Tuy câu này bà ta nói với với giọng trào phúng, nhưng nếu lúc này mà có người thứ ba ở đây sợ là sẽ bị lượng thông tin trong câu nói của bà ta làm ngạc nhiên đến rớt cằm!
Hoá ra Bùi Thứ một tay sáng lập nên Kỳ Lộ, lúc nào cũng đối đầu với Hàng Hướng lại là con trai của Thi Định Thanh!
Nhưng suốt mấy năm qua không một ai biết, cũng chưa có ai nhắc tới...
Bao gồm cả chính họ!
Chỉ là Bùi Thứ cảm thấy câu nói đó rơi vào tai lại vô cùng chói tai. Anh thầm căm ghét, ngay cả ánh mắt cũng âm u lạnh lùng hẳn, bình tĩnh sửa lại lời bà ta: "Bà phải nói là đã từng chứ."
Lâm Khấu Khấu đã từng là học sinh của bà ta.
Anh cũng đã từng là con trai bà ta.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện tất cả đều không phải nữa.
Anh nhàn nhạt bổ sung: "Mọi chuyện đều do bà tự gieo gió gặt bão. Ban đầu tôi cho rằng sẽ phải tốn nhiều thời gian hơn để hạ gục bà, không nghĩ đến bà lại tự chặt tay mình. Thời điểm còn Lâm Khấu Khấu, bà chỉ nhỉnh hơn tôi một chút, giờ cô ấy đã đứng về phía tôi, bà không còn chút cơ hội thắng nào đâu."
Ai cũng có thể nhìn ra sau khi Hàng Hướng bị tập đoàn Lượng Tử thu mua thì ngày càng sa sút, mất đi vị thế vốn có, bị người khác triệt hạ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng hình như Thi Định Thanh không hề quan tâm.
Bà nghe Bùi Thứ nói xong, thậm chí không nhịn được cười, nói: "Hàng Hướng với tôi mà nói chẳng là gì cả. Ngành headhunter làm to lắm quy mô cũng chỉ đến được chục tỷ là cùng, các người thích chơi thì cứ chơi đi. Bây giờ tôi đã không còn giống các người nữa rồi."
Sau khi đem Hàng Hướng bán cho tập đoàn Lượng Tử, Thi Định Thanh thành công nắm trong tay một khoản vốn kếch xù rời khỏi cuộc chơi, cộng thêm số tài chính tích luỹ suốt mấy năm qua và mạng lưới quan hệ trong thị trường vốn, bà ta đã trở mình thành người chơi vốn, Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ sao có cửa ngồi chung mâm với bà ta?
Bà ta nói: "Các người làm ba cái trò trẻ con ấy thì gây phiền phức gì cho tôi được chứ?"
Môi lại nở nụ cười, quay về dáng vẻ nhã nhặn như trước.
Bùi Thứ im lặng nhìn bà ta hồi lâu, chậm rãi nở nụ cười, nói: "Thế tôi chống mắt lên nhìn bà."
"Hai người cũng bắt đầu ôn chuyện à?"
Bùi Thứ đi gọi điện thoại cả buổi không thấy về, Lâm Khấu Khấu đang định quay lại xem Đổng Thiên Hải và Trí Định nói chuyện với nhau như thế nào, không ngờ đi tới đây lại thấy Bùi Thứ và Thi Định Thanh đứng đối diện nhau ở ngã ba đường, có vẻ như đã trò chuyện được một lúc.
Khuôn mặt Thi Định Thanh trông rất bình tĩnh.
Mặt Bùi Thứ không lộ ra cảm xúc gì, chỉ quay đầu nhìn cô cười nói: "Người quen cũ chuyện thì thì kẻ thù cũ cũng phải ôn chuyện. Cô chậm chân rồi, chúng tôi đã nói xong."
Anh còn tâm trạng nói đùa đôi câu.
Lâm Khấu Khấu nói: "Xem ra là khong có việc gì."
Sau đó cô mới nhìn sang Thi Định Thanh, rồi liếc tới phòng trà sau lưng bà ta, làm bộ quan tâm hỏi: "Đã nói chuyện với Trương Hiền xong rồi à? Không biết tổng giám đốc Thi có hài lòng với cái giá ông ta đưa ra không?"
