Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 430: Hồng Tuyết Lâu




Là giọng nói của Lục Kính Đình.

Vừa nghe thấy giọng của anh ấy tôi như tìm được cứu tinh vậy, tôi vội vàng quay đầu nhưng không muốn chạm trán với anh ấy. “Kính Đình.” Tôi vừa gọi tên của anh ấy thì anh ấy đã ôm tôi vào lòng, tôi đã nhìn thấy anh ấy mỉm cười. Tôi bị bắt cóc mà anh ấy còn cười được, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy, càng ngày tôi càng không thể hiểu được. “Có sợ không?” Lục Kính Đình hỏi thì thầm bên tại tôi.

Tôi hoảng loạn gật đầu sau đó nghe thấy dàn nhạc ở sau lưng, quay đầu lại thì thấy mảnh vải đỏ đã được kéo xuống từ cửa của Hồng Tuyết Lâu, tiếng pháo nổ làm tôi giật mình và ngay sau đó trong mắt tôi tràn ngập màu sắc sặc sỡ. “Chuyện này là sao vậy?" Tôi sửng sốt một chút rồi nằm lấy cánh tay của Lục Kính Đình và hỏi. “Quà cho em” Giọng nói của Lục Kính Đình mang theo một chút ý cười, anh ấy bế tôi lên và đi về phía Hồng Tuyết Lâu.

Suy nghĩ của tôi có chút hỗn loạn nhưng tôi cũng không vùng vẫy, tôi được anh ấy ôm lên sân khấu của phòng trưng bày Hồng Tuyết Lâu.

Anh ấy đặt tôi ở giữa sân khấu và ôm tôi vào lòng, tôi ngẩng đầu nhìn lên liền thấy anh ấy đang mỉm cười. “Rốt cuộc là sao vậy?” Tôi thấp giọng hỏi bên tại của anh ấy.

Lục Kính Đình không trả lời tôi trước mà cầm lấy micro từ phía nhân viên rồi đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt tôi. “Tôi muốn hỏi cô Tân Ái Phương, cô có hài lòng với món quà cầu hôn này của tôi hay không?”

Giọng nói của anh ấy vẫn luôn quyến rũ và giọng điệu cũng vẫn kiêu ngạo như vậy, tôi cau mày lại, hoàn toàn vẫn chưa hình dung được tình hình là như thế nào. “Cái gì cơ?” “Hôm nay Lục Kính Đình tôi tại đây xin được cầu hôn cô Tân Ái Phương” Lục Kính Đình mỉm cười với tôi, anh ấy nhắc lại lời cầu hôn của mình từng chữ một: “Đúng rồi, cầu hôn thì làm sao có thể thiếu nhẫn được chứ?”

Vừa nói anh ấy vừa đưa tay ra sau và không biết từ đầu lấy ra một chiếc nhẫn rồi đưa trước mặt tôi.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhìn khuôn mặt Lục Kính Đình cùng chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng khiến tôi cảm thấy thật hư ảo.

Anh ấy lại đột nhiên cầu hôn tôi. “Em.” Tôi lẩm bẩm, không biết nên nói gì. “Tân Ái Phương, anh yêu em, em đồng ý lấy anh chứ?" Lục Kính Đình nói đến lần thứ ba thì dừng lại sau đó lại tiếp tục nói: “Nếu nhẫn không đủ thì còn có cả hoa?”

Anh ấy ngửa bàn tay và đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay sau đó vẫy tay ra hiệu ở phía dưới sân khấu, một cô gái nhỏ liền đưa đến một bó hoa hồng lớn và anh ấy liền trực tiếp ôm bỏ hoa vào lòng.

Khán giả ở phía dưới cũng bắt đầu trở nên ồn ào, chị

Vu không biết từ đầu tới liền đi lên phía trước khán giả rồi cầm lấy micro nói: "Tân Ái Phương mau đồng ý đi, anh ấy vừa độc thân lại có tiền. Khi chị Vu hét lên như vậy khiến khán gia ở phía dưới càng thêm ồn ào và họ hùa theo cô ấy hét lên: “Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy đi!”

