Săn Tìm

Chương 110




Trước đây Lâm Khấu Khấu đã làm rất nhiều chuyện kiểu này rồi.

Nhưng trong hai lần Đại hội trước, luật thi vẫn chưa hoàn thiện nên không hề yêu cầu mọi người giữ bí mật về case mà mình nhận được. Thi thoảng cô bị bí ý tưởng sẽ bảo Hạ Sấm đi nghe ngóng xem nhóm đối thủ tìm ứng viên thế nào, tử tế thì chỉ quấy phá chút ít, nếu xấu bụng, cô thậm chí còn có thể cướp ứng viên của nhóm khác luôn.

Tất nhiên hành động này đã khiến một vài thí sinh phẫn nộ.

Nhưng vì luật thi không hề cấm đoán việc này nên bên đó cũng chẳng thể nói gì hơn.

Mới năm nay, ngay khi Lâm Khấu Khấu trở lại, họ mới thêm vào luật giữ bí mật như thể đề phòng cướp giật thế đấy.

Nhưng luật lệ là chết, con người mới là sống.

Đại hội không thông báo nội dung chi tiết case nữa, mọi người cũng có thể hỏi riêng, tất cả đều tùy thuộc vào khả năng của họ.
Cũng giống như Hạ Sấm lúc này đây.

Nghiêm Hoa chỉ biết trước đây Lâm Khấu Khấu với Hạ Sấm từng có quan hệ cấp trên – cấp dưới nên thấy hơi vi diệu, nhưng cậu ta lại không thể hiểu được tình cảm phức tạp của Lâm Khấu Khấu đối với Hạ Sấm.

Cậu ta chỉ lo về việc ứng viên trước mặt, vì thế vội nói: “Giờ chúng ta phải làm sao đây ạ?”

Lâm Khấu Khấu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói cho Vương Thành biết tình hình của chúng ta, nhất là việc tranh chấp ở Đại hội đi, bảo gã suy nghĩ cho kỹ vào, cũng nói chúng ta mong gã suy xét xem cơ hội mà bên Nhuệ Phương cho gã có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả.”

Nghiêm Hoa kinh ngạc: “Chỉ thế thôi ạ?”

Lâm Khấu Khấu ngẩng đầu lên: “Chứ không thì sao?”

Nghiêm Hoa nói: “Mới hôm qua ứng viên này còn đồng ý đàng hoàng, hôm nay tình thế thay đổi thì giở trò lật lọng, không có tí chân thành nào hết. Huống hồ gì khả năng của gã cũng chẳng phải tài giỏi gì cho cam, sao chúng ta không bỏ gã để tìm ứng viên khác luôn đi chị?”
Rõ ràng là chẳng ai muốn bị người khác đùa bỡn cả.

Nghiêm Hoa rất có ý kiến với kiểu ứng viên không tôn trọng cam kết thế này.

Lâm Khấu Khấu lặng im nhìn cậu ta rồi chợt bật cười: “Nhưng chẳng phải chúng ta cũng thế hay sao?”

Nghiêm Hoa không hiểu: “Chuyện này liên quan gì tới chúng ta ạ?”

Lâm Khấu Khấu khẽ cụp mắt xuống, bình thản nói: “Nếu bàn về vụ chân thành thì chúng ta đã chân thành đâu? Khách hàng chỉ có một chức vụ, nhưng chúng ta tìm tới hai ứng viên, cũng chẳng cho họ biết chuyện này. Chúng ta với ứng viên đâu có khác gì mấy?”

Nghiêm Hoa lập tức ngơ ngẩn.

