“Giáng sinh” khỉ gì chứ, giá mà biến mất phứt đi cho rồi…
Tôi bất giác buột miệng khi vừa nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy trước nhà ga. Tựa vào thanh rào chắn nơi tiền sảnh, tôi phóng tầm mắt ra xa, ngắm nhìn thị trấn đang dần chuyển mình thay áo mới, mọi người tất bật sửa soạn đón mừng lễ giáng sinh.
Còn hơn ba tuần nữa mới đến Giáng sinh, ấy vậy mà từ khi nào cây thông Noel lấp lánh ánh đèn đã được đặt bệ vệ ở trung tâm nhà ga, tuyến đường chính lúc này thì cũng được trang hoàng bằng đủ thứ ánh sáng sặc sỡ
“Chẳng biết họ đào đâu ra một khoản tiền lớn như này nhỉ?’’, tôi thầm nghĩ. Hít một hơi thật sâu, cái lạnh tràn vào lồng ngực khiến mũi tôi nghèn nghẹt.
Chắc hẳn vào đêm “lễ vọng”, nơi này sẽ còn hoành tráng hơn nữa. Hình ảnh thân mật của các đôi tình nhân có thể dễ dàng bắt gặp trên phố. Bài hát giáng sinh tràn ngập khắp muôn nơi, cả thế giới dường như đang đắm chìm trong hạnh phúc.
“Chết tiệt.” Lẽ ra bây giờ tôi và chị ấy cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh này mới đúng chứ.
“Em bảo em thích chị, nhưng chị dám chắc đấy không phải là tình yêu đâu. Nói ra thì đúng là buồn thật, nhưng chị đã biết ngay từ đầu rồi.”
Ngày hôm ấy, người con gái mà tôi hẹn hò suốt một năm trời đã đâm một nhát dao hằn sâu trong trái tim tôi. Chị ấy ngồi ngay ngắn trên giường, chỉ mặc mỗi nội y để lộ làn da trắng ngần, tay cầm điếu thuốc, nheo mắt rồi mỉm cười với tôi. Cảm ơn em vì tất cả nhé.
Từ giây phút này trở đi, tôi chợt hiểu rằng, có nói gì đi chăng nữa thì cũng đều vô ích. Khi tôi biết mình và người con gái ấy đã không còn chung đường với nhau, trong lòng liền dấy lên một cảm giác tuyệt vọng.
Dù thế nào tôi cũng chẳng thể nào buông lời cay đắng với chị ấy. Tôi chỉ có thể mong sao đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Đó là ngày cuối cùng mà tôi có thể ở bên chị ấy. Trước khi rời khỏi phòng, chị ấy nhẹ nhàng xoa đầu và nói “Em hãy cố gắng nhé.” Những dòng suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói ấy cứ ngổn ngang trong đầu. Rốt cuộc, tôi nên cố gắng vì điều gì, mà sau khi đã cố gắng hết sức thì điều gì sẽ đến với tôi. Chẳng tài nào hiểu nổi.
“Giáng sinh” khỉ gì chứ, giá mà biến mất phứt đi cho rồi…”
Tất nhiên, cái câu vô thưởng vô phạt vừa rồi của tôi vừa rồi chả nhằm vào ai cả. Đó chỉ là một lời than thở chót lưỡi đầu môi mà. Ấy thế mà tôi chẳng ngờ nào có người lại nghe thấy.
“Chuyện đó…có thể đấy ạ.”
Từ đằng sau, giọng nói của người con gái vang lên.
Tôi giật bắn người, và ngoái đầu nhìn lại. Thế mà người con gái ấy chỉ là một học sinh sinh cấp 3… Mà khoan, liệu đây có phải là học sinh cấp 3 hay không nhỉ?
Nhưng mà nhìn kỹ lại, chiếc áo sơ mi lấp ló đằng sau lớp áo khoác và blazer cùng màu xanh dương đậm được kết hợp với chiếc váy kẻ sọc.
Mái tóc đen cắt theo kiểu bob ngắn trên vai làm cho đường nét trên khuôn mặt con nhỏ trẻ trung. Hai tay còn xách thêm chiếc cặp táp.
Ngoại trừ việc bắt chuyện với một đứa sinh viên như tôi ngoài đường vào cái giờ oái oăm này ra, thì đúng thật nhỏ là học sinh cấp ba rồi.
“Em có thể xóa sổ lễ Giáng sinh đấy ạ.”
Nhỏ nhắc lại lời vừa nãy một lần nữa bằng tông giọng đều đều như thể không có gì to tát lắm.
“… Hả?”
Ắt hẳn lúc này đây, mặt tôi đang nghệch ra trông như thằng đần.
Phải chăng nhỏ này đang trêu mình chăng? Tôi thậm chí còn không phải người nổi tiếng? Lẽ nào nhỏ đang giở trò “mỹ nhân kế” để tiếp cận tôi?
Dù cái ý tưởng “xóa sổ lễ Giáng sinh” có hơi độc đáo một chút, nhưng để tránh bị liên lụy, tôi cố gắng làm ngơ và vội vã chuồn đi.
“Khoan đã, anh tội phạm gì đó ơi.”
Ngay khi tôi vừa định đặt chân bước lên cầu vượt dành cho người đi bộ thì giọng nói của con nhóc đã ngăn tôi lại.
Tội phạm? Những từ đó khiến tôi giật mình thon thót, toàn bộ lỗ chân lông dựng đứng cả lên. Tôi chầm chậm quay người lại, giương đôi mắt nhìn nhỏ.
