Tang Hiến vừa vào phòng đã thấy Nhiễm Thuật chị ơi chị à với bà Tang, cứ như là đôi chị em thân thiết vậy.
Không phải Nhiễm Thuật đang ra sức lấy lòng mẹ anh mà chỉ do cậu vốn rất có duyên với con gái, dù là độ tuổi nào, tính cách ra sao thì đều có thể kết thành tri kỷ.
Hồi hai người họ chưa yêu nhau thì bà Tang đã thích Nhiễm Thuật lắm rồi.
Tang Hiến nhìn mẹ mình với vẻ không vui, thế mà bà bơ anh luôn.
“Đừng gọi bậy.” Tang Hiến chỉ đành tự lên tiếng nhắc nhở Nhiễm Thuật.
Đương nhiên Nhiễm Thuật phải cãi lại: “Em thích gọi gì thì gọi, anh làm gì được?
“Không phù hợp.”
Nhiễm Thuật lập tức nắm tay bà Tang: “Cô tiểu thư của chúng ta xinh đẹp như này cơ mà, sao em lại không được gọi?”
“Thế đổi sang gọi mẹ đi.”
Nhiễm Thuật trở mặt ngay: “Anh có cưới em đâu.”
“Em cũng đâu công khai về anh.”
“…” Nhiễm Thuật cứng họng ngay, không đáp lại được.
Bà Tang thấy mình đang trở thành chủ đề tranh cãi của đôi chồng chồng trẻ này bèn phẩy tay: “Dừng.”
Bà nói rồi đứng dậy, bảo Nhiễm Thuật: “Lần sau em đến nhà tìm chị nhé, đừng đi với nó, nó đến cái là mất vui. Chị đi nhé.”
“Dạ!” Nhiễm Thuật gật đầu, đứng dậy định tiễn bà.
Bà Tang đè vai Nhiễm Thuật xuống, nói: “Chị còn có việc.”
Bà Tang đi rồi, trong phòng nghỉ chỉ còn Nhiễm Thuật và Tang Hiến mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
Một lúc sau Nhiễm Thuật mới gượng gạo hỏi: “Sao anh đến đây?”
“Biết rõ rồi còn hỏi.”
“Ồ, đến thăm mẹ à?”
“Nếu chỉ vì đến tìm mẹ thì lúc này anh đã đi theo bà ấy rồi.”
Nhiễm Thuật khẽ “hứ” một tiếng: “Cũng không nói chuyện bình thường như thế.”
Cuối cùng Tang Hiến cũng điều chỉnh thái độ: “Anh đến đón em, vừa họp xong là đến ngay. Dạo này em sợ đi đường vào buổi tối mà đúng không?”
“Thế còn tạm.” Cậu nhanh chóng tố chuyện hôm nay xảy ra: “Người ta đồn em là tiểu tam ầm ầm kìa!”
“Yên tâm, mẹ anh giải quyết được.”
Cùng lúc đó.
Sau khi bà Tang quay lại, có người không biết chuyện nhỏ giọng hỏi thăm: “Bà biết Nhiễm Thuật hả?”
Bà Tang cười cười, giải thích: “Quen chứ, tổ tiên nhà họ Nhiễm với nhà họ Tang thân thiết lắm. Tôi nhìn thằng bé lớn lên đấy.”
Người khác nghe vậy thì giật mình, vội vã đè lại tâm hồn hóng hớt của mình.
Hai nhà thân nhau lại đồn thành quan hệ máu chó, đúng là vô lý.
Quả nhiên nhiều tin đồn trong giới không thể tin tưởng được.
*
Vài ngày sau.
Nhiễm Thuật lại livestream chơi game kinh dị.
Đây cũng là lần đầu tiên chơi game này, thậm chí còn không biết trình mình đến đâu.
Đã là lần livestream thứ năm rồi mà vẫn đang tìm kiếm manh mối để thoát ra, bị dọa bay màu vô số lần.
Hôm nay Tang Hiến cũng không về để giúp cậu, nhân viên trong đoàn đội thì đang ngồi ngoài phòng khách xem livestream, không ở trong phòng với cậu.
Nhiễm Thuật đành ngồi chơi một mình, lại bị game dọa đến nỗi mặt ngu hẳn ra.
Ngay lúc nãy cậu bị “quỷ” bắt được một lần.
Sau khi bị bắt, nhân vật của cậu không thể cử động được, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cái tay cực kỳ chân thực trên màn hình kia khống chế cậu, thậm chí móng tay đỏ tươi còn cắm thẳng vào mắt nhân vật.
Bởi là góc nhìn thứ nhất nên Nhiễm Thuật còn nhắm mắt lại theo bản năng.
