Điều đáng nhắc tới là trạng thái lúc Nhiễm Thuật đóng phim và lúc bình thường hoàn toàn không giống nhau.
Trong đời sống, cậu là một người hơi thiếu quyết đoán và rất yếu đuối.
Nhưng trong công việc, cậu lại vô cùng nghiêm túc, sẽ không già mồm, đã tốt rồi còn muốn làm tốt hơn.
Mặc dù cậu có tiếng là tính tình không tốt nhưng lúc cảm thấy cảnh quay mà bản thân vừa hoàn thành không hoàn mỹ, tỏ vẻ muốn quay lại thì cậu đều sẽ ra hiệu với tất cả mọi người trong đoàn làm phim rằng mọi người hãy chịu khó thêm một chút nữa nhé.
Lần quay lại tiếp đó cậu sẽ quay được gần như hoàn hảo.
Hơn nữa cậu cũng có thể được xem như là một diễn viên kỳ cựu. Cậu biết rất rõ vị trí máy quay, tính hợp tác rất cao.
Ban đầu, đoàn làm phim mời Nhiễm Thuật đến là để vớt vát phần nào.
Nhưng bây giờ thì e rằng lựa chọn Nhiễm Thuật còn tốt hơn cả lựa chọn vị nghệ sĩ trước đó nữa. Nói không chừng cậu thật sự có thể cứu vớt cả bộ phim này cũng nên.
Tang Hiến rất hiếm khi có cơ hội quan sát trạng thái làm việc của Nhiễm Thuật một cách thản nhiên như thế. Anh có cảm giác mình phải nhìn cậu bằng ánh mắt khác.
Sau khi tới đoàn làm phim, anh cũng chỉ có thể ngồi một bên quan sát thôi nhưng lại không hề cảm thấy nhàm chán. Tâm trạng của hai lần thăm đoàn đều không tệ.
Nhiễm Thuật quay phim đến đêm khuya mới kết thúc lượng công việc ngày hôm nay. Cậu lại túm vạt áo chạy như điên về phía Tang Hiến lần nữa, từ đằng xa đã hỏi: “Anh đợi có sốt ruột không?”
“Nếu anh nói sốt ruột thì em sẽ làm gì?”
“Em sẽ mắng anh.”
“Xem em đóng phim rất thú vị.”
“Ừ, em đi tháo trang sức đã.” Nhiễm Thuật trả lời xong bèn túm vạt áo chạy chầm chậm đi tháo trang sức.
Tiểu Tề muốn đi cùng cậu nên dứt khoát mở cửa xe bảo mẫu cho Tang Hiến lên đó chờ luôn.
Tang Hiến ngồi trong xe đợi một lúc lâu thì Nhiễm Thuật mới trở lại, trên người thay bộ đồ hằng ngày. Cậu vò đầu: “Em về rồi đây…”
Tang Hiến tùy tiện liếc mắt một cái rồi trả lời: “Ừm.”
Lúc hai người trở về khách sạn, nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tang Hiến thuận lợi tiến vào phòng của Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật vừa vào cửa đã bắt đầu cởi áo khoác xuống, lại còn khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua ngực Tang Hiến rồi chơi xấu kéo dài giọng: “Em mệt quá đi à…”
Tang Hiến dịu dàng trả lời: “Lát nữa anh xoa bóp cho em.”
Hình như Nhiễm Thuật nhớ ra cái gì đó: “Anh cho em một đãi ngộ khác đi.”
“Cái gì?”
Nhiễm Thuật bắt đầu đẩy Tang Hiến vào trong phòng tắm: “Anh đi tắm rửa đi.”
Tang Hiến bị đẩy vào phòng tắm, trong đầu đang suy nghĩ xem “vì sao anh tắm rửa lại có thể xem là một đãi ngộ” thì đã thấy Nhiễm Thuật kéo một cái ghế tới, ngồi luôn trước bồn rửa tay: “Anh tắm đi, em nhìn.”
Lúc này Tang Hiến mới hiểu ra.
Xưa thì bảo anh là một thằng dê già*, thế Nhiễm Thuật là thằng dê trẻ hả?
(*)
Anh xoắn xuýt trong chốc lát rồi vẫn cởi áo sơ mi xuống vắt sang một bên.
Nhiễm Thuật nhìn cảnh tượng Tang Hiến cởi áo ngoài, khóe miệng vô thức cong lên, lộ ra một nụ cười đầy hài lòng.
Nhưng một giây sau, cậu không cười nổi nữa.
