Sáng Sớm Trầm Miên

Chương 27: Đi trước (1)




Leng keng.

Con dao ngắn nhuốm đầy máu rơi xuống đất, những hộp thuốc tê trống rỗng, chùm tia sáng của máy trị liệu, thuốc xịt cầm máu và băng gạc nằm rải rác trên mặt đất.

Khương Kiến Minh tháo đôi găng tay dùng một lần rồi ném xuống đất. Cậu bước qua đống lộn xộn và nói một cách mệt mỏi: "Ai đó tới dọn dẹp đi."

"Nghỉ ngơi thêm nửa giờ nữa sau đó chúng ta quay về."

Gió và tuyết bên ngoài vẫn gào thét, mùi máu tanh trong lều hành quân vẫn chưa tan..

Một câu còn chưa nói xong, mấy đồng đội đang thất hồn lạc phách đều nổ tung.

"Quay...... Quay về!?" Joe là người đầu tiên sợ hãi kêu lên, "Khương Kiến Minh, cậu nói giỡn hả, con sinh vật kia không biết lúc nào sẽ xuất hiện, bây giờ chúng ta còn quay về!?"

Eri lolắng xòe hai tay ra: "Đúng vậy, hiện tại đã rất an toàn rồi, chúng ta cứ ngồi đây đợi cứu viện tới không được sao!?"

"Không được." Khương Kiến Minh ngồixuống một bên, chậm rãi thu lại áo khoác, "Cứu viện và sinh vật ngoài hành tinh, rất có khả năng sinh vật ngoài hành tinh sẽ tới trước, chúng ta không thể mất quyền chủ động."

"Vậy......"

Joe trợnto hai mắt: "—— vậy nên cậu liền khuyến khích chúng tôi đi tìm chết sao!?"

"Cái sinh vật kia...... sinh vật kia...... Chúng ta thật sự sẽ chết!!"

Trên mặt Khương Kiến Minh không có gì biểu tình, nói: "Sẽ không. Hiện tại tôi không có sức để nói, kế hoạch cụ thể thế nào chốc nữa nói tiếp."

Joe đứng ngơ ngác ở đó, trừng mắt thở hổn hển.

Bộ dáng này thực sự rất chật vật, lại có chút đáng thương.

Hắn giãygiụa gần nửa phút, hầu kết lăn lộn hai cái, đột nhiên nói: "Khương Kiến Minh...... Tôi nói cho cậu biết, chúng tôi nhịn cậu lâu lắm rồi."

"Một Tàn tinh nhân," Joe đột nhiên ngẩng đầu, thô bạo mắng, "Lại mỗi ngày ra vẻ bộ dạng thanh cao, cậu cho rằng mình là thứ gì, thật sự cho rằng mình là quân sư sao!? Hay là quan quân chỉ huy, là thống soái của chúng tôi!?"

Một loạt câu chửi như pháo liên thanh này khiến cho Eri ở bên cạnh sửng sốt, "Này! Joe, cậu...... Cậu làm sao vậy?"

Nhưng hắn cũng không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái...... Hiển nhiên, nỗi sợ hãi cùng bất an do liên tiếp gặp sự cố, đã khiến cho người thanh niên không mấy cường tráng này hoàn toàn sụp đổ.

Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích lạ thường, chỉ vào mũi Khương Kiến Minh chửi một tràng liên tiếp: "Thời điểm chúng tôi chiến đấu với nhện khổng lề, cậu ngoài trừ kêu chúng tôi rút lui, thì có thể làm cái gì!?"

"Nếu tiểu đội chúng ta ít đi một Tàn tinh nhân nhiều thêm một Tân tinh nhân, nói không chứng sẽ không gặp phải chuyện như vậy!!"

"Ngay cả thời điểm cứu Bối Mạn Nhi, không phải chính cậu cũng lựa chọn tự mình chạy trốn, kêu trí não của cậu đi cứu người đó sao!? Cậu cũng chỉ là một người ích kỷ mà thôi, giả bộ cho ai xem chứ!?"

"......"

Khương Kiến Minh đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.

