Sao Anh Chưa Đến Dỗ Em Đi?

Chương 24: Tìm hiểu bé mít ướt




Điều đáng nói là trạng thái khi đóng phim của Nhiễm Thuật khác hẳn với ngày thường.

Trong cuộc sống, cậu là một người hay soi mói, rất yếu đuối mỏng manh.

Nhưng trong công việc cậu lại rất nghiêm túc, sẽ không già mồm, vả lại còn vô cùng cầu tiến.

Tuy tính nết cậu nổi tiếng là không được tốt, nhưng khi thấy có cảnh mình quay chưa được hay lắm, cậu sẽ ngỏ ý với đoàn phim rằng cậu muốn quay lại lần nữa và bảo mọi người ráng vất vả thêm một chút nhé.

Lần quay tiếp theo, cậu có thể hoàn thành gần như xuất sắc.

Hơn nữa cậu cũng coi như là một diễn viên trẻ tài năng, cậu rất hiểu hướng di chuyển và hướng máy khi quay phim, mức độ phối hợp vô cùng cao.

Ban đầu đoàn phim đến tìm Nhiễm Thuật là do muốn cứu cánh.

Bây giờ xem ra có khi Nhiễm Thuật còn là sự lựa chọn tốt hơn so với nghệ sĩ ban đầu, nói không chừng cậu thật sự có thể cứu vớt được bộ phim này.

Tang Hiến ít có cơ hội thong thả nhìn Nhiễm Thuật làm việc, thế mà lại có cảm giác nhìn cậu bằng một cặp mắt khác xưa.

Sau khi tới đoàn phim, hắn chỉ có thể ngồi một bên để nhìn, thế nhưng hắn không thấy chán, tâm trạng hai lần thăm đoàn đều không tồi.

Quay đến tận khuya, Nhiễm Thuật mới kết thúc công việc của hôm nay, cậu lại xách vạt áo phi như bay về phía Tang Hiến, còn cách một đoạn xa mà đã hỏi: "Anh chờ hết kiên nhẫn chưa?"

"Nếu anh nói hết rồi thì sao?"

"Em sẽ mắng anh."

"Nhìn em đóng phim rất thú vị."

"Ừ, em đi tháo trang sức." Nhiễm Thuật trả lời sau đó lại xách vạt áo chạy đi tháo trang sức.

Tiểu Tề phải đi cùng Nhiễm Thuật nên y dứt khoát mở cửa xe bảo mẫu ra để Tang Hiến tự vào chờ.

Tang Hiến ngồi trong xe đợi hồi lâu Nhiễm Thuật mới đi thay quần áo về, cậu không ngừng xoa xoa da đầu: "Em về rồi đây..."

Tang Hiến nhìn thoáng qua, trả lời: "Ừ."

Lúc bọn họ về khách sạn thì nơi này đã được dọn dẹp rồi, Tang Hiến vào phòng của Nhiễm Thuật một cách suôn sẻ.

Nhiễm Thuật vừa vào cửa liền cởi áo khoác sau đó ngã vào lòng Tang Hiến, tinh nghịch kéo dài giọng: "Em mệt quá à——"

Tang Hiến dịu dàng nói: "Lát nữa anh xoa bóp cho em."

Dường như Nhiễm Thuật vừa sực nhớ ra điều gì đó: "Anh cho em lợi lộc khác đi."

"Gì cơ?"

Nhiễm Thuật bắt đầu đẩy Tang Hiến vào phòng tắm: "Anh đi tắm đi."

Tang Hiến bị đẩy vào phòng tắm, hắn vẫn đang suy nghĩ xem sao mình đi tắm lại biến thành một món hời thì đã thấy Nhiễm Thuật kéo một cái ghế tới ngồi ở ngay trước bồn rửa mặt: "Anh tắm, em ngắm."

Lúc này Tang Hiến mới hiểu ra.

Cứ bảo hắn là tên háo sắc, Nhiễm Thuật mới là bé háo sắc ấy chứ nhỉ?

Hắn băn khoăn một lát rồi vẫn cởi áo sơ mi vắt sang một bên.

Nhiễm Thuật nhìn hình ảnh Tang Hiến cởi áo, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, nở nụ cười u mê.

Nhưng ngay sau đó cậu liền không cười nổi.

Tang Hiến xách cậu dậy để cậu ngồi lên bồn rửa tay, không nói không rằng liền hôn cậu, vừa hôn vừa cởi quần áo của cậu.

