Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em Đi?

Chương 82: Ngoại truyện 10




Sáng sớm đã có netizen thảo luận phải là người như thế nào mới có thể yêu đương với Nhiễm Thuật tận mười một năm.

Sau khi xem xong bản livestream của “Đưa cậu đến cuộc sống của tôi”, rất nhiều người đã có đáp án.

Một cư dân mạng nào đó đăng bài Weibo.

Một quả nho: Sau khi xem hết “Đưa cậu đến cuộc sống của tôi”, tôi kết luận hai điểm như sau.

Thứ nhất, có thể hiểu tại sao chủ tịch Tang thích Chú, bởi vì trong mắt Chú tràn ngập hình bóng người đàn ông này.

Thứ hai, hiểu thì hiểu nhưng tuyệt đối không thể để tôi bắt gặp, nếu không sẽ đánh cho lệch đầu.

Đây là phút thứ hai mươi ba tôi thoát fan.

Bình luận cũng theo phong cách kỳ lạ.

[Hai mươi ba phút rồi á? Nếu nhớ nhà có thể thường xuyên quay lại thăm một lát.]

[Người ta nói chủ sao fan vậy, thế thì tôi cũng thoát fan hai hôm nhé, hai ngày sau lại quay lại.]

[Không sai, có thể thấy Chú thực sự thích chủ tịch Tang, nhưng mà tình yêu của bọn họ cũng chỉ có thể xem chứ đừng nghĩ tự mình trải nghiệm.]

[Tôi xem thôi đã thấy mệt rồi… Thoát fan tạm đã, mai quay lại.]

*

Tỷ lệ người xem kỳ đầu tiên của “Đưa cậu đến cuộc sống của tôi” cũng không tồi.

Chứng tỏ rất nhiều khán giả tò mò về cuộc sống hàng ngày của nghệ sĩ, nhất là trong số khách quý còn có Lục Dĩ Nhiên, dù đây là lần đầu tiên anh tham gia chương trình tạp kỹ nhưng lại cực kỳ tấu hề.

Ban đầu, chương trình này do Tang Hiến chọn để đầu tư, là người bỏ nhiều tiền nhất, kiếm được rất nhiều tiền.

Sau đó Nhiễm Thuật trở thành ông chủ của công ty, khoản thu nhập này liền chảy về túi Nhiễm Thuật.

Nhìn vào khoản tiền đó, không thể nghi ngờ gì nữa, khiến người ta quá phấn chấn.

Đội ngũ của chương trình đã lên kế hoạch để Nhiễm Thuật tham gia chương trình, hoặc là bản livestream.

Livestream cuộc sống hàng ngày của mình, nghe đã cảm thấy… chuyện này sẽ làm mất fan đến độ nào rồi?

Chương trình tạp kỹ còn có thể biên tập chỉnh sửa nhưng với bản livestream thì cả hành trình của cậu sẽ bị ghi lại, cậu không thể đi sai bước nhầm nửa bước, nếu không chắc chắn sẽ bị người ta lên án.

Nếu là người khác còn đỡ, nhưng cậu là Nhiễm Thuật, cuộc sống hàng ngày của cậu thế nào, trong lòng cậu tự hiểu rõ.

Nhẹ là thoát fan diện rộng, nặng là bạn bè xa lánh, khiến cậu cút khỏi giới giải trí.

Tất nhiên là cậu không bằng lòng.

Nhưng mà sau đó cậu vẫn đồng ý.

Không phải vì cái gì khác, chính vì tổ sản xuất đã vẽ cho cậu một kèo thơm.

Nếu như thấy có chỗ nào không ổn, tổ sản xuất sẽ chủ động nhảy ra, tỏ ý đây là kịch bản của bọn họ, Nhiễm Thuật chỉ cần hợp tác với bọn họ, đây là sự hy sinh, chỉ để Nhiễm Thuật đồng ý tham gia.

Mặt mũi có quan trọng không?

Không quan trọng.

Còn nữa, trong lúc tổ sản xuất quay hàng ngày, Nhiễm Thuật có thể đến công ty, trong livestream sẽ xuất hiện rất nhiều người mới của công ty.

Nhiễm Thuật vừa làm ông chủ, người mới dưới trướng cần có cơ hội xuất hiện trước ống kính, đây là cơ hội tốt.

