“Cứu... cứu tôi với. Có ai ở đây không? Cứu với..” Mạn Nghiên dùng sức hét lớn, cô không ngừng giãy dụa, ra sức muốn thoát khỏi dây trói.
Chưa được bao lâu, cánh cửa phòng ngủ đã mở ra, một người đàn ông từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt gà ta dữ tợn bước đến bên Mạn Nghiên, thẳng tay giáng cho cô một cái tát vào mặt.
Bốp!
“La lối cái gì? Mày có gào đến rách mồm thì cũng không ai nghe thấy đầu. Cả tòa chung cư này, chỉ có mày và mấy đứa tụi tao thôi, tự mình lượng sức đi.”
“Thả tôi ra, các người bắt tôi làm gì? Tôn Ninh Ninh đầu, cho tôi gặp chị ấy đi”
Bốp!
Gã ta lại vung một nắm đấm vào Mạn Nghiên, lần này làm đầu cô đập hẳn vào thành giường, choáng váng. Cô gượng người dậy, qua lớp tóc bù xù che đi nửa khuôn mặt, sợ sệt nhìn người đàn ông kia. Phải nói gà ta là tên côn đồ chính hiệu, Mạn Nghiên biết không nên chọc điên gã, bằng không cá tính mạng cô còn khó giữ.
Tên đàn ông kia thấy cô ngoan ngoãn, mới rời khỏi phòng ngủ, đóng chặt cánh cửa. Mạn Nghiên chờ hắn đi, mới dám mở mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm chút hy vọng có thể trốn thoát. Nhưng căn phòng này đơn sơ đến đáng sợ, ngoại trừ cái giường nhỏ sau lưng Mạn Nghiên thì không còn thêm bất kỳ đồ vật gì.
Ở bên ngoài phòng khách có bốn tên côn đồ đang ngồi chơi đánh bài. Chơi đến tối, bọn chúng đói bụng nên đặt cơm giao đến. Lúc ăn cơm, tên đại ca - cũng chính là người đánh Mạn Nghiên ban nãy, nhận được điện thoại nên bỏ ra ngoài. Ba tên còn lại ăn uống hăng say, mà không biết trong cơm đã bị người ta bỏ thuốc mê vào, đánh chén xong liền lăn quay ra đất.
Cánh cửa bên ngoài rục rịch, mất khoảng mười phút mới mở ra. Một người đàn ông đi đôi ủng ngắn, ăn mặc kín mít lẻn vào trong phòng. Ông ấy nhìn quanh phòng khách một lượt, rồi mới tiến vào căn phòng ngủ.
Mạn Nghiên trong cơn mê man, cảm thấy có ai đó đang lay lay cơ thể mình. Cô nhíu mày, khó nhọc nâng đôi mi nặng trĩu lên.
“Bác... bác trai, có phải là bác không? Bác tới cứu cháu sao?” Mạn Nghiên không dám tin vào mắt mình nữa.
Cô vui mừng khôn xiết, mắt ướt lệ nhìn người đàn ông làm vườn kia. Ông gật đầu gấp gáp, nhanh tay cầm con dao gấp sắc nhọn, cắt đứt dây trói cho Mạn Nghiên.
[Đi mau] Ông làm động tác tay đơn giản, rồi kéo tay cô ra ngoài.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, ngay lúc này, tên đại ca về tới. Gã ta nhìn thấy người lạ mặt đột nhập, phát hiện ra ý định bỏ trốn của Mạn Nghiên, bèn cầm một chai bia vừa mua về, dứt khoát lao đến đập vào đầu người làm vườn. Âm thanh vang lên muốn xé toạc bầu không khí, chiếc mũ lưỡi trai của ông bị hất văng ra, ông ấy ngã sập ra đất, trên đầu chảy ra một dòng chất lỏng đặc quánh màu đỏ tươi.
Mạn Nghiên sợ đến bủn rủn chân tay, cô không kịp lên làm gì đã bị gả nắm tóc, lôi mạnh đến đập vào tường, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Chỉ sau một đêm ngắn ngủi, Linh Châu giống như già thêm mấy tuổi, gương mặt bà buồn rầu, đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, hoài niệm những chuyện trong quá khứ. Cả đêm hôm qua bà không chớp mắt, tay cứ nắm chặt di ảnh của cha ruột mình, thầm lặng khóc.
Bà thở dài, hạ quyết tâm đưa ra lựa chọn sau cùng. Một cuộc gọi điện thoại vào lúc sáng sớm, Linh Châu tuyên bố với truyền thông sẽ tổ chức một họp báo vào lúc chín giờ sáng. Tin tức bà chủ tập đoàn tài chính Tôn thị chuẩn bị chuyển nhượng cổ phần, trao quyền điều hành tập đoàn đã trở thành chủ đề sốt dẻo, được đông đảo người trong giới kinh doanh quan tâm.
Bọn họ bắt đầu đoán già đoán non về người sẽ kế nhiệm bà. Người thì hiển nhiên cho rằng là Tôn Ninh Ninh, một số khác lại mơ hồ, phỏng đoán trong thời điểm nhạy cảm như hiện tại, Linh Châu sẽ không dại để cô ta ngồi lên vị trí đó.
Các vị cổ đông trong Tôn thị mới là những người hoang mang nhất. Họ thay nhau gọi điện thoại cho bà nhưng không nhận được phản hồi, có người tìm đến tận Tôn gia, bà cũng không tiếp.