Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 442: Nhường Cho Cô Ta




Hơn nữa anh thường xuyên nói dối rằng anh yêu tôi, có thể cũng đính hôn chỉ là anh cần đến thế lực nhà họ Dương mà thôi.

Lục Kính Đình là ai, trên đời này còn có chuyện gì anh ta không dám làm cơ chứ? Anh ta hoàn toàn có thể đùa giỡn tôi giống hệt cách anh ta đối xử với Kiều Lam vậy, nực cười tôi lại xem đó là thật.

Mọi thứ đều khiến tôi khổ sở, tôi chạy không thoát, cũng không biết phải chạy đi đ�

Tôi choáng váng, mặc dù hôm qua tôi say như vậy nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi còn mơ hồ nhớ ra người đưa tôi đi nói rằng Lục Kính Đình không cần tôi thì anh ta cần... Nhưng tại sao người mang tôi đi lại là Lục Kính Đình?

Tôi lắc đầu, vẫn là anh ấy, tôi mới chịu từ bỏ, có lẽ do bản thân tối qua uống say không phân biệt rõ đầu là mơ đầu là thực.

Nhưng mà rất nhiều năm sau tôi mới biết, quán bar hôm đó có liên quan đến vụ mua bán dâm, Chu Phong đi điều tra vừa lúc gặp tôi đang uống rượu, muốn đưa tôi về nhà, trên đường gặp Lục Kính Đình chặn lại, dùng một lô hàng làm vật trao đổi mang tôi trở về.

Trong lòng tôi vẫn có chút mâu thuẫn với Lục Kính Đình, nghiêng người sang một bên, không muốn anh ôm, nhưng mà tôi chưa kịp tránh lần hai, anh đã kéo tay tôi lại. “Muốn chạy sao?” Giọng nói của Lục Kính Đình vang trên đỉnh đầu, có chút giễu cợt.

Tôi không nói câu nào, chỉ mím chặt môi.



Lục Kính Đình vẫn như trước ở bên cạnh tôi: “Đã làm mẹ rồi, còn một mình lén lút chạy ra ngoài uống rượu?” “Liên quan gì đến anh chứ. Tôi ấp úng nói, trong lòng toàn là hình dáng của người con gái kia.

Lời nói của tôi khiến Lục Kính Đình bật cười, anh kéo tôi đối mặt với anh: “Sao lại không liên quan đến anh? Em đang ghen đấy à?”

Bị anh nói trúng tim đen, làm tôi có chút xấu hổ, cúi thấp đầu không dám nhìn anh. “Hôm đó người ngồi trong taxi là em à?” Lục Kính Đình không phải đợi tôi trả lời mà ngược lại hỏi tôi câu khác.

Tôi sửng sốt một lúc, anh ấy đang nói đến chuyện ở hội trường Kim Minh ư? Làm sao anh ấy biết được, tôi nhớ là hôm đấy tôi đã che dấu rất tốt rồi....sao anh ấy lại nhìn thấy.

Nghĩ lại đêm hôm đó, hình như lúc người phụ nữ kia bước ra từ căn nhà của chúng tôi, chiếc xe phía trên chính là xe của Lục Kính Đình, lúc đó tôi ngồi trong taxi, chiếc xe dừng trong khu rất lâu cũng không có ai xuống, nhất định sẽ khiến người khác chú ý, có thể chính lúc đó Lục Kính Đình phát hiện ra tôi.

Nghĩ tới đây, tôi không thể không âm thầm chửi mình một câu, lúc đó tôi chỉ cố nhìn người phụ nữ kia mà quên mất che dấu bản thân. “Cô ấy là bạn đại học của anh.” Lục Kính Đình khẽ nói, kéo cái chăn đang phủ trên đầu tôi ra, ép tôi phải nhìn thẳng vào anh ấy. “Em biết.” Tôi trừng lớn mắt, bất kể thế nào, tôi chỉ là không muốn nhìn anh. “Em biết? Em cái gì cũng chỉ tự mình suy đoán mọi chuyện.” Lục Kính Đình không nhịn được lại cười, nói tiếp: “Anh không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích anh

Nghe lời anh ấy nói, tôi mới nhìn lên anh ấy, nhíu mày có chút không tin. “Anh với cô ấy hồi đại học là bạn thân, trong một lần chơi trò chơi xảy ra chút sự cố, cô ấy vì cứu anh đã trở thành người thực vật, vì thế anh bắt buộc phải có trách nhiệm với cô ấy, em hiểu không cục cưng? Còn bữa tiệc thì em mới sinh con xong, anh sợ sức khỏe em không tốt, mới để cô ấy đóng giả làm bạn gái mà thôi.” Lục Kính Đình rất chân thành, không giống như đang nói dối.

Nghe anh gọi là cục cưng, tim tôi có chút đập nhanh: “Nhưng mà cô ấy rõ ràng đã tỉnh rồi, hơn nữa tại sao anh để cô ấy chuyển đến nhà cũ của chúng ta?" “Cô ấy mới tỉnh lại trong thời gian gần đây, vả lại bố mẹ cô ấy đều đã mất trong vụ đó, vì thế cô ấy chỉ có thể về nước nhờ cậy anh, còn về căn nhà đó..... Lục Kính Đình khẽ cong môi: "Nếu như em không muốn ở phòng cưới của chúng ta, vậy chúng ta chuyển về, anh sẽ sắp xếp cho cô ấy một nơi ở khác."