Săn Tình: Gặp Ngay Đại Boss

Chương 101: Tôi Đã Có Bạn Trai




Phong Tiêu uống chút rượu, để Vân Ngữ Tịch lái xe đưa anh về.

Khi xe đến tầng dưới, Vân Ngữ Tịch đỗ xe, nhìn về phía Phong Tiêu thì anh đã ngủ quên.

Vân Ngữ Tịch nhận ra lông mi của Phong Tiêu rất dài và dày, mũi cũng đẹp và thẳng, đôi môi mỏng đỏ tự nhiên, cái miệng này rất thích ra lệnh và bá đạo.

Cảm giác hiện tại của cô rất quen thuộc, giống như năm đó Hoắc Phỉ Phỉ cố tình tiếp cận Hạ Nhất Đông, đó là cảm giác ghen tị khó chịu từ trong trái tim khi thấy Sở Nhiên muốn tiếp cận Phong Tiêu với ý đồ xấu.

Chỉ là là anh giống mây trắng nơi chân trời, còn cô chỉ là cỏ dại ven đường, căn bản là không phù hợp.

Đang ngắm nhìn bộ dáng của Phong Tiêu, đôi mắt liền đột nhiên mở lên.

Mặt cô đỏ bừng, ánh mắt dời đi: "Đến… đến rồi… tôi… tôi thấy anh đang ngủ nên…"

"Đến rồi sao, xuống thôi." - Phong Tiêu giả vờ như không biết gì và chuyển chủ đề không để cô xấu hổ mà bỏ chạy.

Khóe miệng anh nhếch lên, hôm nay tâm tình thật tốt.

Vân Ngữ Tịch đi theo Phong Tiêu phía sau cứ như một cô dâu nhỏ, cúi đầu không dám nhìn ai, thật xấu hổ, cô thật sự bị người đàn ông này quyến rũ và lúc đó thật sự muốn chạm vào nó. Có lẽ Phong Tiêu không để ý phải không, anh ấy sẽ không suy nghĩ nhiều, cô tự lừa dối an ủi mình.

"Á đau đau…"

Vân Ngữ Tịch xấu hổ, cúi đầu nên không để ý đến phía trước, hình như đụng phải cái gì, ôm trán rơi nước mắt.

Phong Tiêu giật mình quay đầu lại nhìn thấy cây cột, sao cô ấy lại có thể tông vào nó được?

Vừa đau lòng vừa buồn cười kéo cô dậy, giọng nói đầy ôn nhu: "Đụng chỗ nào, để tôi xem một chút."

"Không sao đâu, không sao đâu." - Vân Ngữ Tịch che trán, nhanh chóng nói không đau… nhưng nước mắt lại phản bội cô, đụng mạnh như vậy sao có thể không đau.

"Để tôi xem nào." - Anh đẩy tay cô ra, trên trán cô đã ửng đỏ và sưng lên.

"Đi bệnh viện." - Phong Tiêu vẻ mặt đầy đau lòng: "Em không thấy cây cột sao, sao có thể đụng vào?"

Nghe bị Phong Tiêu mắng, Vân Ngữ Tịch bĩu môi, cô bị đụng đầu còn không phải vì bị anh ấy mê hoặc.

"Không cần đâu, chỉ cần xoa xoa là được."

"Xoa xoa cái gì, trán em bầm tím rồi, lỡ như chấn động não thì sao, tôi cũng không muốn một cô gái ngốc bên cạnh."

Vân Ngư Tịch liếc nhìn mặt anh đen l0⁰00lđi, cũng không nói gì thêm, im lặng đi theo. Truyện Đoản Văn

P mm.

Phong Tiêu nắm tay cô đi vào bên trong bệnh viện, chỉ là không nghĩ lại gặp Lục Tiểu Hi ở bệnh viện.

"Tiểu Hi." - Vân Ngữ Tịch kinh ngạc nhìn bạn mình: "Cậu sao vậy?"

"Không sao, không sao, có người đến gây sự nên đánh nhau thôi." - Lục Tiểu Hi ngắn gọn giải thích.

