Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em - Chương 29




Nhiễm Thuật với tay lấy cốc nước, Tang Hiến mau chóng chạy lại đỡ cậu đứng dậy rồi đưa nước đến trước mặt cậu.



Sau khi uống một ngụm nước, cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thế là bắt đầu mắng: “Tang Hiến, nếu không phải anh được sinh ra trong một gia đình tốt thì với tính cách của anh, đời này không thể ăn ba món một canh được đâu*.”



*Ba món ăn một món canh là một bữa ăn tiêu chuẩn của gia đình bậc trung, nếu không đáp ứng được ba món một canh tức đang ám chỉ bạn nghèo.



Thấy Nhiễm Thuật còn có thể chửi mình, điều này làm cho Tang Hiến thở phào nhẹ nhõm.



Anh còn tưởng rằng mình chịch Nhiễm Thuật ngu người luôn.



Nhiễm Thuật cầm ly nước uống thêm một ngụm nữa, uống xong lại tiếp tục mắng: “Anh nghe giọng tôi bây giờ đi, nếu trước đây tôi không phải là một chú chim sơn ca, ít nhất cũng là giọng thiên phú, bây giờ anh nghe thử một chút, cát xay nhuyễn với vỏ cây già. Anh nói anh có súc sinh không hả?”



“Ừm, súc sinh.”



“Mỗi lần xong xuôi anh đều vừa vặn tỏ thái độ ngoan ngoãn, năng lực trước đó của anh đâu? Hả?!”



“Anh đi nói với đoàn phim, hai ngày nay em không quay về, đi quay truyền hình thực tế luôn, tất cả phí tổn thất đều là anh chịu hết.” Tang Hiến nói đến chuyện khác.



Nhiễm Thuật tiếp tục uống nước, cáu kỉnh nhìn Tang Hiến.



“Cho nên…” Tang Hiến lại nhìn về phía Nhiễm Thuật: “Trong thời gian này có phải là có thể… thêm một lần nữa không? Cũng lỏng bớt ra rồi, chắc có sẽ sẽ không đau như ban đầu nữa.”



Thiếu chút nữa Nhiễm Thuật đã bị sặc nước.



“Cái gì gọi là lỏng bớt ra rồi hả?!” Nhiễm Thuật chửi ầm lên: “Anh thông cống thoát nước hả? Nói anh súc sinh là anh không coi mình thành người luôn, một chút giống người cũng không có ý định làm luôn rồi?”



“Được được đừng la lên nữa.” Giọng của Nhiễm Thuật, Tang Hiến cũng chịu không nổi.



“Tang Hiến, anh chờ đó, tôi bảo Ngọc Ca đến đánh anh.”



Tang Hiến chỉ có thể khuyên cậu: “Đừng, cậu ta đến mà không nghe được giọng nói thiên phú sẽ đau lòng mất, anh cảm thấy chim sơn ca vẫn được yêu thích nhất.”



Nhiễm Thuật còn tính mắng tiếp, nhưng bị câu này thuyết phục ngay lập tức im bặt.



Chủ yếu là sợ mình không nghiêm túc nổi, mắng đến phát cười.



Cũng may cậu không bật cười, bảo vệ được tôn nghiêm.



Nằm trong chăn, cậu nhìn một giọt lại một giọt nhỏ xuống, rốt cuộc vẫn lấy điện thoại ra, chụp ảnh bàn tay mình, gửi cho Tùy Hầu Ngọc.



Ngọc Ca xinh hoa: Chúc mừng.



R.S: Nín.



Ngọc Ca xinh như hoa: Chúc mừng.



R.S: Ngày mai không thể tới đoàn làm phim.



Ngọc Ca xinh như hoa: Chúc mừng.



R.S: Dù có là máy lặp thành tinh thì nó cũng không lạnh lùng như cậu.



Ngọc Ca xinh như hoa: Cậu đúng là thiếu dduj. Cậu thử ngoan ngoãn hai hôm đi. Tớ không muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe hành trình trái tim của cậu đâu.



Nhiễm Thuật chưa từ bỏ ý định, bướng bỉnh gửi hình ảnh cho Tô An Di.



Dì Tô: …



R.S: Ơ họng cậu cũng tịt luôn à.



Dì Tô: Sao mười năm rồi mà các cậu vẫn giống như ngày đầu mới yêu vậy?





*十年如一日: Mười năm như một ngày, ý chỉ gắn bó lâu dài với một việc gì đó mà không thay đổi.



