“Mạn Nghiên, em chắc mình ổn chứ?”
Tôn Bách Thần nhìn một loạt hành động kỳ lạ của Mạn Nghiên lại thấy hơi sợ. Chẳng lẽ cô vẫn còn sốc việc chú mình đột nhiên trở về, nên mới trở nên như vậy.
Cô thấy hắn nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh, thì lườm một cái sắc lẹm. Mạn Nghiên lắc đầu nói mình không bị sao cả, bảo hẳn tập trung lái xe.
“Em ngủ đi, gần đến nơi anh kêu em dậy.”
Mạn Nghiên gật đầu, khép mắt ngủ thiếp đi. Cô ôm khư khư cái túi xách trên tay, làm Tôn Bách Thần thấy thật tò mò.
“Vào đó mua cái gì không biết?”
Lái xe mệt nhọc suốt mấy tiếng đồng hồ, hai người đã về đến quê. Đoạn ngỏ hẹp vào đến nhà Mạn Nghiên, Tôn Bách Thần tay xách, nách mang đủ thứ đồ. Mạn Nghiên chỉ việc đeo ba lô trên vai, còn những thứ khác, hắn lo tất.
“Về là được rồi, sao phải đem nhiều quà đến vậy chứ?”
Dì Hạ vui vẻ mở cửa cho hai người bọn họ. So với những lần trước, lần này bà thấy Tôn Bách Thần như biến thành một con người khác. Hắn niềm nở, miệng còn nhanh nhảu chào bà, chứ không phải cái dáng vẻ lạnh lùng, nét mặt một kiểu nữa.
“Đây là quà mẹ con chuẩn bị biếu gia đình. Hi vọng mọi người nhận lấy thành ý của bà.”
Đến cả cách xưng hô cũng có sự thay đổi lớn, dì Hạ càng thêm bất ngờ.
“Mau vào nhà đi chứ, còn đứng ngây ra đó nữa.” Bà cười, kéo tay cô và hắn vào trong.
Dì bảo bà nội Đồng thấy mệt, vừa mới vào trong phòng nghỉ ngơi. Mạn Nghiên nhìn quanh không thấy chú đâu, sốt ruột hỏi:
“DÌ, chú Hứa Văn đâu?”
Đang ở trong phòng bà. Để đi vào gọi cậu ấy!”
Mạn Nghiên hồi hộp đến không dám ngồi, đứng thẳng hướng về phía lối vào trong buồng. Một lát sau, một người đàn ông cao to bước ra, khuôn mặt già dặn hơn tuổi, mang đậm nét phong trần. Ông nhìn thấy cô, vội chạy đến ôm chầm.
“Mạn Nghiên, cháu đã lớn đến từng này rồi sao?”
Niềm vui sướng không thể diễn tả thành lời. Hai người ôm chặt nhau một lúc, vừa cười vừa rơm rớm nước mắt vì xúc động.
“Được rồi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện. Con bé vừa mới về, cậu phải để nó nghỉ mệt đã chứ.” Dì Hạ Vỗ vai Đồng Hứa Văn.
Tôn Bách Thần bây giờ mới có cơ hội giới thiệu bản thân mình. Hắn tự tin bước lên phía trước, miệng nở một nụ cười hòa nhã, lễ phép cúi đầu chào chú của Mạn Nghiên.
“Chào chủ Hứa Văn! Cháu là Tôn Bách Thần, ban tra
Bụp!
Nụ cười trên môi Tôn Bách Thần méo xệch sang một bên, hắn choáng váng ngã sầm ra đằng sau, trước sự kinh hãi của Mạn Nghiên và dì Hạ.
“Chủ...”
Đồng Hứa Văn như mất hết lý trí, hai mắt long sòng sọc, tròng trắng hằn lên từng tia máu tươi. Ông cúi xuống nắm lấy cổ áo của Tôn Bách Thần, sần số đấm từng có trời giáng vào mặt hắn.
“Tên sát nhân này, tại sao mày lại ở đây hả?” Ông gào vào mặt hắn.
Từng cú đấm liên tiếp đáp thẳng vào mặt Tôn Bách Thần, ai ngăn cũng không được. Mũi và miệng hắn bắt đầu chảy máu nhem nhuốc, đầu choáng váng dữ dội.
Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, ngoài vẻ mặt sợ hãi, hai dì cháu Mạn Nghiên chỉ biết rối rít cầu xin Đồng Hứa Văn dừng tay lại. Ông bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn, đứng ngửa mặt lên trần nhà, hét lên một tiếng kêu trời.
“Bách Thần, anh vẫn ổn chứ?” Mạn Nghiên xót xa lau đi vết máu trên mặt hắn, tâm tư cô trở nên cực kỳ hỗn loạn. Vốn tưởng đây là cơ hội tốt để giới thiệu Tôn Bách Thần, nào ngờ chú của cô lại nổi cơn thịnh nộ, còn gọi hắn là tên sát nhân nữa.