Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 468: Đi Nước Ngoài




Ông Đinh dường như đã nhìn thấy Lục Kính Đình, liền cầm lấy ly rượu, cong mỗi bước tới.

Kiều Lam cũng tự nhiên đi theo, chỉ thấy ông Đinh nói gì đó với cô ta, cô ta liền bĩu môi và không có cùng theo lại đây. “Cậu ba Lục, đã lâu không gặp.” Ông Đinh chạm một cái vào ly rượu của Lục Kính Đình.

Lục Kính Đình nhấp một ngụm rượu, tùy tiện nhếch môi: “Tốt hơn là không gặp

Đối với hai địch thủ như bọn họ mà nói thì không có gì ngạc nhiên khi thấy màn chào hỏi như vậy, tôi liền nhanh nhẹn kéo cánh tay của Lục Kính Đình, nhìn về phía ông Đinh.

Ánh mắt của ông Đinh liếc qua người tôi, sau đó liền chuyển đến người Lục Kính Đình: “Hôm nay cậu ba Lục đến đây, có phải là vì lô hàng đó không?” “Đương nhiên.” Lục Kính Đình nhìn ông Đinh một cái thật sâu, sau đó liền cụng ly với ông ta.

Ánh mắt của ông Đinh lại như có như không lướt nhanh qua tôi: “Vừa đi vừa nói chuyện chứ?"

Ý tứ trong lời nói của ông ta rất rõ ràng, chính là để cho Lục Kính Đình nói chuyện một mình với ông ta. “Em đi nghỉ trước đi.” Lời nói của ông Đinh vừa xong, anh liền quay sang nói với tôi.

Tôi cũng không nói nhiều, gật nhẹ đầu, liền đi tới khu nghỉ ngơi, trước khi đi còn nhìn ông Đinh một cái.

Ông ta nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ quái, làm sao cũng đều không nhìn thấu.

Ngồi trên ghế sô pha ở khu nghỉ ngơi, tôi uống một ngụm nước trái cây, sau đó liền buồn chán ngồi nhìn mọi người ở bên trong hội trường, trong lòng không khỏi hối hận tại sao lúc vào hội trường lại không mang theo điện thoại đi động.

Đúng lúc này, từ trên bàn rượu sâm panh đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, tôi theo phản xạ quay đầu lại nhìn.

Liền thấy Kiều Lam bị hai người đẩy ngã xuống sàn, cô ta ôm bụng vẻ mặt đau đớn ngồi ngồi bệch dưới sàn, tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì chợt nghe thấy giọng nói của Đinh Mộng. “Đồ con đĩ, những dịp tiệc tùng như hôm nay mà cô cũng dám đi cùng ba tôi sao?” Nói xong, Đinh Mộng liền ngồi xổm trước mặt cô ta và tát cô ta một cái tát. “Cô định làm gì tôi! Bụng của tôi! Trong bụng tôi có thể đã có con của ông Đinh rồi! Ông Đinh cũng có mặt ở đây, cô không thể đối với tôi như thế.” Kiều Lam đau đớn ôm bụng nói với Đinh Mộng.

Tôi còn nhớ mang máng lần trước lúc Kiều Lam bị Đinh Mộng đánh ở trước Vạn Đạt còn khúm núm không dám nói lời nào, lần này phỏng chừng là nghĩ có đứa trẻ chống lưng nên mới dám mắng lại Đinh Mộng.

Mà lúc này, ông Đinh đang cùng Lục Kính Đình nói chuyện trong phòng riêng trên tầng cao nhất, căn bản không chú ý đến sự việc xảy ra bên này, ngay cả nhân viên phục vụ vừa rồi định đi thông báo cho ông Đinh cũng bị người của Đinh Mộng chặn lại. “Có con?” Ôi cô mà cũng có mặt mũi nói đến con, cô có cảm thấy buồn nôn khi dùng ba cái trò lố lăng đó không hả?” Đinh Mộng đi lên lại tát cô ta một cái tát, sau khi tất còn bóp vào mặt cô ta, tôi nhìn mà thấy đau thay. “Cô, cô buông tôi ra!” Kiều Lam dùng sức đẩy mạnh Đinh Mộng, người của Đinh Mộng thấy thế liền trực tiếp giữ Kiều Lam lại. “Hôm nay, tôi cũng không muốn phá hư buổi tiệc của ba tôi, chúng ta liền ra ngoài nói chuyện, dẫn cô ta đi.” Nói xong, Đinh Mộng liếc nhìn hai tên thuộc hạ của mình, vẫy tay ra hiệu cho họ kéo Kiều Lam đang liên tục vùng vẫy và khóc lóc đi ra ngoài.