Kể cả khi Nhiễm Thuật bị đuổi khỏi giới giải trí rồi mà nghệ sĩ dưới trước cậu có thể phất lên thì cũng không tệ.

“Tham gia.” Nhiễm Thuật gật đầu.

Đạo diễn mới thở phào một hơi đã nghe thấy Nhiễm Thuật bổ sung thêm: “Nhưng mà, thêm tiền đi.”

“Cậu nói số…”

Nhiễm Thuật khoát tay, Cao Cần lập tức bước đến, bắt đầu liệt kê cho người của bọn họ hạng mục công việc cần lưu ý cùng với chi phí hao tổn.

*

Ngày đầu tiên livestream, Nhiễm Thuật nhìn camera chuyển vào nhà cậu, rải rác khắp các nơi trong nhà.

Cậu đến trước camera hỏi: “Đã mở filter cho tôi rồi chứ?”

Có người trong tổ sản xuất trả lời: “Đã mở rồi, theo tham số anh yêu cầu.”

Nhiễm Thuật muốn xem dáng vẻ của mình một chút, thế là đi qua đằng sau camera nhìn vào màn hình bé bé: “Sao tôi không thấy hiệu quả?”

“Thầy Nhiễm, anh đi vào sau ống kính đi, không ở trong phạm vi quay chụp của ống kính thì không thấy được mặt đẹp đâu.”

Nhiễm Thuật khẽ giật mình, rất nhanh sau đó đã nhận ra là mình ngu ngốc.

Cũng may nhân viên công tác lần đầu tiên hợp tác với Nhiễm Thuật, biết tính Nhiễm Thuật hỗn nên không dám cười cậu, mà lấy máy ra cho cậu xem: “Anh xem, đây là hình ảnh lúc livestream.”

Nhiễm Thuật cầm máy tính bảng xem một chút, không khỏi bất ngờ: “Đã bắt đầu rồi à?”

“Đúng vậy.”

Cho nên dáng vẻ ngu ngốc ban nãy của cậu đã bị truyền ra ngoài rồi?

Cậu nhìn hình ảnh của mình trong màn hình, lại ngẩng đầu lên xem camera một chút. Sau khi ngẩng đầu mấy lần thì cũng coi như là hài lòng với các thông số.

Mặt cậu quá nhỏ, rất dễ bị biến thành dáng vẻ kinh khủng như người ngoài hành tinh nên cần dặn dò thật kỹ càng, xác định không bị trở thành cái gì đó kỳ quái thì mới yên lòng.

[Tôi đến rồi, tôi đến rồi đây!]

[Xác định luôn rồi, là trạng thái thật.]

[Mở filter là ý gì? Tình trạng da của Nhiễm Thuật kém lắm à?]

[Fan lâu năm xin trình bày, từng gặp người thật của Chú ngoài đời, đúng là da trắng mặt xinh, Chú nói thông số do sợ tổ sản xuất bật filter làm đẹp với chỉnh sáng quá đà.]

[Chắc giờ đang mở mặt gầy mắt to nhỉ.]

Hình như Nhiễm Thuật vẫn đang xác nhận lại thông số, còn chưa chú ý đến bình luận, hỏi tiếp: “Tắt filter đi thì sao?”

Tổ sản xuất rất phối hợp, bật chế độ không có filter cho cậu xem.

Sau khi bỏ các thông số đi, Nhiễm Thuật vẫn giữ dáng vẻ ban đầu, chỉ là do ánh sáng trong phòng là ánh sáng tự nhiên nên sẽ có vẻ rất tối, người xem chỉ hận không thể chỉnh sáng trên màn hình điện thoại.

Cậu xích lại gần camera để xem, mặt phóng đại trên màn hình, ở trạng thái không có filter thì vẫn không tì vết như cũ, không nhìn ra tí tẹo khác biệt nào.

Ngay sau đó, cậu lui lại, nói với tổ sản xuất: “Đưa máy cho tôi, tôi chỉnh lại một chút.”

Nhiễm Thuật điều chỉnh thông số ngay tại hiện trường trong quá trình livestream, sau khi chỉnh đến độ sáng thích hợp, giảm độ bão hòa đi một chút, cậu thử mở một hiệu ứng đặc biệt khác: “Tôi thử kéo chân một chút.”

