Âm thanh không lớn nhưng đúng lúc tôi lại có thể nghe thấy được.
Lục Kính Đình không nói gì mà chỉ nhìn Chu Phong đưa Tôn Ly đi sau đó anh ấy khoác vai tôi quay lại tụ điểm ăn chơi.
Trên đường trở về nhà tôi càng nghĩ càng thấy rối nên không nhịn được mà hỏi: "Làm sao anh biết Chu Phong sẽ niêm phong tụ điểm ăn chơi của anh mà bắt trói Tôn Lý trước?” “Thật ra anh cũng không biết là anh ta sẽ niêm phong tụ điểm ăn chơi của anh chỉ có điều hai ngày vừa rồi Chu Phong vừa mới thoát khỏi đỉnh điểm của cơn bão nên tự nhiên sẽ có việc để làm mà hành động của anh ta nhất định là sẽ nhằm vào anh lại đúng lúc ông cụ Triệu đi công tác vài ngày nên trói Tôn Ly lại như vậy thì cho dù Chu Phong có niêm phong tụ điểm ăn chơi của anh hay là chặn nguồn hàng của anh thì đều có cách đối phó." Lục Kính Đình vừa lái xe vừa nói.
Tôi gật đầu không hỏi thêm gì nữa rồi cúi xuống nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong lòng tôi như vỡ òa lên vì sung sướng sau đó cẩn thận nâng niu chạm vào viên kim cương trên nhẫn. “Chiếc nhẫn ngày trước là do anh chọn còn lần này là... Hồng Tử giúp anh chọn.
Lúc đang vuốt ve chiếc nhẫn thì nghe thấy giọng nói của Lục Kính Đình nhưng anh ấy không nhìn tôi mà chỉ tập trung nhìn đường, giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ có điều như vậy cũng quá sơ sài rồi, rõ ràng là anh ấy đang cố gắng che đậy sự hoảng loạn trong trái tim của anh ấy. “Ồ thì ra không phải là anh chọn” Tôi cười khẩy trong lòng một cái rồi rồi chế nhạo nói.
Không biết là tại sao nhưng tôi luôn cảm thấy Lục Kính Đình càng ngày càng đáng yêu. “Anh có ý kiến tham khảo.” Lục Kính Đình vẫn không nhìn tôi mà dừng xe lại. Về đến nhà tôi tắm rửa rồi đi ngủ còn Lục Kính Đình thì xử lý một số việc nhỏ của Hồng Tuyết Lâu.
Ngày hôm sau lúc tôi thức dậy thì Lục Kính Đình đã ra ngoài làm việc.
Tôi thức dậy với cái bụng cồn cào nhưng Quyền Mai đã chuẩn bị xong bữa sáng và tất cả đều là những món tôi thích. “Bình thường cô cũng không hay về nhà, phía bên bố mẹ cô đều ổn chứ?” Sau khi ăn xong tôi nhìn Quyền Mai đang bận rộn và hỏi.
Quyền Mai mỉm cười nói: “Bình thường họ bận công việc ở ngoài đồng áng, gần đây sau vụ mùa nên rảnh rỗi nên họ đã đi làm thuê, tôi dự định là đến thời điểm thu hoạch thì sẽ về thăm. “Ừm vậy được, có thời gian thì quay lại thăm họ là tốt”
Buổi chiều tôi đến chỗ Tân Gia Kiệt và mang cho cậu ta vài món ăn mà cậu ta thích sau đó ở lại đó và ăn tối cùng luôn. “Chị, em không muốn cứ ở nhà. Ngày nào cũng ăn uống như vậy, em muốn ra ngoài làm việc. Trong lúc đang ăn thì cậu ta nói.
Tôi cau mày, không phải là tôi không muốn cậu ta đi làm việc mà là tôi thực sự rất lo lắng về việc để một mình cậu ta ở bên ngoài.
Có điều mấy ngày nay cậu ta đâu có động tĩnh gì vậy tại sao lại đột nhiên muốn ra ngoài làm việc, có phải ở trong nhà quá nhàn rỗi rồi không? “Em cứ ở nhà mà nuôi dưỡng tốt bản thân đi, em có ăn bám chị thì cũng không sao cả.” Tôi cố xoay chuyển. “Không được! Em phải đi làm, chị không phải là chị gái ruột của em thì dựa vào đâu mà lại đối xử tốt với em như vậy, chị không nợ em gì cả!” Tân Gia Kiệt hoàn toàn kích động sau khi nghe những lời tôi nói.
Tôi phải mất một lúc lâu để an ủi cậu ta, lúc tôi rời đi tôi đã hỏi hai tên tay sai ở cửa của Tân Gia Kiệt xem có ai đã đến hay không.
Bọn họ đều lắc đầu và nói rằng họ vẫn luôn ở đây nên không thể nào có người vào được.
Tôi có cảm giác không ổn tại sao Tân Gia Kiệt lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề này? Lần trước Dương Quốc Hưng không có giao tiếp với cậu ta nên cậu ta đã buông bỏ được những khúc mắc trong lòng rồi mà?
Nghĩ đến đây tôi nhíu chặt mày lại, tôi và cậu ta đã là chị em nhiều năm như vậy rồi cho nên bản thân tôi hiểu cậu ta hơn ai hết, đầu óc cậu ta đơn giản tuyệt đối không thể đột nhiên mà nghĩ được ra vấn đề này.
Bao gồm cả việc đây là lần đầu tiên cậu ta nói cậu ta không phải là em ruột của tôi cũng bị Hiểu Yến kích độngnên mới như vậy.
Vậy nên nhất định là đã có người đến kích động cậu ta một lần nữa.
