“Uyên, em còn định giấu anh đến bao giờ nữa?”
Thanh âm của Hồng Khánh không to, cũng không nhỏ.
Nhưng đối với Hải Uyên mà nói, nó giống như một nốt trầm kéo dài, đè cả thân thể lẫn tâm trí cô xuống.
Hải Uyên đứng lại, nhưng không quay đầu, điềm đạm nói: “Đến tối rồi hẵng nói được không?”
Hồng Khánh ngẩng đầu lên trần nhà một chốc, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng, từ từ nói với cô, từng câu từng chữ đều rõ ràng mạch lạc.
“Đây là lần đầu tiên mình yêu xa phải không? Anh thật sự rất không yên tâm về em, vì anh biết em không có thói quen chăm nom cho bản thân mình.
Em hứa với anh em sẽ chăm sóc tốt cho chính em, anh tin em.” Hồng Khánh thở nhẹ một hơi dài, nhàn nhạt thốt ra câu tiếp: “Nhưng em làm anh thất vọng rồi.”
Khắp không gian xung quanh, có thể nghe được tiếng mưa rào và tán cây xào xạc nghiêng theo gió ngoài kia.
Trong nhà, Chum và Chíp im bặt, rũ rượi cuộn tròn dưới gầm bàn trà.
Chủ nhân của chúng nó cũng vậy, cô ấy không vui.
“Em sẽ chỉ làm những gì em thích làm thôi, đúng chứ?”
Anh đặt ra cho cô một câu hỏi, nhưng anh không cần câu trả lời, nên anh chẳng đợi nó.
“Em sẽ chỉ ăn những gì em thích, dù cho nó có hại cho em.
Em bao nhiêu tuổi rồi, em không biết cái gì không tốt cho mình, cái gì tốt cho mình sao?”
Mỗi lần nghĩ về chuyện năm đó Hải Uyên thất tình, uống bia đến mức nhập viện, anh thấy mình rất tệ hại, và rất xót cho cô.
Nên anh rất sợ cô bỏ bữa, hoặc là ăn uống không điều độ, bệnh cũ sẽ lại tái phát.
Cứ hễ nhìn vào dáng người nhỏ bé của Hải Uyên, trong lòng Hồng Khánh liền nôn nao khó chịu.
Một chữ “thương”, chắc chắn không thể miêu tả được tất thảy nỗi lòng của anh.
Cô gái này của anh rất mong manh, cần được che chở, anh muốn được che chở cho cô cả đời.
Có điều, dường như cô không cần.
Có phải mong ước của anh có hơi lớn lao hão huyền?
Hoặc là, nó thừa thãi.
“Em có biết anh ở xa em, chuyện anh mong nhất trong ngày là gì không?” Hồng Khánh hỏi, song cũng tự trả lời: “Là được gọi điện cho em, được nghe em kể chuyện, nghe em nói rằng hôm nay đã xảy ra chuyện gì, em vui hay em buồn.
Vì chỉ có như vậy, anh mới có cảm giác, anh là bạn trai em.”
Hốc mắt Hải Uyên đỏ au, ầng ậc nước mắt.
Lòng bàn tay nắm chặt thành quyền, chỉ ước sao cho giữa lòng bàn tay cô là một thứ gì đó sắc nhọn.
Cô hiểu vì sao anh nói những lời này, cũng đoán được tại sao anh đang tức giận.
Nhưng cô nghĩ mãi cũng không thông, tại sao anh lại chọn thời điểm mà cả hai mới gặp nhau sau một quãng thời gian dài, để chất vấn, để mắng cô?
Gần cả tuần nay tâm trạng cô không tốt lắm, bây giờ vì có mưa nên nó càng tệ hơn.
Nhưng Hồng Khánh không biết điều đó, vì cô không cho anh manh mối để biết.
Hoặc là, cơn thịnh nộ đã khống chế anh rồi.
“Em không khỏe, em đến bệnh viện, bệnh của em là gì, như thế nào, đến một câu em cũng không thể nói với anh sao Uyên?”
Thanh âm của Hồng Khánh ngày một lớn, thuận với ngọn lửa đang rạo rực trong lòng anh.
Nó không thể lớn hơn tiếng mưa, nhưng nó lạnh hơn cái thời tiết âm u mịt mù đang bao trùm toàn Ưng Châu bây giờ.
“Người nhà em có chuyện, em phải lặn lội từ đây về nhà, rồi lại từ đó về ngay trong ngày.
Em mệt, em ngủ trước, anh tuyệt đối không trách em.
Nhưng tại sao tận cả mấy ngày hôm sau, em cũng không nói với anh?”
Buổi tối cái hôm không gọi được cho Hải Uyên, Hồng Khánh rất bất an.
Anh gọi cho Đức Minh không được, càng thêm sốt ruột hơn.
May thay khi gọi đến Đăng Khoa, anh mới biết lý do.