Tang Hiến kéo cậu dậy, để cậu ngồi lên bồn rửa tay rồi không nói lời nào đã hôn cậu. Anh còn vừa hôn vừa cởi quần áo cậu ra.
…
…
Nhiễm Thuật mặc áo choàng tắm ngồi trên ghế, để mặc cho Tang Hiến sấy tóc cho mình.
Cái ghế này thực dụng vô cùng, ít nhất thì sau khi tắm xong cũng có thể ngồi một hồi.
Tay Tang Hiến rất dịu dàng, vừa sấy tóc vừa đặt nhẹ lên đầu cậu như đang mát xa da đầu giúp cậu vậy.
Vì phải đội tóc giả trong thời gian dài nên đúng là chỗ này có hơi đau, được Tang Hiến xoa rất thoải mái.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn anh rồi dò hỏi: “Ngày mai anh phải đi rồi hả?”
“Ừ, sáng mai anh đi. Sau khi kết thúc cuộc họp, có thể anh sẽ đi đến nhà của Hầu Mạch một chuyến. Tụi nó sắp ra nước ngoài rồi. Anh sẽ đưa Đại Ca đến nhà em, trong khoảng thời gian này anh sẽ cho nó ăn.”
“À…”
Sấy tóc cho Nhiễm Thuật xong, Tang Hiến mới bắt đầu sấy tóc mình.
Nhiễm Thuật vẫn ngồi trên ghế như cũ, túm chặt lấy áo choàng tắm của anh không buông: “Tại sao sấy tóc lại phải mặc quần áo!”
“Đừng quậy.”
Nhiễm Thuật dứt khoát đứng dậy, ôm lấy eo Tang Hiến từ phía trước rồi chôn mặt vào cổ anh.
Tang Hiến không né tránh, vẫn tiếp tục sấy tóc.
Chờ đến khi anh thả máy sấy xuống thì Nhiễm Thuật đã nhảy lên trên người anh rồi, để anh ôm ra khỏi phòng vệ sinh.
Tang Hiến đặt Nhiễm Thuật lên giường, sau đó lại nằm xuống bên người cậu.
Nhiễm Thuật nằm trong chăn ôm lấy cánh tay Tang Hiến rồi hỏi: “Thuốc Đông y em chuẩn bị cho anh anh có uống không đó?”
“Có, vẫn uống đúng giờ.”
“Chúng ta sẽ điều chỉnh từ từ. Anh đừng có áp lực lớn quá. Thuốc Đông y đều là phải điều trị thân thể một cách chậm rãi, cần cả một quá trình cơ, không thể vội vàng được.”
“…” Tâm trạng của Tang Hiến nặng trĩu xuống. Anh hít sâu một hơi.
Nhiễm Thuật rất quan tâm vỗ vỗ bờ vai anh: “Không sao đâu, ngủ đi.”
Sau đó cậu cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ, không đề cập đến những chuyện khác nữa.
Tang Hiến chỉ có thể với tay ra tắt đèn rồi lật người lại ôm Nhiễm Thuật vào lòng.
*
Âm thanh nhắc nhở vang lên trên điện thoại di động của Tùy Hầu Ngọc. Cậu cầm điện thoại lên liếc nhìn một cái rồi thở dài.
Gần đây, mỗi lần nhìn thấy tin nhắn Nhiễm Thuật gửi đến, trong lòng cậu sẽ hơi hồi hộp một chút.
Sau khi chuẩn bị tâm lý xong xuôi, cậu vẫn mở Wechat ra, thấy tin nhắn thế này: Ngọc Ca, cậu phải bảo vệ thân thể đó nha, tuy nói sức trẻ là quan trọng, tinh lực của cậu cũng dồi dào nhưng vẫn phải chú ý đó.
Vậy mà Tùy Hầu Ngọc không hiểu sao tên bạn nối khố của mình tự nhiên lại nói cái này với cậu.
Nhưng mà cậu vẫn trả lời: Ừm.
Nhịn xuống đừng cáu, cậu ấy là Nhiễm Thuật: Ngọc Ca, khi nào cậu đến thăm đoàn vậy?
đọc truyện đam mỹ Roronoa: Mấy ngày nữa đi, hôm nay tớ và Hầu Mạch có livestream, mấy ngày nữa lại ra nước ngoài đấu giải rồi.
Nhịn xuống đừng cáu, cậu ấy là Nhiễm Thuật: Rồi, để tớ nói với đoàn làm phim.
Roronoa: Ừm.