Đám tân binh này sợ rằng tâm lý đã hỏng mất, cậu thầm nghĩ.

Mới lên chiến trường liền gặp phải kẻ mạnh, bị như vậy cũng không tính là kỳ quái.

Vốn dĩ Ngân Bắc Đẩu thiếtlập thời gian thích ứng một năm là để tránh tình huống như này, đáng tiếc, lần này thựcsự là một bi kịch ngoài ý muốn.

Khương Kiến Minh chậm rãi nghĩ, cậu từ trong balo tác chiến lấy nước khẩn cấp ra, vặn nắp uống nước.

"Joe!"

Ngược lại là Lý Hữu Phương đột ngột đứng dậy và tức giận nói, "Cậu mất trí và phát điên rồi hả, nói đến cùng, không phải là do cậu ngã xuống nên kinh động Á Chủng sao!? Người đầu tiên bị doạ đến sợ hãi bỏ chạy không phải là cậu sao!?"

NhưngJoe đã không kiềm chế được cảm xúc của mình, "Tôi lại không phải cố ý!!"

Hắn xoay đầu, trênmặt mang theo nụ cười, quay người đẩy Đường Trấn: "Ai, Đường Trấn, cậu cũng nói chuyện đi, cậu thử nghĩ lại xem......"

Hắn xoay xoay đôi tay, giống như đang muốn chứng minh chuyện gì đó, "Nếu Khương Kiến Minh sử dụng Tuyết Cưu đi cứu Bối Mạn Nhi đầu tiên, để cô ây ngay lập tức được trị liệu, thì cô ấy cũng không đến mức phải cắt một chân! Kỳ thực cậu cũng nghĩ như vậy, đúng không?"

"......" Đường Trấn không có phản ứng, từ lúc Khương Kiến Minh lấy dao ngắn cắt đứt chân Bối Mạn Nhi, hắn liền không để ý đến phản ứng xung quanh.

Hai mắt hắn vô thần ngồi ngơ ngẩn ở một bên, giống như biến thành một cái xác không hồn.

Joe càng thêm hưng phấn, ác ý trong lòng vặn vẹo phát sinh: "Cậu xem đi, ngay cả người bạn thân nhất cũng không che chở cậu nữa."

Hắn lại quay đầu, vội đến không chờ nổi muốn nhìn thấy biểu tình bi thương trên khuôn mạnh luôn lạnh lùng của Khương Kiến Minh.

Nhưng không nghĩ tới, đáp lại hắn không phải Khương Kiến Minh.

Mà là một giọng nữ suy yếu khàn khàn.

"...... Câm miệng."

Bối Mạn Nhi nâng đầu mở to mắt, ánh mắt ảm đạm.

Cô giật giật môi, "...... đồhèn."

Không khí trong lều trại đình trệ như một khối pha lê dễ vỡ bị thanh âm của cô đánh vỡ.

Đường Trấn bỗng dưng ngẩng đầu, mấyngười khác cũng đem ánh mắt kinh ngạc chuyển tới ——

"Mạn Nhi?"

"Mạn Nhi, cậu tỉnh rồi!?"

Bối Mạn Nhi nỗ lực mà ngẩng đầu...... Cô vẫn đang nằm thẳng trên chiếc "giường" tạm thời đơn sơ, chân phải đã bị cắt cụt, bị những băng gạc nhiễm máu quấn chặt từng tầng.

"Lúc ấy......"

Cônắm chặt góc áo dính đầy máu của mình, khàn giọng nói từng chữ:

"Lúc ấy, khi con nhện khổng lồ đột ngột tiến về phía tôi, căn bản không có ai có thể cứu được."

"Chỉ có bạn học Khương, cậu ấy kêu tôi nhảy khỏi cơ giáp, tôi nghe được."

Tronglều có chút mờ tối, thanh âm Bối Mạn Nhi còn có chút không cam lòng mà run rẩy: "Nếu không phải bạn học Khương, chỗ bị tơ nhện đâm thủng không phải chân, mà là đầu của tôi"

Không cam lòng...... Như thế nào có thể cam tâm đâu?