...

Nhiễm Thuật mặc áo choàng tắm ngồi trên ghế, tùy ý để Tang Hiến sấy tóc giúp cậu.

Mang cái ghế này vào đây cũng khá có tác dụng, ít ra thì tắm rửa xong còn có thể ngồi một lát.

Tay Tang Hiến rất dịu dàng, vừa sấy tóc vừa khẽ ấn đầu của cậu giống như đang xoa bóp giúp cậu.

Đội tóc giả trong thời gian dài nên đầu cậu thật sự hơi đau, Tang Hiến bóp thoải mái cực kỳ.

Cậu ngẩng đầu nhìn Tang Hiến, hỏi: "Mai anh đi à?"

"Ừ, sáng mai anh đi, họp xong chắc anh sẽ tới nhà Hầu Mạch một chuyến, bọn họ sắp ra nước ngoài rồi nên anh đón Đại Ca tới nhà em, khoảng thời gian này anh sẽ tới đó cho ăn."

"Ồ..."

Sấy tóc giúp Nhiễm Thuật xong Tang Hiến mới bắt đầu sấy tóc của mình.

Nhiễm Thuật vẫn ngồi trên ghế, mè nheo túm áo choàng tắm của hắn: "Sao sấy tóc lại phải mặc quần áo!"

"Đừng quậy."

Nhiễm Thuật dứt khoát đứng dậy ôm lấy eo của Tang Hiến, vùi mặt vào gáy hắn.

Tang Hiến không tránh đi, tiếp tục sấy tóc.

Đợi hắn bỏ máy sấy tóc xuống, Nhiễm Thuật lập tức nhảy lên người Tang Hiến, Tang Hiến bế cậu ra khỏi nhà vệ sinh.

Hắn đặt Nhiễm Thuật xuống giường sau đó nằm bên cạnh cậu.

Nhiễm Thuật ôm lấy cánh tay của Tang Hiến trong chăn: "Anh có uống thuốc Đông y em bốc cho anh không đấy?"

"Ừ, có uống đúng giờ."

"Chúng ta từ từ điều trị, anh đừng áp lực nhé, thuốc Đông y đều là kiểu điều trị cơ thể một cách chậm rãi, cần một khoảng thời gian nên không gấp được."

"..." Tang Hiến nặng nề hít một hơi thật sâu.

Nhiễm Thuật quan tâm vỗ vai hắn: "Không sao đâu, ngủ đi."

Sau đó cậu cũng bắt đầu đi ngủ, không nhắc đến chuyện khác nữa.

Tang Hiến chỉ đành vươn tay tắt đèn sau đó trở mình một cái, ôm gọn Nhiễm Thuật vào lòng.

*

Điện thoại của Tùy Hầu Ngọc vang lên tiếng thông báo, y cầm điện thoại nhìn thoáng qua, thở dài.

Dạo này cứ thấy Nhiễm Thuật gửi tin nhắn tới là y lại hồi hộp trong lòng.

Chuẩn bị tâm lý xong, y mở Wechat ra đọc tin nhắn: Anh Ngọc ơi, anh phải bảo vệ cơ thể cho tốt đấy nhé, tuy nói tuổi trẻ là tiền vốn, tinh lực của anh cũng mạnh nhưng vẫn phải chú ý.

Tùy Hầu Ngọc không hiểu tại sao bạn thân từ nhỏ lại đột nhiên nói chuyện này với mình.

Nhưng y vẫn gõ chữ trả lời: Được rồi.

[Nhẫn nhịn đừng tức giận cậu ấy là Nhiễm Thuật]: Anh Ngọc ơi, chừng nào cậu tới thăm đoàn phim tớ?

[Roronoa Zoro]: Mấy hôm nay tớ sẽ tới, tối nay tớ và Hầu Mạch có một buổi livestream, vài bữa nữa phải ra nước ngoài thi đấu rồi.

[Nhẫn nhịn đừng tức giận cậu ấy là Nhiễm Thuật]: Được, tớ báo một câu với đoàn phim.

[Roronoa Zoro]: OK.

[Nhẫn nhịn đừng tức giận cậu ấy là Nhiễm Thuật]: Tối nay tớ sẽ dành thời gian xem cậu livestream, cậu đừng hồi hộp nhé, bình thường livestream kiểu gì thì cứ livestream như thế, mọi người đều rất khoan dung với vận động viên làm vẻ vang nước nhà, thậm chí còn cưng lắm.