Chỉ một câu đã khiến Thi Định Thanh nhớ lại cái giá Truông Hiền đề nghị.
Mặt bà ta khẽ biến sắc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại ngay.
Bà ta liếc nhìn Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ rồi nhìn khắp xung quanh, nét mặt quay lại về vẻ thản nhiên, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Lâm Khấu Khấu, vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi biết có thể bây giờ trả thù tôi sẽ khiến cô thấy hả hê, kể ra cô không ủng hộ tôi cũng bình thường. Nhưng Kỳ Lộ và Bùi Thứ cũng không thích hợp với cô, câu tôi nói với cô lúc trước là nghiêm túc, nếu cô chịu cân nhắc một lần nữa thì tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô quay lại."
Khoé mắt Bùi Thứ giật một cái, lia ánh mắt rét lạnh về phía bà ta.
Nhưng Thi Định Thanh làm như không thấy, nhìn Lâm Khấu Khấu với vẻ tự đắc.
Lâm Khấu Khấu mặt đối mặt với bà ta hồi lâu, rồi bật cười nói: "Khiến bà thất vọng rồi, lúc trước lời tôi nói với bà cũng là nghiêm túc."
Thi Định Thanh cười nói: "Không sao, sau này lại tính."
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi dừng lại tại đây.
Bà ta không nhiều lời thêm mà đi ngay.
Lâm Khấu Khấu đứng im tại chỗ, nhìn Thi Định Thanh thủng thẳng đi khỏi con đường rợp bóng cây, đến khi bóng lưng khuất dạng mới nghĩ ngợi rồi nói: "Vừa rồi bà ta nói câu kia là để châm ngòi ly gián? Hai người có thù hận sâu đậm cỡ nào mà đáng để bà ta, hao tổn tâm sức cỡ đó thế?"
Dứt lời, cô quay đầu nhìn Bùi Thứ.
Bùi Thứ cười sâu xa, trả lời: "Bà ta khiến tôi nhận ra lòng người hiểm ác, là kẻ thù không đội trời chung của tôi, thế còn chưa đủ à?"
Lâm Khấu Khấu chợt nhíu mày.
Bùi Thứ hỏi: "Cô có muốn biết rõ hơn không?'
Lâm Khấu Khấu vô thức đáp: "Muốn."
Bùi Thứ híp mắt, cười cợt nhả: "Cô gọi tôi một tiếng bố đi rồi tôi kể đầu ngọn ngành cho cô nghe."
Lâm Khấu Khấu: "..."
Khoé miệng cô rung lên, nhìn Bùi Thứ, vô cùng nghi ngờ: Hôm nay tên này uống lộn thuốc hả? Sao bị lây luôn cái thói muốn làm bố người ta rồi?
Lặng im một lúc, Lâm Khấu Khấu hơi mỉm cười, tặng anh một chữ miễn phí: "Cút!"
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Bùi Thứ mỉm cười đi sau cô, làm bộ tiếc rẻ, mở miệng trêu cô: "Ban nãy đang nói chuyện vui vẻ, sao mới nhắc tới "bố" là trở mặt ngay được? Lâm Khấu Khấu, cô keo kiệt quá đấy. Gọi một tiếng "bố" là được nghe chuyện xưa, cô có lỗ đâu."
Lâm Khấu Khấu cười khẩy, không nể tình nói: "Chuyện xưa của anh không đáng giá thế."
Bùi Thứ: "..."
Lâm Khấu Khấu nói: "Về xem hai lão già kia nói chuyện thế nào đã."
Trí Định có thói nghiện chơi cờ, chưa chắc ông ta không biết thân phận của Đổng Thiên Hải, chắc chỉ không muốn Lâm Khấu Khấu nhúng tay vào chuyện này thôi. Nhưng ông ta lại đồng ý gặp Đổng Thiên Hải, hơn nữa đây còn là người Lâm Khấu Khấu dẫn tới chơi cờ với ông ta, có lý nào lại từ chối?
Không biết họ đã nói vào chuyện chính chưa.
So với việc Đổng Thiên Hải có vừa ý Trí Định hay không thì Lâm Khấu Khấu lại càng lo không biết Trí Định có vừa ý Đổng Thiên Hải không.