Tham vọng bừng bừng bước tới tiền tuyến, cố gắng vất vả rèn luyện lâu như vậy, gánh vác kỳ vọng của đồng bạn mà làm đội trưởng.

Lại cứ bất kham mà thất bại thảm hại dưới tay Á chủng, chôn vùi một nửa chân của mình.

Sau khi mất đi hoàn toàn đùi phải, cô còn có thể......

Còn có thể lưu lại Ngân Bắc Đẩu sao?

"Bạn học Khương......"

Bối Mạn Nhi cắn chặt cánh môi không còn chút máu, bên trong hốc mắt chứa sự không cam lòng và nước mắt, "Cậu có biện pháp mang chúng tôi thoát khỏi hiểm cảnh hiện tại, đúng không?"

Xungquanh im lặng một lúc, Joe đứng đó như đóng một vai hề thất bại, mặt màybiến sắc.

Mà Khương Kiến Minh cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, nhàn nhạt nói: "...... Còn có 23 phút."

Cậu lại nâng mắt, lời ít ý nhiều nói: "Các cậu tùy ý. Muốn đánh muốn nháo có thể ra bên ngoài."

Khôngai trong lều làm ồn nữa.

Sau một lúc lâu, Đường Trấn bỗng nhiên bò dậy, dùng sức tát mình một cái.

Hắn cũng không nói lời nào, cắn răng, thất tha thất thểu chui ra khỏi lều trại.

Lý Hữu Phương cả kinh nói: "Này! Cậu đừng......"

"—— Để cậu ấy đi đi."

Khương Kiến Minh ởtrong góc cụp mắt xuống, nói, "Thanh tỉnh đầu óc một chút cũng không tệ."

Vừanói vừa cúi đầu uống một hớp nước, bình tĩnh mà xua tay, "Yên tâm, cậu ấy sẽ không ngớ ngẩn đến nỗi chạy đi xa đâu, Đường tiểu thiếu gia còn chưa hèn nhát đến mức đó."

Bối Mạn Nhi suy yếu mà ho một tiếng.

Cô nghiêng người, sắc mặt tái nhợt thì thào nói: "Bạn học Khương, cậu không cần...... Không cần vì Đường thiếu mà tức giận...... Tôi có thể thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu."

"Không cần, không có tức giận."

Khương Kiến Minh than nhẹ một tiếng, đem nắp chai nước đóng chặt lại, "Nếu tôi thực sự tức giận, thì đã sớm mắng hắn, đánh hắn, đừng suy nghĩ vẩn vơ."

Không ai nói chuyện nữa, ngay cả Joe cũng chết lặng mà ngồi xuống, bắt đầu gặm lương khô. Đây là thời điểm mà bọn họ cần phải khôi phục thể lực.

Sau hơn mười phút, Đường Trấn mới quay trở lại, trên khuôn mặt hắn lấm lem vụn băng trông có vẻ cực kỳ chật vật, nhưng trạng thái tinh thân dường như đã tốt hơn...... Ít nhất, từ một cái xác không hồn biến về một người sống.

Hắn đứng trước mặt Khương Kiến Minh, vẻ mặt ảm đạm có chút hổ thẹn, ấp úng nửa ngày mà nói không được một câu hoàn chỉnh.

"Tớ...... Vừa rồi......"

Khương Kiến Minh nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái..

Cậu tiện tay vỗ vỗ bả vai Đường Trấn, "Thời gian cậu ngốc ở bên ngoài lâu hơn tớ tưởng tượng đấy, không thấy lạnh sao?...... Không lạnh thì đem áo ngoài cởi ra cho tớ, tớ lạnh."

Đường Trấn: "......"

Một lát sau, đã đến giờ.

Khương Kiến Minh khoác áo ngoài của Đường Trấn, hướng những người còn lại vẫy tay, ý bảo bọn họ tụ tập lại đây..

Cậu click mở chính mình điện thoại, mở hình chiếu bản đồ 3d cho mọi người xem.

"Đến đây đi, nghe tôi nói."

