Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 447: Sắp Sụp Đổ




"Cục trưởng Triệu, hôm nay tôi mới biết, ngài hăng hái như vậy đấy." Đương nhiên tôi không thể bỏ qua cơ hội tốt này, lấy lòng sờ ngực ông ta, sau đó theo bụng lần mò xuống dưới.

Cũng đúng lúc đó, ngoài cửa truyền tới một trận xôn xao, giọng nói của ông Đinh như máy khoan điện mà tiễn vào trong não người. "Đinh Văn Lân? Ông già này sao lại tới đây rồi?" Triệu

Bác Khôn lảo đảo muốn đứng lên. Tôi lập tức luống cuống, hoàn toàn không ngờ gặp phải tình huống ngoài ý muốn như vậy, nhanh chóng đứng dậy kéo ông ta: "Cục trưởng Triệu, đi đâu vậy, thêm một ly nữa đi."

Tôi vừa nói xong, giọng nói rõ ràng của ông Đinh đã truyền vào: "Cậu ba Lục, cậu cản trở tôi, không phải sợ tôi gặp người nào không nên gặp chứ."

Nghe lời này của ông ta, tôi chỉ cảm thấy không khí đều yên tĩnh lại, Triệu Bác Khôn gạt tay tôi ra, dáng vẻ say rượu trực tiếp tỉnh lại một nửa, đi về phía cửa.

Tôi ngã trên đất, một lúc sau mới phản ứng lại, lúc tôi chuẩn bị kéo ông ta lại, ông ta đã chạy tới cạnh cửa rồi. "Cục trưởng Triệu." Tôi yếu ớt gọi một tiếng, nhanh chóng đứng dậy, hi vọng có thể cứu vãn một chút.

Nhưng sự thực chứng minh, tôi không cứu vãn được, lúc tôi đứng lên, cửa đã bị Triệu Bác Khôn mở ra.

Trong nháy mắt, tôi chỉ cảm thấy nhiệt độ toàn thân trở nên lạnh lẽo, tôi sững sờ tại chỗ mấy giây, mới nhất chân đi tới cạnh cửa. Nhưng mà, đợi sau khi tôi đi tới, lại phát hiện ngoài cửa ngoại trừ Lục Kính Đình đang hút thuốc lá thì không có bất kì ai khác.

Nhưng vừa rồi rõ ràng tôi nghe thấy tiếng của ông Đinh, một người sống sờ sờ như ông ấy, không thể nào nói biết mất liền biến mất được. "Cục trưởng Triệu, sao ngài lại ra đây, là do rượu không ngon, hay là tiếng hát của mấy cô gái không ngọt?" Lục Kính Đình nói xong, nhìn thoáng qua tôi. "Cục trưởng Triệu, vừa rồi ngài đẩy tôi một cái, thực sự rất đau." Tôi giả vờ yếu đuối nói.

Triệu Bác Khôn giống như không nghe thấy chúng tôi nói, đẩy cánh tay tôi vịn trên cửa ra, đứng ở cửa, đánh giá xung quanh, sau đó lại lắc đầu, nhíu mày: "Cậu ba Lục, bên ngoài cửa thật sự chỉ có mình cậu?" "Vậy cục trưởng Triệu thấy mấy người?" Lục Kính Đình bất đắc dĩ giơ tay ra. "Vừa rồi rõ ràng tôi nghe thấy giọng của người khác, hơn nữa nếu như không có ai, sao cậu ba Lục lại ra ngoài? Lẽ nào trong phòng bao không thể hút thuốc sao?" Triệu Bác Khôn bình tĩnh nói tiếp, híp mắt đi về phía trước hai bước, đánh giá, tim tôi đập chậm một nhịp. "Chẳng qua vừa rồi phục vụ làm đổ rượu, nên gây ra tiếng động, tôi hút thuốc ở bên ngoài, không phải vì không muốn quấy rầy chuyện tốt của cục trưởng Triệu sao?" Lục Kính Đình nhếch miệng giải thích.

Triệu Bác Khôn vẫn có chút không tin: "Hi vọng cậu ba Lục sẽ tuân thủ giao hẹn vừa rồi của chúng ta."

Lục Kính Đình dập điếu thuốc: "Đó là đương nhiên."

Sau đó anh liền cùng Triệu Bác Khôn vào phòng, trước khi đóng cửa, ông ta còn quay đầu nhìn thoáng qua, nhiều lần xác định.

Tôi cầm micro, kêu Thằng Đen bật vài bài, đưa cho Triệu Bác Khôn một cái, cùng hát với ông ta, không thể không nói, ông ta hát đúng là dằn vặt người khác.

Hết lần này tới lần khác ông ta còn cực kì tình nguyện hát, tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười với ông ta.

Cũng may ông ta hát trong chốc lát lại buông xuống cảnh giác lần nữa, uống rượu

Sau mấy vòng, ông ta lại say.



Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của ông ta, tôi thở phào nhẹ nhõm, nói thực uống đến bây giờ, tôi cũng có chút say, may mà tửu lượng của tôi tốt còn có Lục Kính Đình uống giúp tôi, nếu không tôi cũng say rồi. "Thêm một ly nữa." Một tay Triệu Bác Khôn cầm ly rượu, một tay cầm microphone, còn ép tôi dựa vào lồng ngực ông ta.

Có điều, muốn uống rượu, chứng minh ông ta đã say thật.

Lục Kính Đình móc một cái máy ghi âm ra, nháy mắt với tôi, tôi gật đầu, đụng vào ông ta mấy cái: "Cục trưởng Triệu, vừa rồi ngài còn chưa nói cho tôi biết, bến cảng dưới tay ngài có bao nhiêu, tôi cực kỳ tò mò, dù sao ngài lợi hại như vậy. "Cái gì? Bến cảng... cái gì? Lời không thể nói lung tung!" Triệu Bác Khôn nghe xong lời của tôi, trực tiếp nhíu mày, giọng nói cũng trở nên ác liệt.

Tôi hơi sửng sốt, không ngờ tâm tư ông ta kín như vậy, đã say thế này mà vẫn không nói gì. "Ồ, vậy à, tôi còn tưởng cục trưởng Triệu rất lợi hại, có thể cai quản bến cảng chứ." Tôi đổi thành giọng thất vọng mà nói: "Có điều cho dù ngài thế nào, tôi đều yêu ngài."

Lúc nói lời này trong lòng tôi đã muốn nôn mửa. "Sao tôi không quản được chứ? Không thể nói bến cảng dưới tay tôi mà phải nói, tôi, hức, bến cảng tôi quy hoạch." Lúc nói chuyện, ông ta lại uống một ngụm rượu, còn chép chép miệng. "Quy hoạch? Vậy ngài..." Hai mắt tôi tỏa sáng, xem ra trong tiềm thức của ông ta có chút mâu thuẫn với mấy vấn đề liên quan tới có bao nhiêu bến cảng dưới tay, nhưng lý trí của ông ta đã bị cồn khống chế, cho nên vừa khích một cái liền nhả ra.

Tôi còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy cục trưởng Triệu tiếp lời của tôi: "Có ít nhất mười cái "

Lúc ông ta nói lời này, vẻ mặt đắc ý, nhưng đang khoe khoang với tôi vậy.

Sau đó, không đợi tôi hỏi tiếp, ông ta đã nói: "Cô hát không tệ, tôi thích, theo tôi, về sau sẽ được ăn ngon mặc đẹp."

Nói xong kéo tôi vào lòng ông ta một cái.

Tôi cười có chút xấu hổ, nhưng vẫn dùng giọng nịnh hót mà nói: "Cục trưởng Triệu, tôi đã sớm muốn rời khỏi nơi này, cực khổ chờ ngài tới dẫn tôi đi"

Đối phó với loại đàn ông này, chính là nỗ lực nâng cao cảm giác tồn tại của họ, họ sẽ vui vẻ.

Triệu Bác Khôn cười ha ha một tiếng, ôm tôi vào lòng chặt hơn. "Tôi nói với cô rồi, cho tới bây giờ Triệu Bác Khôn tôi, chưa từng sợ ai, cho dù người của trung ương tới, tôi cũng sẽ chơi chết bọn họ." Triệu Bác Khôn càng nói càng đắc ý, đã mở ra hình thức mở miệng nói ngông cuồng.

Lúc đầu tôi còn đang suy nghĩ làm thế nào để ông ta nói tên mình ra, không ngờ ông ta trực tiếp tự mình nói ra, ngay sau đó, tôi lại bưng thêm một ly rượu thuốc cho ông ta.

Triệu Bác Khôn đang khoác lác hằng say, đưa rượu đương nhiên không hề suy nghĩ, trực tiếp trút vào bụng.

Lục Kính Đình nhấn tạm dừng, làm kí hiệu ok.

Triệu Bác Khôn đã mơ mơ màng màng muốn ngủ, tôi thận trọng từ bên cạnh ông ta đi ra, nhưng không ngờ bị ông ta nằm ở bụng, tôi còn chưa đứng lại, đã bị ông ta kéo xuống sô pha, bắt đầu giở trò với tôi.



Lục Kính Đình trực tiếp đứng lên, kéo tôi khỏi ông ta, gật đầu với Thằng Đen ở bên, Thắng Đen ra ngoài mấy giây, liền dẫn tới mấy người phụ nữ từ bên ngoài.

Những người phụ nữ kia vừa đền, liền rất nhuần nhuyễn cởi quần áo của Triệu Bác Khôn, bắt đầu kích thích ông ta, Triệu Bác Khôn vốn đã uống say, sao chống lại được sự khiêu khích của những người lão luyện này, rất nhanh thì ngẩng đầu.

Lục Kính Đình kéo tôi vào ngực, thấp giọng nói bên tai tôi: "Vất vả cho em rồi."

