Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em Đi?

Chương 61




Nhiễm Thuật á, Nhiễm Thuật không bao giờ chịu thua.

Khi Tang Hiến đang mang tất đống thiết bị lên trên xe, Nhiễm Thuật cũng đang ngồi ở ghế phụ cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Cao Cần: Đưa nick wechat của Lục Dĩ Nhiên cho em.

Cao Cần: Em… lại làm trò gì thế?

R. S: Cứ đưa cho em là được!

Cao Cần vẫn phải gửi danh thiếp cho Nhiễm Thuật. Rất nhanh sau đó, Nhiễm Thuật đã gửi lời mời kết bạn, ghi chú thêm: Tôi là Nhiễm Thuật.

Lúc này Tang Hiến lên xe, liếc mắt nhìn Nhiễm Thuật, giúp Nhiễm Thuật cài dây an toàn.

Suốt cả quá trình này, hai người còn không cả nhìn nhau.

Chờ một lúc sau, Lục Dĩ Nhiên chấp nhận lời mời kết bạn, gửi tin nhắn đến:?

Ngay lập tức, Nhiễm Thuật nhanh nhảu gõ chữ: Hỏi anh cái này.

Quân Nhược Thanh Lộ Trần:?

R. S: Người bạn kia của anh, tên Cung Thời An ấy, độc thân à?

Quân Nhược Thanh Lộ Trần: Cậu hỏi cậu ấy làm gì?

R. S: Chuyện hơi phức tạp, anh nói cho tôi biết tình trạng của anh ta là được.

Quân Nhược Thanh Lộ Trần: Chắc là vậy.

R. S: Vậy anh ta là gay à?

Quân Nhược Thanh Lộ Trần:???

R. S: Anh là dấu hỏi thành tinh à?

Quân Nhược Thanh Lộ Trần: Cậu cách cậu ta xa một chút.

R. S: Ý anh là sao?

Quân Nhược Thanh Lộ Trần: Không có ý gì cả.

Nhiễm Thuật nhìn điện thoại buồn bực. Cậu muốn hỏi tình trạng của Cung Thời An một chút thôi mà, chuyện gì xảy ra với Lục Dĩ Nhiên vậy?

Giống như ăn phải thuốc súng ấy.

Cậu còn tưởng rằng thông qua chương trình truyền hình thực tế lần trước, cậu và Lục Dĩ Nhiên sẽ có thể làm bạn bè, hiện tại xem ra là không được.

Cậu bỏ luôn, không hỏi Lục Dĩ Nhiên nữa, gõ chữ trả lời: “Vậy thế này đi. Anh cho tôi các phương thức liên lạc của Cung Thời An, tôi tự hỏi.”

Quân Nhược Thanh Lộ Trần: Không cho.

R. S: Vậy tôi tự đi tìm anh ta.

Quân Nhược Thanh Lộ Trần: Nhiễm Thuật tôi cảnh cáo cậu, cách cậu ấy xa một chút. Cậu ấy khác cậu.

Nhiễm Thuật lên máu, hỏi lại: Sao, anh ta thanh cao quá à? Tôi không được chỗ nào?

Tôi không bằng Cung Thời An à? Không phải chỉ là cao hơn tôi một chút, trông thông minh hơn tôi một chút, ngoài ra còn có cái nào hơn tôi nữa, tôi rõ ràng là kiểu được Tang Hiến thích hơn!

Ngay cả Lục Dĩ Nhiên cũng cảm thấy cậu không bằng Cung Thời An sao?!

Má!

Càng giận hơn nữa.

Nhiễm Thuật ngẩng đầu nhìn Tang Hiến, nói: “Em muốn đi tìm Cung Thời An đối đầu.”

“Vậy nghĩa là em vẫn không tin anh à?”

“Em… em không có ý đó, em phải hỏi cho rõ ràng… Không thể vu khống anh.”

Tang Hiến lấy điện thoại của mình ra, đưa cho Nhiễm Thuật: “Lướt đến số công việc là có thể tìm thấy cậu ta, có ghi chú, hai người có thể gọi video.”

Nhiễm Thuật nhận điện thoại, đầu tiên là gửi tin nhắn cho Lục Dĩ Nhiên: Tôi có được phương thức liên lạc rồi, không cần anh nữa.