Ánh mắt Khương Kiến Minh thanh minh, thần thái tự nhiên: "Không có khả năng chạy đến nơi có độ thấp cao hơn so với mặt biển, Á Chủng chính là từ bên kia lại đây, nếu tiếp tục đi sâu vào không biết sẽ gặp phải cái gì. Chúng ta chỉ có thể hướng phía pháo đài để lui lại."

...... Rấtkỳ quái, rõ ràng cậu chỉ là một quân nhân vừa rời ghế nhà trường, hơn nữa hẳn là lần đầu tiên gặp phải tình huống gian nan bày kế tác chiến, nhưng ngữ khí lại tựnhiên như vậy, giống như đã lặp đi lặp lại hàng ngàn lần trong cuộc sống trước đây.

Eri khoa tay múa chân một chút: "Vậy, chúng ta có thể phi hành lên không, có thể từ trên cao vòng qua Á Chủng kia không?"

"...... Quá sức."

Lý Hữu Phương sắc mặt xanh mét: "Mấyngười chúng ta chạy quá xa...... Hơn nữa vừarồi cơ giáp tiêu hao quá nhiều năng lượng, chodù tính thêm năng lượng dự phòng, cũng không đủ để chúng ta bay trở về pháo đài."

Đường Trấn: "Hơn nữa cũng có sinh vật ngoài hành tinh có thể bay trên trời, chúng ta lại chưa quen tác chiến trên không, lỡ may gặp phải thứ càng khó giải quyết hơn......" Hắn lắc lắc đầu, ngậm miệng lại.

"Không sai," Khương Kiến Minh gật đầu, nhẹ nhàng ho hai tiếng, "Nhưngnếu chúng ta đánh một đường mà rút lui, thể lực của chúng ta cũng không chịu nổi, chonên mấu chốt để rút lui là làm thế nào để ngăn chặn Á Chủng này...... Chúng ta không thể cùng nó chơi trò đuổi bắt."

Khương Kiến Minh duỗi tay chỉ vào một điểm trên hình chiếu, vẽmột vòng tròn ở lối ra hẻm núi nơi bọn họ đi tới: "Mọi người nhìn chỗ này."

Mấyđồng đội không khỏi nhìn theo ngón tay của cậu.

Trên bản đồ, nơi đó rõ ràng là một bộ phận của hẻm núi nhỏ.

Phíatrước là đường đi, phía sau là vũng thấp nơi bọn họ phát hiện Á Chủng, nơinày giống như cổ của một chiếc bình đáy tròn.

"Trướctiên dùng cơ giáp xông qua Á Chủng, đương nhiên, đươngnhiên như vậy sẽ khiến nó công kích, nhưng không sao, chúng ta kiên trì đến chỗ này......"

Khương Kiến Minh vẽ một biểu tượng chữ thập đỏ ở đây.

Cậu trầm giọng nói: "Sau đó, chonổ tung bên này sơn cốc "

Mọi người đồng thời cả kinh, thanh âm hít khí lạnh vang lên. Sắc mặt Khương Kiến Minh bất động, tiếp tục nói tiếp: "Hãyđể những tảng đá rơi chồng chất chặn lối đường đi."

"Không chắc sẽ hoàn toàn đánh bại được Á Chủng, nhưng ít nhất ngăn cản một lát thì không thành vấn đề."

"Phá...... Phá hủy sơn cốc!?"

"Này muốn như thế nào ——"

Khương Kiến Minh: "Trước khi xuất phát, tôi đã mua hai quả pháo cỡ trung."

Mụcđích ban đầu là để bù đắp cho sự thiếu hụt sức mạnh chiến đấu, nhưngbây giờ đã có mục đích sử dụng khác.

"Thứ này vốn dĩ là dùng để đối phó sinh vật mới, để nổ một đỉnh núi hẳn là không vấn đề gì."

"Này......"

Mấy người ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.

Cái gọi là "Thiên thời địa lợi nhân hoà", tầmquan trọng của việc sử dụng chính xác các điều kiện địa lý trong chiến đấu, mọingười đều đã học ở trường.

