Sương đêm bắt đầu tan dần, nắng mai sắp đến, vậy mà trong không khí vẫn còn nồng nặc mùi đất, dư vị của trận mưa đêm qua.
Chương báo thức reo mấy hồi từ bao giờ, nhưng cơ thể quá đỗi mệt mỏi, khiến đầu óc Hải Uyên cứ mơ mơ màng màng đắm chìm trong giấc ngủ.
Hai chú chó nằm một góc phòng, đợi khi chuông báo reo thêm lần nữa, hai đứa nó mới nhảy tọt lên giường Hải Uyên, thi nhau sủa inh ỏi.
Cô nhăn nhúm mặt, co rúm người trong ổ chăn, khó khăn cất giọng khàn khàn: “Mẹ biết rồi, đừng kêu nữa, đầu mẹ đau lắm.”
Ngay lập tức, tiếng sủa chuyển hóa thành tiếng ư ử trong cuống họng, hai đứa buồn bã nhìn chủ nhân đau ốm đến lạc cả tiếng.
Chíp và Chum dụi dụi vào người Hải Uyên, làm lòng cô dâng lên nỗi thương cảm, “Hôm qua đến giờ, hai đứa ăn chưa?”
Chúng đồng thanh sủa lên một tiếng, thay cho chữ có, nghĩa là đã ăn.
Trong đầu Hải Uyên đang lao đao nghĩ rằng hai đứa nó tự lấy đồ ăn, vì cô đã dạy cho chúng vài lần, phòng khi cô vắng nhà, nên không có gì lạ.
Hải Uyên với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gượng mình mở mắt ra nhìn, hơn 6 giờ 30, gần vào làm đến nơi rồi.
Cô hắng giọng một cái, cố gắng nâng tay nhấn vào danh bạ, sau đó liền buông thõng người nằm lì xuống giường, điện thoại cũng được đặt sang bên cạnh gối.
[Alo, mình nghe này.]
“Alo, cậu nói anh Tín xin cho mình nghỉ một hôm, mình hơi mệt.” Hải Uyên uể oải nói.
[Mình biết rồi, anh Khánh vừa xin cho cậu...]
Một câu ngắn ngủi của Vân An, lập tức đầu óc Hải Uyên choáng váng hết cả, bên tai vọng đến một tiếng ong dài.
Bấy giờ, cô mới để ý, lý do tại sao mình về được nhà, lý do tại sao Chíp và Chum về được đây.
Kim truyền dịch từ đâu mà có, nhà sáng đèn là do ai bật.
Vì vậy, thực sự không phải là mơ.
Đêm qua, Hồng Khánh ở lại đây chăm sóc cô, an ủi cô, nghe cô tâm sự, nghe cô thổ lộ tình cảm.
Và cô đồng ý với anh, hai người sẽ quay lại, trở thành một đôi như 4 năm trước.
[Này!]
Hải Uyên giật mình, hỏi: “Hả?”
[Hả cái gì?] Giọng điệu Vân An hình như pha lẫn một ít sự tức giận, [Mình hỏi cậu thế nào rồi? Bạn tốt thật đấy, bệnh cũng không báo mình một tiếng để mình qua chăm.]
“Mình bị sốt đêm qua, làm sao làm phiền cậu được? Giờ mình ổn rồi, ngủ thêm lát nữa là khá lên thôi.”
[Vậy cậu nghỉ ngơi đi, chiều tan làm mình ghé qua.]
“Chờ chút,” Hải Uyên hơi ngập ngừng: “Anh Khánh...đang ở công ty à?”
[Không, về từ 10 phút trước rồi.]
“Mình biết rồi, tạm biệt.”
Nơi đáy lòng của Hải Uyên ôm ấp một niềm vui xen lẫn hy vọng, đuôi mắt khẽ cong lên một đường.
Dịch trong chai đã hết từ lâu, nên cô dứt khoát rút kim truyền khỏi tay.
Sau đó ôm gối và chăn ra sofa nằm, thực chất là cô muốn đợi một người.
Quãng đường từ chung cư đến công ty nếu đi bộ sẽ mất 15 phút.
Đi xe chỉ mất 5 phút, nhưng cộng thêm thời gian kẹt xe, đại khái rơi vào khoảng từ 10 đến 20 phút.
Hải Uyên đợi Hồng Khánh 5 phút, 10 phút, 20 phút.
Đợi từ khi gồng mình ngồi vững trên sofa cho tỉnh táo, đến khi cơ thể bị trọng lực đè xuống, nằm nhoài ra ghế.
Sống mũi đau lây lên hốc mắt, mi mắt vừa nặng vừa nhức, nhưng vẫn tròn xoe trông ngóng về phía cửa.
Người ta thường nói rằng, khi con người trở nên yếu đuối, họ sẽ rất dễ bị tủi thân.
Trong tiềm thức, Hải Uyên luôn muốn người khác xem mình là một người mạnh mẽ.
Bởi vì yếu đuối, ai cũng sẽ cảm thấy cô phiền hà, đến cô còn cảm thấy ghét bỏ.
Vì vậy, hai chữ “tủi thân” chưa bao giờ được cô thừa nhận.
Nhưng khi nhìn về cánh cửa phòng để tranh bị mở ra, còn cửa chính thì mãi đóng kín, cái vỏ bọc của Hải Uyên dường như bị lung lay rồi.