Cậu bị dọa đến nỗi ngơ ngẩn hồi lâu
Cậu mím môi, lau nước mắt do bị dọa mà ra, nhìn màn hình nói: “Mọi người nói chuyện một lúc đi, cho tôi thở tí đã.”
Thực ra bên game không để tâm đến việc Nhiễm Thuật lười biếng trong lúc phát sóng trực tiếp, dù sao nếu cậu làm chậm tiến độ thì vẫn có thể quảng bá thêm mấy kỳ nữa, thế cũng là chuyện tốt.
Lúc này giao lưu với nhau cũng có thể tăng độ hot của các buổi live.
“Chú khóc khiến tôi hứng lắm ó!”
“Nãy tôi cũng bị dọa đó.”
“Chú ơi…Hí hí hí…Chú à…”
[Tui trực tiếp xỉu*]
(*)
“Kiểu livestream chân thật như chú hiếm lắm, chơi game không hề dựa vào kỹ thuật mà toàn nhờ tình cảm.”
“Mấy người là biến thái hả?” Nhiễm Thuật bất lực nhìn màn đạn.
“Boss đâu, sao không chơi với chú?”
“Tôi cứ tưởng hôm nay cũng được nghe chất giọng siêu trầm đấy!”
Nhiễm Thuật kiên nhẫn trả lời câu hỏi vừa rồi: “Hôm nay anh ấy có cuộc họp quan trọng, phải đi công tác, không về được. Vả lại anh ấy cũng bận lắm, đâu thể ngày nào cũng tốn thời gian ở với tôi được.”
Lúc này màn hình bỗng rộ lên một đống hiệu ứng đặc biệt của quà tặng.
Nhiễm Thuật tranh thủ lúc lau nước mắt xem tên tài khoản, thấy rõ rồi bèn nhanh chóng đáp: “Cảm ơn quà của boss ạ.”
Vừa nói vừa bắn tim với camera.
Tên tài khoản này là: Họ Tang.
đọc truyện đam mỹ Rất phù hợp với phong cách của Tang Hiến. Là bạn trai của anh, Nhiễm Thuật nhìn cái là nhận ra ngay.
“Áu áu áu, là tài khoản của boss hả?”
“Là nick clone vừa đăng ký, chỉ tặng quà cho chú, đúng là chân ái không sai vào đâu được.”
Nhiễm Thuật nhìn màn hình hỏi: “Anh họp xong rồi à?”
Tang Hiến bình luận trả lời cậu: “Vẫn đang họp.”
Cậu lại hỏi: “Thế là anh ngồi họp mà lại vào đây nghe em gầm rú hả?”
“Có đeo tai nghe.”
Những người khác bắt đầu quẩy tung bão bình luận.
“Đang họp mà vẫn phải xem livestream của chú, xin cảm ơn!”
[Ông chủ rải đường là nguy hiểm nhất]
[Chiều quá á á á!]
Như muốn cạnh tranh, lại có người bắt đầu tặng quà.
Nhiễm Thuật không biết đó là ai bèn lấy điện thoại ra xem thử, sau đó lại bắn tim với màn hình: “Cảm ơn chị gái nhỏ của em.”
[Là ai là ai vại? Là fan hệ phú bà ư?]
[Chị gái nhỏ ơi em iu chị, chúng mình iêu nhau đi]
Nhiễm Thuật vội ngăn: “Đừng đừng đừng, chị ấy là mẹ của boss nhà tôi đó.”
[Cũng là mẹ của chú luôn rồi?]
[Ma mi biết luôn rồi?]
“Nói thật ra thì tôi với boss có quan hệ thân thích đó, ông tổ nhà tôi kết nghĩa anh em với ông tổ nhà boss, nên tôi với anh ấy cũng xem như là thân thích nhỉ? Kiểu kết nghĩa này có thể duy trì đến đời tôi cũng không dễ, lễ tết nào tôi cũng thường đến nhà boss chúc mừng.”
Cậu nói thế cũng coi như là lời giải thích cho lời đồn “kẻ thứ ba”.
[Vì trước kia chú bị băng chìm nên boss mới mua luôn công ty của chú hả?]
“Thì ra quan hệ nó sâu sắc thế này!”
“Cũng không tính là băng chìm, chẳng qua công việc xảy ra chút vấn đề. Mà gần đây mọi thứ dần ổn rồi, qua đợt này tôi định vào nhóm ấy mà.”
[Xin chào, tôi thấy biểu cảm của cậu đa dạng, mặt mũi khá, cậu có cân nhắc trở thành diễn viên không?]
Nhiễm Thuật đọc được làn mưa đạn này không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ: “Định cân nhắc làm diễn viên không? Chứ nghề nghiệp hiện tại của tôi là gì? Giờ tôi là diễn viên đó mọi người ơi mọi người ơi?”