Nhưngbây giờ là thời khắc sinh tử, khi người khác hoặc là suy sụp hoặc là khóc lóc, cậu lại có thể bình tĩnh nói một câu "Phá hủy sơn cốc", đókhông phải là người bình thường có thể nghĩ tới......

Đường Trấn sắcmặt sáng lên, kinh ngạc lẩm bẩm nói: "Xemra còn có đường sống... Còn có đường sống! Nếu thật có thể nổ tung......"

"Nhưngcó một vấn đề."

Khương Kiến Minh ngắtlời hắn, quay đầu lại nhìn thoáng qua trên giường, Bối Mạn Nhi đã lại lần nữa hôn mê, hô hấp nhợt nhạt, nhìn qua khiến mọi người hoảng hốt.

"Chúng ta hiện tại có một người bệnh, thương thế của Bối Mạn Nhi quá nặng, va chạm do kịchliệt chiến đấu sẽ khiến vết thương vỡ ra, không ngừng mất máu, cô ấy khôngthể mạo hiểm."

"Cho nên, Đường Trấn."

Khương Kiến Minh đặt tay lên vai Đường tiểu thiếu gia, "Cậu mang Bối Mạn Nhi đi, dùng hình thái phi hành của kích điện bay qua Á Chủng, sau đó dừng lại ở cửa hẻm núi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Vô Vi Nhất Niệm 2. Mùa Hè Mang Tên Em 3. Cây Tùng Và Bươm Bướm 4. Dây Dưa Mãnh Liệt =====================================

"Còn lại bốn người, dùng hính thái dưới đất của kích điện mạnh mẽ đột phá, hấp dẫn lực chú ý của Á Chủng. Chúng ta cần phải điều khiển cơ giáp luôn chạy đến cửa hẻm núi."

Đường Trấn kinh hãi: "Tiểu Khương!?"

Eri ngơ ngác nói: "Mạnh mẽ đột phá...... Chúng ta được không?"

Sắc mặt Joe càng trắng bệch. Hắn tựa hồ muốn phản bác cái gì, lại ngập ngừng nửa ngày nói không ra lời.

"Không được, phân công như vậy không hợp lý!"

Lý Hữu Phương phản bác, "Còn không bằng cậu mang theo Bối Mạn Nhi đi trước! Đường Trấn có Tinh Cốt mạnh nhất trong nhóm chúng ta, hẳn là nên để cậu ấy ở lại. Hơn nữa thể lực của cậu không thích hợp để chiến đấu......."

Khương Kiến Minh vẻmặt kiên định: "Đây là kế hoạch của tôi, tất cả mọi người phải nghe theo an bài của tôi."

Cậu lấy ra một quả lựu đạn màu đen từ túi chiến đấu của mình và đưa nó cho Đường Trấn.

"Sau khi thu được tín hiệu của tớ liền kích nổ, lúc dùng cẩn thận một chút."

Đường Trấn miệngkhô khốc, không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Hắn cảm thấy đồ vật trong tay nặng như ngàn cân.

"Tiểu Khương." Hắn thấp giọng nói, "Cậu...... Cậu nói thật cho tớ biết, cậu có bao nhiêu nắm chắc."

Khương Kiến Minh suy nghĩ một lát, nhướngmày cười nói.

Cậu nói: "Chính cậu đoán."

......

Một lát sau, lều trại bị thu hồi.

Mọi người đều đi ra, dưới chân là một lớp băng tuyết.

"Thật sự......" Joe nghiến răng lập cập, tay chân lạnh toát, "Thật sự phải tiến lên sao."

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy một ánh mắt rơi vào trên người mình.

Khương Kiến Minh đang đứng dưới cơ giáp nhìn sang. Những hạt tuyết lướt qua mái tóc, đôi lông mày và đôi mắt sâu thăm thẳm ấy..

"Sợ hãi sao."

Joe sửng sốt, hắn nhất thời có chút hoảng hốt.

Tàn tinh nhân tóc đen đứng trong gió tuyết, lưng dựa vào cơ giáp, ánh mắt lạnh nhạt nói chuyện:

"Sợhãi là điều bình thường. Mọi người đều sẽ phải đối mặt với sợ hãi. Vì vậy, cảmthấy sợ hãi không phải là điều đáng để cười, mà là khuất phục trước nỗi sợ hãi mới đáng cười."