Bà nội của Hải Uyên trong ấn tượng của anh, không dừng lại ở hai chữ “ác cảm”, mà nó đã khắc sâu vào đầu anh, bà ấy là người xấu, xấu xa với cô gái anh yêu.
Vì vậy khi nghe tin Hải Uyên quay trở về đó vì bà, anh rất sợ, sợ bà sẽ lại nói những câu từ độc ác làm cô buồn.
Đám lửa trong người Hồng Khánh đã âm ỉ từ hôm đó, hiện tại nó quá lớn rồi.
Anh rất cố gắng để khống chế nó, nhưng chính thái độ bình thản như không của cô khiến anh không muốn tiếp tục trấn áp nữa.
“Có phải em thấy nếu như em nói với anh, em sẽ làm ảnh hưởng đến công việc, đến cảm xúc của anh phải không?” Giọng nói của Hồng Khánh lúc này vừa trầm, vừa cứng, vừa có chút lớn, pha trộn lẫn lộn với cơn thịnh nộ: “Em có thể đừng nghĩ cho người khác, đừng sợ làm phiền đến người khác.
Hãy nghĩ cho chính em đi được không Uyên?”
Mi mắt của Hải Uyên khẽ chớp một cái, hai hàng nước mắt lăn nhanh xuống má, xuống cằm cô, rồi nhỏ xuống sàn nhà.
Cô lén hít hít mũi, nhẹ nhàng đáp: “Không làm được.”
“Nhưng anh là bạn trai của em, anh không phải người ngoài! Anh có quyền được em làm phiền, anh có quyền được em chia sẻ.” Hồng Khánh gần như mất kiểm soát, gân cổ và gân tay anh nổi rõ mồn một, đáy mắt nóng bừng như đang bị ai nung trên lửa.
Anh nói lớn, vì giận cô, vì sợ cô nghe không thấu, không hiểu được lòng anh: “Sau này khi chúng ta cưới nhau rồi, em cũng sẽ lựa chọn im lặng như vậy, giấu anh như vậy à Uyên?”
“Ai nói là em sẽ lấy anh?”
Một câu nói ngắn gọn của Hải Uyên, hóa thành một gáo nước lạnh ngắt, tạt thẳng vào đám lửa đang phừng phực cháy kia, khiến nó dập tắt hoàn toàn.
Hồng Khánh điếng người, con ngươi muốn run rẩy dữ dội, đại não căng như dây đàn.
Anh chậm chạp nhích từng bước lại gần cô, từng chút, từng chút một.
Hải Uyên nhận thức rất rõ, lời nói vừa rồi của cô là do cảm xúc nhất thời tạo thành, nhưng cô không có ý định rút lại.
Nếu đã phóng lao, chi bằng theo lao, đến đâu được thì đến.
“Anh hỏi em nhiều như vậy, nhưng em chỉ hỏi anh một câu.” Hải Uyên nghiến chặt răng, kiên định nhìn vào khoảng không bị nhòe trước mắt mình: “Nếu đổi lại là anh, anh có làm như vậy không?”
Nếu đổi lại là Hải Uyên đi công tác, anh có đành lòng làm cô lo lắng không?
Trong cái giờ phút dầu sôi lửa bỏng này, anh nào còn tâm trí nghĩ đến đáp án của mình sẽ ra sao nữa?
Mà Hải Uyên dám cá, anh sẽ làm giống cô, nên cô không muốn đứng đơ như trời trồng chờ đợi câu trả lời từ anh.
Cô vuốt ngược tóc ra đằng sau, sải nhanh bước chân vào phòng tắm và đóng sầm cửa lại.
Từ đầu đến cuối, Hải Uyên không hề nhìn anh lấy một lần.
Phía sau màn mưa dày đặc, trong căn nhà nhỏ, ánh đèn sáng trưng ấm cúng bao nhiêu, cũng không thể che đi cái u ám não nề ở đó.
Một người ở ngoài phòng khách, ngồi trên sofa vò đầu bứt tai.
Một người ở trong phòng tắm, chôn mình trong làn nước lạnh ngắt.
Làn nước trong suốt bao trùm làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc sáng và đôi mắt hồng hồng đỏ đỏ của Hải Uyên.
Cô giận chính mình, giận anh, giận tất cả những chuyện đã dồn dập xảy đến trong thời gian cả hai phải xa nhau.
Nhưng cô cho rằng mình không sai, vì cô đã định vào buổi tối khi anh trở về, cô sẽ ngồi lại tâm sự với anh.
Rằng cô nhớ, nhớ Khánh của cô.
Rằng cô ấm ức, vì cho dù bà nội có đối xử tệ với cô như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn một lòng yêu quý kính trọng bà, nhưng bà lại đành lòng dựng kịch chỉ để thử lòng cô, cô không đáng tin như vậy sao?
Vậy mà, anh không có kiên nhẫn để đợi đến lúc đó.
Không sao, cô không trách anh, không có quyền để trách anh.