Vừa điều chỉnh vừa đi lại trong phòng, hai chân cậu dài ra bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy, mãi đến lúc dài đến mức hơi không hợp lẽ thường, khiến cậu cười to.

Cậu lại tiến đến gần, chỉnh ngũ quan của mình. Tất cả mọi người đều có thể thấy Nhiễm Thuật trộm chỉnh mặt mình mập lên, mắt và miệng nhỏ lại một chút.

Tiếp đó, cậu hỏi ống kính trước mặt mình: “Thế này có phải đẹp hơn một chút không?”

[Ứ chịu đâu, ứ chịu đâu!!]

[Quay lại đi, đây không phải Chú.]

[Người đẹp muốn mở filter mặt mập mắt nhỏ là cái quỷ gì thế?!]

Cuối cùng Nhiễm Thuật vẫn từ bỏ chỉnh mặt mình, ngồi trong phòng đợi bọn họ bố trí thiết bị.

Đợi đến khi lắp đặt tạm ổn thỏa, cậu không nhịn được nhắc: “Có phải tôi như khỉ trong vườn thú không, các khán giả lão gia xem thấy vui còn có thể cho tôi ít tiền boa.”

Livestream chính thức bắt đầu, người trong tổ sản xuất không trả lời câu hỏi của cậu một cách tùy tiện khiến Nhiễm Thuật cứ như thể hỏi không khí.

Cậu thở dài một hơi, nghĩ một hồi lại thấy cậu cứ nằm trên ghế sopha mãi cũng không có gì đáng xem, thế là đứng dậy, dời cái đệm ra rồi đứng trên đệm nói: “Để tôi dạy mọi người mấy động tác phòng vệ nhé.”

Nhiễm Thuật nói xong liền làm luôn trên đệm, đều là mấy động tác cơ bản.

Kết quả là cậu mới làm được hai động tác liền đi đến ghế sopha: “Ais, nghe tôi khuyên, ăn uống tốt, nếu có năng lực thì tuyệt đối đừng làm 0, đau eo quá đi mất.”

Vừa nói xong lại nằm xuống.

[Không hổ là Chú mà.]

[Đây là cái chúng ta có thể nghe à?]

[Nói chi tiết thêm chút nữa đi ạ, chúng cháu đều không phải người ngoài!]

[Thật sự không thấy là làm 0 mất mặt à, thế mà còn nghênh ngang nói ra, kinh tởm.]

[Mày làm anh hùng bàn phím không thấy tự ti à, thế mà dám nghênh ngang lộ mặt, kinh tởm.]

[Chú, bọn cháu là con gái mà!]

[A a a, cảm thán ngày thường, sao không thêm nữa đi, cháu rất muốn ** chú mà…]

[Dấu sao là phát biểu nguy hiểm gì?!]

[Chú là người để các người nghĩ vậy à? Không thấy tôi đã làm eo Chú đau thế kia rồi à?]

Nhiễm Thuật nằm trên sofa, mở kịch bản ra.

Bọn Tiểu Tề đã biết Nhiễm Thuật phải livestream từ lâu, vì để không bị lộ gì ra nên đã bọc bìa kịch bản lại, công tác giữ bí mật được làm rất tốt.

Nhiễm Thuật nằm trên sofa đọc kịch bản một lát thì cầm điện thoại di động lên xem một lát.

Tiếp tục xem một lát rồi lại cầm điện thoại lên xác nhận mình đã bật chế độ mở chuông lên chưa, chắc chắn đã mở mới bỏ xuống lại.

Thêm một lát nữa, lại cầm điện thoại lên gửi tin nhắn, ngón tay đánh chữ cực nhanh.

[Bình quân mười phút chú nhìn điện thoại một lần.]

[Chắc chắn là liên lạc với chủ tịch Tang.]

[Chú à, Chú không có cuộc sống của riêng mình à, không nhất thiết phải nghĩ đến chủ tịch Tang đâu.]

[Người qua đường muốn hỏi, chủ tịch Tang là ai?]

[Chủ tịch Tang là 1 của 0.]

[Chủ tịch Tang là người đàn ông cơ ngực, Chú là tên cuồng ngực.]

