“Bọn họ không tìm thấy Đinh Thành?” Tôi chưa kịp phản ứng, Lục Kính Đình đã rời đôi mắt đi, nhìn về phía đội tìm kiếm cứu nạn. “Xin lỗi anh Lục. Chúng tôi đã tìm kiếm hai ngày rồi, nhưng không phát hiện được gì mới, cho nên... Đội tìm kiếm cứu nạn thở dài: “Chúng tôi không tìm thấy thi thể, hay xác chết nào.Vẫn còn có khả năng là anh ta vẫn còn sống
Lục Kính Đình nhẹ gật đầu, vỗ bả vai đội cứu nạn: “Cảm ơn mọi người. Nếu có tin tức gì, hãy báo cho tôi biết.” “Được
Trên đường từ bến cảng trở về bệnh viện, tôi vẫn luôn cảm thấy rất nghi ngờ, việc Hồng Liên định nhảy xuống biển rõ ràng là có chỗ không thích hợp, nhưng tôi lại không nghĩ ra không thích hợp ở chỗ nào. “Em đã khỏe lại rồi, không cần tiếp tục ở bệnh viện nữa đúng không?” Nói thật tôi không hề thích mùi khử trùng của bệnh viện một chút nào. “Bác sĩ sẽ quan sát em thêm một vài ngày” Lục Kính Đình chau mày, giống như đang tự hỏi cái gì đó, ngữ điệu trả lời tôi cũng rất hờ hững, qua loa. “Ừm” Tôi gật đầu. Có thể là do say xe, tôi bỗng có cảm giác buồn nôn, nên đã nhanh chóng mở cửa sổ xe ra. Xe đi xuống bãi đậu xe dưới đất của bệnh viện. Ở trên xe, tôi buồn nôn đến mức khó chịu. Xe vừa dừng lại, tôi liền mở cửa xuống xe. Bình thường, tôi đâu có say xe đâu, vậy tại sao hôm nay, mỗi một giây ở trên xe lại đều khó chịu như vậy?
Tôi vịn tay vào cửa xe nên khan một hồi. Sau đó, tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Tôi nhíu mày, đang suy nghĩ xem đó là ai, thì trước mắt tôi lại hiện ra một khoảng trống. Theo bản năng, tôi muốn lên tiếng cầu cứu, nhưng dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể nói được, ý thức cũng dần dần biến mất.
Không biết qua bao lâu, tôi tỉnh lại. Tôi vừa cử động ngón tay, một giọng nữ quen thuộc ngay lập tức truyền tới: “Chị Phương, chị Phương?”
Là giọng nói của Quyền Mai.
Khi cử động cơ thể, tôi chỉ cảm thấy cổ họng mình rất đau đớn, nhịn không được mà nhíu mày. “Nước.” Tôi cố gắng phát ra âm thanh. Khó khăn lắm tôi mới mở được đôi mắt, vươn tay lên để Quyên Mai đỡ tôi dây.
Rất nhanh, Quyên Mai đỡ tôi ngồi dậy. Tôi ngồi trên giường một lúc, cảnh tượng trước mắt cũng rõ ràng hơn một chút. “Vì sao tôi lại ngất vậy?” Tôi uống một ngụm, cổ họng khô khốc dần trở nên dễ chịu hơn.
Tôi không nhớ rõ trước khi ngất đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mang máng Hồng Liên muốn nhảy xuống biển, Lục Kính Đình cứu cô ấy, rồi hai người trở về bệnh viện. Tôi không nhớ rõ được sau đó đã xảy ra chuyện gì. “Bác sĩ nói chị vừa lấy máu, tỉnh dậy cũng chỉ ăn cháo trắng, cơ thể bị suy nhược nên mới bị ngất” Quyền Mai nói, rồi lấy chiếc ly trong tay tôi.
