Săn Tìm

Chương 100




Từ ban công quay lại, tâm trạng của Bùi Thứ cực kỳ tốt.

Lâm Khấu Khấu đang đứng bên quầy bar, nhìn anh chằm chằm: “Thư Điềm có tìm tôi đâu, quả nhiên là anh tìm cớ để đẩy tôi đi. Nói đi, anh làm gì rồi?”

Hạ Sấm vẫn đang ngoài ban công chứ chưa vào.

Bùi Thứ đút một tay trong túi quần, lắc lư đi tới trước mặt Lâm Khấu Khấu, nhớ lại phản ứng lúc đó của Hạ Sấm chỉ cảm thấy tức giận đã tan hết sạch, không hề kiềm chế mà bật cười một tiếng rồi nhướn mày nói: “Là người đi trước nên quan tâm đàn em tí ấy mà. Sao, cô sợ tôi đánh cậu ta hay gì?”

Tính tình anh thích gây chuyện thế nào, Lâm Khấu Khấu biết tỏng, cô không hề tin chữ nào của anh mà chỉ nói: “Tôi sẽ tự giải quyết chuyện giữa mình với cậu ấy, anh đừng có mà khıêυ khí©h.”

Bùi Thứ nhìn cô đăm chiêu rồi chợt nói: “Cô làm thế không thấy mệt à?”
Lâm Khấu Khấu nhíu mày nhìn anh.

Bùi Thứ đảo mắt, hiếm khi trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói: “Mong cậu ta thoát khỏi cái bóng của mình nhưng cũng sợ không có mình, cậu ta sẽ ngã. Lúc xử case thì gọn gàng sạch sẽ, tới lúc xử người của mình thì lại do do dự dự, lo trước lo sau, Lâm Khấu Khấu à, đây đâu phải tác phong của cô.”

“…”

Cô đột nhiên im lặng.

Trong tiệc rượu người tới người đi, ăn uống thỏa thê, thế mà trong góc tối vắng vẻ chỗ quầy bar này lại im lặng đến lạ.

Trong con ngươi màu xám đen của Bùi Thứ là một màn đêm xuyên thấu.

Anh cứ bình tĩnh nhìn cô như thế, tựa như muốn nhìn thấu cả trái tim cô.

Lâm Khấu Khấu cũng nhìn lại anh, hồi lâu chẳng nói được gì.

Cuối cùng vẫn nhờ người phục vụ trong quầy bar bưng ra một ly rượu, thả tới trước mặt họ rồi hỏi “Có uống không ạ” phá vỡ bầu không khí này.
Lúc này cô mới bưng rượu lên, nhấp một ngụm.

Rượu mạnh đã qua pha chế đem hương vị hừng hực đốt dọc cuống lưỡi cô, nhưng lại giúp tâm trạng của cô từ từ bình tĩnh trở lại.

Cuối cùng Lâm Khấu Khấu cũng đồng ý với nhận định của Bùi Thứ về mình, cô thở dài rồi nói: “Hạ Sấm là người tốt.”

Bùi Thứ bật cười: “Người tốt? Nếu cậu ta là người tốt thì tôi… “

Nói tới đây, anh đột nhiên im bặt.

Anh quay đầu lại, đột nhiên ý thức được những gì mà Lâm Khấu Khấu nói.

Người tốt?

Phát thẻ người tốt cho Hạ Sấm rồi?

Tim anh chợt hẫng một nhịp, tuy chưa ăn thịt lợn nhưng Bùi Thứ cũng đã thấy lợn chạy, anh đã từng nghe qua ý nghĩa của “thẻ người tốt” trong mối quan hệ nam nữ rồi.

Ý của Lâm Khấu Khấu là…

Trong lòng anh thầm vui mừng, cong môi mỉm cười.
Nhưng chưa kịp cười tươi lên thì Lâm Khấu Khấu đã liếc anh một cái, có lẽ cũng đoán được suy nghĩ không đàng hoàng này nên chậm rãi bồi thêm một câu: “Anh cũng thế.”

