Hắn cười, véo nhẹ má cô một cái: “Anh sẽ quay lại liền.” Nói rồi Tôn Bách Thần sang phòng của Diệp Mộc Hoa, giúp cô ta xem qua vòi nước trong phòng tắm. Diệp Mộc Hoa thừa cơ Tôn Bách Thần ngồi vặn ống nước, cô ta cúi xuống, triệt để khoe ra vòng một trễ nải sau lớp vải mỏng tang. Hắn đến nhìn cũng không thèm, trực tiếp đi ra ngoài, lấy ga giường trùm lên người cô ta.
“Đứng sang một góc đó, trước khi tôi sửa xong. Diệp Mộc Hoa, nếu em còn không biết tốt xấu, đừng trách tối nay phải ngủ ngoài đường”
Hắn bỏ cho cô ta một ánh nhìn khinh bỉ.
Tôn Bách Thần xếp quần áo của hắn và Mạn Nghiên bỏ vào trong vali, mang thêm các vật dụng cá nhân cần thiết, chuẩn bị về Tôn gia ở vài ngày. Trong lúc hắn sửa soạn mọi thứ thì cô đi thay đồ.
“Xong rồi, em kiểm tra lại xem còn thiếu thứ gì không?”
“Vâng.”
Mạn Nghiên mở vali ra, xem qua một lượt. Hắn chuẩn bị rất chu đáo, xem chừng không thiếu một thứ gì. Nhưng ngẫm một lúc, Mạn Nghiên lại phát hiện có gì đó sai sai.
“Đồ lót của cô đâu? Không có lấy một món nữa!”
Mạn Nghiên ôm trán, chẳng lẽ hắn ngại nên mới không bỏ vào?
Mà cũng không đúng lắm! Tôn Bách Thần đầu giống mấy tên ngại ngùng, không dám cầm vào đồ lót của phụ nữ chử.
Mang theo dòng suy nghĩ ẩm ương trong đầu, Mạn Nghiên mở ngăn tủ quần áo, lấy thứ đồ còn thiếu bỏ thêm vào trong vali. Tôn Bách Thần ngây người nhìn theo Mạn Nghiên, lát sau tự nhiên ngồi cười một mình như thằng ngốc.
Không phải vì Tôn Bách Thần ngại không bỏ vào, mà vì hắn nghĩ mấy món đồ đó không quan trọng. Căn bản với hắn, Mạn Nghiên không cần mặc thêm mấy thứ linh tinh cho vướng víu!
“Bé con, anh quên mất. Anh chỉ nghĩ đơn giản khi em ở cạnh anh, mấy thứ đồ này thật vô dụng thế nên mới không bỏ vào thôi.”
".” Mạn Nghiên mặt đỏ như trái cà chua, vội quay đi chỗ khác để Tôn Bách Thần không nhìn thấy. Hắn nghĩ cô không cần mặt mũi trước mặt người khác nữa chắc?
“Vậy anh muốn em khoe ra trước mặt người khác sao? Tức chết mà.” Cô giả vờ giận dỗi, môi mím lại.
Tôn Bách Thần tưởng cô giận thật, vội vàng đến ôm cô dỗ dành. Hắn gục đầu vào sau gáy Mạn Nghiên, cất chất giọng trầm trầm:
“Anh sai rồi, đừng giận! Là do anh suy nghĩ thiển cận, sau này sẽ không dám nữa.”
Cô không nhịn được, cười lên khúc khích. Tôn Bách Thần bình thường cao ngạo, hôm nay lại tự hạ thấp IQ của mình sao?
Mạn Nghiên quay người lại ôm hắn, mặt vùi vào trong lồng ngực ấm áp. Cố kìm nén cơn cười, cô nói:
“Vừa nãy em chỉ trêu anh thôi. Em không giận! Bách Thần, anh tốt như vậy, có điểm nào đáng để em phải giận chứ”.
Tôn Bách Thần nghiêm mặt nhìn cô gái nhỏ, tay giơ ngón trỏ chỉ lên trời đầy bất lực. Từ bao giờ mà cô có sự thích đùa giỡn kiểu này chứ? Làm tim hắn muốn nhảy ra bên ngoài luôn rồi. Không để yên được, phải phạt cho cô sợ mới được!
Nghĩ vậy, Tôn Bách Thần đánh vào mông Mạn Nghiên mấy cái, dạy cho cô một bài học. Cô la lên oai oái, vừa ngoe ngẩy cái mông để né, vừa giữ lấy hai bàn tay hư hỏng của hắn.
"Anh còn đánh nữa em giận thật đó.”
Nói xong, Tôn Bách Thần mới chịu dừng tay lại.
Hắn còn phải đến Tôn thị xử lý công việc, nên phải khởi hành sớm đưa Mạn Nghiên và Diệp Mộc Hoa về Tôn gia. Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, Tôn Bách Thần kéo vali, nắm tay Mạn Nghiên đi xuống lầu.
Lúc đi ngang qua phòng Diệp Mộc Hoa, liền tốt bụng hối thúc cô ta một tiếng. Ai ngờ lúc này cô ta còn ngồi trang điểm, thật khiến hai người kia tức điên mà.
Rõ ràng hôm qua đã nói trước, vậy mà cô ta vẫn cứ nhởn nhơ như vậy.