Mọi người xem náo nhiệt nhìn thấy Đinh Mộng đã đưa Kiều Lam đi, liền tự giác tản ra, xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bàn về chuyện làm ăn của họ.

Tôi thở dài một tiếng, cảm thấy rằng hôm nay không phải nhân viên phục vụ không có cách báo tin cho ông Định, mà là ông Đinh đã sớm ngầm cho phép.



Lắc đầu, cầm lấy lý nước trái cây trên bàn uống thêm một ngụm, thì cảm thấy có người ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh.

Tôi theo bản năng nhìn qua liền thấy Nhạc Danh với đôi mắt đang cười.

Chạm mặt người phụ nữ này còn phiền phức hơn so với Kiều Lam, mong là cô ta chỉ đến đây nghỉ ngơi một chút, và tốt hơn là đừng làm phiền đến tôi.

Tuy nhiên, mong muốn của tôi căn bản không thể thành sự thật, Nhạc Danh đến ngồi bên cạnh tôi, khả năng không chọc tức tôi là điều không thể. “Bình tĩnh như vậy, còn cùng Lục Kính Đình đến tham gia tiệc rượu à." Đang suy nghĩ, thì giọng nói giễu cợt của Nhạc Danh truyền đến tại tôi: “Tôi còn tưởng rằng sau khi cô biết được tin kia sẽ suy sụp một chút cơ đấy, xem ra tôi đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của cô rồi.” “Nếu như cô tới chỉ để nói chuyện này, thì mời cô cầm miệng cho.” Tôi đối với cô ta hoàn toàn không có bất kì hảo cảm nào, lạnh lùng nói với cô ta. “Đương nhiên là không.” Nhạc Danh nhướng mày: “Cô có biết Tôn Ly bị điên rồi không?” “Tôi không biết.” Nghe được lời này của cô ta, tim tôi ngừng đập, lúc trước khi nhìn thấy Tôn Lý, cô ta vẫn rất ổn, làm sao có thể phát điên lên được?

Nhìn thấy được sự nghi ngờ trên mặt tôi, Nhạc Danh nói tiếp: “Nghe nói sau khi Chu Phong rơi xuống biển, Tôn Ly xảy ra tranh chấp với người của anh ta, bị những người đó làm cho có thai, cô nghĩ thử xem, vốn dĩ đang làm bà chủ Chu, lại đột nhiên từ thiên đường rớt xuống địa ngục, làm sao mà không điên được cơ chứ?”

Mặc dù tôi có hứng thú đến việc này, nhưng đối mặt với Nhạc Danh, vẫn như trước bày ra vẻ mặt không liên quan gì đến mình: “Vậy thì sao, có liên quan gì đến tôi?” “Tôi chỉ là nói cho cô biết về kết cục của những người phụ nữ ở bên cạnh Lục Kính Đình trước đây mà thôi, cô chỉ cần biết là được, cô có hứng thú hay không thì tôi không quan tâm” Nhạc Danh cười lạnh, sau đó cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn đi về phía đảm quý bà.

Trong lòng tôi thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, hôm đó lúc cô ta cùng người của Chu Phong xảy ra tranh chấp, tôi cũng nhìn thấy, chỉ là không ngờ tới, cô ta sẽ có kết cục như vậy, cuối cùng lại còn phát điên.

Thở dài một cái, cảm thấy ngồi trên số pha cũng có chút chán, liền bưng ly nước đi dạo xung quanh, tầng một không phải là đàn ông ngồi bàn chuyện làm ăn, thì chính là đảm phụ nữ đang khoe chồng của mình, tôi muốn đến góp vui nhưng lại cảm thấy mình cùng với bọn họ không hợp nhau, nên đi lên tầng hai, dù sao thì Lục Kính Đình và ông Đinh đang bàn chuyện làm ăn ở tầng trên cùng, tôi ở tầng hai hẳn là không quấy rầy đến họ.

Tôi đứng trên ban công tầng hai, nhìn thấy dưới lầu muôn hình dạng người, những người cười là những người bàn chuyện kinh doanh thành công, những người không cười là những người thất bại.

Nhạc Danh giống như một bông hoa xã giao, đi tới đi lui trong hội trường, không phải nói chuyện với người này, thì chính là tìm cách thân thiết với người kia.

Nhìn một hồi lâu lại chán, đang lúc chuẩn bị xoay người xuống lầu, thì nghe thấy một giọng nam quen thuộc, là giọng của Lục Kính Đình và ông Đinh.

Tôi bất giác nhíu mày, bọn họ không phải nói đang bàn chuyện làm ăn trên tầng cao nhất sao, làm sao lại nghe thấy tiếng họ ở tầng hai?