Giọng nói Lâm Khấu Khấu rất nhẹ nhàng: “Điểm khác biệt duy nhất là trong tay chúng ta có rất nhiều case, rất nhiều vị trí để lựa chọn, không làm được case này thì bỏ rồi làm case kế thôi; nhưng cuộc đời ứng viên chỉ có một, mỗi lần chỉ có thể chọn một vị trí, mà đã chọn rồi là không thể nào quay lại được nữa.”
“…”

Rõ ràng cách dùng từ rất nhẹ nhàng nhưng sao lại như thác nước chảy từ trên trời cao xuống, dữ dội trút xuống người cậu ta, khiến cậu ta như được thanh tẩy vậy.

Thậm chí Nghiêm Hoa còn có cảm giác như bị người ta đánh thẳng mặt vậy.

Ngoài khách hàng tiền ít mà đòi hít của thơm ra, headhunter ghét nhất là ứng viên lần lữa hoặc lật lọng.

Cuối cùng hôm nay khách hàng cũng đã gửi offer, thế mà hôm sau ứng viên lại viện một đống lý do bảo rằng gã không đi được, bạn vẫn tin tưởng gã, để rồi sau đó nghe đồng nghiệp bên khác nói rằng ứng viên này tới công ty khác, bạn chỉ là lựa chọn thứ hai của ứng viên mà thôi…

Dần dà, vì trải nghiệm nhiều nên mọi người đã hình thành thói quen…

Thói quen e dè với ứng viên, thói quen chuẩn bị nhiều lựa chọn hơn, thói quen mắng chửi trong nhóm sau khi bị ứng viên cho leo cây, thậm chí còn tham gia những nhóm như kiểu “Sổ đen ứng viên” để trả đũa…

Nghiêm Hoa đã không có ý kiến gì với hiện tượng này từ lâu rồi.

Nhưng từ trước tới giờ cậu ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, trong một tình huống không hề chuẩn bị trước, lại nghe được một câu như thế…

Cuộc đời của ứng viên chỉ có một mà thôi.

Cả họ còn chuẩn bị nhiều lựa chọn cho case thì ứng viên có lý gì lại phải kiêng dè?

Bỗng chốc cậu ta hiểu ra tại sao Lâm Khấu Khấu lại là cố vấn headhunter được ứng viên thích nhất…

Cũng hiểu ra tại sao cô là Kẻ thù HR, đem theo cái danh xấu đó bên mình mà vẫn có thể thuận buồm xuôi gió trong ngành này như thế.

Trên đời này làm gì có ứng viên nào có thể từ chối Lâm Khấu Khấu được cơ chứ?

Nghiêm Hoa đứng ngớ người ở đó, nhìn cô một lúc lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại được.

Lâm Khấu Khấu chỉ vỗ vai cậu ta, không nói nhiều nữa: “Chị đi chào hỏi tí, em đợi chị một chút nhé.”

Nói xong liền đi tới hướng Bùi Thứ.

Case Trang sức Linh Sinh này đột nhiên xảy ra sự cố, dù không tới mức trách Hạ Sấm nhưng cô cũng có thể đoán được hy vọng bên phía ứng viên Vương Thành kia sẽ không lớn lắm.

Dù sao Hạ Sấm cũng từ tay cô mà ra.

Cậu ta đã sai người liên hệ với Vương Thành rồi, mà Nhuệ Phương là công ty lớn như thế, không thể nào không tìm ra được một đơn thích hợp với gã.

Vì thế dù cô bảo Nghiêm Hoa nhắc Vương Thành suy nghĩ cho kỹ nhưng trong lòng cũng thầm chắc được vài phần rằng cơ hội của Hạ Sấm cho là thật.

Do đó tình hình của case Trang sức Linh Sinh này đã trở nên cực kỳ đáng quan ngại.

Hoặc là họ phải nhanh chóng tìm được ứng viên có thể thay thế Vương Thành;

Hoặc là…

Mau chóng chốt được Thẩm Tâm!

Bùi Thứ hơi kinh ngạc: “Em tính đi luôn giờ à?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Tôi thấy tình hình hôm nay rất ổn mà, bên này có mình anh là được rồi, tôi chuẩn bị đi gặp ứng viên một chút, anh giúp tôi nói với bên lão Tôn một tiếng nhé.”