Tôi nhẹ gật đầu, nhìn về phía cửa sổ. Tôi có cảm giác rất hỗn loạn, mơ hồ: “Lục Kính Đình đâu rồi?” “Cậu ba đi làm thủ tục nhập viện cho chị rồi. Cậu nói muốn chị ở lại bệnh viện một thời gian, chờ khi cơ thể hoàn toàn hồi phục, mới có thể xuất viện” Quyên Mai nói. An
Hào bỗng khóc lên. “Sao An Hào lại tới đây?” Nghe thấy tiếng An Hào khóc, tôi ngày cả người ra. “Cậu ba sợ chị nhớ An Hào nên đã bảo em đưa An Hào tới đây” Quyên Mai dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Em nghĩ, dù sao chúng ta cũng ở phòng bệnh VIP, sẽ không có nhiều vi khuẩn như các phòng khác, chính vì thế em đã nhanh chóng đưa An Hào tới. “Ừ. Tôi muốn bế An Hào.” Nghe cô ấy nói, tôi gật đầu nhẹ. Quả thực nếu cứ tiếp tục không cho tôi gặp thằng bé, chắc tôi sẽ sụp đổ mất.
Quyên Mai xoay người bế An Hào đưa cho tôi.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Tôi cứ nghĩ đó là Lục Kính Đình, nên liền nói vào đi.
Tôi ôm An Hào cho thằng bé bú. An Hào rất đói, lập tức bú từng ngụm từng ngụm không ngừng nghỉ.
Lúc này, tôi mới ngẩng đầu lên thì thấy bà Dương.
Trong nhất thời, tôi có chút xấu hổ, lấy chăn trùm lên ngực. Không ngờ bà Dương trực tiếp kéo chăn ra: “Ai da! Trùm như vậy không phải trùm cả đứa nhỏ sao? Không thể làm vậy được.
Cô nói như vậy khiến cho tôi cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Dù sao cô cũng đã sinh ra tôi, nuôi tôi đến khi năm tuổi, có chỗ nào của tôi mà cô chưa nhìn cơ chứ? Nhưng gặp lại nhau sau nhiều năm như vậy, tôi vẫn có chút ngượng ngùng. “Mẹ biết, mẹ không chăm sóc cho con nhiều năm như vậy... đối với mẹ... ít hay nhiều con cũng sẽ oán hận." Bà Dương đột nhiên thở dài. “Bà Dương. Tôi không biết nên nói cái gì, chỉ nhìn cô một chút.
Bà không chờ tôi nói xong: “Thật ra những năm này, mẹ vẫn luôn tự trách bản thân. Con hãy để cho mẹ chăm sóc con trong khoảng thời gian này, coi như bù đắp một phần cho những năm kia đi.”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Bà Dương! Thật sự không cần đâu! Cô năm đó cũng là bất đắc dĩ. Con không trách cô. Cô cho con sinh mạng, con đã rất cảm ơn cô rồi!”
Khi nói những lời này, tôi có chút tâm tư khác. Để cô chăm sóc cho tôi ở đây, thực sự tôi có chút không thoải mái. “Coi như đó là tâm nguyện của mẹ, có được không?”
Bà Dương ngồi ở bên cạnh tôi nói.
Tôi nhìn cô một chút, không tiếp tục cự tuyệt nữa, chỉ cười cười với cô.
Bà Dương cũng mỉm cười với tôi, lấy cháo ra đặt trên bàn, múc cho tôi một chén.
Khi thấy tôi cho An Hào bú xong, cô liền bưng cháo cho tôi: “Đây là cháo gà ác. Khi còn bé, con rất thích ăn cái này. Hơn nữa, con mới sinh con, cái này vừa tốt cho cơ thể, vừa tốt cho việc có sữa.
Tôi cười với cô ấy, nhận chén cháo trong tay của cô: “Con cảm ơn.”
Tôi vừa ăn một miếng cháo, những ký ức về tuổi thơ lại hiện lên trong đầu tôi.
Trong đầu tôi là hình ảnh của người mẹ hiền lành đảm đang, mà gương mặt đó lại giống hệt với bà Dương. Người xưa nói hương vị có thể khơi gợi kỉ niệm của một người đúng là không sai. “Ngon lắm ạ.” Tôi lại ăn thêm mấy miếng. Cháo này ngon đến mức tôi có thể uống thêm mấy chén như vậy. Đã nhớ hương vị của cháo gà này lâu như vậy, tôi không suy nghĩ nhiều ăn liền mấy miếng.