"Không phải có người đến gây sự, mà là có nam nhân đến tìm cô." - Đang đỡ lấy Lục Tiểu Hi chính là Lý Đình Đông chỉ về phía Vân Ngư Tịch: "Sau đó có một cô gái chạy tới lôi kéo, tiếp nữa là hai cô gái nữa, mắng chửi cô là hồ ly tinh, ở trước cửa trường học gào thét tên cô để cho cô đi ra, nói cô phá hỏng gia đình người ta…. Á…á… sao em lại véo anh."

"Anh không nói tôi cũng không nói anh câm." - Lục Tiểu Hi tức muốn chết, cái đồ nhiều chuyện.

"Tịch Tịch, đừng nghe anh ta nói bậy, chỉ là Hạ Nhất Đông đến tìm cậu nhưng tớ không đồng ý, sau đó Hoắc Phỉ Phỉ chạy tới diễn một màn cay đắng, rồi sau đó hai cô em của cô ta cùng chạy đến."

"Vậy nên bọn chúng đánh cậu sao?" - Vân Ngữ Tịch lo lắng hỏi, hà cớ gì vì một người không liên quan lại tổn hại đến Lục Tiểu Hi.

Sau đó hai cô em gái kia liền mắng chửi Vân Ngữ Tịch nên hai bên xảy ra tranh chấp.

"Ha ha."

Lục Tiểu Hi cười đắc ý, kéo Vân Ngữ Tịch sang một bên thần bí nói: "Tớ bị thương còn nhẹ, cậu không có thấy hai người bọn chúng."

"Hai đứa em họ của Hoắc Phỉ Phỉ sao?"

"Không, là Hạ Nhất Đông và Hoắc Phỉ Phỉ. Hắn ta đã ngộ độc rửa ruột mà còn lại đi uống rượu, lại bị Hoắc Phỉ Phỉ mắng chửi dày vò đánh đá, vậy mà như con hổ giấy ngất xỉu, haha Hoắc Phỉ Phỉ thấy hắn ngất đi cũng ôm bụng hét lên đau đớn. Sau đó cả bọn kéo nhau đến bệnh viện."

"Anh ta cũng đang ở bệnh viện sao?" - Vân Ngữ Tịch phức tạp hỏi.

"Ừm."

Trong phòng bệnh, Hạ Nhất Đông nằm trên giường bệnh, trên tay còn có kim truyền dịch.

"Tiểu Tịch." - Khuôn mặt chán nản của Hạ Nhất Đông sáng lên khi nhìn thấy Vân Ngữ Tịch kèm theo sự ngạc nhiên.

"Anh không cần ngồi dậy." - Vân Ngữ Tịch vội đè anh ta nằm xuống.

"Anh còn tưởng rằng em không muốn gặp anh." - Giọng nói Hạ Nhất Đông khàn khàn, miệng khô khốc, râu mọc lởm chởm, trông rất thê thảm.

Vân Ngữ Tịch vẻ mặt buồn bã, trong mắt cô Hạ Nhất Đông luôn là một thanh niên sạch sẽ, một bộ dáng của tinh anh.

"Hạ Nhất Đông, anh không thể đùa với cơ thể của mình như thế được." - Cô trách móc nói.



"Được." - Chỉ cần là lời cô nói, hắn nguyện ý nghe.

Chỉ khi con người trải qua cái không tốt, mới biết cái trước đó tốt biết bao nhiêu.

Hắn ta thỏa hiệp vì cha mẹ, thỏa hiệp vì Hoắc Phỉ Phỉ, không tiếc làm tổn thương Vân Ngữ Tịch.

Hắn nghĩ kết quả của sự thỏa hiệp sẽ làm hài lòng tất cả mọi người.

Nhưng hắn phát hiện hắn không vui vẻ gì, ngày nào cũng ngập trong thống khổ, mọi người ghen tị vì hắn lấy được vợ đẹp, vợ giàu, mẹ ruột cũng suốt ngày khen ngợi con dâu của bà ấy người khác, hắn còn có cái gì không hài lòng.

Chỉ là nửa đêm hắn tỉnh lại trong giấc mộng, nhớ thương lấy người con gái hắn từng hứa yêu thương cả đời.