Ai ngờ, Lục Dĩ Nhiên đột nhiên bắt đầu nổi điên.

Quân Nhược Thanh Lộ Trần: Nhiễm Thuật, nếu cậu nhằm vào tôi thì không cần phải trêu chọc đến cậu ấy, đây là chuyện giữa hai người chúng ta.

Quân Nhược Thanh Lộ Trần: Cậu ấy rất ngây thơ, là một người rất sạch sẽ, cậu tốt nhất đừng quấy rầy cuộc sống của cậu ấy!

Nhiễm Thuật nhìn mấy câu này, không còn gì để nói. Cậu giống với loại người đó sao?

Cậu chỉ tùy tiện trả lời một câu: Ò.

Sau đó đi tìm Cung Thời An.

Cậu gọi thẳng video cho Cung Thời An, chờ một lát thì Cung Thời An đã kết nối.

Cung Thời An nhìn thấy đầu này video là Nhiễm Thuật thì không khỏi khẽ giật mình, sau đó cười nói: “Thầy Nhiễm, có chuyện gì à?”

Rõ ràng là Cung Thời An đang ở trong nhà nghỉ ngơi, còn đang mặc một bộ áo ngủ sọc màu đen, tóc rũ xuống trước trán, mắt rất đen, trông rất vô hại.

Nhiễm Thuật cũng không hỏi thẳng vấn đề có thể đụng chạm, mà quanh co lòng vòng: “À, tôi muốn hỏi anh một chút, sản phẩm kia có ổn không?”

“Ừm, tôi nhận được rồi, đã đeo lên, cũng được mấy người khen.” Cung Thời An trả lời không hề có sơ hở nào: “Nhưng chuyện này vẫn cần nội bộ công ty quyết định, cuối cùng có thể đầu tư hay không cũng phải chờ đội ngũ có quyền ra quyết định. Cậu hiểu đấy, những người đầu tư như chúng tôi luôn làm việc rất cẩn thận, dù cậu có đích thân video call với tôi, tôi cũng phải cân nhắc rất kỹ.”

Nhiễm Thuật nhìn sang bên Tang Hiến, sau đó nói đối phó: “Cân nhắc kỹ càng là đúng, nhưng nhà họ Tang vẫn rất có thực lực.”

“Cũng vì đây là sản nghiệp của nhà họ Tang nên tôi mới đặc biệt cân nhắc. Dù sao thành tích trước đó của sản nghiệp tôi cũng xem rồi, sản nghiệp với tình trạng như thế này sẽ không qua nổi vòng sơ tuyển của công ty chúng tôi.”

“Ừm, anh nói đúng.” Nhiễm Thuật hoàn toàn không hiểu chuyện làm ăn, chỉ có đáp lại cho qua.

Cung Thời An mỉm cười nhìn cậu, hỏi: “Thầy Nhiễm có lời khuyên nào cho tôi à?”

“À, sau này bớt tăng ca lại.”

“Ồ…” Cung Thời An khó hiểu một lúc: “Ồ, được.”

“Hiện tại cậu còn độc thân không?” Nhiễm Thuật đột nhiên hỏi chuyện này.

Cung Thời An im lặng một lát, dường như là đang suy nghĩ, sau đó trả lời: “Có thích một người rồi.”

“Ai vậy?” Nhiễm Thuật mở to hai mắt, tinh thần tỉnh táo.

Cung Thời An mỉm cười hỏi thăm: “Thầy Nhiễm có chuyện gì à?”

“Thì… hiếu kỳ, tinh anh giới thương nghiệp sẽ yêu đương với người như thế nào.”

“Chuyện này là bí mật.”

Đúng lúc này, bên phía Cung Thời An truyền đến tiếng mở cửa. Sau đó có người đi tới cướp điện thoại của Cung Thời An, cúi đầu nhìn màn hình.

“Sao em lại tới đây?” Cung Thời An kinh ngạc hỏi.

“Nhiễm Thuật à?” Lục Dĩ Nhiên hỏi.

Ngay sau đó, Nhiễm Thuật và Lục Dĩ Nhiên đối mặt nhau.

Dường như chỉ trong nháy mắt, Lục Dĩ Nhiên tắt cuộc gọi video.