Khi những tiếng hò hét của khán giả ngày càng lớn hơn, tim tôi như nhảy lên, cảm thấy mặt mình không ngừng nóng lên. Nhìn vẻ mặt chân thành của Lục Kính Đình làm tôi cảm thấy tất cả những điều này thật mơ hồ. "Em..." “Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy.



Tôi cắn chặt môi dưới, cuối cùng mím miệng nở nụ cười bất lực rồi cầm lấy bỏ hoa từ trong tay anh ấy ôm vào trong lòng và nhẹ giọng nói: “Em đồng ý.

Ngay lúc tôi nhận lấy bỏ hoa Lục Kính Đình liền ôm tôi vào lòng rồi đặt lên trán tôi một nụ hôn sau đó đeo nhẫn vào tay tôi. Tôi đỏ mặt liền vùi đầu vào lồng ngực của anh, thật ấm áp. “Hay lắm. Thấy tôi đồng ý khán giả ở phía dưới liền bắt đầu vỗ tay và hò hét. “Từ hôm nay trở đi Hồng Tuyết Lâu sẽ giao cho người yêu Tân Ái Phương của tôi quản lý.” Lục Kính Đình vỗ nhẹ vào lưng tôi rồi cầm micro lên và nói với khán giả.

Trên khán đài vẫn vang lên tiếng vỗ tay nhưng tiếng vỗ tay lần này không ầm ầm như vừa rồi mà có thêm nhiều tiếng bàn luận ồn ào. “cậu ba Lục, anh nói để Hồng Tuyết Lâu cho cô Tân quản lý sao?” Trong tiếng vỗ tay liền có một giọng nói của người đàn ông truyền đến màng nhĩ của tôi, trái tim tôi bất chợt run lên. “Đúng vậy! Làm sao cô Tân có thể quản lý một Hồng Tuyết Lâu lớn như vậy được?” Khi người đàn ông đó nói những người khác cũng lập tức hùa theo. “Ừm.” Lục Kính Đình trả lời: “Có ý kiến gì sao? Khách sạn của cô Tần đã gia nhập vào Hồng Tuyết Lâu của chúng ta vì vậy bây giờ cô ấy là cổ đông hợp pháp.

Nghe những lời Lục Kính Đình nói khiến tôi sửng sốt một chút, anh ấy nói khách sạn của tôi... gia nhập Hồng Tuyết Lâu sao? Làm sao có thể chứ, khách sạn của tôi không phải do người đàn ông bí ẩn đó thu mua rồi sao? Tại sao lại thành gia nhập vào Hồng Tuyết Lâu vậy? “cậu ba Lục, chúng tôi không có ý đó chỉ là như cô Tân đã nói vậy, mọi người cũng đều biết ngày trước lúc cô Tân quản lý Hồng Tuyết Lâu đã có rất nhiều chuyện xảy ra vậy nên tôi sợ.” Người đàn ông đó nghe ngữ điệu của Lục Kính Đình nên do dự không dám nói, anh ta sợ rằng nói ra sẽ có khả năng làm mất lòng tôi và Lục Kính Đình. “Cô Tân có thể còn non nớt trong việc quản lý khách sạn nhưng con người phải từng chút một mà trưởng thành. Trong những ngày tới, tôi sẽ giúp cô ấy cho đến khi cô ấy có thể tự mình lo liệu toàn bộ công việc kinh doanh của Hồng Tuyết Lâu” Lục Kính Đình nghiêm túc nói và vòng tay càng ôm chặt tôi hơn. “Vậy được! Có sự giúp đỡ của cậu ba Lục tôi yên tâm rồi.” “Đúng vậy, đúng vậy!”

Lục Kính Đình vừa dứt lời bầu không khí căng thẳng trong khán phòng cũng được giảm bớt, khi mọi người nghe thấy Lục Kính Đình nói sẽ giúp đỡ tôi trong việc quản lý nên cũng yên tâm hơn.

Thực ra sự nghi ngờ của họ không phải không có lý, suy cho cùng thì ngày trước khi tôi quản lý Hồng Tuyết Lâu đã có rất nhiều vấn đề xảy ra, nếu không phải là bị điều tra vì rượu giả thì cũng là Hồng Tuyết Lâu bị thu mua, bọn họ đều có kế sinh nhai và tự nhiên họ sẽ bảo vệ lợi ích củ Bốn thân họ rồi.