Hơn nữa, ở tầng hai...ông Đinh chắc chắn có thể nghe thấy giọng nói của Kiều Lam, nếu ông ta đều không quan tâm đến, vậy càng chứng tỏ rằng ông ta đã sớm ngầm cho phép việc Đinh Mộng đánh Kiều Lam.

Nghĩ đến đây, tôi quyết định lén lút rời đi thì hơn, dù sao thì vừa nãy lúc ông Đinh nói muốn bàn chuyện làm ăn chính là để cố tình tránh mặt tôi, điều này chứng tỏ trong đó chắc chắn có một số bí mật thương mại, vạn nhất nếu tôi nghe thấy được, chắc chắn bị bắt lại.

Tuy nhiên, ngay khi tôi quay người lại, liền nghe thấy Lục Kính Đình nói một câu Tân Ái Phương, giọng anh không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa vặn tôi có thể nghe thấy được.



Anh nói một câu không có gì, trực tiếp khơi dậy sự tò mò của tôi, tôi không hiểu, anh cùng ông Đinh bàn chuyện làm ăn, như thế nào còn nói đến tên của tôi.

Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, tôi rón rén đi đến trước cửa phòng, nhìn xung quanh không có ai, liền đặt tại lên cửa.

Tiếng cười đắc ý của Lục Kính Đình cũng đặc biệt trở nên rõ ràng: “Tân Ái Phương sao, cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, tôi cũng chỉ dùng cô ta trong khoảng thời gian này, đợi đến khi mọi chuyện qua đi, tôi liền để cô ta biến mất vĩnh viễn.” “Cậu ba Lục đối xử với phụ nữ thật tàn nhẫn, lúc trước đã có một người điên, giờ lại muốn chơi đùa đến mạng của người ta? Ông Đinh cũng nói cười theo. “Phụ nữ mà thôi, chẳng qua là một món đồ chơi ở bên người.

Nghe xong lời nói của Lục Kính Đình, lòng tôi lập tức lạnh lẽo, nếu lúc trước Nhạc Danh đưa cho tôi một đoạn ghi âm, tôi vẫn có thể tự dối lòng rằng đó là giả, nhưng bây giờ tôi thực sự nghe thấy cuộc nói chuyện của anh và ông Đinh, tôi làm sao cũng không thể tự lừa dối mình được nữa.

Khi tôi nghe đoạn ghi âm mà Nhạc Danh đưa, tôi chỉ cảm thấy đau lòng, nhưng hôm nay, tôi lại cảm thấy sợ hãi.

Theo ý của Lục Kính Đình, thì sau khi xong chuyện của ông Đinh, liền sẽ giết tôi, hơn nữa, xem ra tiệc rượu hôm nay, kế hoạch xử ông Đinh đã được tiến hành rồi.

Nói cách khác.

Không đời nào! Tôi phải chạy trốn thật nhanh mới được.

Nghĩ đến đây, tôi liền xách vảy, thận trọng xoay người rời khỏi tầng hai, may mà Lục Kính Đình luôn cùng ông Đinh trò chuyện, không có phát hiện ra tôi nghe lén.

Tôi ngồi trên ghế sô pha ở tầng dưới, ý thức hỗn loạn, trong lòng không ngừng lập ra kế hoạch khi nào thì sẽ chạy trốn.

Tôi chỉ đơn giản là tính toán một chút thời gian, thì phát hiện hôm nay có vẻ là cơ hội tốt nhất. Dù sao thì Lục Kính Đình và ông Đinh vẫn chưa kết thúc cuộc đàm phán của họ, tôi lặng lẽ rời hội trường, anh cũng sẽ không phát hiện ra, hơn nữa còn có thể tranh thủ lúc này về nhà thu dọn đồ, và đưa An Hào đi.

Mặc kệ là đi đâu, trước phải ra ngoài cái đã.

Nghĩ đến đây, tôi trực tiếp đứng dậy, bất chấp trên người vẫn còn mặc lễ phục, rời khỏi buổi tiệc thuê xe trở về nhà.

Trên đường về nhà tôi luôn tính toán xem mình còn bao nhiêu tiền trên người, có thể sống ở nước ngoài bao lâu.

Sau khi về đến nhà, tôi vội vàng tìm hộ chiếu, sau đó định bế An Hào rời đi, Quyền Mai hỏi tôi đi đâu, tôi chỉ nói là đi ra ngoài một lát.

Quyền Mai mặc dù nghi ngờ, nhưng rốt cuộc cũng không hỏi nhiều mà để tôi đưa An Hào rời đi.