Nhiễm Thuật cầm điện thoại: “…”

Tang Hiến liếc mắt nhìn cậu, hỏi: “Còn chưa thấy rõ sao?”

“Là ý gì?”

“Lục Dĩ Nhiên cứ độc thân mãi, Cung Thời An lại lớn lên cùng hắn cũng một mực độc thân, hai người như hình với bóng.”

Bộ não không-quá-thông-minh của Nhiễm Thuật bắt đầu tăng tốc.

Tang Hiến tiếp tục lái xe, nói: “Nhưng mà anh cảm thấy Cung Thời An cũng không đơn giản như vậy, có lần anh ta say rượu đã từng nói về thứ mình thích, thích nghe tiếng bước chân ở tầng trên. Về sau anh nghe nói, Lục Dĩ Nhiên mua ba căn trong một tòa nhà, có cho Cung Thời An một căn, hai người bọn họ là người tầng trên người tầng dưới. Tiếng bước chân tầng trên là của Lục Dĩ Nhiên.”

“Cách âm tệ vậy sao?” Lực chú ý của Nhiễm Thuật lại ở chỗ này.

“Thế nên anh ta mới để cả căn phòng không có một âm thanh nào, như vậy mới có thể nghe thấy tiếng bước chân ở tầng trên, em không thấy thế rất… si tình sao?”

“Địch mẹ! Địch mẹ! Hình như em hít được quả thị hơi thơm.”

“Lo cho cái thân em đi, thầy Nhiễm ạ.”

“…” Cuối cùng Nhiễm Thuật cũng ý thức được hoàn cảnh của chính mình hình như cũng không được tốt lắm.

Mười mấy phút trước Nhiễm Thuật vẫn còn chết tâm vì thất tình, cả thân thể như sắp gục ngã.

Giờ đây đã hoàn toàn nhận ra được lỗi của mình, cậu bắt đầu suy nghĩ xem nên xin lỗi hay nên giằng co tiếp.

Nếu như xử lý không tốt, sợ rằng mình mẩy cậu sẽ gục ngã kiểu khác.

Nhiễm Thuật rốt cuộc cũng trở nên ngoan ngoãn. Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai, lại nhìn hướng dẫn, phát hiện ra đường Tang Hiến đi là một thành phố khác.

Cậu nhịn không được, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”

“Đến một trang viên.”

“Đến đó làm gì?”

“Tạo cảm giác an toàn.”

Nhiễm Thuật nuốt nước bọt, cầm lấy hai cái điện thoại đang nằm ở ghế phụ.

Suy nghĩ một lúc, cậu mới nói: “Không phải do anh…”

“Anh làm sao?”

“Anh… anh quá tốt, nên em mới sợ những người khác đều thích anh, giành anh với em!”

Tang Hiến không trả lời.

Nhiễm Thuật tiếp tục nói: “Anh ơi, anh sẽ không giận em chứ?”

Nhiễm eo éo* tái xuất giang hồ.

(*)

“Anh ơi, sao anh không trả lời em!”

“Anh ơi, em hát cho anh một bài nhó!”

“Anh ơi, anh lái xe cứ như tượng Columbia, rất là đẹp ý.”

“Sao lại là Columbia?” Cuối cùng Tang Hiến cũng mở miệng.

“Anh, không gì sánh bằng! Nên là Columbia.”

(*)

“…” Tang Hiến im lặng.

Nhiễm Thuật cảm thấy cứ im im lái xe thế này mãi thì không ổn, thế là bắt đầu cất giọng hát.

Cậu mở bài hát của chính mình ra, ngâm nga theo, hát đến chỗ mấu chốt, cậu vẫy vẫy bên ngoài cửa sổ: “Các bạn ở phía đối diện có khỏe không ạ?”

Cuối cùng Tang Hiến cũng lên tiếng: “Nếu bên kia có người vẫy lại thì em sẽ bị dọa khóc cả đêm đấy.”

“…”

“Hình như bên kia là nghĩa trang.”

“…”

“Anh có thể dừng xe cho em đi xem sự nhiệt tình của mấy người kia.”

“Anh ơi, anh lo lái xe đi ạ.”

Nhiễm Thuật lại đổi cách, tìm một ca khúc tha thiết da diết, kể khổ với Tang Hiến: “Anh không hay biết, em đã khóc cả một ngày*…”

“Tại em chứ ai.”