[Roronoa Zoro]: Ừ được rồi, nếu họ hỏi chuyện liên quan đến cậu thì sao?

[Nhẫn nhịn đừng tức giận cậu ấy là Nhiễm Thuật]: Có sao nói vậy, tớ cũng chả có hình tượng gì đâu, không thì sau này bị phốt còn thảm hơn. Đương nhiên cậu cũng phải cân nhắc, đừng nói hết sạch.

[Roronoa Zoro]: Ừ.

Tùy Hầu Ngọc vừa bỏ điện thoại xuống liền nghe thấy tiếng chuông cửa.

Y ra ngoài thấy Hầu Mạch đã đi mở cửa rồi, trông thấy Tang Hiến tới, Tùy Hầu Ngọc chỉ gật đầu với Tang Hiến sau đó quay người đi vào phòng tập thể hình.

Quan hệ của y và Tang Hiến rất bình thường.

Thỉnh thoảng Nhiễm Thuật và Tang Hiến có thể đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, nhưng Tùy Hầu Ngọc và Tang Hiến thì không thể.

Đương nhiên, Nhiễm Thuật không vừa mắt Hầu Mạch cũng chẳng phải vì chuyện này, chỉ là do Nhiễm Thuật cảm thấy anh Ngọc của cậu bị con heo tha đi mất.

Hầu Mạch nhìn Tang Hiến vào nhà, hỏi: "Ủa cậu tới chi vậy?"

"Hôm nay tới họp, họp xong nhớ ra cậu ở gần nên qua thăm, lúc đi tôi đưa cả Đại Ca đi, cậu có cần gì không?" Tang Hiến tự mình vào nhà.

"Cần sự yên lặng." Hầu Mạch trả lời rất không khách sáo, "Trông Nhiễm Thuật nhà các cậu cho kỹ vào, phiền muốn chết!"

"Chắc mấy hôm nay em ấy sẽ yên lặng đấy." Tang Hiến vào nhà sau đó quen cửa quen nẻo tới phòng khách, tự rót nước cho mình.

Hầu Mạch đi bên cạnh hỏi hắn: "Làm lành rồi?"

Tang Hiến trầm tư, không biết nên giải thích quan hệ hiện tại của hắn và Nhiễm Thuật như thế nào.

Dự yên lặng này khiến Hầu Mạch hiểu làm rằng hai người đã làm hòa với nhau nên thở dài nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng xong."

Tang Hiến uống một ngụm nước, hỏi: "Sao thế?"

"Hai năm nay thật sự phiền muốn chết luôn, chỉ cần hai người bọn tôi về nước là chắc chắn Nhiễm Thuật sẽ tới chỗ bọn tôi uống rượu, uống xong rồi khóc, ầm ĩ đòi anh Ngọc đánh cậu, thế chẳng phải là muốn anh Ngọc giúp cậu ta tìm cậu sao? Anh Ngọc mặc kệ luôn."

Tang Hiến khẽ cười: "Lần nào cũng khóc à?"

"Đúng thế, khóc thú vị lắm, cái lần ghê nhất là khóc suốt ba ngày, ba hôm ấy cậu ta có thể ăn cơm đúng giờ, ăn cơm thì ngừng, ăn xong khóc tiếp, khóc mệt rồi còn tự đi nghỉ ngơi một lát sau đó lại khóc."

"Mãi mới khá hơn được tí thì tự dưng cậu ta đang nghe nhạc lại gào lên, hỏi cậu ta bị sao thế, cậu ta bảo từng nghe bài hát này với cậu."

Tang Hiến nghe nói Nhiễm Thuật khóc đến mức ấy, ít nhiều cũng đau lòng, vì thế hắn hỏi: "Sao không nói cho tôi biết?"

"Tôi ám chỉ với cậu rồi mà, có một lần cậu ta khóc làm tôi đau đầu quá, tôi gửi tin nhắn cho cậu hỏi dạo này cậu có muốn tới đây ăn cơm không, cậu nói cậu bận."

"Cậu bảo Nhiễm Thuật đang ở đây thì tôi sẽ tới."

"Cậu ta không cho nói! Tsun lắm, làm tôi muốn chết quách đi cho xong."

Tang Hiến lại uống một ngụm nước, hắn còn tưởng hai năm qua chỉ có mình hắn dằn vặt không thôi, xem ra Nhiễm Thuật vẫn đang gắng gượng.

