Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 35: Vượt ải




Lướt qua hồ nước, tiếp đón Lý Thiên Ngọc là một cánh rừng nằm ngay dưới chân ngọn núi cao chót vót, Lý Thiên Ngọc dò xét xung quanh, hoàn toàn không có đường đi lên, ngoại trừ một đám dây leo treo lủng lẳng từ phía trên tùy ý thả thõng xuống, hắn cũng biết chỉ có dùng dây leo mới lên được phía trên, lúc này cũng không nghĩ ngợi nhiều mà đi hướng đám dây leo.



Đập vào mắt là một người tiều phu đang đốn củi ngay phía dưới chân núi nơi đám dây leo kia, Lý Thiên Ngọc liền biết đây chính là Tiều, tên Tiều này thực sự thì hắn cũng không có thói quen làm khó người khác như Ngư, thế nhưng thái độ bất cần đời, cộng thêm hay trang bức thần côn của hắn là điều mà Lý Thiên Ngọc cực kỳ không thích.



Có thể ngươi bất cần đời, có thể ngươi không quan tâm đến bất kỳ ai, có thể ngươi không muốn nói nhưng ai bắt ngươi cứ mở miệng ra là nói chuyện kiểu thâm ảo một dạng vậy!? Ngươi có ý muốn giúp người khác nhưng cách nói chuyện chỉ muốn người ta quần ẩu ngươi một trận.



Ta biết ngươi trước đây là một vị tướng lĩnh trong quân đội, giờ binh khí xếp xó cam chịu làm một người tiều phu vô danh, trong tâm chắc chắn một mảng không cam lòng, những đấy là lựa chọn của ngươi chứ có ai bắt ngươi phải như vậy đâu, vì không cam lòng mà ngươi hố người khác như vậy, có phải có chút quá ác tâm không?



Lý Thiên Ngọc cũng không tìm mất mặt mà đi hỏi tên thần côn này, hắn tự động bỏ qua Tiều, ngước đầu nhìn lên, phải nói ngọn núi này cao có chút thái quá, mặc dù đối với hắn thì cũng chẳng thấm vào đâu cho lắm nhưng với người khác võ công có chút yếu kém để leo lên được cũng không phải việc nhỏ.



Cầm chặt lấy dây leo, kéo thử cường độ, Lý Thiên Ngọc thấy cũng khá chắc chắn, lại cũng khá dai, nghĩ một lúc liền bắt đầu leo, mặc dù hắn chưa bao giờ leo núi kiểu như vậy nhưng thể chất hắn hiện giờ cũng chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.



Chỉ thấy hắn vận Kinh lôi truy tinh bộ, chân giẫm xuống mặt đất, phóng thẳng lên, một tay nắm vào dây leo, chân thì liên tục điểm lên bề mặt ngọn núi, tốc độ hắn cũng không chậm, chỉ thấy từng đạo lôi ảnh léo lên, sau khoảng hai ba khắc chung thời gian, Lý Thiên Ngọc chân đã chạm tới đỉnh.



Khung cảnh trước mắt hiện lên, chính là một mảnh nông điền, không xa là một vị nông dân đang cùng một con trâu cày đất, không cần nói cũng biết vị này chắc chắn là Canh trong Ngư,Tiều,Canh,Độc rồi, vị này cũng không phải dạng vừa, cũng khá nguy hiểm nha.



Ai xem Anh hùng xạ điêu truyền hình bản chắc cũng biết vị này trong bản nào cũng đào hố Quách Tĩnh, chưa hết, tên này sau khi đạp người ta nhảy hố xong thì mở miệng nói chuyện như thể ta đây là muốn tốt cho ngươi, đúng là lâu ngày không đánh rắm, một khi đã đánh là chỉ có thối.



Lý Thiên Ngọc thực chất hắn xem bản đồ thì cũng thừa biết vị Nam đế kia ở đâu, cũng chẳng cần thiết phải quan tâm đến bốn tên dở hơi này làm cái quái gì, chẳng qua hắn đây là vì quá nhàm chán mà thôi.



Đi ngang qua chỗ Canh hắn con mắt chợt lóe miệng thì nhếch lên cười đê tiện, ngay sau đó khuôn mặt hắn lại trở về bình thường, đây người ta gọi là trở mặt như lật sách a!



Hắn tiến tới nói:



- Vị đại thúc này có thể chỉ đường cho ta tới chỗ Nam đế không? Ta đi đến đây thì không tìm thấy đường a!



- Được! Chuyện nhỏ, tiểu tử ngươi chờ chút, à mà hiện ta đang khát ngươi qua bên kia chỗ ta treo ống trúc đựng nước mang lại đây cho ta.