Tôi chỉ lắc đầu, cứ thế bị anh ôm đi ra từ cửa sau, ngoài cửa một đảm phóng viên đang đứng, chúng tôi vừa ra, họ liền theo vào, chắc là Lục Kính Đình đã sắp xếp tước. "Vừa rồi là ai tới? Sau khi lên xe, tôi mới yên tâm hỏi vấn đề trong lòng nãy giờ: "Ông Đinh à?"

Lục Kính Đình gật đầu, quay đầu liếc nhìn: "Vừa rồi đúng là ông Đinh tới, không biết tin từ ở đầu truyền tới ông ta, có điều tin tức truyền tới tại ông ta là hôm nay anh muốn giao dịch hàng của ông ta với Triệu Bác Khôn ở hộp đêm." "Cho nên ông Đinh mới sốt ruột tới đây phải không?" Tôi hỏi thêm một câu "Vừa rồi ông Triệu mở cửa em còn nghe thấy giọng ông Đinh, sao mở ra liền không thấy ai vậy?" Tôi hỏi, ông ta không thể nào tự trốn đi chứ?!

Lục Kính Đình nhíu mày: "Anh ăn ngay nói thật với ông ta, ông Đinh và ông cụ Triệu nước và lửa không hợp, ông ta biết anh muốn làm gì, đương nhiên sẽ không ngăn anh!" Nghe xong anh nói, tôi cũng không khó hiểu nữa, đoán chừng một mình ông Đinh đấu đá với Triệu Bác Khôn, hiện tại có người giúp ông ta, đương nhiên ông ta bằng lòng, sao lại đi phá rối chuyện tốt này?

Nói như vậy thật sự là ông Đinh tự mình rời đi?

Tôi vừa định hỏi anh chuyện khác, chợt nghe tiếng động từ ngoài cửa lớn.

Tôi nhanh chóng dựa vào cửa sổ nhìn bên đó, liền thấy được mặt Triệu Bác Khôn hoảng loạn không thôi khi bị đảm phóng viên bao vây, ông ta đang mặc quần áo, có lẽ thuốc có tác dụng, tuy sắc mặt ông ta trắng bệch, nhưng phía dưới vẫn chống lên một túp lều nhỏ.

Hơn nữa, cho dù bên cạnh có vệ sĩ bảo vệ, nhưng phóng viên đương nhiên sẽ không buông tha loại tin tức tuyệt vời này, micro đưa qua vệ sĩ sắp cắm vào miệng Triệu Bác Khôn rồi.

Nếu như gần hơn một chút, có thể nghe thấy âm thanh, đoán chừng cục diện này sẽ đặc sắc hơn. "Xem ra, lần này Triệu Bác Khôn thực sự sụp đổ rồi." Giọng Dương Quốc Hưng từ sau lưng tôi vang lên, làm tôi giật cả mình, thế tôi mới biết anh ta cũng ở trên xe. "Ừm, hai mươi phút sau, tin tức sẽ lên trang bìa, đến lúc đó, đem bản chính ghi âm gửi cho Chu Phong, rồi lại gửi một bản tới tòa soạn, như vậy thì cho dù phong tỏa tin tức, cũng sẽ bị trung ương để mắt đến." Lục Kính Đình híp mắt, ánh mắt vẫn nhìn theo Triệu Bác Khôn.

Nói xong, anh liền lái xe tới bến cảng. "Tới cảng làm gì?" Tôi tò mò hỏi một câu: "An Hào đâu?" "Anh hẹn gặp Triệu Mộng Tuyết." Lục Kính Đình sâu kín nói, biểu cảm không thay đổi.

Rất nhanh, xe dừng ở cảng, tôi từ xa đã thấy bóng dáng Triệu Mộng Tuyết, phía sau cô ta có một chiếc xe, Quyên Mai ngồi trên xe, vậy không cần hỏi, người bên cạnh Quyền Mai chắc chắn là An Hào rồi.

Tôi có chút kích động, xem ra cô ấy vẫn bảo vệ An Hào.

Xe dừng lại, tôi liền không khống chế được mở xe xuống, từ xa hô một tiếng Quyên Mai.

Quyền Mai nhìn thoáng qua bên tôi, cơ thể hơi di chuyển đã bị vệ sĩ chặn lại. "Cậu ba Lục, lại gặp rồi." Triệu Mộng Tuyết nhếch môi, bộ dáng đứa bé ở trong tay tôi, anh không được động vào tôi. "Cô Chu thật sự rất thủ đoạn." Lục Kính Đình cũng trào phúng cô ta. "Hôm nay anh kêu tôi mang đứa bé tới đây, có phải do Tân Ái Phương rất nhớ nó nên muốn gặp một lần không?"

Triệu Mộng Tuyết nhíu mày, nhìn vệ sĩ phía sau, ý bảo họ dẫn Quyền Mai xuống xe.