Cô dán mắt lên màn hình danh bạ, đầu danh sách là một cái tên mà mỗi lần nhớ đến, trái tim mỏng này lại bị hẫng đi một nhịp.
Hải Uyên cắn chặt môi dưới, run run lắng nghe một hồi chuông kéo dài.
Kết thúc hồi chuông đó, có lẽ là câu thoại mà chẳng ai muốn nghe: [Thuê bao quý khách…]
Đột nhiên, Hải Uyên cảm thấy vô cùng hối hận vì hành động vừa rồi.
Tình cảm của Hồng Khánh đối với cô, sau một đêm liền trở nên sâu đậm, dứt không được, cắt cũng chẳng xong, có chút hoang đường.
Hơn nữa, làm sao anh có thể tha thứ cho cô dễ dàng như vậy được?
Cuối cùng, anh không có nghĩa vụ phải chăm sóc cô, nên không cần quay lại đây.
Hải Uyên ôm chăn gối đứng dậy muốn đi vào phòng, nhưng vì dưới chân có Chum đang nằm, nên cô hoảng hồn dang rộng bước chân để tránh nó.
Nào ngờ lại mất thăng bằng mà ngã ra đất, trán đập vào thành bàn, rất đau.
Cạch một tiếng, Chíp và Chum tỏ vẻ cảnh giác, sủa lên một tràng.
Người bên ngoài đi vào, hai đứa mới chịu im lặng, Chum chạy ra, quấn quýt dưới chân người đó.
Vừa nhìn thấy Hải Uyên đang ngồi bệt dưới sàn, mắt rưng rưng nhìn mình, tay sờ lên trán, Hồng Khánh liền quăng hết mấy kiện hàng trên tay xuống đất.
Anh hốt hoảng nhào đến, “Sao thế? Bị cụng bàn à?”
“Anh xem nào.” Anh gỡ cái tay của cô xuống, vừa thổi vừa xuýt xoa nom cục u đỏ ửng.
Hải Uyên đột ngột quàng tay lên cổ anh ôm chầm lấy, khiến chàng trai mất thế mà đổ ra phía sau, ngồi bệch xuống đất.
Nghe tiếng sụt sịt mũi sát bên tai, Hồng Khánh càng thêm sốt ruột.
Anh hơi rũ mi, vỗ về Hải Uyên, trầm giọng: “Sao vậy? Lại gặp ác mộng sao?”
“Không có.” Cô lắc đầu, nghẹn ngào đáp: “Em tưởng anh không quay lại nữa.” Vì em nghĩ anh chê em phiền.
Hồng Khánh mím môi cười, nhẹ nhàng xoa đầu Hải Uyên, “Anh dặn em là anh sẽ về mà.”
“Dặn lúc nào?”
“Trước khi anh đi, lúc đấy em còn ngủ, anh không nỡ đánh thức em.”
Hải Uyên hít hít mũi, lòng nhẹ hơn nên nước mắt cũng chẳng còn rơi nữa.
Cô nghiêng đầu tựa lên vai anh, mang theo ý trách móc: “Em ngủ thì làm sao mà nghe được.”
“Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ để lại giấy nhắn cho em, được không?”
“Ừm.” Hải Uyên gật gật đầu, tóc cạ vào cổ làm Hồng Khánh hơi nhột.
Anh ôm hai bắp đùi của cô, nâng cô nàng ngồi hẳn vào lòng mình, thở dài rồi cong môi cười, “Tiêu rồi, em như vậy, làm sao anh nỡ để em một mình đây?”
“Anh có ý định muốn bỏ em một mình à?”
“Anh không có ý đó,” Hồng Khánh với tay ghẹo Chíp, nói tiếp: “Ý anh là anh không yên tâm để em ở một mình, anh muốn được chăm em.”
Anh có chút hối hận, vì khi nãy tạt ngang qua một cửa hàng hoa, nhớ đến hoa trong nhà cô đã héo hết nên mới dừng chân mua hai bó sen.
Tiếp đó là nán lại dưới tầng trệt nhận một đống kiện hàng đêm qua mình đặt, thành ra về trễ hơn.
Hồng Khánh sững người, rồi bật dậy, ôm cả Hải Uyên theo ra cửa.
Một tay anh giữ người cô, một tay kéo hai chiếc vali vào xong mới đóng cửa.
Hải Uyên hơi ngạc nhiên, định buông thõng chân đứng xuống, Hồng Khánh lại càng ôm chặt cô, “Yên nào, cho anh ôm một lát nữa.”
Tiếp theo, anh cầm hai bó hoa mang đến bồn rửa chén, nhân tiện với luôn cái kéo.
Hồng Khánh ôm Hải Uyên cùng ngồi xuống sofa, thành thạo dùng kéo rạch lớp băng dính bọc kiện hàng.
“Anh mới đặt hỏa tốc đêm qua mà sáng nay đã có, nhanh thật đấy.” Hồng Khánh vui vẻ nói.
Chiêm ngưỡng mấy món đồ lần lượt được bóc khỏi hộp carton, Hải Uyên hơi ngờ ngợ.
Thần ơi! Nhân cách thật sự của Hồng Khánh vào 4 năm trước, hôm nay quay lại rồi..