Bùi Thứ thấy hơi lạ nhưng cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn cô đi xa dần.

Lúc Lâm Khấu Khấu đi tới chỗ Nghiêm Hoa, cậu ta đã bình tĩnh trở lại, nhưng giờ ánh mắt nhìn Lâm Khấu Khấu đã rất khác so với khi trước.

Nếu lúc trước chỉ có tò mò và khâm phục thì giờ đây đã có thêm sự tán đồng từ tận đáy lòng, thậm chí là…

Kính sợ.

Nhưng Lâm Khấu Khấu cũng chẳng để ý gì mấy mà chỉ lấy điện thoại ra rồi nói: “Hôm nay chúng ta phải đi gặp Thẩm Tâm thêm lần nữa.”

Trong tài liệu đã có sẵn số điện thoại của Thẩm Tâm.

Nhưng lần trước cô sợ Thẩm Tâm từ chối gặp mặt thẳng thừng, không muốn nhắc tới việc mình là ai trước nên mới không tự gọi điện.

Tuy nhiên giờ xem ra không cần phải nghĩ nhiều tới vậy rồi.

Cô bấm gọi thẳng cho Thẩm Tâm.

Không ngờ gọi ba cuộc mà chị ta vẫn không nhận máy.

Mí mắt Lâm Khấu Khấu giần giật.

Nghiêm Hoa nói: “Có khi nào là đang họp không ạ?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Cũng có thể chị ta biết là chị nên cố tình không nhận máy.”

Nghiêm Hoa vội nói: “Vậy để em gọi thử.”

Nhưng tình hình cũng chẳng khác gì mấy.

Nghiêm Hoa gọi liên tục ba cuộc điện thoại nhưng vẫn không được nhận, thậm chí lúc gọi cuộc thứ tư còn bị thông báo “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”…

Thế là bị chặn luôn rồi.

Nghiêm Hoa lập tức trợn tròn mắt, cảm thấy hơi thấp thỏm: “Chúng ta làm chị ấy phật ý rồi.”

Lâm Khấu Khấu không khỏi bật cười: “Lần đầu tiên chị cảm nhận được danh tiếng của mình trong giới HR chẳng phải việc gì tốt lành cả đấy…”

Nghiêm Hoa: “…”

Chứ chẳng lẽ trước đây chị nghĩ đây là chuyện tốt à?

Lâm Khấu Khấu nói: “Phiền phức rồi.”

Nghiêm Hoa thở dài: “Hay là tìm người khác đi ạ? Dù ứng viên cuối cùng không có trong danh sách ban đầu sẽ ảnh hưởng tới đánh giá giải Snitch vàng, nhưng dù sao chốt được đơn vẫn tốt hơn là không chốt được…”

Đó là cách an toàn nhất, cũng là phương án mà Nghiêm Hoa muốn làm ngay từ đầu.

Nhưng Lâm Khấu Khấu nghe vậy thì vẫn lắc đầu: “Số HR làm việc cho những công ty lớn ở ngay Thượng Hải, có thể đào được và phù hợp với yêu cầu của khách hàng chỉ có chừng đó, có thể để những người khác tiếp tục tìm kiếm nhưng chúng ta thì không tìm người mới nữa. Thẩm Tâm là ứng viên tốt nhất, chúng ta sẽ đi theo con đường này thôi.”

Nghiêm Hoa ngạc nhiên: “Nhưng giờ chúng ta còn chả hẹn được chị ấy nữa là…”

“Núi không tới thì mình tới núi tìm.” Lâm Khấu Khấu nhíu mày, nghĩ ngợi trong chốc lát rồi như hạ quyết tâm chuyện gì đó, cô cất điện thoại vào rồi bảo, “Chúng ta tới công ty chị ta đi.”

Khi ứng viên từ chối liên lạc, headhunter là bên bị động, “há miệng chờ sung” không phải là cách.