R.S: Lần này anh ấy đặc biệt quá đáng.



Dì Tô: Nghẹn hai năm, hiểu mà.



R.S: Tớ không muốn để ý tới anh ấy nữa.



Dì Tô: Ồ.



R.S: Lần này là Tang Hiến ăn giấm, ăn cả một vại giấm. Haizz, ai bảo anh ấy để ý tớ quá làm chi.



Dì Tô: Tớ bận rồi, không tám nữa.



Nhiễm Thuật thỏa mãn đặt điện thoại xuống, tiếp tục đợi một chút rồi ấn nút xong.



Tang Hiến vẫn ngồi bên cạnh cậu, hình như đang đọc báo cáo trên máy tính bảng.



“Nước nhỏ giọt lạnh quá!” Nhiễm Thuật phàn nàn.




Lúc này Tang Hiến buông xuống máy tính bảng, nhẹ tay đặt lên mu bàn tay của cậu, giúp cậu làm ấm chúng.



Tang Hiến nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Bây giờ chúng ta coi như đã tái hợp sao?”



“Cứ coi như là vậy đi….”



“Ồ.” Tang Hiến nhìn chằm chằm một hồi, chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Em đi quay chương trình truyền hình thực tế trước một ngày cũng không được sao?”



Nhiễm Thuật bệnh sắp chết ngồi dậy, lại tiếp tục mắng người: “Tang Hiến, anh bị điên hả?! Hả?! Nếu như anh không có việc làm thì đi phân tích xem mộ của Thành Cát Tư Hãn nằm ở đâu, hoặc đi giải câu hỏi mà thế giới chưa giải được, còn có thể tạo dựng được tên tuổi mình, làm vậy đi!”



Tang Hiến không nói gì nữa.



Nhiễm Thuật tức giận đến mức nằm vật lên giường.



Sau khi nằm xuống, Nhiễm Thuật tỉnh táo lại bắt đầu suy nghĩ, Tang Hiến đã bồi bổ vậy rồi, nếu không xả ra thì có xảy ra vấn đề nghẹt gì không?



Hơn nữa, còn là do cậu tẩm bổ bừa cho Tang Hiến nên mới khiến Tang Hiến thành như thế này.



Trong tiểu thuyết, kỳ mẫn cảm của A khổ sở lắm à nha.



Cuối cùng cậu vẫn mềm lòng: “Vậy anh… Nhẹ một chút.”



“Ừm, được.” Tang Hiến không nhịn được cười.



*



Hầu Mạch thấy biểu cảm xúi quẩy của Tùy Hầu Ngọc thì lập tức đặt điện thoại xuống bàn, lúc này mới cười hỏi: “Sao rồi? Hai người kia làm lành rồi hả?”



“Ừm.”



“Lần này tụi nó cá tính phết. Kiên trì lâu đấy.”



Tùy Hầu Ngọc dựa vào ghế sô pha, ngửa đầu thở thật dài.



Cảm giác mỗi lần Nhiễm Thuật và Tang Hiến tan rồi lại hợp, chỉ số đau khổ của hai người trong cuộc bọn họ chỉ có 80.



Thế nhưng giá trị đau đớn của Tùy Hầu Ngọc phải lên tới 8.000.000.



Lữ Ngạn Hâm ngồi cách đó không xa cười hì hì hỏi: “Mấy cậu thiệt là thú vị. Làm sao có thể náo loạn tới mức này nhỉ, không những vậy còn kéo dài liên tục mấy năm nữa chứ?”đọc truyện đam mỹ




Tùy Hầu Ngọc lười biếng trả lời: “Thì cậu nhìn Nhiễm Thuật đi. Mặc dù gây gổ nhưng trái tim thì đặt hết lên người Tang Hiến.”



“Cậu ấy mà suy nghĩ cho Tang Hiến à?”



Tùy Hầu Ngọc gật đầu: “Lúc trước Nhiễm Thuật rất quậy, vòng xã giao cũng đặc biệt rộng, mấy bạn học nữ xung quanh cậu ta đều biết.”



“Sau khi yêu Tang Hiến, cho đến bây giờ cậu ấy vẫn không có bất cứ scandal nào, cậu ấy cũng không nhận đóng cảnh thân mật, ở trong cái giới đầy đồn thổi đó, cậu ấy có thể làm đến như vậy là đã rất cực rồi.”