...... Khung cảnh này quả thực giống như một bức tranh, Joe đang chết lặng không biết tạo sao lại có suy nghĩ này trong đầu.

Nhỏ bé và rộng lớn, yếu ớt và tàn khốc.

Giống như một bức tranh, vẽ một bông hoa nhỏ nở rộ trong đống đổ nát.

Trước khi chia tay, Đường Trấn nắm chặt cánh tay Khương Kiến Minh nửa ngày, khàn giọng nói: "...... Đừng xảy ra chuyện."

"Tớ tin tưởng kế hoạch của cậu, nhưng là Mạn Nhi đã......" Hắn dừng lại một chút, "Coi như tớ xin cậu."

Khương Kiến Minh vỗvỗ hắn: "Sẽ không xảy ra chuyện, gặp lại tại cửa hẻm núi."

Đường Trấn hít sâu một hơi, trênmặt lộ ra vẻ cứng rắn.

Hắn ôm Bối Mạn Nhi vào khoang điều khiển, chính mình cũng ngồi vào.

Rất nhanh, Kích điện trong trạng thái bay phóng lên giữa gió tuyết.

"Đithôi, hiện tại tuyết còn chưa dày, kích điện có thể chạy được. Nếu để lâu hơn nữa, sẽ càng gây bất lợi đối với chúng ta...... Khụ khụ......"

Khương Kiến Minh bịsặc gió lạnh, lại cau mày và bắt đầu ho khan.

Lý Hữu Phương đi tới. Khôngbiết là cố ý hay là trùng hợp, hắn vì Khương Kiến Minh chắn gió.

"Tại sao cậu không lái Tuyết Cưu."

Dướibầu trời đen kịt, vẻ mặt Lý Hữu Phương vô cùng u ám, nhìn chăm chú vào Tàn tinh nhân đã từng bị mình vô cùng khinh thường kia.

Cơbắp trên mặt giật giật, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ở lại chỗ này, là vì...... Chiếu cố chúng tôi sao."

"......"

Khương Kiến Minh liếc nhìn hắn một cái, dường như đang mỉm cười.

"Không phải."

Cậu xoayngười đi vào buồng lái, giơ tay đóng sầm cửa lại, "Năng lượng của cơ giáp cấp A rất quý giá, pháo đài lại không nuôi không, cho nên tôi cần tiết kiếm một chút."

"Nếu cậu thấy rảnh đến nỗi có thời gian suy nghĩ tôi phải dùng cơ giáp gì, còn không bằng nghĩ cách làm sao nhanh chóng trả tiền cho tôi đi."

Lý Hữu Phương: "......"

Hắn thầm mắng câu, dùng sức vỗ vỗ gương mặt, quay đầu bò lên kích điện của mình.

Bên trong khoang điều khiển, Khương Kiến Minh cẩn thận kiểm tra mỗi hạng số liệu, cuối cùng mới mở kênh thông tin.

Kế tiếp, sẽ là một hồi phá vòng vây sinh tử.

"Chuẩn bị tốt chưa, các đồng đội tốt?"

Trong tiếng nói mát lạnh của cậu, chưa chút giọng điệu lười biếng mà thảnh thơi.

"Nhớ kỹ, mộtkhi bắt đầu chạy, không thể dừng lại, đặc biệt không thể gấp gáp bay lên không trung, trong lúc chuyển hình thái Kích điện sẽ dừng khoảng 2s, như vậy quá nguy hiểm."

Khương Kiến Minh híp mắt, mànhình trước mặt cậu liệt kê các bản đồ, dữ liệu, con trỏ định vị và các hình chiếuliên lạc của đồng đội, đủ loại con số và đường kẻ làm lóa mắt.

Cậu thuần thục thắt đai an toàn, đôitay đeo găng đen của cậu đặt lên bảng điều khiển.

Khương Kiến Minh ánhmắt trong suốt, hạ lệnh: "Đi thôi!"