“Em đang đợi anh về à?”
Tưởng rằng Hải Uyên đã từ từ chìm vào giấc nên không trả lời anh nữa, thì vài giây sau, một tiếng “ừm” đọng lại nơi cổ họng của cô ngân lên.
Trái tim Hồng Khánh như có dòng nước ngọt róc rách ngang qua, dập tắt ngọn lửa nóng bức trong lòng anh hơn một ngày trời.
Anh khẽ đặt tay lên đầu Hải Uyên, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô.
Trong đêm tối mờ ảo, ánh đèn in bóng lên hai chú chó cuộn tròn dưới chân chàng trai, còn chàng trai đang đặt lên má cô gái của anh ta một nụ hôn.
Lát sau, anh ta ôn tồn thì thầm: “Cảm ơn em.”
Từ ngày dọn đến sống chung với Hải Uyên, Hồng Khánh phát hiện, cô rất dễ ngủ quên ở sofa.
Có lần cô nói, ngủ ở sofa hoặc nhưng nơi có diện tích nhỏ, khiến cô có cảm giác an toàn nên dễ vào giấc hơn.
Vì vậy mà Hồng Khánh mới nghiệm ra thêm một chuyện nữa, khi được anh ôm, Hải Uyên càng ngủ ngon hơn.
Đồng thời khi ôm cô, chứng khó ngủ của anh cũng được cải thiện khá nhiều.
Hồng Khánh đứng dậy, đi vào phòng ngủ lấy một cái gối đầu và chăn ra, đắp cho Hải Uyên.
Sau đó vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt và tắm rửa với tốc độ nhanh nhất có thể.
Anh không muốn cảm giác nhớp nháp và nồng nặc mùi bia dính vào cô.
Xong xuôi đâu đó, Hồng Khánh bồng Hải Uyên dậy, anh nằm xuống sofa, và đặt cô lên người anh.
Bỗng nhiên nhớ về không lâu trước, đêm đó ở công ty, anh cũng ôm Hải Uyên ngủ như thế này.
Cảm giác khi ấy giống như hiện giờ, nôn nao, hân hoan, hạnh phúc, ấm áp hoặc mát mẻ, nói chung là cực kỳ dễ chịu.
Hồng Khánh cứ thế ôm Hải Uyên trong lòng, ánh mắt trìu mến cảm nhận tấm lưng nhỏ nhắn của cô, miệng không thể ngừng cong cong khóe môi cười.
Nếu hai người có thể mãi mãi như thế này, hoặc chỉ mong đây không phải là một giấc mộng.
Được một lúc lâu thì Hải Uyên bị thức giấc, vì nằm sấp nên cảm giác lồng ngực có chút khó thở.
Cô đen mặt nhìn Hồng Khánh đang ngủ say.
Đặc biệt là khi nhìn sắc trời đen khịt sau tấm kính cửa ban công và đồng hồ treo tường, nét mặt cô còn khó coi hơn nữa.
Nhất thời Hải Uyên chưa thể chắt lọc được bất kỳ từ ngữ nào để miêu tả cảm xúc của mình lúc này.
Bất lắm, chỉ có thể mắng trong đầu hai chữ: Mẹ kiếp!
Bây giờ, mới chỉ, 3 giờ 10 phút sáng!
Rõ ràng là Hải Uyên còn giận anh, vậy mà tên bạn trai này dám cả gan ôm cô ngủ!
Bất mãn là thế, nhưng Hải Uyên vẫn rất cẩn thận trèo xuống khỏi người Hồng Khánh, xong lại đắp chăn chỉn chu cho anh.
Rồi lết tấm thân này vào phòng ngủ, ngủ tiếp.
Trời tờ mờ sáng, Hải Uyên lần nữa bị chuông báo thức phá tan giấc ngủ.
Cô cau có khó chịu, không thèm mở mắt, dùng tay lần mò vào nút nguồn trên điện thoại để tắt nó đi.
Tiếc thay là tìm hoài cũng chẳng thấy điện thoại đâu, còn đụng phải một thứ gì đó cực kì quái lạ!
Là lông của Chíp hay Chum sao?
Không giống lắm, vì thứ này cứng hơn vài phần.
Hải Uyên quay đầu, khó khăn hí một mắt ra nhìn.
Thì ra là đầu của Hồng Khánh.
Anh ngồi xổm, đăm đăm nhìn cô, trông bộ dạng rất giống một chú chó to xác đang đợi chủ.
Quan trọng nhất, trên tay anh đang cầm điện thoại của cô.
Vậy nên, Hải Uyên lười biếng cất giọng ngái ngủ: “Biến.” Sau đó quay phắt vào phía tường và trùm chăn kín đầu.
Cái nệm giường bỗng dưng lún xuống một cách chậm chạp, hơi người từ từ lại gần Hải Uyên, tiếp đó là một cánh tay đặt trước eo cô.
Buồn ngủ quá, nên cô muốn làm lơ anh.
Nhưng tên này không chịu bị làm lơ.
Hồng Khánh nằm sát lại người cô, trong một giây ngắn ngủi liền nâng cả chăn và người yêu anh vào trong lòng.
Đầu óc của Hải Uyên sau một giây đó, cứ như vừa chu du một vòng trái đất vậy.
Hình như tỉnh cả ngủ luôn rồi.
“Thả ra coi Khánh.”
“Có thả ra không thì bảo?”