- Đợi ta giải khát xong sẽ chỉ đường cho ngươi.



Tên này cũng một dạng ảnh đế nha, trên mặt muốn có bao nhiêu hòa ai thì có bấy nhiêu hòa ái, nếu Lý Thiên Ngọc mà không biết trước kịch tình thì kiểu gì cũng mắc lừa, không nói đến là tên ngốc Quách Tĩnh.



Lý Thiên Ngọc cũng cười thầm nghĩ: “Được a! Ngươi cứ giả bộ đi, xem ta chơi với ngươi”



- Được a! Thì ra đại thúc khát nước, đợi chút ta đi lấy cho ngài! - Lý Thiên Ngọc mặt biểu lộ một bộ “ngây thơ“ nói.




Đi đến bên cạnh chiếc ống trúc, chỉ thấy cái ống này nối liền một sợi dây mà sợi dây kia thì được giữ lại bởi một cây gậy chống đỡ tảng đá phía trên đầu, nếu kéo ống trúc thì sẽ bị tảng đá phía trên lăn xuống đè lên, tuy nhiên Lý Thiên Ngọc vẫn kéo, cây gậy chống cũng văng ra.



Thế nhưng, chẳng có chuyện quái gì xảy ra cả, tảng đá vẫn nguyên si nằm im ở đó. Canh lúc này trợn mắt há hốc mồm, hắn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, chính tay hắn làm cái bẫy này, trăm phát trăm trúng vậy mà hôm nay lại mất tác dụng.



Chỉ thấy Lý Thiên Ngọc đi hướng Canh, tay cầm ống trúc nói:



- Đây đại thúc, uống nước a!



Canh lúc này trưng nguyên vẻ mặt không hiểu, cũng không thiết tha gì uống nước mà chạy vội về phía tảng đá, hắn cũng cẩn thận không bước đứng phía dưới mà là phía bên cạnh, chăm chú nhìn lên những một hồi lâu vẫn không thể hiểu tại sao tảng đá mất đi trụ chống mà vẫn nằm im ở đó không có một tý dấu hiệu nào là sẽ lăn xuống cả.



Lấy cuốc gõ một hồi, tảng đá vẫn thù lù bất động, Canh có chút yên tâm bước vào phía dưới tảng đá, hắn muốn xem xem chỗ tiếp xúc của tảng đá có vướng mắc gì không, chỉ thấy lúc hắn vừa mới bước vào phạm vi bao phủ của tảng đá thì một tiếng “cạch“ vang lên.



Canh giật nẩy cả mình đang chuẩn bị đề thân lao ra thì “xạtt.t….”. Tảng đá lăn xuống đè thẳng lên người hắn.



Lúc này đây, Canh mặt đỏ tía tai, hai tay gân xanh nổi lên, chân đứng tấn, vận hết sức lực nâng lên tảng đá phía trên.




Hình ảnh có chút buồn cười, Lý Thiên Ngọc thì cười đểu, chậm rãi đi hướng Canh nói:



- Ấy cha! Đại thúc! Ngươi đang tập luyện sức khỏe sao!? Phương thức đặc biệt nha!



- Chà chà! Tảng đá to thế này chắc phải nặng lắm!



- Úi! Nhìn cơ bắp này! Đại thúc cơ thể cường tráng nha, chắc thường xuyên luyện tập đúng không?



- Có khát không ta cho ngươi miếng nước!?



……………..



Vừa châm chọc Lý Thiên Ngọc vừa lấy ngón tay chọc chọc nách của Canh, chỉ thấy tên này cả người run lẩy bẩy, mặt đỏ tía tai, muốn cười nhưng không dám cười mà nhẫn nhịn chịu đựng, không phải Canh hắn không muốn cười mà là không dám a!



Giờ phút này hắn đang vận khí toàn thân chống đỡ tảng đá trên đầu, chỉ cần hắn há mồm ra chân khí thoát ra ngoài không được tuần hoàn liên tục thì chắc chắn bị tảng đá phía trên đè chết. Cho nên hắn là không dám!



Canh lúc này tức nổ phổi, thằng khốn này không biết ngu thật hay giả ngu mà thấy mình như vậy còn nguyên một bộ dạng hiếu kỳ, hâm mộ, lại còn chọc ngoáy hắn, thế nhưng hắn cũng nhận biết chắc lúc này hố mình tự đào thì cũng tự đi mà nhảy rồi.