Hôm nay là ngày làm việc, Thẩm Tâm rất có thể đang ở công ty.

Tất nhiên Lâm Khấu Khấu sẽ không ngu tới mức tới thẳng công ty để tìm chị ta, cô vốn định chờ bên ngoài, hoặc đợi tới trưa rồi kiếm cớ gì đó để lẻn vào thôi.

Ai ngờ họ mới tới dưới lầu, thậm chí còn chưa kịp vào đã thấy Thẩm Tâm một tay cầm túi xách, một tay cầm điện thoại bước ra từ thang máy.

Trước lầu đã có một chiếc xe đang đợi sẵn.

Tài xế thấy chị ta bước ra thì vội vàng chạy ra sau xe để mở cửa ghế sau.

Lâm Khấu Khấu lập tức gọi: “Giám đốc Thẩm!”

Thẩm Tâm quay lại thấy cô, đôi mày đang cau lập tức nhíu chặt hơn, không hề che giấu sự lạnh lùng của mình đối với cô: “Tôi đã bảo là không có hứng thú với cơ hội của cô rồi, cũng chẳng có chút hứng thú nào với bản thân cô hết, mong cô đừng tới đây nữa.”

Lâm Khấu Khấu nói: “Ghét tôi thì tôi có thể hiểu được, chuyện này chứng tỏ Giám đốc Thẩm rất sáng suốt; nhưng không có hứng thú với cơ hội mà tôi cung cấp thì tôi lại không thể hiểu nổi…”

Thẩm Tâm đi tới cạnh xe, dừng lại rồi nhìn cô chăm chú như thể nghe được một câu chuyện nực cười: “Không thể hiểu nổi? Sao cô lại không hiểu được chứ?”

Người này là một Giám đốc Nhân sự đầy kinh nghiệm, thế mà nói năng không hề giữ ý chút nào.

Chị ta mỉa mai có chút cay độc: “Vị trí Trang sức Linh Sinh tuyển vốn là đơn chết nhỉ? Sở dĩ cô nhận case này, không phải vì thù lao của khách hàng cao mà là vì cô đang tham dự Đại hội RECC trong ngành. Nếu tôi nhớ không nhầm, giải Snitch vàng ở mỗi kỳ Đại hội đều bắt các cố vấn headhunter chạy đơn cạnh tranh nhau. Mà theo tôi biết, mấy ngày trước Nghiêm Hoa có share lại tin tức chính thức về Đại hội trong vòng bạn bè, tình cờ là cô cũng mới quay lại sau thỏa thuận chống cạnh tranh. Bởi vậy rất có thể cô tình cờ bốc trúng case này chứ không phải Trang sức Linh Sinh có bất cứ thứ gì đả động cô được. Một vị trí mà chính cô cũng không đánh giá cao thì lấy gì để thuyết phục tôi hả?”

Mới đầu Lâm Khấu Khấu rất kinh ngạc, thấy hơi khó tin, nhưng sau đó cô lại không nhịn được mà hơi tán thưởng, thậm chí là sợ hãi…

Sự thẳng thắn, nhạy bén và sức tấn công mạnh mẽ của Thẩm Tâm khiến người ta cảm thấy cực kỳ nghẹt thở.

Cô gần như có thể tưởng tượng được chị gái này tàn nhẫn tới mức nào trong lúc phỏng vấn ứng viên, nhẫn tâm ra sao khi dùng đủ thủ đoạn để sa thải nhân viên trong công ty.

Lâm Khấu Khấu chậm rãi nói: “Chị đã điều tra tôi.”

Thẩm Tâm khẽ cười: “Không phải chỉ mỗi headhunter các cô mới điều tra lý lịch thôi đâu, HR bọn tôi cũng thế, ngạc nhiên lắm à?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Từ bị động thành chủ động, đúng là hơi bất ngờ thật.”