Nhịn xuống đừng cáu, cậu ấy là Nhiễm Thuật: Tối nay tớ sẽ dành thời gian xem cậu livestream. Đừng lo, bình thường livestream đều như thế này cả, họ rất khoan dung với vận động viên làm vẻ vang nước nhà, thậm chí còn rất nuông chiều nữa.
Roronoa: Ờ, được thôi. Nếu mấy người đó hỏi liên quan đến cậu thì trả lời thế nào?
Nhịn xuống đừng cáu, cậu ấy là Nhiễm Thuật: Thì cứ trả lời thật thôi, tớ cũng đâu còn hình tượng nào nữa đâu, có khi về sau còn lật xe thảm hại hơn ấy. Nhưng mà cậu cũng phải cân nhắc một chút, không phải cái gì cũng nói được.
Roronoa: OK.
Tùy Hầu Ngọc vừa đặt điện thoại xuống đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cậu đi ra phía đó thì thấy Hầu Mạch đã mở cửa rồi. Thấy người đến là Tang Hiến, cậu chỉ gật đầu thật nhanh rồi đi vào phòng tập gym.
Quan hệ giữa cậu và Tang Hiến bình thường.
Nhiều khi Tang Hiến và Nhiễm Thuật có thể đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, nhưng Tùy Hầu Ngọc và Tang Hiến lại không thể.
Tất nhiên Nhiễm Thuật không thích Hầu Mạch không phải vì điều này, Nhiễm Thuật chỉ đơn thuần cảm thấy Ngọc Ca của cậu bị heo gặm thôi.
Hầu Mạch nhìn Tang Hiến đi vào nhà, nói: “Mày tới làm gì?”
“Hôm nay tao đến đây họp, sau khi xong thì thấy nhà mày ở gần, qua thăm một chút. Lúc đi thì mang Đại Ca đi theo luôn, mày cần gì à?” Tang Hiến đi tới.
“Cần yên tĩnh.” Hầu Mạch trả lời không khách sáo tí nào: “Quản Nhiễm Thuật nhà mày tử tế vào, phiền chết tao.”
“Gần đây em ấy có thể yên lặng mấy ngày đấy.” Tang Hiến đi vào phòng khách, quen thuộc rót cho mình một cốc nước.
Hầu Mạch đi theo anh, hỏi: “Làm lành rồi hả?”
Tang Hiến rơi vào trầm tư, không biết phải giải thích thế nào về quan hệ của mình và Nhiễm Thuật bây giờ.
Bởi vì một khoảng im lặng này mà Hầu Mạch đã hiểu lầm, còn nghĩ là bọn họ đã làm hòa với nhau thế là thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng kết thúc.”
Tang Hiến uống một hớp nước, hỏi hắn: “Sao nữa?”
“Hai năm nay phiền chết đi được, chỉ cần bọn tao về nước là Nhiễm Thuật chắc chắn sẽ đến đây uống rượu, uống xong thì khóc, làm loạn lên bảo Ngọc Ca đánh mày. Đây không phải là bảo Ngọc Ca đi tìm mày sao? Nhưng Ngọc Ca của tao không thèm để ý.”
Tang Hiến cười khẽ một tiếng: “Lần nào cũng khóc ư?”
“Đúng, khóc cũng hay lắm, lần quá đà nhất còn khóc đến ba ngày, cơm vẫn ăn đúng giờ, ăn thì ngừng, ăn xong lại khóc tiếp. Khóc mệt quá còn nghỉ mệt một chút rồi lại tiếp tục.”
“Mãi mới đỡ được một lúc thì lại nghe thấy cậu ta rống lên, tao hỏi sao lại khóc nữa thì cậu ta nói tại bài hát này đã nghe với mày.”
Tang Hiến nghe kể Nhiễm Thuật khóc đến nước này, trong lòng cũng đau một chút, anh hỏi: “Sao không nói cho tao?”
“Tao ám chỉ cho mày rồi còn gì, có lần tao nghe cậu ta khóc đau đầu quá nên nhắn tin cho mày, bảo mày qua đây ăn tối nhưng mày nói bận.”
“Mày bảo Nhiễm Thuật ở đây là tao sẽ đến mà.”
“Cậu ta không cho tao nói. Lạ lùng, giết tao luôn đi.”
Tang Hiến lại uống một ngụm nước, anh còn tưởng chỉ có anh mới bị giày vò trong hai năm nay, xem ra Nhiễm Thuật cũng phải chịu đựng rất nhiều.