[Chủ tịch Tang… mẹ nó… hị hị hị… mẹ nó]

[Đoạn im lặng kia chắc chắn là rất nguy hiểm.]

Nhiễm Thuật tiếp tục đọc kịch bản thêm một lúc nữa, rồi lại lôi điện thoại ra xem một chút, Tang Hiến vẫn không trả lời tin nhắn của cậu.

Cuối cùng cậu cũng ngồi dậy, lại gõ chữ gửi tin nhắn cho Tang Hiến một lần nữa.

[Không xem màn hình điện thoại di động sốt ruột thật đó.]

[Nhíu mày, ngón tay gõ nhanh như bay, không thể nghi ngờ gì nữa, Chú bắt đầu chửi người rồi.]

[Tình yêu khiến người ta hít thở không thông.]

[Thì ra trạng thái lúc yêu của Chú là như thế này?]

Chừng khoảng bốn mươi phút nữa, Nhiễm Thuật dứt khoát bỏ kịch bản xuống, gửi voice chat cho Tang Hiến: “Anh thăng thiên hay thiền định rồi? Một tổng tài bá đạo như anh có thể bận đến vậy à? Tự anh xem xem, ròng rã một tiếng mười phút đồng hồ, anh không trả lời tin nhắn của em. Lúc hai chúng ta mới yêu anh nào có thế, em nói cho anh biết, có thể ở bên nhau thì ở bên nhau, không bên nhau được nữa thì chia…”

Nhiễm Thuật líu lo không ngừng, tiếp tục gửi voice chat. Tin nhắn đã gửi đi rồi cũng khiến cậu phàn nàn một hồi: “Mỗi lần gửi chỉ có thể gửi mỗi sáu mươi giây, phiền chết mất.”

[…]

[Mỗi một câu nói của Chú đều khiến lòng tôi run sợ.”

[Tôi muốn xem loại người nào có thể hấp dẫn được tổng tài bá đạo, kết quả là… hình như học theo sẽ ế cả đời mất.]

[Cái này không giống vợ hiền của tổng tài bá đạo trong tưởng tượng của chúng ta.]

[Nếu có người nói với tôi như thế, chắc chắn tôi sẽ chia tay, còn cho một cái tát nữa.]

[Chuyện này quá đáng lắm à, đột nhiên tôi bắt đầu kiểm điểm lại xem có phải tôi cũng rất hung dữ với bạn trai tôi không.]

Sau khi Nhiễm Thuật gửi tin nhắn xong, dứt khoát giơ luôn điện thoại lên, đợi Tang Hiến nhắn lại.

Cầm được một lát lại bắt đầu lẩm bẩm: “Có phải nói ác quá rồi không? Thu hồi đi…”

“Chậc, quá thời gian mất rồi, không thu hồi được.”

Cậu cầm điện thoại gọi cho Thẩm Quân Cảnh, hắn bắt máy rất nhanh: “Alo?”

Nhiễm Thuật thản nhiên hỏi: “Cậu có thể cầm máy của Tang Hiến không?”

“Có thể, sao thế?”

“À, cậu xóa voice chat nãy tôi mới gửi cho anh ấy đi đi.”

“Chậc, hai người có thấy phiền hay không thế?! Một tháng tôi đi xóa giúp các người hơn ba mươi lần!”

“Chuyển tiền cho cậu.”

“Vậy để tôi đi xem thử xem.”

Nhiễm Thuật giữ máy chờ một lát, hỏi tiếp: “Tang Hiến làm gì đó?”

“Họp thôi, còn có thể làm gì được?”

“À, cậu quay một video ngắn rồi gửi cho tôi.”

“Kiểm tra vị trí?”

“Không phải, tôi nhớ anh ấy.”

“Móa, cặp đôi ngu ngốc này phiền quá đi.”

Sau khi cúp máy, Nhiễm Thuật đợi một lát, Thẩm Quân Cảnh gửi cho cậu một video ngắn, là hình ảnh Tang Hiến đang họp.

Nhiễm Thuật xem xong trong nháy mắt khóe miệng đã nhếch lên.

[Chú đã xem lần thứ tư rồi.]

[Chuẩn nụ cười tiêu chuẩn của mấy dì.]