Giờ phút này đột nhiên hắn thấy thỏa mãn, tựa như mỗi một lần nhớ nhung trong hai năm qua đều có Nhiễm Thuật lặng lẽ đáp lại.

Hắn nhìn Hầu Mạch, khẽ cười: "Xem ra cậu oán hận ghê quá nhỉ."

"Chứ sao, khóc xong rồi còn bắt anh Ngọc vỗ vỗ ru cậu ta ngủ, không vỗ thì không ngủ. Tôi còn chưa được hưởng cái kiểu đối xử ấy! Đó giờ anh Ngọc đã làm thế với tôi bao giờ đâu!"

"Bồi thường nhé, tôi tặng cho hai người các cậu một món quà." Tang Hiến nói xong, ngón tay gõ lên màn hình.

Hầu Mạch nhịn không được hỏi: "Tôi với anh Ngọc chả thiếu gì sất, cậu có thể tặng được gì? Tặng vũ khí hạt nhân à?"

Tang Hiến cầm điện thoại chìa ra cho Hầu Mạch nhìn: "Đây, về sau hai hành tinh này sẽ mang tên của cậu và Tùy Hầu Ngọc."

Hầu Mạch ngờ nghệch nhìn màn hình điện thoại, một hồi lâu sau mới chỉ vào màn hình hỏi: "Sao tôi với anh Ngọc cách xa nhau thế?"

"Cái ở gần bị mua sạch cả rồi."

"Đây không phải là thủ đoạn dỗ dành Nhiễm Thuật của cậu đấy chứ?"

"Ờ, trên bầu trời có bốn hành tinh mang tên của em ấy."

"Trùng tên được à?"

"Lần lượt là Nhiễm Thuật, Bé Nhiễm Thuật Đáng Yêu, Nhiễm Thuật Đừng Giận, Nhiễm Thuật Giỏi Nhất."

Hầu Mạch nghe xong, câm nín hồi lâu mới hỏi: "Cậu ta thích lắm à?"

"Hai lần đầu thì còn thích, hai lần sau không thích cho lắm, nhưng số lần em ấy giận nhiều lắm, chỉ đành dùng lại cách cũ thôi."

Hầu Mạch vươn tay cướp mất chén nước của Tang Hiến: "Cậu về trước đi, trước khi ra nước ngoài một ngày bọn tôi sẽ gửi Đại Ca sang cho cậu, anh Ngọc nhớ nó lắm. Cậu và vị kia nhà cậu yên bình thì nhà tôi cũng yên bình, hai người vui thì tất cả chúng tôi đều vui, các cậu không vui thì người độ kiếp chính là chúng tôi."

"Ờ được rồi." Tang Hiến cũng không ở lâu, hắn về nhà một mình.

Hắn còn phải về uống thuốc Đông y nữa.

*

Để tăng độ hot cho livestream của Tùy Hầu Ngọc, Nhiễm Thuật cố ý đăng Weibo nhắc nhở mọi người xem livestream của anh Ngọc.

Kết quả gậy ông đập lưng ông, cậu không vào phòng livestream được, cuối cùng cậu và Tiểu Tề thay nhau cố gắng mới chen vào nổi.

Sau khi Nhiễm Thuật vào, cậu thấy livestream đã bắt đầu, Hầu Mạch đang trả lời về quá trình tập luyện của mình.

Vất vả mãi mới vào được mà lại nhìn thấy Hầu Mạch, Nhiễm Thuật buồn bực, cậu gửi bình luận: Tôi muốn xem anh Ngọc cơ!

Nói xong, cậu quăng một chuỗi quà hiệu ứng.

"Nổ đoàng đoàng một tiếng, chú tôi xuất hiện sáng chói."

"Nếu anh Ngọc có tài khoản livestream, xếp top 1 donate chắc chắn là chú."

Có lẽ là nghe thấy quà của Nhiễm Thuật nên tổ livestream điều chỉnh ống kính để cho Tùy Hầu Ngọc ngồi bên cạnh cũng có cơ hội lên hình.

"Quả nhiên anh Ngọc da trắng mặt đẹp chân cực dài."

"Bế anh Ngọc đi mất, chú sẽ theo đuổi tui."

"Làm thế nào để được chú chú ý? Chỉ cần mắng anh Ngọc một câu."

"Dũng sĩ, bồ có dám không?"

"Ha ha ha tui không dám!"