Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 485: Anh Ta Còn Sống




Không biết tại sao, tôi lại cảm thấy hơi say tàu xe, VÌ vậy liền bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Phải một lúc sau tôi mới lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhà của chị Ái Phương không xa nhà tôi, theo lý thuyết chỉ ba đến năm phút là có thể đến, nhưng tôi đã ngồi ở đây ít nhất cũng phải hơn mười phút rồi, cho dù kẹt xe, thì cũng không chậm đến vậy.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn chưa ý thức được mối nguy hiểm vô cùng dày đặc phía trước, tôi lấy tay xoa bóp huyệt Thái Dương của mình một cái rồi chậm rãi mở to mắt ra.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi không thể nhịn được mà sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn tài xế: “Bác tài, đây là chỗ nào?"

Phải qua một hồi lâu tài xế kia mới ngẩng đầu liếc nhìn tôi, trực tiếp khoá cửa xe, khoé môi nhếch lên cười một tiếng: “Đưa cô đến nơi cô nên tới." "Anh định làm gì!" Lúc này tôi mới thực sự ý thức được vấn đề, một bên thì lớn tiếng hỏi, một bên thì cố sức mở cửa xe. "Cô cứ yên tâm ngồi trên xe, tôi chỉ có trách nhiệm đưa cô đến nơi cần đến." Người đàn ông này bẻ tay lái gấp, tôi liền ngã đâm vào cửa xe, khiến tôi choáng đầu hoa mắt thật lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần.

Một lúc sau, tôi mới miễn cưỡng ổn định lại tinh thần của mình, canh đến thời cơ thích hợp nắm lấy cánh tay của anh ta, lấy chiếc chìa khóa con bên cạnh anh ta.

Lại không ngờ tới, tôi còn chưa lấy được thì đã bị anh ta đẩy ra, đồng thời còn có một con dao kề ngang trước mặt tôi.

Trong nháy mắt, các lỗ chân lông của tôi dựng lên, con dao của anh ta đang treo lủng lẳng trước cổ tôi, chỉ cần tối nhúc nhích một chút có thể sẽ bị anh ta cắt đứt cổ. "Tao đã nói rồi, con khốn này mày đừng có gây rắc rối cho tao, nếu không tạo sẽ giết chết mày" Người đàn ông kia một tay lái xe, tay còn lại đẩy đẩy lên trên cổ tôi một chút.

Tim tôi nhấc lên, sau lưng tôi nóng lên, rồi sau đó từ từ lạnh đi, cái lạnh khiến tôi nổi đầy da gà sau lưng.

Tôi không nói nửa, bị anh ta uy hiếp như vậy thì càng không dám cử động, chỉ có thể dựa sát vào ghế tựa đằng sau, đôi tay phía dưới cũng âm thầm nắm lấy tay dựa gắt gao, sợ lỡ đầu đoạn đường này không tốt lắc lư qua lại, con dao nhỏ sẽ làm mình bị thương.

Cứ như vậy mà giằng co nửa đoạn đường, trong lúc tôi vẫn cố tìm cách để chạy thoát, nhưng hoàn toàn không có điểm vào nào cả, mãi cho đến khi điện thoại của người đàn ông đó vang lên.

Tôi vốn cho là anh ta sẽ không nhận hoặc là buông con dao nhỏ trên cổ tôi ra, dù sao tôi cũng thành thật như vậy nhưng anh ta không làm thế, mà thay vào đó anh ta gắn vào vô lăng và nghe điện thoại.



Đầu dây bên kia điện thoại hỏi anh ta đang ở đâu, hắn quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, rồi chỉ đáp một câu.

Tôi liền nắm bắt lấy cơ hội này, tận dụng lúc anh ta mất tập trung mà vươn tay đâm một phát vào lưng anh ta.

Anh ta bị tôi đâm quá bất ngờ, thân thể co quắp lại một chút, con dao kề trên cổ tôi cũng rũ xuống.

Tôi tranh thủ thời cơ mà không ngừng đâm vào người anh ta, anh ta không ngừng ăn đau lại thêm cơn ngứa nên không cầm được tay lái, làm cho chiếc xe trượt trên đường mất kiểm soát, thật may vì trời đã về đêm, trên đường không có chiếc xe nào khác, xe của chúng tôi cuối cùng cũng dừng lại sau khi va vào quốc lộ.

Mà trùng hợp nhất chính là tôi cảm thấy toàn thân bên phải của mình bị va đập rất mạnh vào xe, xe va vào tường rồi lại bật ra, cửa xe cũng cứ thế mà bị đập đến hỏng.

Người đàn ông kia cũng bị va đập không nhẹ, sau khi anh ta phản ứng lại thì việc đầu tiên là nắm lấy tay tôi, may mắn tôi phản xạ lại nhanh hơn anh ta một chút, tôi cúi xuống rồi chạy thoát khỏi chiếc taxi.

