Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 50: Đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn




Vào công ty được nửa năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên Hải Uyên nghỉ, hơn nữa còn là nghỉ vì bệnh.

Đây cũng là lần đầu tiên Vân An cảm thấy có chút lạc lõng, vì trưa mà không có Hải Uyên. Dù rằng trước khi đến giờ ăn, mọi người trong nhóm đã rủ cô cùng ăn chung với họ như mọi lần, nhưng hôm nay chẳng có tâm trạng mấy, vậy nên cuối cùng chỉ còn mình cô ở lại khu làm việc.

Cũng may rằng trước khi đi làm, Thắng đã giúp cô làm ít đồ ăn nhẹ, nên bây giờ cũng có cái lót dạ.

Vân An mở hộp thức ăn ra, mùi bánh rau củ chiên thơm lừng lập tức xộc lên khoang mũi. Bên dưới bánh lót một ít rau xà lách, dưa leo và cà chua, trông rất đẹp mắt.

Vân An gắp một miếng, miếng ăn chưa kịp đến miệng, sau lưng đã truyền tới tiếng bước chân.

Có hai người, một người tóc màu bạch kim, một người tóc màu hồng sữa. Hai người họ có dáng người thon gọn, đôi chân thẳng tắp nuột nà, gương mặt kiều diễm pha lẫn nét ngây thơ, chính là kiểu mong manh dễ vỡ mà ai muốn cũng che chở bảo vệ.

Đằng sau cái vỏ bọc cừu non đó chính là một con quỷ độc ác với tâm hồn vô cùng bẩn thỉu.

Một người tên Loan, một người tên Kim, đều là thực tập sinh mới đến bộ phận vận hành game của Thiên Quân. Đồng thời, họ đều là người hâm mộ Nàng Quýt.

Đồng thời, họ cũng là những kẻ đã bắt nạt cô suốt năm lớp 12, đến mức khiến cô muốn bỏ học và suýt tự tử.

Vân An là nạn nhân của bạo lực học đường.

Còn cây bút bi được dùng để búi lên mái tóc màu bạch kim của Loan, trong mắt Vân An, nó là loại vũ khí đáng sợ hơn bất kì loại vũ khí nào tồn tại trên cõi đời này.

Loan ló đầu vào trong, nở một nụ cười rất đỗi thân thiện, “An ơi, cậu không đi ăn trưa sao?”

Kim vỗ nhẹ vai Loan, thảo mai tiếp lời: “Ôi trời, cậu không thấy người ta có đồ ăn rồi sao? Chắc là bạn trai làm nhỉ? Chứ tay chân vụng về như cậu ấy làm ăn được cái thá gì?”

Vân An không nhìn về phía họ mà đăm đăm miếng bánh chưa kịp cho vào miệng, im lặng trực chờ cảm giác lo âu đang bao bọc mình.

Loan lại đáp: “Cậu đừng nói An như vậy, nếu cậu ấy tay chân vụng về thì làm sao giành được học bổng, giành được danh hiệu thủ khoa của mình?”

Kim tỏ vẻ như rất bi ai, “Thương cậu quá Loan ạ, xém chút nữa là được cùng thần tượng trở thành song thủ khoa rồi. Vậy nên An này, cậu bù đắp cho Loan được không? Cũng chẳng phải gì cao sang, chỉ là tụi mình mới vào làm, không biết chỗ nào bán đồ Nhật ngon, cậu mua giúp rồi mang lên phòng cho tụi mình nha?”

Vân An liếc vào cuốn lịch để bàn ở góc làm việc, từ từ hạ đũa, đậy hộp thức ăn lại, cất nó ngay ngắn vào một góc.

“Muốn tôi đi mua sao không nói ngay từ đầu, vòng vo một hồi không thấy mệt sao?”

Loan hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc xảo, khóe môi hơi nhếch lên, “An này, cậu đang dạy đời ai vậy?”

Ngay sau đó, thấy Vân An đã lấy ví tiền và mặc áo khoác ngoài xong, Loan liền thay đổi thái độ, “Hôm nay tụi mình không mang tiền mặt, về nhà mình chuyển khoản sau nhé? Tụi mình lên trước đợi cậu.”

Bước được vài bước, Loan quay đầu lại, “Đừng quên, nhóm tụi mình ở tầng 4.”

Đối với Vân An, đó chính là một lời cảnh cáo, nếu cô dám đi nhầm, nếu cô dám để họ đợi lâu, hậu quả do cô tự chuốc lấy.

***

Giờ nghỉ trưa ở bệnh viện không cố định, phụ thuộc vào tình hình bệnh nhân và các ca cấp cứu. Nhưng vì hôm nay có chồng trực cùng, nên Hoài yên tâm hơn phần nào. Hoài tận dụng thời gian nghỉ đó đến thăm khám lại cho Hải Uyên theo như lời nhờ vả từ cuộc điện thoại vừa rồi của Hồng Khánh.