So với tất cả mọi người muốn nhà to, xe hơi, cô ấy chỉ muốn một căn phòng nhỏ, có anh và cô ấy là đủ.

Nhưng hắn cuối cùng vẫn chọn tổn thương cô.

Có lẽ giống như Vân Ngữ Tịch đã nói, cô ấy quá hiểu chuyện, cho nên hắn luôn nghĩ cô ấy sẽ không sao cả.

"Tiểu Tịch, anh đói."

"Anh muốn ăn cái gì?"

"Anh muốn ăn món cháo kê của em." - Ánh mắt hắn không ngừng nhìn chằm chằm Vân Ngữ Tịch, đây chính là cô gái mà hắn yêu.

"Hạ Nhất Đông"

Vân Ngữ Tịch rũ mắt xuống, cắt đứt mọi cơ hội của hắn: "Tôi đã có bạn trai, anh ấy không thích tôi nấu cháo cho người khác."

Cô biết khi cô nói ra câu này, chính là lời từ chối thẳng thừng nhất về việc họ có thể quay lại hay không.

Cô không muốn cho Hạ Nhất Đông bất cứ hy vọng nào nữa, giải quyết dứt khoát sẽ tốt cho cả hai.

"Tịch Tịch, em biết không?" - Giọng nói của Hạ Nhất Đông càng phát khàn, giống như một mảng trái tim của hắn bị đánh mất, tràn ngập hoảng sợ và đau lòng, nhưng hắn đang cố gắng đè nén lại: "Em không thể nói dối, mỗi lần như vậy đều không dám nhìn vào mắt anh."

Tay cô bám chặt góc áo, cô bị nói trúng tim đen và không biết phải làm sao.

"Tịch Tịch, đừng nói dối anh, em căn bản không có bạn trai."

Hạ Nhất Đông vạch trần cô, và nói tiếp: "Anh biết anh là một tên khốn kiếp, nhưng em có thể cho anh…."

"Vân Ngữ Tịch." - Ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp của nam nhân, Phong Tiêu nhanh chân đi tới, đưa bàn tay to lớn chùm lấy đỉnh đầu cô xoa mấy cái, giọng nói có vẻ bất mãn: "Để em đi vào nói hai câu, em dự định nói đến khi nào?"

"Tôi…"

Vân Ngữ Tịch muốn ngẩng đầu lên, lại bị bàn tay to lớn ấn xuống, khiến cô không thể ngẩng đầu lên.

"Cậu chính là Hạ Nhất Đông à?" - Ánh mắt Phong Tiêu lộ tia sắc bén: "Tôi là Phong Tiêu, tôi biết cậu và Tịch Tịch từng có đoạn quá khứ, tôi hy vọng về sau cậu đừng quấy rầy cô ấy và những người xung quanh cô ấy nữa."

"Anh và Vân Ngữ Tịch có quan hệ gì?" - Hạ Nhất Đông cảnh giác hỏi.

"Sao vậy, cô ấy không nói cho cậu biết à?" - Phong Tiêu bất mãn nhìn xuống đỉnh đầu cô: "Tịch Tịch, chuyện anh làm bạn trai của em khiến em cảm thấy áp lực sao?"

Một câu nói, gây sốc hai người.

Hạ Nhất Đông trong lòng cay đắng, hóa ra cô thật sự đã có bạn trai, lại là chủ tịch tập đoàn NY, lần này hắn đã hoàn toàn mất đi cô.

Trên mặt Vân Ngữ Tịch tràn đầy sự ngưỡng mộ, cô đang không biết làm cách nào để Hạ Nhất Đông hết hy vọng, Phong Tiêu vậy mà kết hợp cùng cô diễn một vở kịch, khiến Hạ Nhất Đông tin tưởng triệt để.

Lục Tiểu Hi đứng ngoài của thở dài một hơi, cửa phòng bệnh để mở nên bên ngoài có thể nghe được bên trong nói chuyện.

Từ lúc Vân Ngữ Tịch bước vào phòng bệnh của Hạ Nhất Đông, mặt của Phong Tiêu bên ngoài đã đen thui, toàn thân tản ra hơi lạnh.