Bùi Thứ: “…”

Muôn vàn sung sướиɠ, đủ loại đắc ý, trong nháy mắt đã bị dội nước lạnh biến mất hết, nụ cười cũng cứng đờ trên mặt.

Lâm Khấu Khấu thấy thế liền bật cười thành tiếng, tâm trạng đã tốt hơn nhiều: “Thôi, không nói nhiều với anh nữa.”

Trong tiệc này đều là các tinh anh giới headhunter, là thời cơ tốt để phát triển mối quan hệ.

Một người khôn khéo như cô tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Bưng ly rượu lên, cô định đi vào đám đông.

Không ngờ cô đi tới đâu là Bùi Thứ theo ngay tới đó.

Cô đi tới đâu là Bùi Thứ đi theo tới đó.

Lúc thì hỏi cô có ăn bánh ngọt không, lúc lại giúp cô cầm ly rượu, thật sự trái ngược hoàn toàn với bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo trước đây của anh, nhất thời khiến Lâm Khấu Khấu hơi chấn động, không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra rồi nữa.

Vốn dĩ Lâm Khấu Khấu có mạng lưới quan hệ rất ổn, những người bạn cũ đều muốn ôn chuyện với cô, headhunter lần đầu tham gia cũng muốn quen cô, nhưng dù cô có thu hút tới mức nào thì bên cạnh vẫn luôn có một tên “ôn thần” đang canh me.

Họ Bùi chỉ cần trưng ra một vẻ mặt trào phúng đứng bên cạnh, gần một nửa người chủ động tới tìm Lâm Khấu Khấu nói chuyện đều bỏ về vì cái nhìn thiếu thân thiện của anh, người bình thường chống cự chưa tới 2 phút, chỉ hàn huyên có chốc lát rồi phải nơm nớp lo sợ tạm biệt vội.

Chưa tới nửa tiếng, cảnh tượng có thể gọi là “vắng như chùa Bà Đanh”.

Lâm Khấu Khấu cũng sững sờ: “Anh đang trả thù tôi đấy à?”

Bùi Thứ khẽ cười: “Chẳng phải cô bảo tôi là người tốt sao? Tôi phải báo đáp một chút, đi theo cô làm người hầu chứ.”

Lâm Khấu Khấu tức mà không nói được nên lời.

Tôn Khắc Thành đứng hóng chuyện gần đó cũng không nhìn nổi nữa, vội vàng kéo anh sang một bên: “Này, ông tổ à, chẳng phải chúng ta đã đồng ý là sẽ không quỵ lụy rồi hay sao, người ta đi đâu cậu đi theo đó là sao nữa?”

Ba chữ “không quỵ lụy” này là do Bùi Thứ chính miệng nói, Tôn Khắc Thành cứ ngỡ nó sẽ có tác dụng chứ.

Nhưng ai ngờ Bùi Thứ lại cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi đổi ý rồi.”

Tôn Khắc Thành sửng sốt.

Bùi Thứ nói: “Bọn tôi làm headhunter, bình thường tìm ứng viên chẳng phải toàn chủ động đi gặp họ hay sao? Quỵ lụy thì quỵ lụy, quỵ lụy mới thành công được. Thợ săn giỏi ắt phải chủ động tìm kiếm con mồi!”

Một mặt, anh thật sự có suy nghĩ cố tình chạy tới quấy rối để trả thù Lâm Khấu Khấu như cô nói thật; nhưng mặt khác, từ sau khi bước vào Đại hội anh mới nhận thức được thế nào là “Trước có sói sau có hổ”, trước có Hạ Sấm, sau có Trang Trạch. Chẳng những Lâm Khấu Khấu rất được lòng người trong ngành mà lại còn có nhiều người để ý tới cô nữa.

Ai mà ngồi yên cho đặng?

Anh muốn đứng bên cạnh, để đám người đó nhìn cho rõ.