Hai người đi tới gian Phật đường lúc nãy.
Lúc sắp đến nơi, Bùi Thứ chợt khựng lại, do dự nói: "Cô xem hai người họ một kẻ thì cục tính, một người lại chơi cờ dở, nếu đánh cờ với nhau..."
Lâm Khấu Khấu híp mắt lại.
Bùi Thứ nghiêm túc hỏi: "Nhỡ họ cãi nhau thì sao?"
Cái nết chơi cờ của thầy Trí Định rất tệ, ai ở ngọn núi này cũng biết. Tuy Lâm Khấu Khấu chưa từng chơi cờ với ông ta nhưng ở đây một năm đã nghe nhiều đến tai đóng kén, sao không rõ cho được?
Cô nghĩ ngợi rồi hít sâu một hơi nói: "Nếu chỉ cãi nhau thì chỉ là chuyện nhỏ."
Bùi Thứ: "..."
Lâm Khấu Khấu ủ rũ nói: "Nhỡ họ lao vào đánh nhau thì chẳng cần chờ đơn này kết thúc, danh tiếng của tôi với anh sẽ đi tong luôn từ giờ rồi."
Câu này đương nhiên là nói quá, nhưng dù là cô hay Bùi Thứ thì đều chẳng đặt quá nhiều kỳ vọng vào chuyện Đổng Thiên Hải và thầy Trí Định chơi cờ với nhau.
Dù sao lời nhận xét to gan của sư thầy về Đổng Thiên Hải trước cửa Phật chỉ là chuyện mới đây thôi.
Đổng Thiên Hải đường đường là ông chủ tư bản mà phải nuốt trái đắng như vậy, sợ là đã thầm mắng đám headhunter bọn cô trăm lần rồi.
Bùi Thứ hỏi: "Thế nếu chúng ta nghe thấy họ cãi nhau thì phải làm gì?"
Lâm Khấu Khấu quyết đoán nói: "Giả điếc."
Bùi Thứ lại hỏi: "Thế nếu thấy họ đánh nhau?"
Lâm Khấu Khấu kiên định nói: "Giả mù."
Bùi Thứ lặng im một lát: "Nhỡ họ bắt chúng ta phân xử thì sao?"
Lâm Khấu Khấu không khỏi nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.
Bùi Thứ: "..."
Rồi, đã hiểu, giả câm.
Chỉ cần tôi là người vừa điếc vừa mù vừa câm thì dù trời có sập xuống, tôi cũng có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hai người nhất trí chiến lược với nhau, cuối cùng cũng đi tới trước cửa.
Nhưng không ngờ lúc họ dừng chân, cẩn thận lắng nghe...
"Ông xem, phải đặt ở đây, ở đây, nếu ông đặt chỗ kia thì tôi có thể chặn đường ông thế chẳng phải ông bó tay à?"
"Ôi, hoá ra là thế, thầy giỏi quá, là con sơ sót."
"Ôi dào, ông Đổng khiêm tốn quá, ông chẳng mà những có khiếu chơi cờ mà còn có tầm nhìn bao quát cũng rất tốt, chỉ để sót vài chi tiết thôi."
"Ha ha ha, con có tầm nhìn bao quát tốt là do thầy dạy bảo tốt đấy ạ..."
...
Bên trong cánh cửa vọng ra tiếng cười nói vui vẻ, và tiếng quân cờ thỉnh thoảng đập xuống bàn, nghe hài hoài đến khó tin!
Lâm Khấu Khấu dại ra.
Bùi Thứ cũng nghi ngờ mình tới nhầm chỗ.
Hai lão già này chẳng những không đánh nhau hay cãi cọ gì, mà còn trò chuyện rất rôm rả, có vẻ như còn rất hợp ý nhau?
Giỡn à!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều trông thấy sự ngơ ngác và ngạc nhiên trong mắt nhau. Rõ ràng trước khi họ đi, bầu không khí giưa hai người này vô cùng gượng gạo, rốt cuộc lúc họ vắng mặt đã xảy ra chuyện gì thế?
Cửa vốn chỉ khép hờ, Đổng Thiên Hải vừa ngước lên đã trông thấy họ, đã thế còn toét miệng cười chào hỏi: "Hai người đi dạo về rồi à? Vừa khéo ván cờ của tôi và thầy Trí Định cũng sắp xong rồi."