Thẩm Tâm lạnh lùng nói: “Dừng ở đây đi, tôi còn phải đi đón con nữa, không có rảnh rỗi mà nhiều lời với cô, cũng mong sau này cô đừng tới làm phiền tôi nữa.”

Lâm Khấu Khấu lại như suy tư điều gì đó: “Nếu tôi cứ nhất quyết làm phiền thì sao?”

Con ngươi Thẩm Tâm hơi co lại, chị ta nhìn cô một lúc lâu rồi bày ra một vẻ mặt đầy ẩn ý: “Thế thì cô thử xem.”

Dứt lời, chị ta quay đầu lên xe, không buồn nhìn Lâm Khấu Khấu chút nào mà đóng sầm cửa xe lại, bảo tài xế chạy tới trường học.

Lâm Khấu Khấu đứng đó, nhìn vài giây rồi bỗng bật cười thành tiếng.

Tới giờ Nghiêm Hoa vẫn chưa phản ứng lại kịp.

Lâm Khấu Khấu vẫy gọi chiếc xe taxi ban nãy chở mình tới vẫn chưa đi kia, ngồi lên xe rồi nói với tài xế: “Đi theo chiếc xe phía trước nhé.”

Con của Thẩm Tâm năm nay 6 tuổi, mới lên Tiểu học, học trong một trường tiểu học song ngữ quốc tế có tiếng ở địa phương, bên trong toàn là giáo viên nước ngoài.

Những ứng viên hoặc khách hàng trước đây của Lâm Khấu Khấu, phàm là người có tiền một chút đều sẽ cho con tới học trường này.

Xe Thẩm Tâm dừng ở trường học, sau đó chị ta tự vào trong đón con.

Lâm Khấu Khấu bèn đợi ở ngoài, tiện thể xem giờ.

11 giờ trưa.

Thật ra giờ vẫn còn trong giờ làm việc theo quy định nhà nước, theo lý thì trường học cũng đang trong thời gian dạy học. Nhưng Thẩm Tâm lại rời công ty, tự mình tới đón con thế này?

Cô không khỏi nghĩ nhiều hơn một chút.

Khoảng 11 giờ 20, Thẩm Tâm mới dắt một cậu bé trắng trẻo đi từ cửa hông của trường ra.

Hiện tại Lâm Khấu Khấu mặc đồ bình thường để dễ đi lại, cô thản nhiên khoanh tay trước ngực rồi tựa vào tường cổng.

Thẩm Tâm thấy cô đi theo tới thì lập tức nhíu mày: “Lại là cô. Bám riết như thế là tác phong của cố vấn Lâm lừng danh à?”

Lâm Khấu Khấu nhìn chị ta: “Chẳng phải chị bảo tôi thử hay sao?”

Thẩm Tâm nhìn cô chằm chằm, cả hai đấu mắt nhau vài giây.

Cậu bé chớp mắt, cũng tò mò nhìn Lâm Khấu Khấu.

Cuối cùng, Thẩm Tâm cúi đầu dịu dàng nói với nó: “Đi thôi, về nhà nào.”

Chị ta dắt nó đi ngang qua Lâm Khấu Khấu.

Lâm Khấu Khấu cúi đầu xuống, mỉm cười rồi chợt nói: “Tôi nghe nói trước đây Giám đốc cũng là một người có nhiều tham vọng, đây là cuộc sống mà chị muốn đấy ư?”

“…”

Thẩm Tâm lập tức khựng bước lại.

Chị ta cứng đờ ở đó một lúc lâu, bóng lưng như bị đông cứng trong ánh nắng, vài giây sau mới chậm rãi quay đầu lại, dán chặt mắt vào khuôn mặt Lâm Khấu Khấu.

Lâm Khấu Khấu nhẹ nhàng xua tay với chị ta: “Dù chị với tôi có không ưa nhau và không thể kết bạn được, nhưng lợi dụng lẫn nhau một lần cũng hay mà nhỉ?”