Đúng lúc này, Lục Kính Đình trở về. Anh đi đến cửa thì nhìn thấy chúng tôi. Có lẽ không muốn làm phiền, nên anh đã đóng cửa lại rồi đi ra.
Lúc đầu, tôi muốn gọi anh quay trở lại, nhưng vừa định mở miệng, lại cảm thấy không được tốt lắm, tôi nhanh chóng loại bỏ ý định của mình đi. “Dương Quốc Hưng vẫn khỏe chứ ạ?” Tôi có chút xấu hổ tìm đề tài nói chuyện. Nếu bây giờ tôi không hỏi bà Dương vấn đề này, thì chút nữa, tôi vẫn phải hỏi Lục Kính Đình. “Thằng bé không sao rồi. Hai ngày nữa là nó có thể xuất viện” Bà Dương bế An Hào từ trong tay tôi: “Khi bế trẻ, con hãy ôm và nâng eo của chúng, như thế sẽ tốt cho cột sống” “Như vậy sao a?” Nghe cô nói, tôi mới biết vì sao trước đó, khi tôi để hai cánh tay qua mông của An Hào, thắng bé luôn có vẻ như muốn khóc.
Bà Dương dạy tôi rất nhiều phương pháp chăm sóc trẻ mà tôi và Quyền Mai không hề biết đến. Khi nói chuyện với cô, tôi phát hiện ra quan niệm nuôi trẻ của cô rất tiên tiến, có thể là do cô đã ở nước ngoài nhiều năm. “Cô Dương, con xin phép hỏi cô một câu. Vì sao cô lại ở nước ngoài nhiều năm như vậy a?” Nghĩ đến nước ngoài, tôi không nhịn được mà hỏi.
Bà Dương lắc đầu, thở dài: “Sau này, mẹ sẽ nói cho con biết. Chuyện này rất phức tạp, con không hiểu được đâu.”
Cô nói qua loa như vậy, tôi cũng không muốn nói thêm nữa, chỉ gật đầu một cái.
Mấy ngày sau, bà Dương đều ở lại chăm sóc tôi và An Hào. Mỗi khi tôi hỏi tình hình của Dương Quốc Hưng, cô chỉ nói anh đã xuất viện, không cần quan tâm đến nữa.
Tiếp xúc với nhau mấy ngày này, tình cảm của tôi với bà Dương đã tăng lên rất nhiều, ít nhất thì khi nói chuyện cũng không còn cảm thấy lúng túng, ngại ngùng. Vào ngày xuất viện, bà Dương muốn tôi đến nhà họ
Dương chơi. Nhưng cô lại có việc đột xuất, không thể đưa tôi đi.
Cuối cùng, Lục Kính Đình đến đón tôi. Trước khi đi, chúng tôi có đi phòng bệnh của Hồng Liên. Tâm tình của cô ấy đã khá hơn không ít, không còn xúc động, tự làm tổn thương mình.
Tôi hỏi cô ấy về dự định sau này. Cô ấy nói bản thân sẽ chăm sóc cho con thật tốt, cũng như sẽ tiếp tục quản lí du thuyền, sòng bạc của Đinh Thành. Dù anh có về được hay không, cô vẫn sẽ cố gắng sống cho thật tốt. “Nếu như anh ấy trở về, tôi sẽ tha thứ cho anh ấy, đồng ý tái hôn với anh ấy
Đây là câu nói sau cùng cô ấy nói với tôi trước khi tôi đi.
Nghe xong lời cô ấy nói, tôi chỉ biết thở dài trong lòng. Hồng Liên đúng là yêu Đinh Thành sâu đậm rồi.
Rời khỏi phòng bệnh của Hồng Liên, Lục Kính Đình đi làm thủ tục xuất viện cho tôi. Trợ lý và Quyền Mai cùng nhau mang đồ xuống, cũng như bế An Hào.
Một mình tôi đi tới bãi đậu xe dưới đất.
Nhưng, khi tôi vừa bước xuống cầu thang, tôi liền nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Đó chính là người tôi đã nhìn thấy ở dưới bãi đậu xe ngày tôi bị ngất đi.