“Bọn họ chia tay hai năm mà Nhiễm Thuật không muốn đi tìm người khác là bởi vì cậu ấy biết kiểu gì Tang Hiến cũng quay về.”



Lữ Ngạn Hâm nghĩ nghĩ, đúng là như thế thật.



Tùy Hầu Ngọc nói tiếp: “Mặc dù ngày nào Nhiễm Thuật cũng mắng Tang Hiến nhưng chính cậu ấy cũng biết Tang Hiến bận rộn mà vẫn cố trả lời tin nhắn, dành thời gian cho cậu ấy.”



“Tang Hiến đã xác định quan hệ lâu dài với cậu ấy nên đã nói rõ với người nhà, xung quanh cũng không có đối tượng nào mập mờ. Nhiễm Thuật khen thư ký của cậu ta xinh, cậu ta sợ Nhiễm Thuật hiểu nhầm nên hiện giờ cũng chỉ có thể để Thẩm Quân Cảnh làm trợ lý cá nhân.”



Lữ Ngạn Hâm gật nhẹ đâu: “Tớ hiểu rồi, hai người kia là hai người đâm đầu vào nhau.”



Tùy Hầu Ngọc lại hết sức buồn rầu: “Hai người bọn họ hết hợp lại tan cũng vui đấy nhưng Nhiễm Thuật đúng là…”



Sau đó thở dài.



Một tiếng thở dài này dẫn đến mấy người khác cũng “cười khúc khích” cả buổi.



Đặng Diệc Hành cười quá đà nhất: “Thẩm Quân Cảnh đã từng tự hào nhất, giờ xem… nghiệp gì đây.”



Nghĩ đến Thẩm Quân Cảnh có khi còn thảm hơn mình, cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng cảm thấy an ủi.



Mà giờ phút này, người làm công Thẩm Quân Cảnh còn đang nghiên cứu các bước tiếp theo của thủ tục hải quan khi mua trực thăng.



Những việc sau đó đều phụ thuộc vào hắn hết…



*



Sự nghiệp của Tô Điểm Điểm gần đây hơi mông lung. Cậu ta còn rất trẻ nên sẽ không hết hy vọng, gần đây mới dùng quan hệ móc nối được một bữa tiệc người nổi tiếng.



Nếu không trông cậy được vào Hồ Vĩnh Kỳ chẳng bằng đi tìm kim chủ khác, nam hay nữ đều được, giúp đỡ cậu ta được là ok.



Tiệc lần này là một bữa tối sang trọng, khách khứa đều là những người có máu mặt, Tô Điểm Điểm hy sinh không ít mới có cơ hội trà trộn vào đây.




Đồ Nguyên Trạch – bạn tốt của cậu ta đứng bên cạnh, chỉ chỉ: “Thấy người mặc váy đỏ kia không?”



Tô Điểm Điểm nhìn theo hướng tay chỉ của Đồ Nguyên Trạch, quả nhiên thấy một đám người đang vây quanh một người phụ nữ cao ráo.



Người phụ nữ hình như đã có tuổi, Tô Điểm Điểm nhìn qua thì đoán chắc người này khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi nhưng chăm chút rất kỹ. Khí chất xuất chúng, nhìn dáng dấp là biết trước đây là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.



Điều đặc biệt là người phụ nữ này có nét Âu Mỹ, làn da màu lúa mì, rất gợi cảm.



Tô Điểm Điểm nhìn một lúc rồi hỏi: “Bà ấy là ai?”



“Không phải nhà họ Tang mua công ty mày sao? Là mẹ chủ tịch Tang đó.”



Tô Điểm Điểm ngạc nhiên một lúc, dựa theo tính toán của cậu ta, Tang Hiến khoảng hai mấy, gần ba mươi tuổi, vậy là người phụ nữ kia đã gần năm mươi tuổi rồi sao?



Trông thực sự không già chút nào.



Ánh mắt Tô Điểm Điểm vừa theo dõi bà Tang, lại bị Đồ Nguyên Trạch huých nhẹ, nhắc nhở: “Đừng có thương nhớ, nếp nhà họ Tang là chiều vợ, tình cảm hai người họ rất tốt. Bố của chủ tịch Tang và ông nội anh ta nổi tiếng chung thủy, mày không có cửa đâu.”



Tô Điểm Điểm biết, nếu Tang Hiến biết mình lên theo cách này cũng sẽ bài xích cậu ta.




Nếu như cậu ta quấy phá tình cảm của bố mẹ nhà họ Tang, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.