[Vị chua của tình iu.]

[Chú yêu đương hơi quá xíu nhưng mà Chú thật sự rất thích dáng hình của chủ tịch Tang.]

Sau khi Nhiễm Thuật xem bảy lần thì cầm điện thoại đến trước một ống kính, giơ điện thoại cho bọn họ xem: “Xem này, bạn trai tôi đó, có phải rất đẹp trai không? Bình thường tôi cũng không nhìn thấy dáng vẻ anh ấy lúc đeo kính, đẹp quá đi mất.”

[Học được cái gọi là trở mặt nhanh hơn lật sách.]

[Tôi như một con chó đang đi trên đường thì đột nhiên bị ai đó cho một cái bạt tai.’]

*

Ban đêm, Tang Hiến đến nhà Nhiễm Thuật, bão bình luận sục sôi trong chớp mắt.

[Á á á, chủ tịch Tang đến.]

[May là camera đặt ở vị trí cố định nếu không cảnh quay của chú sẽ bị dislike vì cơ ngực]

[Tôi còn tưởng là chủ tịch Tang sẽ không xuất hiện trước ống kính, không ngờ là sẽ đến thật.]

Tang Hiến vào nhà xong thì đặt đồ xuống rồi đi vào, vẫn chưa để ý nhiều mà hỏi Nhiễm Thuật: “Xế chiều hôm nay Thẩm Quân Cảnh lén lén lút lút lẻn vào phòng nghỉ cạnh phòng họp, hình như là tìm điện thoại của anh, em lại gửi tin nhắn chửi anh rồi à?”

“Đâu có!” Nhiễm Thuật chối ngay.

“Thật à?”

Nhiễm Thuật gân cổ lên, gằn giọng cãi: “Anh! Sao anh có thể nghi ngờ em vậy?”

Tang Hiến nghe thấy Nhiễm Thuật gằn giọng lên liền đau đầu, thở dài bất đắc dĩ.

[Chú mắng đó! Còn mắng rất hung dữ cơ!]

[Tôi nghe thấy cậu ấy mắng, cả hai lỗ tai đều nghe thấy.]

[Chủ tịch Tang chơi cậu ấy đi!!! Cậu ấy đau thắt lưng là đáng lắm!]

[Cãi nhau đi! Đánh nhau đi!]

“Anh mang bữa khuya về cho em.” Tang Hiến xách túi đồ ăn vào trong phòng ăn.

Nhiễm Thuật lập tức hấp tấp đuổi theo: “Anh vẫn là tốt nhất, em yêu anh nhất.”

[Chú à, lúc chiều mặt Chú đâu có thế này!]

[Thằng nhỏ này có hai mặt à?]

[Chú làm nũng thực sự khiến người ta hơi… không rét mà run.]

[Cứ như đang xem phòng Diệu Diệu ấy.]

Nhiễm Thuật mở bọc thức ăn ra, ăn một lát thì bắt đầu nhả chữ.

Cậu ăn một lát rồi uống một ngụm, còn vui vẻ nói: “Chồng à, lâu lắm rồi anh không mang bữa khuya cay kiểu này về cho em.”

Tang Hiến còn đang thu dọn đồ đạc cũng trả lời luôn: “Ừm, em còn đang livestream ban đêm, nhân dịp này ăn cay nhiều một chút đi.”

“Hở… livestream ăn cay hay à?”

Tang Hiến ngẩng đầu nhìn cậu, lại nhìn camera một chút rồi thở dài một hơi, không giải thích thêm.

[Tôi hận tôi hiểu ra trong vài giây.]

[Ha ha ha ha, tổng tài bá đạo thở dài.]

[Là seo? Tôi không hỉu.]

[Chú bé đần, ý của chủ tịch Tang là ban đêm cũng phải livestream thì hai người không thể hừ hừ, cho nên khoảng thời gian này Chú có thể ăn cay.]

[Tại sao hừ hừ thì không thể ăn cay?]

[Xin hỏi vị tỷ muội này không hiểu thật sao?]

[Bởi vì trước a a a, sau đó nóng bỏng, sẽ rất đau đó.]

[Hai người có thể hừ hừ mà. tôi không để ý đâu, tôi muốn xem.]

***