Nhưng hai tên tay sai đều nói là không có người đến...
Tôi gọi điện cho anh Bốn và nhờ anh ta điều tra camera giám sát ở trước cửa nhà Tần Gia Kiệt trong khoảng thời gian này.
Cúp điện thoại tôi muốn về nhà nhưng lại sợ Lục Kính Đình vẫn chưa về thì ở nhà một mình sẽ rất nhàm chán nên tôi đã gọi cho Quyền Mai và biết được anh ấy vẫn chưa trở về.
Bởi vậy tôi đã gọi xe đến Hồng Tuyết Lâu.
Suy cho cùng thì hôm qua tôi đã tiếp quản nên hôm nay cũng phải đi qua đó một chuyến để xem tình hình.
Khi tôi bước vào Hồng Tuyết Lâu đã có nhân viên đứng sẵn chờ tôi, anh ta đưa tôi đến văn phòng, trông vẫn như cũ ngoại trừ có một số đồ trang trí nhỏ màu hồng có lẽ là do Lục Kính Đình tìm người trang trí.
Tôi nhìn thoáng qua quyển sổ và cảm thấy hơi ngạc nhiên, điểm kinh tế đã nhiều hơn mười ba điểm so với lúc tôi rời khỏi Hồng Tuyết Lâu
Chẳng trách những người đó muốn Lục Kính Đình tiếp tục quản lý Hồng Tuyết Lâu, suy cho cùng thì ai cũng muốn bảo vệ lợi ích củBốn thân.
Hơn nữa, còn có rất nhiều công việc kinh doanh mà tôi chưa từng được tiếp xúc, xem ra mấy ngày nay tôi sẽ phải bận rộn rồi.
Trùng hợp là lúc anh Bốn đang điều chỉnh camera giám sát lại cắm USB vào máy tính của tôi nên tôi cũng nhấp chuột xem một chút, về cơ bản thì hai tên tay sai và hàng xóm đều không khác nhau là mấy.
Tôi không bỏ cuộc và nhìn lại một lần nữa, có một bóng người đã thu hút sự chú ý của tôi.
Bóng dáng đó rất quen thuộc, đó là người phụ nữ vì vậy tôi đã trích xuất video đó ra và chụp ảnh lại rồi phóng to gương mặt của người phụ nữ đó ra.
Mặc dù không nhìn rõ nhưng mơ hồ nhìn qua cũng có thể nhận ra đó là khuôn mặt của bà Đinh.
Trái tim tôi như muốn nhả dựng lên, tại sao bà Đinh lại đến khu chung cư đó?
Tôi vẫn chưa chắc là bà ta có đến nhà của Tân Gia Kiệt hay không nên đã nhanh chóng kéo lại video và nhìn thấy hai tên tay sai vẫn ở đó.
Theo như video thì vào ngày đó một trong hai tên tay sai đã đi vệ sinh tên còn lại thì bị ai đó gọi đi vậy nên bà Đinh đã lợi dụng khoảng trống lúc này mà vào nhà Tân Gia Kiệt.
Sau khi xem đoạn video giám sát tôi toát mồ hôi lạnh sống lưng, cái lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên não.
Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà Đinh, ánh mắt của bà ta đã đầy ẩn ý sâu xa cho đến bây giờ khi bà ta cố gắng kích động Tân Gia Kiệt, tôi và bà ta không hề có giao tình gì càng không nói đến lễ tiết gì vậy tại sao bà ta lại làm như vậy?
Nhìn bộ dạng giống như bà ta đang nhìn chằm chằm tôi vậy.
Nhạc chuông điện thoại vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi sững sờ cầm máy là Lục Kính Đình. “Anh đang ở dưới lầu” Giọng nói của anh ấy vang lên bên tại tôi ngọt ngào không thể giải thích được. “Ừm, bây giờ em đi xuống.
Cúp điện thoại xong tôi mặc áo khoác và đi ra ngoài, Lục Kính Đình đợi tôi ở tầng dưới và mang cho tôi một chiếc bánh nhung.
Tôi cắn được hai miếng thì cảm thấy bị ngán, đầu óc tôi thì vẫn luôn nghĩ về chuyện của bà Đinh. “Có tâm sự sao?” Giọng nói của Lục Kính Đình lại vang lên bên tại tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy và thở dài nói: “Bà Đinh đã đi gặp Tân Gia Kiệt.
Lục Kính Đình nhíu mày hỏi: “Bà ta đi gặp Tân Gia Kiệt làm gì?” “Em không biết, chiều nay em đến thăm Tân Gia Kiệt thì nó có chút hơi kích động, em đã tự hỏi là liệu có ai đã kích động đến nó không và kết quả là bà Đinh.”
Lục Kính Đình gật đầu nói: “Anh biết rồi, anh sẽ cho thêm vài người đến đó để xem rốt cuộc bà Đinh muốn làm gì?"
Dừng lại một chút rồi anh ấy tiếp tục nói: “Bà Đinh và ông Dương từng có một đoạn quá khứ với nhau.
Sau khi nói xong điều này thì anh ấy không nói gì nữa mà chỉ tập trung lái xe, mãi cho đến nhiều năm sau tôi mới hiểu tại sao anh ấy lại nói câu này vào lúc này.
Tuần tiếp theo tôi đều bận việc ở Hồng Tuyết Lâu và ở nhà của Tân Gia Kiệt còn Lục Kính Đình vừa giúp tôi giải quyết công việc ở Hồng Tuyết Lâu vừa xử lý các công việc ở bến cảng.
Nhưng tôi phát hiện các khoản mục ở Hồng Tuyết Lâu càng ngày càng kỳ lạ, giống như có một thế lực ở bên ngoài đang tách ra.