Giờ phút này đây, anh chợt cảm thấy thỏa mãn, như thể trong hai năm qua mỗi lần anh nhớ Nhiễm Thuật, Nhiễm Thuật đều lặng lẽ đáp lại.
Anh nhìn Hầu Mạch, cười nhẹ hỏi: “Xem ra mày oán niệm mày cũng nhiều ấy nhờ.”
“Chứ sao nữa, khóc xong thì ngủ, vậy mà còn phải bắt Ngọc Ca vỗ mới ngủ, không thì nhất quyết không ngủ. Tao còn chưa bao giờ được Ngọc Ca vỗ đi ngủ đâu.”
“Để đền bù, tao tặng hai chúng mày một món quà.” Tang Hiến nói, tay chỉ màn hình điện thoại.
Hầu Mạch không nhịn được hỏi: “Tao với Ngọc Ca có thiếu gì đâu? Mày tặng gì thế? Vũ khí hạt nhân à?”
Tang Hiến cầm điện thoại, màn hình sáng lên để Hầu Mạch nhìn: “Đây, về sau hai hành tinh nhỏ này sẽ mang tên mày với Tùy Hầu Ngọc.”
Hầu Mạch thật thà nhìn màn hình điện thoại, mãi sau mới chỉ vào đó hỏi: “Thế sao tao với Ngọc Ca cách nhau xa thế?”
“Mấy cái gần bị mua hết rồi.”
“Cái này không phải là thủ đoạn mày dỗ dành Nhiễm Thuật đấy chứ?”
“Ừ, trên bầu trời có bốn hành tinh nhỏ có tên em ấy.”
“Có thể đặt tên giống nhau hả?”
“Theo thứ tự là: Nhiễm Thuật, Nhiễm Thuật đáng yêu, Nhiễm Thuật đừng giận, Nhiễm Thuật là số một.”
Hầu Mạch nghe xong, im lặng hồi lâu mới nói: “Cậu ta thích lắm à?”
“Hai lần đầu còn thích, hai lần sau không thích lắm. Nhưng mà em ấy hay giận lắm, tao chỉ có thể dùng lại biện pháp cũ.”
Hầu Mạch thò tay ra cướp ly nước của Tang Hiến đi: “Mày đi trước đi, trước khi bọn tao ra nước ngoài một ngày sẽ đưa Đại Ca qua cho mày. Ngọc Ca rất nhớ nó. Mày và vị kia nhà mày cũng phải sống tốt nhé. Bọn mày tốt thì cả nhà đều tốt. Bọn mày mà không tốt thì người phải độ kiếp là chúng tao đấy.”
“Ừ, hiểu rồi.” Tang Hiến cũng không ở lại nữa mà về nhà một mình.
Anh còn phải trở về uống thuốc Đông y nữa đấy.
*
Vì để tăng độ nổi tiếng cho livestream của Tùy Hầu Ngọc, Nhiễm Thuật còn cố ý đăng một bài lên Weibo nhắc nhở mọi người nhớ vào xem livestream của Ngọc Ca.
Kết quả là bê tảng đá đập chân mình, cậu không vào được phòng livestream. Cuối cùng cậu và Tiểu Tề phải thay nhau cố gắng mới chen vào được.
Sau khi Nhiễm Thuật tiến vào thì thấy livestream đã bắt đầu rồi. Hầu Mạch đang trả lời quá trình huấn luyện của hắn.
Vất vả lắm mới vào được lại nhìn thấy Hầu Mạch, Nhiễm Thuật vô cùng không vui. Thế là cậu spam bình luận: “Tui muốn thấy Ngọc Ca!”
Nói xong bèn ném thêm một chuỗi quà hiệu ứng đặc biệt.
[Một tiếng rắc thật lớn, Chú lên sân khấu một cách nổi bần bật.]
[Nếu Ngọc Ca có phòng livestream riêng thì chắc chắn đầu tàu nhất bảng sẽ là Chú.]
Có thể là nhìn thấy quà của Nhiễm Thuật nên ekip livestream đã điều chỉnh camera để Tùy Hầu Ngọc ngồi một bên cũng có cơ hội lộ mặt.
[Quả nhiên Ngọc Ca da trắng mặt xinh chân dài]
[Ôm Ngọc Ca đi, Chú sẽ đuổi theo tui ngay cho coi]
[Làm sao để Chú chú ý đến mình? Chỉ cần mắng Ngọc Ca một câu là được.]
[Dũng sĩ, cậu dám không?]
[Ha ha ha, tui không dám!]