[Chú à, giờ anh được tính là MC trò chơi]
[Lần trước là MC phân loại giá trị nhan sắc mà]
[Gì cơ? Tôi tưởng là blogger tấu hề chứ?]
“Tôi trở thành MC dẫn chương trình hồi nào vậy? Bây giờ tôi vjppro lận vậy hả?” Nhiễm Thuật nói, sau đó xem thử mình được gắn tag gì, đúng là tag trò chơi.
Hiện tại cậu làm đủ nghề, chỉ có idol là không phải.
Nhưng Nhiễm Thuật cũng không để ý lắm, nhìn vào cam nói: “Cảm ơn ông chủ* đã thưởng thức kỹ năng chơi game của tôi, tôi hứa sẽ tiếp tục cố gắng!”
*cùng chữ với câu ông chủ rải đường là nguy hiểm nhất, gốc là quan phương (nhà nước, chính thức)
[Chú ơi, em là con trai. Lúc lếu lều, em với bạn trai nhầm Glycerin Enema* thành dầu bôi trơn. Tình huống bây giờ xấu hổ lắm em phải làm sao em phải làm sao?]
(*)
Nhiễm Thuật đọc mưa đạn mà ngây người mất một hồi, sau đó bật cười nghiêng ngả, thậm chí còn líu lưỡi theo: “U là trời… Đầu tôi cứ tự tưởng tượng ra cái cảnh xấu hổ đó thôi? Cái này… há há há, không chia tay chính là chân ái!”
Nhiễm Thuật trả lời xong, tay nắm con chuột nghĩ nghĩ gì đó rồi cười: “Đều không phải cá gặp nước, quên chuyện lên bờ đi, cứ nhớ tới thì sau này không có cách nào thân mật được, cứ chuẩn bị làm là lại bị bóng ma tâm lý.”
[Sao tôi lại có cảm giác Chú rất hiểu thế nhỉ?]
[Mặt cười của Chú rất có nội hàm* nhé]
(*)
[Chỉ có mình tui cảm thấy Chú là thuần 0 sao?]
[Ố, các người thấy Nhiễm Thuật có khả năng là 1 à?]
Nhiễm Thuật liếc qua, cậu không quan tâm những bình luận đó mà chọn những bình luận khác hay ho hơn.
“Tôi dùng son màu gì hả?” Nhiễm Thuật quẹt môi mình một cái: “Tôi không bôi son đâu nhé! Cái gì link bên trên cái link nào, lần này tôi live chơi game nhé!”
“Mở hiện nút bên trên link á? Em tìm nam sinh vừa rồi đi, hỏi cậu bạn ấy xem mấy món còn lại kia có thể đăng xianyu* không nhá*.”
(*)
“Sao chưa nhảy ấy hả? Lần này tôi livestream chơi game! Chơi game hiểu không?!”
[Chú ơi cho order bài hát được không ạ?]
[Chú hát bài “Vận may đến” điiiii!]
[Cho cháu link mua đèn đuổi muỗi đi, cái loại y hệt của ông chủ ấy, đã sản xuất số lượng lớn chưa ạ?]
“Xì… Hát hò gì, tôi không phải người dẫn chương trình tài năng. tôi đang chơi game mà…” Nhiễm Thuật nói, sau đó trên màn hình bắt đầu hiện lên một loạt quà tặng.
Nhìn những món quà kia, biểu cảm trên mặt Nhiễm Thuật thư giãn hơn, sau đó cười một cái: “Được! Vậy hát cho mọi người nghe bài “Vận may đến”!”
Nhiễm Thuật vừa vào game quay về điểm lưu trước đó, vừa hát.
Cậu hát xong một bài thì thấy thế mà Tùy Hầu Ngọc cũng lên đây rồi, đang bắt đầu gửi quà cho cậu, cậu xua tay: “Đừng gửi quà nữa, phí quà tặng còn nhiều hơn phí đại diện của tớ nữa đó.”
*
Kết thúc livestream, Nhiễm Thuật thoát ra, sức cùng lực kiệt.
Cao Cần nhìn biểu đồ số liệu: “Số liệu lần này đẹp lắm, bên A rất hài lòng, thậm chí còn thu hút được rất nhiều nhà đầu tư. Chị sẽ xem xét thử, tra xem những công ty đó có lịch sử đen gì không, chắc chắn lập trường chính trị và sản phẩm của họ không có vấn đề gì xong thì mới đưa cho em xem.”
“Dạ.” Nhiễm Thuật dựa vào ghế sô pha, cơ thể dặt dẹo.
“Lần trước giám đốc Tang đầu tư show thực tế, chính em là người đi làm khách mời kỳ đầu tiên, thành viên tham gia đã có rồi, có Lục Dĩ Nhiên.”