Cô trước đó còn ngoài nghi tình cảm của Phong Tiêu dành cho Vân Ngữ Tịch là thật lòng hay chơi đùa. Bây giờ không cần phải nghi ngờ gì nữa, tình yêu của Phong Tiêu dành cho Vân Ngữ Tịch không đơn giản là yêu thích mà chính là chiếm hữu cao.

Con thỏ trắng Vân Ngữ Tịch, chắc chắn không thể chiến thắng được con sói xấu xa Phong Tiêu.

Ha… chính Lục Tiểu Hi cô chính là người giao con thỏ vào hang con sói.

"Tiểu Hi, không ngờ Phong Tiêu lại lợi hại như vậy?" - Lý Đình Đông lên mạng dò tư liệu của Phong Tiêu, không ngờ người đàn ông này lại lợi hại như vậy.

Lục Tiểu Hi không nói gì quay đầu rời đi.

"Này này Tiểu Hi, sao em lại rời đi." - Lý Đình Đông liền nhanh chân đuổi theo..

"Chờ bọn họ làm gì, không tiện đường." - Lục Tiểu Hi khó chịu nói.

Lục Tiểu Hi sợ nhìn thêm một lần nữa liền mang hành lý của Vân Ngữ Tịch đi về nhà với cô.

Từ trong bệnh viện đi ra, Vân Ngữ Tịch cúi đầu ngượng ngùng: "Hôm nay cảm ơn anh."

"Cảm ơn chuyện gì?" - Phong Tiêu biết mà còn làm bộ hỏi.



"À… cảm ơn giúp tôi giải vây."

Phong Tiêu không trả lời, Vân Ngữ Tịch còn tưởng mình nói sai, một bàn tay to lớn đặt lên vai cô, kéo cô xích lại gần một chút, ôm chặt cô hơn, giọng nói mang theo bất lực và cưng chiều: "Tịch Tịch, thứ tôi muốn không phải là cảm ơn."

Những lời nói đó đều là tâm tư của anh.

Anh muốn làm bạn trai của cô.

Bạn trai cũ kia tốt nhất đừng quấy rầy cô nữa.

Hơi thở ấm áo phả vào tai cô, mùi hương nam tính nông nặc bao quanh cô.

Hai tai cô đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nhịp tim loạn nhịp như dòng điện chạy qua tim.

Đêm nay tim của cô đã hai lần vì anh mà loạn nhịp.

"Phong Tiêu… trễ rồi… chúng ta về nhà thôi."

Một bên khác tại Phong gia…

Phong lão gia tử đang một mình nghiên cứu bàn cờ, sắc mặt Nhạc Thư Phi thật không tốt: "Ba, Phong Tiêu gần đây càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, nếu ba không quản, đến lúc đó…"

"Đến lúc đó thế nào?" - Phong lão gia tử không quan tâm hỏi.

"Đến lúc đó nếu nó bị lừa, mất đi chút tiền thì không nói, nếu bị tổn thương, con sợ nó chịu không nổi."

"Ai có thể lừa được nó, ta còn lo nó lừa gạt con gái người ta."

Nhạc Thư Phi hậm hực: "Ba, sao ba lại không lo lắng?"

"Lo cái gì, nó cũng gần 30 tuổi rồi, không phải 13 tuổi, ai có thể làm tổn thương nó được? Ta chỉ mong các người đừng can thiệp nữa, không nhớ bài học ngày xưa sao?"

"Cô gái đó không thích hợp với Phong Tiêu."

"Hừ, cô nên nói lời thật lòng đi, nói cho cùng chính cô là người không thích Vân Ngữ Tịch, đúng hay không?"

"Đúng, con không thích cô gái đó. Con đã kiểm tra mọi thứ về nó, bố mẹ rất kì lạ. Trước đây cô ấy có bạn trai, mẹ của bạn trai cũ cũng không thích cô ấy. Cô ta lớn lên cùng ông bà ngoại, loại, những đứa trẻ sống trong hoàn cảnh như vậy tâm lý thường rất vặn vẹo hay sao?" - Nhạc Thư Phi một hơi nói ra.

