Tôi với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường một cách khó khăn, vốn định lướt xem thông tin của bạn bè trên mạng, nhưng ánh mắt lại bị thu hút bởi thông tin về bồi nhí. “Hôm qua Chu Phong uống say, bắt giữ một người phụ nữ, chị biết tin này chưa?” “Thật sao? Sao tin tức này lại không lên đầu trang chứ? Vậy mà tôi lại không biết!” “Nhà họ Chu và nhà họ Triệu có thể lực lớn như vậy, làm sao có thể để tin tức này lộ ra dẫn đến ảnh hưởng xấu cơ chứ, Chu Phong là cục trưởng, cần phải giữ hình ảnh. Tuy tin tức không bị lộ ra ngoài, nhưng có vẻ như cũng đã ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ta, dường như có một vụ án hoàn toàn là do anh ta phụ trách đã phải nhường cho người khác. “Ôi, chị em ơi, các chị em nhà họ Chu mau chóng đổi bạn trai đi thôi đi thôi, ha ha, thật đúng là “sông có khúc, người có lúc”, sự nghiệp của con người này đang dần dần bị hủy hoại tất cả, T�
Dương Quốc Hưng chạm cốc với anh ta: “Đinh Thành, lâu rồi không gặp “Không thấy nữa, sau này anh em ta cùng nhau làm Đinh Thành dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nói: “Cũng may mà anh em Tần Thiên Khải đã chăm sóc Hồng Liên
Tần Thiên Khải cũng nâng chén rượu lên, uống cạn.
Hôm nay coi như là ngày tụ họp của anh em họ sau bao năm xa cách, vui chơi cả một buổi tối, nói rất nhiều chuyện xưa cũ, tôi cũng không thể tưởng tượng được rằng, khi Lục Kính Đình hơn mười tuổi đã từng lên thuyền đánh bạc của người khác.
Khi sắp bình minh, tất cả mọi người đã chìm trong men say, trong ghế lô nồng nặc mùi rượu, tôi cũng có chút bối rối.
Nhân lúc mọi người chuẩn bị chơi lại trò đoán loại rượu để kết thúc buổi tụ tập hôm nay, cửa ghế lô không biết đã bị ai đạp ra.
Tôi giật mình, sự bối rối ban nãy cũng không còn nữa, trong nháy mắt, ghế lô đã yên tĩnh trở lại. Nhìn ra bên ngoài thì nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười của ông Đinh.
Tâm trạng của tôi cũng hơi chùng xuống, tại sao ông ta lại tới đây? Là vì Dương Quốc Hưng dẫn theo Đinh Mộng đến đây nên ông ta không yên tâm à? “Đều ở đây.” Ông Đinh nhìn xung quanh bốn phía ghế lộ, cười lạnh lùng một tiếng, sau đó vỗ tay: “Thật ngay ngån."
Tôi thật không hiểu lời này của ông ta là có ý gì, nhíu mày. “Ông Đinh đến rồi sao?” Đinh Thành liền nhíu mày, đứng dậy, cà lơ phất lơ đi về phía trước mặt ông Đinh. “Ông Đinh?” Sau khi ra tù quên không báo với ông một câu, còn để ông già này đây đích thân đi tìm con, đưa con về nhà à?” Ông Đinh cười lạnh lùng một tiếng, nhìn ánh mắt tràn đầy sự căm thù của Đinh Thành.
Đinh Thành thì nhíu mày: “Không phải là đã nói với ông rồi sao? Ông nói như thế này, là chế chiếc thuyền đó bị nổ không đủ mạnh, tiếng nổ chưa đủ to à? Tôi còn cho rằng ông đã biết tôi rõ như lòng bàn tay, nếu không thì hôm khác mình làm lại một lần nữa nhé?"
Ông Đinh nghe xong lời của anh ta thì trán nổi gân xanh, nhưng lại giả bộ tươi cười nhìn chằm chăm Đinh Thành: “Đinh Thành, gan con cũng to thật đấy, vừa mới ra tù, còn ngồi chưa ẩm mông trên ghế thì đã nghĩ đến chuyện làm nổ tung thuyền của ba mình rồi sao? Là do ba đã để con sống quá yên ổn trong cục cảnh sát đúng không?"
Ông Đinh vừa dứt lời thì bầu không khí trong nháy mắt đã sặc mùi thuốc súng, cảm thấy rằng nói sai một câu thì sẽ làm nổ tất cả ghế lô.
Hơn nữa, vừa nãy ông ta nói rằng ông ta là ba của
Đinh Thành?
Đinh Thành... Ông Đinh, còn có chiếc mũi cao giống nhau, chẳng lẽ nào hai người họ lại là bố con? “Đừng có hệ mở miệng là lại xưng “ba”, nghe thật buồn nôn.” Đinh Thành cười lạnh lùng, nói: "Đợi đến khi ông thật sự hoàn thành trách nhiệm của một người ba thì hằng quay lại đây nói đạo lý với tôi nhé? Còn cả đảm bồ nhí của ông nữa, tôi thấy thật ghê tởm