Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường - Chương 87: “tôn Bách Thần Anh Định Giở Trò Gì Đây”




“Đúng, tôi không nhận. Nhưng ai khăng khăng đòi trả đây? Tôi bảo em ký vào bản giao kèo, em cũng đâu phản đối?”

Mạn Nghiên tức run người. Cô say như vậy, lý trí đâu mà phản đối. Tôn Bách Thần là một kẻ gàn dở, không hề có lý lẽ!

Cô ấm ức nói:

“Anh lợi dụng lúc em không tỉnh táo mà bắt ép em ký vào. Hèn hạ!”

Tôn Bách Thần trừng mắt nhìn Mạn Nghiên. Hắn cầm lấy điện thoại của

mình từ trên đầu bàn, phát đoạn ghi âm tối hôm qua cho cô nghe. Từng câu từng chữ do Mạn Nghiên nói ra, giờ đây như vật chứng chống đối lại mình.

“Ký cái gì? Giấy bút đầu mau lấy ra đây đi!”

“Em không có say nha. Anh mau lấy bản giao kèo gì đó ra đây. Chúng ta ký!”

Mạn Nghiên chống chế, cô định xé tờ giấy kia đi thì Tôn Bách Thần hờ hững

nói một câu:

“Em nghĩ nó là bản gốc sao? Với lại nghĩ xé xong rồi thì không còn chuyện gì nữa, hửm? Hơn nữa trong đó còn có điều khoản đền bù nếu làm trái với giao kèo, em tự mình suy xét cho thật kỹ.”



Cô đanh mặt lại nhìn Tôn Bách Thần, không hiểu sao hắn phải dùng những cách này để chiếm giữ mình. Mạn Nghiên chỉ cần hắn mở miệng nói cần cô, nói thích cô, cô sẽ một lòng một dạ ở bên hắn. Nói một câu như vậy, khó lắm

sao?

Hay chỉ tại tâm tư hắn không đặt ở chỗ cô? Nghĩ vậy, Mạn Nghiên cười chua

xót.

“Làm sao? Không cãi nữa à. Vậy cứ theo bản giao kèo mà tiến hành đi.”

“Tùy anh.” Cô để tờ giấy lên giường.

Cô thở một hơi dài, thu dọn đồ của mình rồi khó nhọc bước vào trong nhà tắm. Tôn Bách Thần nhìn theo tấm lưng trần của Mạn Nghiên, bất giác nặng nề trong lòng. Hắn nghĩ ngợi điều gì đó, rồi đến bên tủ đồ tìm cho cô một bộ đồ mới.

Mạn Nghiên thỉnh thoảng vẫn để lại đồ ở nhà hắn. Tôn Bách Thần kiếm mãi mới được một chiếc váy hoa kín đáo, có phần cổ thắt nơ, tay áo dài quá khuỷu, vừa hay che được những dấu đỏ trên cổ, ngực và hai bắp tay. Hắn gõ nhẹ cửa, đưa cho cô.

“Sáng nay phải thuyết trình có đúng không? Mặc cái này đi.”

Cô nhận lấy, nhanh chóng đóng cửa phòng tắm lại. Mạn Nghiên ở trong đó một lúc lâu mới ra ngoài.

“Cầm lấy.”

Tôn Bách Thần đưa cho cô một chiếc thẻ tín dụng khác, Mạn Nghiên chau mày. Cái trước kia hắn đưa cô còn chưa dùng tới, hắn làm vậy là có ý gì?



“Anh muốn gì?”

“Điều khoản trong tờ giấy kia. Xem đến lần thứ hai vẫn ngờ nghệch đến thế sao?” Hắn hơi không hài lòng.

Mạn Nghiên vội cầm tờ giấy kia lên xem một lần nữa, lần này đọc rất kỹ càng. Điều khoản thứ ba nêu rõ, một tuần cô bắt buộc phải xài hết một khoản tiền hắn chuyển vào thẻ, nếu không sẽ có hình phạt.

Mà hình phạt gì, hắn không viết rõ!

“Tôn Bách Thần, anh định giở trò gì đây?”

“Không gì cả. Chỉ muốn em sống tốt hơn một chút.” Tôn Bách Thần nhún nhẹ vai.

Cô nghiến chặt răng, ngay lúc này chỉ muốn đánh cho Tôn Bách Thần một trận. Chỉ tại cả đêm hôm qua ngủ không mấy tròn giấc, cả cô thể cô nhức mỏi đến mức không còn sức lực nữa. Cô hậm hực, nói:

“Được, vậy em dùng tiền trong thẻ trả nợ cho anh. Tờ giấy kia xem như hết hiệu lực.”

“Nói cái quái gì vậy? Đồng Mạn Nghiên, tiền em vẫn phải tiêu, mà giao kèo em vẫn phải tuân thủ. Nhớ cho kỹ, chỉ cần em không dùng hết tiền trong thẻ mỗi tuần, tôi sẽ phạt mạnh tay.”

Cô liếc nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông kia, cảnh giác:

“Phạt cái gì?”