Hơn nữa cho dù bọn họ không chất vấn tôi thì tôi cũng phải để Lục Kính Đình giúp tôi quản lý Hồng Tuyết Lâu. “Chúc cậu ba Lục và cô Tân bạc đầu răng long!” Đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng của chị Vu truyền đến.

Mọi người cũng hùa theo lời của chị Vu và đồng thanh chúc. “Bữa tiệc chính thức bắt đầu! Mọi người cứ ăn uống thoải mái, hôm nay cậu ba Lục mời!” Chị Vu cười nói và mở màn sân khấu.

Lục Kính Đình ôm lấy tôi đi tới khu vực tiếp khách trong đại sảnh.

Ta ngồi ở trên số pha tựa vào vai anh ấy thì nghe thấy giọng nói thì thầm của anh ấy hỏi tôi: “Sao vậy, bọn họ không cẩn thận làm tổn thương đến em à?”

Anh ấy vừa nói câu này khiến tôi chợt nghĩ đến hai tên côn đồ bắt cóc định bóp cổ tôi nhưng không dám bóp mạnh, nghĩ vậy làm tôi không nhịn được mà bật cười, có lẽ cả cuộc đời này cũng không bị trói một cách oan ức như vậy. “Em cười gì vậy?” Lục Kính Đình nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. “Không có gì, họ không làm tổn thương em. Tôi dừng lại một chút rồi tiếp tục hỏi: “Anh đã thu mua khách sạn của em sao? Chẳng trách mà chị Vu lại đồng ý, đến ngay cả Tần Thiên Khải cũng không quản được hóa ra là mọi người hợp tác để nói dối em.”

Lục Kính Đình xoa đầu tôi: “Thật thông minh, có điều không phải là thu mua mà là trở thành tài sản thuộc Hồng Tuyết Lâu sau đó sẽ chuyển nhượng cho em vậy không phải vẫn là của em hay sao?” “Cảm ơn anh. Tôi mỉm cười rồi vùi đầu vào lồng ngực của anh ấy nói: “Em hạnh phúc quá đi.

Chẳng trách mà người đến thu mua hôm đó đến bàn bạc với tôi đã lườm tên vệ sĩ một cái, tôi vẫn nghĩ đó là hành động lịch sự với mình thật không ngờ đối phương lại là người của Lục Kính Đình và sớm đã được anh ấy giao phó là không được làm tổn hại đến tôi. “Từ nay về sau em chỉ có thể là người phụ nữ của anh” Lục Kính Đình giữ chặt đầu tôi ở trong lồng ngực của anh ấy.

Trong bữa tiệc tôi rất cao hứng nên muốn uống chút rượu nhưng Lục Kính Đình nhất định không cho mà cứ bắt tôi phải uống sữa nóng.

Sau khi bữa tiệc kết thúc Lục Kính Đình không đưa tôi về nhà mà anh ấy dẫn tôi đến bến cảng, anh ấy nói buổi tối tôi không ăn nhiều nên đã gọi cho tôi một tô mì udon cà ri, tôi thật sự cũng rất đói vậy nên khi bưng tô mì udon lên ăn vèo cái là hết.



Lúc đi ra ngoài thì gió thổi rất to khiến tôi không thể giữ chặt quần áo của mình vì vậy Lục Kính Đình đã bảo tôi ở yên trong cửa hàng để anh ấy đi lấy quần áo.

Tôi nghĩ anh ấy sẽ đưa cho tôi chiếc áo khoác đó hay thứ gì đó nhưng không ngờ anh ấy lại bước tới và mặc một chiếc áo gió lớn. “Đi thôi. Anh ấy quấn lấy chiếc áo khoác gió ấm áp và nắm tay tôi đi ra ngoài. Tôi sững sờ một chút, việc này không giống với tình tiết mà tôi đã dự đoán, anh ấy chỉ mặc ấm cho bản thân anh ấy thôi sao vậy còn tôi thì sao? “Vậy còn em thì sao?” Vừa bước ra khỏi cửa có một cơn gió lạnh thổi đến khiến tôi không nhịn được mà hỏi.