"Xem ra tra rất kỹ à." - Phong lão gia tử xem thường và không quan tâm.

"Chuyện liên quan đến con trai của con, đương nhiên con phải lo lắng."

"Lúc này mới thể hiện mẫu tử tình thâm thì có muộn quá không?" - Phong lão gia tử giọng nói đầy bất mãn: "Những thứ cô điều tra chắc chắn Phong Tiêu cũng đã rõ ràng nhưng vẫn không chùn bước yêu thích cô ấy, chắc chắn là có điểm tốt khác. Tôi tin tưởng vào ánh mắt của Phong Tiêu, đừng nghĩ ta không biết các người muốn cái gì, lại muốn làm một cái hôn nhân thương nghiệp nữa sao?"

Nhạc Thư Phi cứng họng, đúng là cô ta thật sự nghĩ như vậy.

"Cô có biết tại sao Phong Tiêu không kế nghiệp Phong thị mà thành lập công ty riêng hay không?" - Phong lão gia tử nói.

"Con trai của con tất nhiên có năng lực đó." - Nhắc đến chuyện này, Nhạc Thư Phi rất tự hào.

"Vậy cô có biết từ khi khởi nghiệp Phong Tiêu không hề sử dụng một xu nào của nhà họ Phong không? Thằng bé còn không bao giờ nhắc đến nhà họ Phong trước mặt người ngoài, nó không muốn mượn mối quan hệ của Phong gia.." - Phong lão gia tử trầm ngâm, phải rất lâu sâu ông mới biết được chuyện này, khi đó công ty của Phong Tiêu đã có phần nào nổi danh.

Đứa cháu trai duy nhất nhà họ Phong đã chứng minh rằng anh ấy có thể gây dựng được sự nghiệp cho mình khi không cần dựa dẫm vào gia đình.

"Với năng lực đó của nó, nó thèm đến cái hôn nhân thương nghiệp. Tôi còn lo với tính cách lạnh lẽo của nó sẽ không lấy được nữ nhân nào. Cuối cùng nó cũng đã tìm được người mình thích, cô làm mẹ mà liên tục ngăn cản, có phải cô muốn triệt để hủy diệt mối quan hệ mẹ con thì cô mới chịu buông ra?"

"Nhưng không phảo trước đó thằng bé thích Diệp Ngọc Dao sao, còn đi tìm người ta chín năm?" - Nhac Thư Phi nói.

"Chính miệng Phong Tiêu nói với cô sao?"

Nhạc Thư Phi: "..."

"Ta chỉ biết Phong Tiêu nói với ta, nó đã tìm ra được người đó rồi, muốn cưới người đó về nhà, muốn mang cả thế giới tốt đẹp nhất cho cô gái đó.".

"...."

"Chính cô nên tự suy nghĩ đi, lần này còn dám ép người ta rời đi, quan hệ mẹ con giữa cô và Phong Tiêu trực tiếp cắt đứt." - Phong Tuân cũng không phải là hù dọa mà chính là cảnh báo.

Trong khoản thời gian Vân Ngữ Tịch biến mất khỏi Nam Dương, Phong Tiêu hoàn toàn phớt lờ mẹ mình, đối xữ còn thua người xa lạ.

Khuôn mặt của Nhạc Thư Phi cứng đờ, bài học cay đắng đó vẫn còn ngay trước mắt.

……..

Những ngày gần đây, Vân Ngữ Tịch và Phong Tiêu không thể bình tĩnh nhìn nhau, đỏ mặt hoặc liếc nhìn lướt qua.

Lục Tiểu Hi gọi điện đến cho cô, hỏi thăm về Hạ Nhất Đông có làm phiền cô hay không?

"Không có."

Kể từ khi cô nói với Hạ Nhất Đông rằng mình đã có bạn trai, hắn cũng không liên lạc với cô lần nào, người nhà họ Hạ và họ Hoắc cũng không làm phiền cô.

"Tịch Tịch, tớ nghe đồn Hoắc Phỉ Phỉ sẩy thai, suốt ngày đòi chết, Hoắc gia và Hạ gia xem nhau như kẻ thù.