Lâm Khấu Khấu đi vào, liếc nhìn bàn cờ, do dự một chút, không nhịn được hỏi: "Hai người nói chuyện khá vui nhỉ?"
Đổng Thiên Hải nói: "Tất nhiên rồi, sư thầy chơi cờ giỏi lắm, còn tôi thì không biết gì cả, may mà có sư thầy kiên nhẫn dạy tôi. Cô xem giờ tôi biết chơi một chút rồi này."
Lâm Khấu Khấu không hiểu gì về đánh cờ, nhưng vẫn thấy khó tin.
Sư thầy ngồi đối diện vừa thấy cô đảo mắt lia lịa là biết ngay cô nghĩ gì, khẽ hừ một tiếng, giọng nói không giấu được vẻ đắc ý: "Bảo dạy thì không dám nhận, chỉ là trao đổi vài thế cơ tâm đắc thôi. Tôi với ông Đổng có thể coi là kỳ phùng địch thủ, lâu lắm rồi tôi chưa chơi cờ đã như vậy."
Lâm Khấu Khấu: ???
Đột nhiên trái đất bỗng quay như điên theo phương hướng cô không hiểu nổi.
Cô bất giác liếc sang Đổng Thiên Hải.
Rốt cuộc lão già này đã uống phải bùa mê thuốc lú gì thế? Vừa nãy họ đi ông ta có thế này đâu.
Đổng Thiên Hải chẳng đếm xỉa gì tới họ, vừa đặt quân cờ xuống chỗ Trí Định bảo, nói tiếp chủ đề lúc trước: "Xin lỗi, con chơi cờ tệ quá nên ngắt mạch kể của thầy. Vừa rồi thầy Trí Định bảo tương lai ngành dạy thêm rất tối tăm, nhưng không phải là không có cách hoá giải ạ?"
Trí Định nói: "Ừ, không dám nói là hoá giải, cùng lắm là chuẩn bị trước để né tránh nguy hiểm, cố gắng sống sót sau tuyết lở thôi."
Đổng Thiên Hải chấn động: "Xin lắng nghe ạ."
Trí Định xuy tay: "Ôi, chuyện này không đơn giản à? Dù Mỹ hay Nhật thì càng là nước phát triển, đầu tư cho giáo dục càng mạnh, GDP của nước ta đã tăng từ lâu. Hơn nữa truyền thống văn hoá luôn đề xuất "mọi thứ đều thấp kém, duy học vấn là cao". Khủng hoảng tài chính tạo ra áp lực việc làm không nhỏ, về lâu về dài, ngành dạy thêm không chết được đâu. Đây cũng là lý do các ông coi trọng ngành này, không ngừng rót vốn vào còn gì."
Đổng Thiên Hải gật đầu lia lịa.
Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ thì lại không tưởng nổi.
Không ngờ hai người họ đã bắt đầu nói chuyện công việc.
Bọn họ liếc nhìn nhau, không nói gì, chỉ im lặng ngồi bên cạnh lắng nghe.
Sư thầy nhìn chằm chằm bàn cờ, rõ ràng đang nghĩ xem nên đi nước nào, song vẫn phân ra tâm tư trò chuyện: "Nhưng dù ở nước nào thì hưng vong của một ngành đều gắn liền với chính sách. Suy cho cùng thì vẫn phải thuận theo chiều gió, bây giờ xã hội đã không còn cổ suý chạy đua thành tích nữa rồi."
Đổng Thiên Hải nói: "Nhưng nếu không thể kiếm từ khối K12 thì ngành dạy thêm còn làm gì được?"
Ông ta rót vốn vào Thiên Chung vì ưu điểm lớn nhất của công ty này là tập trung vào khối K12, thậm chí có thể nói doanh thu chính hiện nay của hầu hết các cơ sở dạy thêm trên thị trường đều đến từ khối K12.
Ai mà không biết tiền của phụ huynh là dễ kiếm nhất chứ?
Nếu bỏ luôn nhánh này thì chẳng phải công ty chỉ còn mỗi cái vỏ rỗng à?