Cậu ta vẫn đang nắm điểm yếu của Tang Hiến đó.



“Mày thử gây ấn tượng với bà Tang, biết đâu sẽ được chủ tịch Tang nhìn một cái, tốt nhất là được nhận làm con nuôi ấy.” Đồ Nguyên Trạch nhắc nhở.



“Ừ, được, để tao thử xem.”



Tô Điểm Điểm nâng ly rượu trên tay, đi về phía bà Tang. Hiếm lắm mới có dịp gặp bà Tang, cậu ta vội vàng mời rượu bà: “Xin chào cô, cháu là Tô Điểm Điểm, hiện là nghệ sĩ dưới trướng công ty con trai cô ạ.”



Bà Tang nhìn cậu ta, cười nhẹ: “Tôi có biết cậu.”



Thỉnh thoảng bà Tang cũng xem tin tức, nghe nói đến việc Tô Điểm Điểm bắt nạt Nhiễm Thuật nên cũng có kha khá ấn tượng với Tô Điểm Điểm.



Tô Điểm Điểm nghe được câu này thì vui mừng, đang muốn trò chuyện tiếp thì thấy bên cạnh bà Tang có một quý bà khác đến chào hỏi, không để ý đến cậu ta nữa.



Cậu ta nhanh chóng nhận ra, bà Tang không có ý muốn làm quen với mình.



Nghe nói mấy phu nhân giàu tài phiệt kiểu này thường khinh thường nghệ sĩ như cậu ta, nghĩ bụng vị này chắc cũng thế.



Lúc này, cậu ta nghe được ai đó hỏi bà Tang: “Cậu nhà chị đã kết hôn chưa?”



Bà Tang cười cười, nói: “Sao chị lại quên ư? Con trai tôi đã có hôn ước từ khi còn nhỏ rồi.”



Năm đó chồng bà mua Nhiễm Thuật từ nhà họ Nhiễm về làm con dâu nuôi từ bé, tất nhiên đã định trước sẽ làm thông gia.



“Vẫn chưa chia tay nhỉ? Đã mười năm rồi thì phải?”



“Ừm, cũng sắp mười năm rồi mà vẫn không chia tay, tình cảm hai đứa vẫn luôn khăng khít.”



“Đàn ông nhà bà thật sự là phải ra tay trước, không thì căn bản không giành được.”



Nhà họ Tang đại nghiệp lớn, người muốn kết thân với nhà họ Tang để bấu víu quan hệ đương nhiên rất nhiều.



Cộng thêm danh tiếng của đàn ông nhà họ Tang vẫn luôn rất tốt, cực kỳ chung thủy, cưng chiều vợ mình vô cùng. Nề nếp gia đình như thế tự nhiên lại càng nhiều người thích.



Hết lần này đến lần khác hai vợ chồng chỉ sinh một đứa, còn đã đính hôn từ sớm, người ngoài hoàn toàn không tơ tưởng được.



Tô Điểm Điểm lại phát hiện ra một thế giới mới—



Chủ tịch Tang đã có người yêu từ lâu, thậm chí đính hôn luôn rồi. Vậy chủ tịch Tang với Nhiễm Thuật chẳng phải là….



Mối quan hệ mà cậu ta hận đến nghiến răng nghiến lợi bỗng chốc trở nên buồn cười.



Đột nhiên Tô Điểm Điểm mừng thầm trong lòng.



Bữa tiệc kết thúc, bà Tang đi ra đại sảnh với chị em thân thiết với mình. Sau khi xác định xung quanh không có ai khác, hỏi: “Tôi nghe nói Tang Hiến và Nhiễm Thuật đòi chia tay, hai đứa có làm lành lại được không? Nếu không thì vị thiên kim kia thật sự rất tốt.”



“Hai đứa nó tách không được, con tôi tôi hiểu rõ, bướng lắm, nó đã nhận định đời này chỉ có Nhiễm Thuật thôi.”



“Nhưng Nhiễm Thuật thì sao? Giới giải trí phồn hoa như vậy, cậu ta có…”



“Nhiễm Thuật cũng không thế đâu.” Sắc mặt bà Tang không dễ chịu chút nào: “Nhiễm Thuật là đứa trẻ ngoan, tôi cũng rất thích nó. Tang Hiến nhà tôi chỉ có thể sánh đôi với Nhiễm Thuật.”



Quý bà kia biết mình nói sai khiến bà Tang mất hứng, vội vàng cười trừ xin lỗi.



***