì biệt thự nhà cô ấy không to bằng một góc biệt thự này.

"Không, tớ định sống với cậu suốt đời luôn"

Thiên Di tuy nói đùa nhưng đúng là đã từng có suy nghĩ đó thật, cảm giác đi cùng Nhã Kỳ tham quan khắp nơi và có những trải nghiệm thú vị đúng là rất tuyệt.

"Ố, vậy tớ sẽ chi tiền bao nuôi cậu suốt đời"

Hai cô gái ngày ấy đầy hứa hẹn với nhau, từ cuộc gặp mặt không hiểu nổi cho đến tận bây giờ.

2 năm sau.

Nhã Kỳ đang nằm trong phòng ngủ ngon lành thì có ai đó nhắn tin làm cô thức giấc, Nhã Kỳ liền bật dậy cẩm điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Thiên Di gửi tới.

Trương Di:"Hôm qua cậu thức khuyu làm báo cáo nên mới dậy trễ đúng không? Hồm nay là ngày đầu bạn vào đại học đó"

Đinh Kỳ:"Cậu đoán đúng rồi"

Trương Di:"Mình đang đợi dưới nhà"

Nhã Kỳ đọc xong dòng đó liền bật dậy đi vệ sinh cá nhân, cô chọn cho mình một bộ trang phục đơn giản nhưng thanh lịch - một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với quần jeans xanh. Mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, để lộ gương mặt thanh tú

Cô cầm theo túi và cặp sách sau đó liền chạy xuống nhà, Uy Vũ đi tới búng vào trán cô một cái. Cô kêu lên một tiếng lên bĩu môi nhìn anh.

"Lão đại quá đáng"



"Tối hôm qua đã cố tình ở trong phòng canh em ngủ, tôi ra ngoài em liền bật dậy làm báo cáo"

Uy Vũ nhếch môi nhẹ nhìn Nhã Kỳ, đúng là con nhóc cứng đầu đã vậy còn ham công tiếc việc. Đúng là lì lợm.

"Haha, sắp trễ rồi. Em đi học đ-"

"Đứng lại"

Nhã Kỳ tính chạy nhanh để chuồn đi nhưng liền bị Uy Vũ cằm cặp sách cô đeo phía sau để kéo lại, cô bị anh kéo nhanh về phía sau. Cô đang sợ anh sẽ mắng cô nhưng Uy Vũ lấy ra sandwich rồi đưa nó cho cô.

"Không được bỏ bữa sáng, nghe chưa?"

"Vâng -"

Cô thở phào một cái liền chạy ra kéo Thiên Di cùng đi ra ngoài. Khi bước ra khỏi nhà, cô cảm nhận được không khí trong lành của buổi sớm. Đường phố đã bắt đầu nhộn nhịp với dòng người tấp nập, những chiếc xe buýt đưa đón học sinh, sinh viên, và cả những người đi làm. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan cảm giác hồi hộp trong lòng.

Tới cổng trường, cô nhìn thấy tòa nhà đại học với kiến trúc hiện đại, rộng lớn, cảm giác như một thế giới mới mở ra trước mắt. Những sinh viên khác cũng đang bước vào cổng, trò chuyện rôm rả. Có người đi cùng bạn bè, có người một mình như cô, nhưng ai cũng mang theo một nụ cười và ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

Bước vào khuôn viên trường, Nhã Kỳ vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh. Cô dừng lại trước bảng thông báo, tìm kiếm tên lớp và phòng học của mình. Sau khi xác định được địa điểm, cô bắt đầu di chuyển đến tòa nhà chính, nơi sẽ diễn ra tiết học đầu tiên.

Thiên Di và Nhã Kỳ đi dọc hành lang để tìm kiếm lớp học của mình. Khi bước vào lớp học, cô thấy phòng đã gần như đầy chỗ. Các bạn sinh viên khác đang trò chuyện, giới thiệu về bản thân, trao đổi về những kỳ vọng cho những năm học sắp tới.

Hai cô đi tới ngồi cạnh nhau rồi đảo mắt xung quanh để thăm dò. Bỗng một chàng trai có mái tóc màu đen nhưng có vài cọng highlight màu vàng lấp lánh. Thiên Di và cô không thèm liếc lấy một cái.

Chàng trai kia lần đầu bị con gái lơ nên liền tức giận, giơ tay về phía vai Nhã Kỳ muốn xoay cô lại nhưng liền bị

Thiên Di bắt lấy, mắt còn đang nhìn về phía trước nhưng tay đã nắm chặt như muốn bóp xương anh ta rồi.

"Á, cô thả tôi ra coi con đ*"

Nhã Kỳ nhăn mặt khi nghe được mấy từ kinh tởm đó phát ra từ miệng của một thanh niên có khuôn mặt điển trai.