Không nghĩ hắn cả đời nhổ lông nhạn cũng có ngày bị nhạn mổ mù mắt, tên khốn nạn này bẫy hắn lại còn giả ngây giả dại với hắn.



- Thôi đại thúc ngươi cứ tiếp tục luyện nhé ta đi tiếp! Chúc vui vẻ!



Lý Thiên Ngọc cười đểu nói, hắn cũng vui vẻ một trận, không nghĩ ra trò gậy ông đập lưng ông này lại vui thế nha! Bảo sao Cô Tô Mộ Dung gia lại lấy loại áo nghĩa này mà diễn biến ra một loại võ công xếp hàng tuyệt học trấn gia, đúng là một gia đình vui vẻ.



Mộ Dung gia lúc này đây nghe được chắc cũng cạn lời với tên khốn này! Chúng ta còn trăm công nghìn việc phải lo lắng phục hưng Đại Yến, vui chỗ nào a!?



Vượt qua ải của Canh, có chút vui vẻ, Lý Thiên Ngọc tiếp tục đi tới chân một cái đình, trong đình là một tên thư sinh, tay cầm quyền sách cũng không biết sách gì đang ngâm nga đọc.



Lý Thiên Ngọc lúc này mặc dù không ghét Độc lắm nhưng cái chuyện thi từ ca phú hắn hoàn toàn mù tịt, mà muốn vượt qua ải của Độc thì phải đối một câu, Lý Thiên Ngọc thật đúng là không có ý tưởng gì, dù sao hắn cũng biết địa chỉ Nam đế rồi, giờ vượt hay không vượt ải của Độc thì cũng không quan trọng, nghĩ vậy hắn liền mặc kệ tên Độc này mà đi lướt qua, đến trên một chiếc cầu có khoảng cách khá dài, ở giữ đã sụp đổ, nói thật là với người khinh công tầm thường thì phi thân qua là bất khả thi nhưng đối với hắn thì là dễ như ăn cháo.



Hơn nữa hắn cũng biết trước kịch tình, kịch bản quá rõ ràng rồi, điều hắn không hiểu là cây cầu này sử dụng thủ pháp gì mà khiến lúc bình thường đoạn giữa tiêu thất trông như bị sụp đổ, còn khi bước chân đến thì lại hiện ra, có vẻ thú vị.



Lý Thiên Ngọc đi đến mép cầu chỗ bị sụp, cúi xuống lấy tay sờ lên thì rõ ràng cây cầu này vẫn bình thường, thế nhưng trong mắt thì lại tiêu thất.



Hắn có chút lý giải, nghĩ rằng nguyên do chính là bởi sự phản quang, ai cũng biết mắt con người nhìn thấy sự vật là do ánh sáng phản chiếu, võng mạc tiếp thu mới nhận biết được hình dạng sự vật, cũng cùng một nguyên lý, có thể chỗ cầu đá này được xây dựng bằng một lại chất liệu gì đó có thế hấp thu ánh sáng, khi ngươi bước chân lên cầu, ánh sáng bị che khuất,khu vực bên cạnh thì vẫn tiếp nhận ánh sáng cho nên ngươi nhận thấy được đoạn cầu sụp này tồn tại.



Sau khi khám phá ra bí mật thú vị này, Lý Thiên Ngọc có chút mất đi hứng hú, cũng đúng thôi, vật gì thú vị chỉ khi nó thần bí và gây ra sự tò mò, đến khi ngươi vạch trần tấm màn che bí ẩn đó đi thì cũng là lúc vật đó mất đi sự hứng thú của ngươi.



Châm rãi buông lỏng bàn tay đang chạm vào nền đá, Lý Thiên Ngọc đứng dậy khoan thai bước từng bước đi tới.



Một đoạn đường không lâu lắm, Lý Thiên Ngọc đụng tới một ngôi tự miếu, hắn đi vào ngắm nhìn xung quanh, một không khí thanh tịnh mà chỉ khi ngươi bước chân vào chùa miếu mới có được hiện ra trước mắt.



Hít sâu một hơi nhắm mắt cảm thụ bầu không khí khó gặp này, trong lòng hắn hết thảy bực bội, các loại cảm xúc chợt lắng xuống, tất cả âm thanh dường như biến mất.



Chậm rãi mở mắt ra, trong lòng có chút khoan khoái nhưng Lý Thiên Ngọc biết mục đích mình đến đây là để làm gì!



Đang chuẩn bị đề khí mời Nam đế đi ra thì chợt một tiếng quát lan tràn toàn bộ ngôi tự miếu:



- Đoàn Trí Hưng! Ngươi cút ra đây! Trả lại mạng cho con của ta!!!