“Được rồi, mau bỏ em ra đi.” Mạn Nghiên đưa tay đẩy cái đầu lớn đang chui rúc trong bầu ngực của mình, cổ họng khẽ ngâm nga vì cảm giác rạo rực truyền đi khắp cơ thể.
Tôn Bách Thần quyến luyến một hồi lâu mới chịu nhả nụ hoa ngọt lịm trong miệng ra. Hắn nhoài người với tay lấy chiếc khăn mềm bên bàn, lau đi chút sữa đang rỉ xuống áo cô.
“Bà xã, sữa của em ngọt thật! Thằng nhóc kia thật có phúc, ngày nào cũng được bú no nê đến sáng” Hắn lại giở thói ghen tị với con trai mình.
Khuôn mặt Mạn Nghiên hầm hầm nhìn Tôn Bách Thần. Hắn thì kém gì con trai mình? Có ngày nào tên mặt dày này chịu tha cho hai cái bầu ngực đáng thương của cô chứ! Thậm chí có lúc hắn còn quá đáng hơn nữa, một bên miệng lấy nụ hoa màu hồng, một bên lấy tay nhào nặn để sữa chảy xuống bụng, rồi trườn người dọc theo đó, liếm láp không ngừng.
“Mà hôm nay ông xã không phải đi làm sao?” Cô khẽ nhíu mày.
Tôn Bách Thần khẽ lắc đầu, đôi mắt dính chặt trên người Mạn Nghiên, miệng cười xảo trá. Lúc sau hắn sực nhở ra một chuyện quan trọng, vội cầm điện thoại gọi cho tổng giám đốc
Lâm.
“Chú Lâm à, hôm nay chú đi gặp đối tác bên phía JA giúp cháu nhé! Cháu có chút việc bận nên sẽ không đến công ty đâu.”
ở phía bên kia, tổng giám đốc Lâm nghe xong tức đến tăng cao huyết áp. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu trong tháng, Tôn Bách Thần nhờ ông đi gặp đối tác thay hắn rồi! Vốn dĩ từ đầu năm nay ông đã xin nghỉ hưu để ở nhà an dưỡng tuổi già bên con cháu, vậy mà chỉ vì một lời hứa với hắn, ông phải cố trụ trên cái ghế tổng giám đốc Tổn thị thêm mấy tháng nữa.
“Thằng quỷ lại trốn việc! Mày có suy nghĩ cho cái thân già của chú không hả? Lần này chú không thèm giúp mày nữa đâu. Thế thôi nhé!” Ông quyết từ chối hắn.
“Ấy ấy, chú nghe cháu nói đã.”
Tồn Bách Thần bắt đầu giở giọng năn nỉ, biết con gái út của giám đốc Lâm đang mang thai, hắn bèn hứa sau này chỉ cần cô ấy sinh một tiểu công chúa nhỏ, liền để Tử Thiêm sang đó làm cháu rể quý của ông.
Giám đốc Lâm nghe xong thấy mát lòng mát dạ, thoáng cái đã thay đổi ý định, gật đầu đồng ý ngay với Tôn Bách Thần.
Hắn hí hửng tắt điện thoại, lại thành công có thêm một ngày thảnh thơi ở nhà với vợ con. Nếu Tôn Bách Thần nhớ không nhầm thì hôm nay chính là ngày kết thúc sáu tháng cực khổ “nhịn ăn thịt” của hắn. Một lát nữa, hắn nhất định phải xông pha hết mình, để bù đắp lại cảm giác trống trải trong suốt thời gian qua mới được!
Mạn Nghiên nghe rõ mồn một cuộc điện thoại giữa hắn với tổng giám đốc Lâm, cô trừng mắt, gõ cốc vào đầu tên đàn ông đang nằm bên cạnh mình một cái. Tử Thiêm còn chưa tròn một tuổi mà hắn đã mang thằng bé đi “rao bán” muôn nơi, từ nhà họ Vương đến nhà họ Vũ, bây giờ lại là nhà họ Lâm. Hắn cứ hùng hổ tuyên bố sau này ai sinh được con gái liền mang “gà” con trai của mình sang nhà đó.
“Bà xã đừng nóng giận! Chúng ta tranh thủ sinh thêm mấy đứa nữa, không phải sẽ giải quyết được mọi chuyện sao?”
“Đừng có hòng! Sinh nhiều như vậy, anh nuôi nổi không?”
“Nổi chứ! Mạn Nghiên, em sinh cho anh mười đứa, anh đảm bảo sẽ nuôi đứa nào đứa trắng trẻo, mập mạp, lớn lên thật cứng cáp, khỏe mạnh. Có chịu không hả?”
Wtf, tận mười đưa? Hắn nghĩ cô là heo chắc?
“Chịu cái đầu nhà anh đấy! Mau ngồi dậy mang quần áo bỏ vào máy giặt cho em” Cô ra lệnh.
Tên vô sỉ nào đó không những không nghe lời, còn xoay người nằm đè lên Mạn Nghiên. Hắn kéo tấm chăn phủ kín hai người, lưu manh nói:
“Giặt quần áo không quan trọng, cứ để lát nữa anh làm cũng được. Mà bà xã anh không nhớ hôm nay là ngày gì hửm? Sáu tháng ăn chay kết thúc rồi! Chúng ta mau làm thêm một đứa nữa thôi!”
“Kết... thúc?” Mạn Nghiên ngớ người ra. Mới đây đã nhanh như vậy sao?
Không để Mạn Nghiên có cơ hội bỏ trốn, Tôn Bách Thần ở trong chăn về ngay lấy người cô, như con mãnh thú đói vồ mồi. Mạn Nghiên liền hét lớn cầu cứu ba bà cháu Linh Châu ở phòng bên cạnh, chỉ là họ đã xuống sân nằm tắm nắng sớm, làm gì nghe thấy lời cô chứ!
“Mẹ kiếp, vừa mới sáng sớm thôi mà. Tên khốn này, mau bỏ em ra... a... ưm...”