“Không phải vì quan tâm đến anh sao?”

“Nói quan tâm anh mà lại công khai mình độc thân? Thế mà là quan tâm anh à?”

“Trời”, nói chuyện không có lối ra luôn. Nếu không phải vì xe đã chạy xa rồi thì Nhiễm Thuật còn có thể tiện thể chôn “trời” ở trong cái nghĩa trang vừa rồi.

Xưa có Đại Ngọc chôn hoa, nay có Nhiễm Thuật chôn “trời”.

Nhiễm Thuật chỉ có thể với tay tắt nhạc, ngồi ở ghế phó lái tiếp tục suy nghĩ.

Mãi thì Tang Hiến cũng lái xe đến trang viên kia, dừng lại trong gara. Bên ngoài cửa cuốn vẫn chưa đóng, ánh trăng xuyên qua cửa, chiếu vào xe một chút.

Nhiễm Thuật mở dây an toàn định xuống xe nhưng Tang Hiến lại khóa cửa lại.

Nhiễm Thuật quay đầu nhìn anh, thấy anh tháo dây an toàn ra, điều chỉnh chỗ ngồi về phía sau, nói: “Ngồi lên đây.”

“…”

“Em không nghe thì để anh làm.”

“Đây đây đây! Không phải em làm rồi sao.” Nhiễm Thuật cấp tốc nghe lời, động tác nhanh nhẹn bò qua, ngồi lên đùi Tang Hiến, tay vịn vai anh.

Tang Hiến rất ít khi tức giận với Nhiễm Thuật, trừ khi nhịn không nổi.

Hôm nay, hiếm khi Tang Hiến cáu thế này, thái độ cư xử với cậu cũng không hề tốt nhưng với Nhiễm Thuật, anh vẫn kìm lại cơn giận để giải thích cho cậu, đến tận chỗ kia đón cậu chỉ bởi vì sợ cậu lén buồn bực vì hiểu nhầm.

Lúc này thấy Nhiễm Thuật đang ngồi trên đùi mình, dùng ánh mắt tội nghiệp mà nhìn mình, Tang Hiến lại không thể làm gì.

Nhiễm Thuật lại bắt đầu diễn tiếp: “Anh ơi, anh nghỉ phép năm thật sao?”

“Ừ.”

“Còn công ty phải làm sao đây?”

“Còn có bố anh giúp đỡ, anh nghỉ bảy ngày chắc không sao đâu.”

“Vậy trong này…” Nhiễm Thuật nhìn ra bên ngoài xe, hình như cậu chưa bao giờ đến đây nhưng nhìn qua thì thấy hơi cũ, kiến trúc cũng giống những năm đó, chắc là ngôi nhà hồi xưa của Tang Hiến.

Tang Hiến giải thích với cậu: “Trước khi đến anh đã liên lạc rồi, bên trong đã quét dọn xong, bây giờ trong trang viên không có người khác, chỉ có hai chúng ta. Em không phải lo lắng thợ săn ảnh, những người khác không vào đây được, em đứng ngoài sân cũng không nhìn thấy hàng xóm.”

“À… Như thế hả.”

Sau khi xác định nơi này không có người, cuối cùng Nhiễm Thuật cũng dám to gan.

“Không phải em đang lấy lòng anh sao, tới đi anh yêu!” Nhiễm Thuật nói, nhào đến Tang Hiến.

Tang Hiến đột nhiên nắm cổ tay cậu, thì thầm: “Nhiễm Thuật, lúc em làm giọng eo éo nghe rất giống Hắc sơn lão yêu*.”

*Một nhân vật trong Thiện Nữ U Hồn, là một lão yêu ngàn năm.

“…”

“Em nên cầu nguyện lát nữa cũng có thể bóp giọng như vậy, bóp không được một âm, anh sẽ chơi chết em.”

“…”

Nhiễm Thuật thật sự không muốn phát ra tiếng nào nhưng lại không thể không làm vậy.

Xe vẫn trong trạng thái khởi động, đậu yên tĩnh trong gara.

Nhà để xe vắng vẻ, chỉ có ánh trăng.

Đám mây run rẩy, ánh trăng khẽ lay.

Một đêm mất ngủ.