Trí Định ngước đôi lông mày rậm rạp lên liếc nhìn ông ta nói: "Chỉ trong nước có thể chịu ảnh hưởng chứ có phải nói nơi nào cũng chịu ảnh hưởng đâu..."
Đổng Thiên Hải: "..."
Lúc này, chẳng hiểu Trí Định nghĩ gì mà lại ghìm giọng xuống, thoạt trông có chút xảo trá: "Tình hình nước mình như thế nên ngành dạy thêm kiếm được tiền. Nếu nước mình cấm thì tìm nước khác mà làm. Dù sao nhân viên công ty ông vẫn còn ở đó, trong hay ngoài nước cũng chỉ khác nhau về quy mô thị trường và chi phí, nhưng chí ít cũng giảm thiệt hại."
Đổng Thiên Hải cảm thấy mình nghe nhầm: "Ý thầy là..."
Trí Định bèn nói toạc ra: "Ông xem nước nào giống nước mình nhất?"
Đổng Thiên Hải vội suy nghĩ, trong lòng đã dậy sóng, run run cất giọng: "Ấn, Ấn Độ ạ."
Trí Định lộ vẻ mặt vui mừng "Trẻ nhỏ dễ dạy".
Lâm Khấu Khấu sợ ngây người.
Bùi Thứ cũng sợ ngây người.
Má ơi, mới chơi có một ván cờ mà ông ta đã phân tích thế cục cho Đổng Thiên Hải nghe, lại còn đề xuất hướng giải quyết nữa!
Nếu không cho người Trung Quốc chạy đua thành tích thì dời việc kinh doanh ra mước ngoài, dụ người Ấn Độ đua à?!
Cách này thâm nho cỡ nào chứ?
Người Ấn Độ đã làm gì sai à?
"Bọn họ tuy là nước đông dân, tuy bây giờ kinh tế chưa phát triển bằng Trung Quốc nhưng nhờ nhu cầu người dân ngày càng tăng và việc kinh doanh mở rộng toàn cầu, kinh tế sẽ dần dần lớn mạnh. Dù giai đoạn này vẫn chưa có nhiều người đổ tiền vào giáo dục nhưng với các ông là đã đủ nhiều rồi."
Sư thầy lập tức phân tích cái "sai" của Ấn Độ.
"Không đặt hết trứng vào một giỏ luôn là cách hữu hiệu để phòng hờ rủi ro, đến lúc đó sẽ tránh được việc giảm biên chế quy mô lớn. Hơn nữa ngành dạy thêm trong nước chưa toang hẳn, vẫn có vài ngóc ngách kiếm tiền được."
Trong nước không cho đua thì ra nước ngoài đua, mẹ kiếp sao mà nghe có lý thế không biết.
Đổng Thiên Hải có cảm giác như đang nghe chuyện nghìn lẻ một đêm.
Giờ người ông ta đã tê rần, não cũng không hoạt động mấy, gần như dại ra hỏi: "Ngành dạy thêm trong nước vẫn còn hy vọng ạ?"
Sư thầy nắm một quân cờ, giơ ngón tay chỉ về phía Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ.
Hai người ngớ ra.
Đổng Thiên Hải lại càng mơ hồ: "Cố vấn Lâm và Cố vấn Bùi ư? Liên quan gì tới họ?"
Sư thầy trợn mắt: "Có chuyện này mà không hiểu thì làm ăn gì nữa hả?"
Đổng Thiên Hải: "..."
Sư thầy thở dài thườn thượt, rõ ràng là chê Đổng Thiên Hải giác ngộ không đủ cao: "Nếu không dụ được trẻ vị thành niên đua thì anh dụ đám này đi – dụ người trưởng thành đâu có phạm pháp!"
Lâm Khấu Khấu, Bùi Thứ: ????
Mẹ kiếp ông có giỏi lặp lại lần nữa xem!
"Kinh doanh giáo dục rất có tương lại." Sư thầy nhìn Lâm Khấu Khấu hừ một tiếng. "Ví như lần nào nhìn thấy cô ta là tôi cũng cảm thấy rào cản vào ngành nhân lực quá thấp! Phải bắt buộc mọi người có giấy phép hành nghề chứ, nếu ai không thi đậu giấy phép hành nghề thì không cho vào ngành!"