Hồng Khánh để mặc cô giãy giụa, nhất quyết không trả lời, vì nghĩ rằng cô chân yếu tay mềm, cùng lắm chỉ có thể đánh anh một cái như đánh muỗi.
Có điều, Hồng Khánh sai rồi.
Hải Uyên bị chôn trong chăn vô cùng bí bách, nên ngọn lửa trong người cũng dễ bùng cháy hơn.
Cô hơi cong người như tôm luộc lại, sau đó dứt khoát tung một cước, Hồng Khánh lập tức văng từ giường xuống đất.
Hải Uyên chui ra khỏi chăn, ngồi trên giường không ngừng thở dốc.
Còn Hồng Khánh sau một tiếng rên vì toàn thân tiếp đất, bày lên bộ mặt ủy khuất, đáng thương hỏi: “Sao em đá anh?”
Hải Uyên nhếch một bên chân mày, khó hiểu đáp: “Tự anh chuốc lấy.”
“Còn nữa, ai cho phép anh ôm tôi đi ngủ?”
“Anh…” Hồng Khánh lồm cồm bò dậy, đứng trước giường.
Nhớ lại tối qua, trên đường Thiên Quân đưa anh về, trong đầu anh đã họa lên muôn vàn lời xin lỗi.
Vậy mà đến sáng hôm nay, nó đúc kết lại thành một câu: “Chúng ta có thể đừng giận nhau nữa, được không?”
Trong khoảnh khắc này, khi tiếng của anh, tiếng của điều hòa cùng một lúc thỏm qua tai Hải Uyên, tưởng chừng như trái tim cô đã sững lại một hồi lâu.
Hải Uyên biết anh là người kiêu ngạo và có cái tôi rất lớn, nên cô chưa từng bắt anh phải xin lỗi mình.
Tuy nhiên với một vấn đề lớn như hiện tại hai người phải đối mặt, cô mong rằng phía sau, sẽ có một lời, rằng anh có lỗi sai, hoặc giữa hai chúng ta đều sai cả.
Hồng Khánh thấy cô đang im lặng lắng nghe mình, nên anh nói tiếp: “Tối qua anh đến quán của Quân, vì anh có hơi say nên cậu ta hỏi thăm.”
Hồng Khánh chững lại giây lát, anh không biết nên thổ lộ ra sao, để Hải Uyên tin anh thật lòng muốn làm lành với cô.
“Cậu ta nói…”
“Anh ấy nói, nên anh mới biết vấn đề của chúng ta nằm ở đâu, đúng chứ?”
Hồng Khánh gật nhẹ đầu.
Chưa kịp lên tiếng, Hải Uyên lại đặt cho anh một câu hỏi, một câu khiến anh đờ người như tối hôm qua.
“Nếu anh Quân không nói, có phải anh sẽ không bao giờ nhìn ra được vấn đề đúng không?”
Hy vọng của Hải Uyên, đang từng chút từng chút một, bị người cô yêu đá phăng đi.
“Chuyện giữa em và anh, em không nói cho bất cứ ai biết cả, vì em không muốn bản thân em bị lung lay bởi suy nghĩ của họ.
Còn anh thì sao?”
Hải Uyên đứng dậy.
Cộng với chiều cao của giường, cô cũng chỉ có thể cao hơn Hồng Khánh tầm gần mười phân.
Từ góc độ này, Hồng Khánh hoàn toàn nhìn rõ, sự thất vọng của cô.
Hình như, anh lại sai rồi.
“Anh có bạn bè, anh nói gì với họ, đó là quyền của anh.
Nhưng em hỏi anh, nếu sau này giữa chúng ta lại xảy ra vấn đề, bắt buộc phải tìm người ngoài thì mới giải quyết được à?”
“Hôm qua anh đặt giả thuyết nếu sau này chúng ta lấy nhau, hôm nay em cũng muốn đặt giống anh.
Nếu sau này chúng ta lấy nhau, người ngoài tác động với anh vài câu, có phải anh sẽ hối hận, và muốn ly hôn với em không?”
Câu trả lời chắc chắn là không, bởi vì anh là người có lập trường vững vàng, rạch ròi.
Nhưng Hồng Khánh không dám trả lời cô, vì trong lúc cô đang nổi nóng như bây giờ, anh sợ anh sẽ nói sai càng thêm sai, vô tình làm cô đứt phanh và muốn chia tay với anh.
Hồng Khánh mãi ôm tâm trạng day dứt, khó chịu như thế, đứng im như một pho tượng sáp, nhìn Hải Uyên đỏ mắt ra khỏi phòng.
Đến khi định hình lại được, thì cô đã ngồi ở trước cửa cho Chíp và Chum ăn, rồi lại từ từ xỏ giày.
Cảnh tượng giống hệt hôm qua.
“Em có thể đợi anh một lát, anh đưa em đi làm…”
“Không cần.” Hải Uyên lạnh giọng đáp.
Hôm nay Đức Minh và Đăng Khoa có tiết ở trường, đến giờ trưa mới đến công ty, nên Hải Uyên sẽ không nhờ hai người đó.
Dù thế, cô cũng sẽ không ngồi xe của anh.
Hồng Khánh chỉ ước, lúc này có một trận mưa ào đến, để cái tính lười nhác trong người cô trỗi dậy, và chịu đi cùng anh.
Hải Uyên cầm theo khóa xe ra khỏi nhà, Hồng Khánh mới ảo não chuẩn bị sửa soạn đến công ty.