“Rõ ràng lúc sáng em cho Uyên uống thuốc rồi, cơn sốt cũng đã hạ. Sao bây giờ lại tăng trở lại vậy chị?” Hồng Khánh mặt nhăn mày nhó, hai bên thái dương vương vài giọt mồ hôi, bộ dạng vô cùng âu lo, “Lòng bàn tay bàn chân đều ửng đỏ, đến cổ cũng vậy, thậm chí bây giờ còn lan rộng hơn nữa, có phải bị dị ứng gì không?”

“Khả năng cao là phát ban, đợi phát xong sẽ khá lên thôi.” Hoài chỉnh lại kim truyền dịch cho Hải Uyên xong, nói tiếp: “Đừng có cuống lên như ma rượt thế, sốt cao mà hạ được là điều đáng mừng rồi, chứng tỏ thuốc có tác dụng.”

“Bệnh không phải ngày một ngày hai là hết được, cũng chẳng có thuốc nào uống vào là khỏi hẳn. Em cứ kiên trì cho người ta ăn đầy đủ dinh dưỡng, uống thuốc đúng giờ, khoảng cách giữa các cơn sốt sẽ giãn dần rồi hết hẳn.”

Đây là lần đầu Hoài thấy em họ mình mất bình tĩnh như vậy, quả thực không tránh khỏi buồn cười, “Chưa phải người yêu còn thế này, thành rồi em còn ra cái bộ dạng gì nữa hả Khánh? Có phải cho dù chị đang trên trời em cũng tóm chị về cho bằng được không?”

“Bọn em đang yêu đương, bệnh nhân của chị là bạn gái của em.”

Hoài trợn tròn mắt, điệu hết mức kinh ngạc: “Thật á? Từ khi…hôm qua?” Nghĩ đến đây, Hoài càng bất ngờ hơn, “Khánh! Em dám nhân lúc con gái nhà người ta không có sức phản kháng dở trò xằng bậy hả? Em còn là đàn ông không? Người ta đã bệnh thế này…”

Hồng Khánh nhanh chóng ngồi xuống giường, một tay vỗ về vào người Hải Uyên, một tay đặt ngón trỏ lên môi, “Chị nói nhỏ thôi, để cho bạn gái em ngủ.”

Hoài nhận ra mình hơi lố, ái ngại liên tục xin lỗi.

Hồng Khánh dở khóc dở cười, nhỏ giọng: “Chị nghĩ tầm bậy cái gì? Em cưng cô ấy không hết, sao dám dở trò làm loạn như chị nói? Em cũng chẳng phải súc sinh.”

Hồng Khánh trầm tư sờ vào mấy đầu ngón tay của Hải Uyên, nét mặt âm trầm hơn, “Hơn nữa, em sẽ không đi quá phận cho đến khi tụi em kết hôn.”

Bởi vì thành kiến với bốn từ “ăn cơm trước kẻng” với Hải Uyên quá lớn, anh thà để mình chết đói, chứ không đời nào làm ra chuyện có lỗi với cô.

Càng huống hồ, Hồng Khánh chưa từng nghĩ đến vấn đề nhạy cảm đó. Là do Hoài bỗng nhiên đề cập đến, anh mới minh bạch bày tỏ quan điểm của mình.

Hoài thấy Hải Uyên còn ngủ say, liền ngồi xổm xuống đất, hiếu kỳ thắc mắc: “Ghê thế? Có ý định cùng người ta kết hôn luôn rồi á?”

“Ừm,” Hồng Khánh khẽ gật đầu, “Em có ý định đó từ 4 năm trước rồi. Vốn dĩ từ chối đi Thụy Sĩ là muốn ở cạnh nhau nhiều hơn, đợi công việc của em ổn định, cô ấy tốt nghiệp, em mới cầu hôn. Nhưng kết quả…vẫn là người tính không bằng trời tính.”

Tuy rằng chỉ là một kế hoạch non nớt mới đâm chồi, nhưng dù sao đi chăng nữa, Hồng Khánh cũng đã từng nghĩ đến chuyện trọng đại đời người ấy.

Mãi đến khi nói xong, Hồng Khánh mới lặng người.

Hóa ra, bao nhiêu năm trôi qua, cái mầm kia chưa chết. Nó chỉ đang chìm đắm vào giấc ngủ dài ở một góc trong tâm trí anh, chờ khi người về, nó sẽ thức dậy và tiếp tục sinh sôi nảy nở.

Hồng Khánh trở về với dáng vẻ điềm tĩnh, trên môi anh xuất hiện một nụ cười khi nhìn sang mặt trời của anh, “Không sao, chỉ cần em được ở bên cô ấy là được. Bây giờ bắt đầu lại cũng chẳng phải vấn đề gì đáng ngại.”

“Ừ,” Hoài gật đầu, đáp: Mới hôm nào em còn bé xíu, xem Tuấn bị mấy đứa con nít trong xóm bắt nạt mà cười lăn cả xuống ruộng. Em lớn thật rồi Khánh ạ.”

“Chị Hoài, em muốn xin ba Uyên cho em được ở cùng để chăm sóc cô ấy. Để Uyên sống một mình, em thật sự không thể yên tâm nổi.”