Lục Kính Đình quay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội và hỏi: “Của em sao?” “Quần áo” “Em không có mang theo sao? Anh chỉ đem theo của anh thôi.” Nhìn vẻ mặt vô tội của Lục Kính Đình tôi không biết nên nói gì nữa liền quay người và tức giận đi về phía trước.

Chưa kịp bước hai bước đã bị một tấm vải lớn màu đen che lại khiến tôi hoảng sợ, cứ tưởng bản thân lại bị bắt cóc nên vội vàng gọi Lục Kính Đình. “Sao vậy?” Giọng nói của Lục Kính Đình vang lên trên đầu làm tôi kinh ngạc.

Lúc này tôi mới có phản ứng trở lại, tôi được anh ấy quấn trong chiếc áo hơn nữa chiếc áo gió của anh ấy rất to và kỳ lạ nó không chỉ che chắn gió cho tôi mà còn chuẩn bị thêm một túi ấm cho bụng tôi, giống như một con kangaroo vậy. “Chiếc áo này?” “Hôm trước anh mua nó ở cửa hàng mẹ bầu, nghe nói là có thể mặc vừa cho một người đàn ông và một mẹ bầu đấy.” Giọng nói của Lục Kính Đình bình tĩnh đến đáng sợ nhưng khi tôi ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra gương mặt anh ấy đã ửng hồng lên.

Anh ấy đang ngại ngùng à? “Sao anh lại mua loại áo này vậy, dịu dàng quá đi, anh nói xem nếu những người anh em của anh biết anh như vậy thì liệu họ có cười nhạo anh không?” Bình thường toàn là Lục Kính Đình trêu ghẹo tôi vậy nên cuối cùng thì lần này tôi cũng có cơ hội mà trêu ghẹo lại anh ấy.

Lục Kính Đình không trả lời mà nhéo vào mông tôi một cái.

Tôi kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng im lặng vì sợ người khác nghĩ rằng chúng tôi đang làm chuyện gì không đứng đắn. “Anh!” Tôi đỏ mặt quay đầu trừng mắt với anh ấy một cái nhưng cũng không dám trêu chọc anh ấy nữa vì lo sợ cái mông này sẽ bị nhéo lần hai.

Tôi còn chưa nói thêm gì Lục Kính Đình đã thì thầm bên tại tôi: “Còn nhúc nhích nữa là anh sẽ vào đấy.

Lúc nói vậy tôi mới cảm thấy cái thứ ở dưới cơ thể của anh ấy đã bắt đầu nóng và căng lên ở dưới mông tôi. Tôi bị uy hiếp ngay lập tức nên phải nhanh chóng nói rằng không dám nữa và đi theo anh ấy lên xe.

Bởi vì chúng tôi đang mặc chung một cái áo nên việc di chuyển rất bất tiện, ví dụ để lên xe thì Lục Kính Đình phải mở cửa cho tôi trước sau đó tôi mới chui ra khỏi chiếc áo

Từ phía bên kia của xe Lục Kính Đình nhấn ga rồi bẻ lái quay về nhà.

Vốn dĩ tôi đã nghĩ đây sẽ là một đêm hoàn hảo nhưng ông trời không cho chúng tôi có được những gì chúng tôi muốn, khi chuẩn bị về đến nhà thì điện thoại di động của Lục Kính Đình đột nhiên vang lên.

Anh ấy bật loa ngoài và tôi nghe thấy rõ đầu dây bên kia là giọng nói của thằng Đen: "Tam gia, hai điểm ăn chơi của chúng ta đã bị niêm phong vào tối hôm nay” “Ai niêm phong?” Lục Kính Đình cau mày khi nghe thấy lời anh ta nói. “Cụ thể thì không biết là ai có điều chắc là Chu Phong hơn nữa theo thông tin của người cung cấp nói rằng là một chiếc xe cảnh sát đã niêm phong và bây giờ đang đi về phía đường bờ biển, có vẻ như là sẽ niêm phong một cái khác!”