Sau khi xuống xe, tôi đóng chặt cửa lại, tuy khoá cửa đã bị hư mất, nhưng các trục sắt bên trong lại như tạo thành một bộ dây xích, trực tiếp chặn cánh cửa lại.

Tôi có cảm giác như mình đã sống lại, hôm nay có lẽ ông trời cũng đang giúp tôi, mới để tôi trốn thoát một cách dễ dàng như vậy.

Nhưng mà, vận may trong lòng tôi còn không kéo dài được một phút, tôi cảm thấy trên trán của mình như va phải một thứ gì đó, kèm theo đó là một tiếng đạn được lên nòng, tim vừa thả lỏng lại lần nữa nhấc lên.

Tôi cảm thấy toàn thân thể đều đang cứng lại, máu không ngừng dồn lên não, sao đó chợt nghe một giọng nói rất đỗi quen thuộc: “Tân Ái Phương, đã lâu không gặp.

Thân thể của tôi như có luồng điện dữ tợn chạy qua, trái tim chấn động.



Sau một hồi lâu tôi mới cưỡng chế cơ thể đang run rẩy ngẩng đầu lên. "Anh...còn sống sao?" Tôi hoàn toàn không biết mình đã mở miệng như thế nào, tôi chỉ cảm thấy cổ họng khô nứt đến lợi hại, đến cả giọng nói cũng trở nên khàn đi. "Sao thế Tân Ái Phương, không thể tin được sao." Chu Phong cong môi cười, đáy mắt anh ta mang theo những thần sắc khó hiểu, anh ta vươn tay ra nhéo cằm tối, rồi rút súng về.

Không đợi tôi mở miệng, anh ta liền nói: “Kỳ thật lần này tôi muốn chặn cô Tần đây, cũng không có mục đích gì cả, chỉ muốn hỏi cô Tân lâu rồi chúng ta không gặp nhau, cô có nhớ tôi không."

Khi anh ta mở miệng gọi tôi một tiếng cô Tân, gọi đến nổi da đầu của tôi run lên, tôi thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của anh ta nữa, không biết vì điều gì, ánh mắt của anh ta hôm nay tựa như không có hồn vậy, không ngừng khơi gợi nỗi sợ hãi sâu trong lòng tôi. "Thả tôi." Phải qua một lúc lâu, tôi mới ngừng được những suy nghĩ đa nghi trong lòng mình, lại lần nữa chống lại ánh mắt của anh ta, lên tiếng.

Đương nhiên Chu Phong sẽ không làm theo những gì tôi nói, mà càng dùng sức bóp cắm tôi, ánh mắt anh ta khi nhìn tôi rất dữ tợn, như thể muốn ăn thịt tôi. "Thả cô để rồi cô cùng với Lục Kính Đình sống một cuộc sống viên mãn hạnh phúc hay sao?" Giọng nói của anh ta tràn đầy trêu tức, như đang cười nhạo tôi, càng nhiều hơn là tự giễu. "Thả tôi ra." Rõ ràng tôi biết điều đó là không thể nhưng tôi vẫn cứ lập đi lập lại câu nói đó

Chu Phong không nói nửa, mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi một hồi lâu, sau đó cười chế nhạo một tiếng, và đi đến tên côn đồ ở phía sau: "Mang đi "

Giọng nói của anh ta trầm xuống, tên côn đồ ở phía sau bước đến và trùm một cái túi vải đen lên đầu tôi, sao đó cột tay và chân của tôi, kéo tôi đứng dậy

Lúc này tôi bị tên côn đồ và Chu Phong khống chế, hoàn toàn không thể nào dãy dụa được "Thả tôi ra ! Cho tôi xuống!" Mặc dù tôi không thể cử động được, nhưng miệng của tôi thì không bị khống chế, tôi không ngừng gào thét, mục đích của tôi không phải là để bọn họ thả tôi ra, mà muốn thu hút sự chú ý của các phương tiện chạy qua, và để cho bọn họ phát hiện ra vụ bắt cóc này

Nhưng tôi đã đánh giá quá cao các phương tiện này, từ lần đầu tiên tôi đột ngột bị đâm xe, thậm chí cũng không có một bóng người, chứ đừng nói chi đến phương tiên

Tôi bị bọn họ kéo đến tận xe, và cho đến khi đóng cửa xe, tôi hoàn toàn không thể chống trả lại

Trên đường đi, Chu Phong không cho tôi nghe gì, tôi cảm thấy chóng mặt, một lúc sao tôi bất tỉnh

Cho đến khi tôi tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu, cái túi vải đen trên đầu cũng biến mất, ngay khi tôi mở mắt đã bị cây đèn ngay trên đầu gây sự chú ý

Phải mất một lúc lâu, ý thức của tôi mới hoàn toàn trở lại, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra khi mình bị bất tỉnh, tôi tìm thứ gì đó để đỡ mình ngồi dậy.