Trên tay con nhóc mặc đồng phục nữ sinh đang cầm là cuốn sổ màu xanh lá. Đấy là loại sổ tay có thể dễ dàng tìm thấy ở bất cứ văn phòng phẩm nào. Còn chưa kể-
“Cái này, tôi đọc nó rồi.”
Vãi thật. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhìn cái mặt đầy sự khinh bỉ của nhỏ, tôi chắc mẩm đấy là cuốn sổ tay của mình.
Đương lúc tôi vội vàng tiến về phía nhỏ nhằm giành lại cuốn sổ, giọng nói ấy một lần nữa ngăn tôi lại.
“Dừng lại đi. Tôi sẽ hét toáng lên cho người khác biết anh là một kẻ quấy rối, nếu anh cứ sấn sổ tiến tới và nằng nặc đòi lấy nó."
“…Cô em tốt tính quá nhỉ.”
“Anh mê tôi à?”
Nhỏ đá xéo tôi, phớt lờ lời nói đầy mỉa mai hồi nãy. Tôi chỉ biết thở dài ngán ngẩm rồi lắc đầu qua lại.
“Chẳng ai lại đi thích một tên tội phạm tự tiện lấy đồ của người khác cả.”
“Nói gì vậy? Cô em đây mới là tội phạm đó chứ.”
Như thể muốn cho tôi xem, nhỏ vừa lật loạt xoạt cuốn sổ vừa nói.
“Cái này, nếu đưa cho người khác xem chẳng phải thú vị hơn sao?” Con nhóc ấy nở một nụ cười đầy khả ố, toát lên vẻ nham hiểm. “Cảnh sát thì sao nhỉ? Gia đình? Hay là đàn chị mà anh đã hết lòng yêu thương?”
“Thôi được rồi, được rồi.”
Tôi giơ tay đầu hàng.
“Rốt cuộc cô em muốn gì ở tôi? Nói cho mà biết, tôi đây chỉ là một thằng sinh viên đại học nhu nhược vừa thất tình, lại còn thất bại, đã thế còn nghèo kiết xác, chẳng có tài cán nào đâu. Có đe dọa tôi thì cũng chẳng lợi lộc gì.”
“Nói ra điều đó mà anh không thấy buồn sao?”
Dường như nhỏ đã choáng ngợp trước lời bộc bạch của tôi.
“Vừa nãy anh nói mong muốn của anh là xóa bỏ ngày lễ Giáng sinh phải không?”
Lại thế nữa rồi.
“Cô em có vấn đề về thần kinh à?”
Tôi buột miệng thốt ra suy nghĩ của mình, nhỏ cứ thế tiến lại gần mà chẳng nói năng gì. Vẫn còn chưa kịp hiểu gì đang xảy ra thì bất ngờ tôi ăn trọn một cú đá vào chân, đau điếng người.
Uuii daa…
Té phịch xuống đất, tôi ôm lấy chân và cố gắng chịu đựng nỗi đau thấu xương. Tôi nào có ngờ con nhóc này, tuy thân hình nhỏ nhắn mảnh mai nhưng lại khỏe khủng khiếp.
Chỗ bị đau sưng tê rần khiến tôi phải mất một lúc lâu để ngồi dậy.
“Nè, anh tội phạm kia ơi. Anh sống hay chết đều phụ thuộc vào tôi cả đấy.”
Nhỏ khom người ngồi trước mặt, túm lấy tóc tôi.
“Ta nên cẩn thận lời ăn tiếng nói chứ nhỉ?”
Khi vừa nhìn thấy nụ cười nham hiểm của nhỏ, tôi biết kiểu gì từ nay đến lễ Giáng sinh mình cũng sẽ gặp đại họa. Tôi chẳng biết
nhỏ mạnh đến cỡ nào, nên đành bó tay chịu trận.
Còn hai mươi ba ngày nữa là đến đêm Giáng sinh. Một khi nó bắt đầu thì có vẻ như mọi chuyện đã quá trễ rồi.
—---------------------------------------------------------------------------------------
“Thôi, chuyện hợp tác cụ thể thì mình bàn bạc sau đi ha. Bây giờ cũng trễ rồi, đưa tôi về nhà đi, anh tội phạm.”
Hợp tác gì cơ? Tuy không đồng tình lắm, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng gật đầu như thể đã hiểu chuyện.
“Thế nhà cô em ở đâu?”
“Anh hỏi gì thế? Ý tôi là nhà anh đấy.”
“Hả? Nhà của tôi? Lỡ cô em không thích thì sao.”
“Thích hay không thì chuyện đó để sau đi.”
Mặc kệ tôi đứng ngây ra như trời trồng, thế nhưng con nhỏ vẫn thong thả tiến về phía bến xe buýt.
Tôi cố kìm nén cơn bực bội đang dấy lên trong lòng, thở dài một tiếng nghe thật não nề, và chạy theo sau để bắt kịp con bé.
“Này, nếu cô em thiếu tiền thì tôi cho mượn. Sao không bắt taxi về nhà hay trú tạm ở một quán net nào đó đi?”
“Không thích.”
Nghe thật phũ phàng.
“Chẳng phải cô em đã nói thích hay không thì chuyện đó để sau à?”
Nhỏ trừng mắt nhìn khiến tôi đành cười trừ. Giờ mà ăn thêm cú đá chết người ấy lần nào nữa, chắc chẳng còn sức để lết nổi về nhà đâu. Còn chưa kể nhỏ đang nắm thóp điểm yếu của tôi nữa chứ. Tốt nhất là không nên manh động