Tôn Khắc Thành nhìn logic của anh mà ngán ngẩm, thầm đồng cảm với Lâm Khấu Khấu nên định khuyên thêm vài câu nữa.

Không ngờ lại có một nhóm người từ xa đi tới phía họ.

Tôn Khắc Thành ngẩng đầu lên, lập tức trở nên hơi kinh ngạc: “Chủ tịch Trần, các ông…”

Người tới là Chủ tịch Hiệp hội Headhunter Trần Chí Sơn, nhưng bên cạnh còn một người khoảng 45 tuổi nữa, ăn mặc trang trọng, có lẽ vì vừa uống rượu nên mặt hơi ửng đỏ, cười lên khiến người ta thấy hơi xảo trá, không có gì tốt lành cho lắm.

Là Phó Tổng giám đốc Hàng Hướng, Trình Ký.

Lão này hồi trước mới cãi nhau với Tôn Khắc Thành trong lúc Hiệp hội Headhunter họp nên sắc mặt của Trần Chí Sơn có hơi nhăn nhó, Tôn Khắc Thành thấy vậy cũng chẳng mấy dễ chịu.

Dù Bùi Thứ không thường tiếp xúc với những người này, nhưng cũng đã tới Đại hội được một ngày rồi, mấy người quan trọng đều nhớ được, huống hồ gì là Trình Ký cơ chứ?

Trước đây khi còn đang đấu với Lâm Khấu Khấu, anh đã từng nghe về Trình Ký. Ngoài đấu đá nội bộ ngáng chân người khác ra thì chẳng còn bản lĩnh gì khác, trông cứ như một quân cờ Thi Định Thanh đặt ở công ty để cản trở Lâm Khấu Khấu ấy.

Bọn họ tới làm gì?

Trần Chí Sơn xoa tay, rõ ràng là hơi khó xử, nhất là lúc quan sát sắc mặt của Bùi Thứ, nhưng do dự một hồi vẫn mở miệng nói: “À thì, chủ yếu là về việc gian hàng triển lãm.”

Ngoài là một sân chơi để nhân sự trong ngành giao lưu với nhau ra, Đại hội RECC cũng cố gắng cung cấp cho các đơn vị thành viên cơ hội để thể hiện với ngoài ngành, vì thế bên ngoài hội trường có dành ra một khu vực để các công ty lớn dựng gian hàng. Một số công ty và người có nhu cầu đều có thể tới gian hàng để tìm hiểu về công ty và cơ hội hợp tác.

Theo kế hoạch của Đại hội, ngày mốt sẽ chính thức triển khai.

Dự kiến ngày mai các công ty sẽ tranh thủ dựng gian hàng luôn.

Tôn Khắc Thành nghe vậy, trong lòng chợt thấy không ổn: “Gian hàng bị làm sao ạ?”

Trần Chí Sơn nhìn Trình Ký một chút rồi thở dài: “Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát hết, vì năm nay Hàng Hướng đưa ra kế hoạch gian hàng hơi trễ nên tôi không ngờ vị trí họ chọn lại trùng với các cậu. Theo quy tắc của Hiệp hội, Hàng Hướng nằm trong Ban trị sự nên có quyền ưu tiên lựa chọn vị trí gian hàng, hơn nữa năm nay Hàng Hướng cũng là một bên tài trợ cho Đại hội nữa, bởi vậy…”

Sắc mặt của Bùi Thứ lập tức lạnh tanh.

Tôn Khắc Thành cũng hiểu những lời chưa nói hết của Trần Chí Sơn: “Ý của Chủ tịch Trần là muốn chúng tôi nhường chỗ cho Hàng Hướng à?”

Trình Ký lại bật cười: “Sao mà nói thế được? Giám đốc tân nhiệm của Hàng Hướng chúng tôi mới tới mấy ngày nên đưa kế hoạch hơi muộn, đó chỉ là vô tình thôi, không phải cố ý nhắm vào các cậu đâu, mong các cậu đừng để bụng nhé.”

Trần Chí Sơn thấy bầu không khí hơi căng thẳng nên vội vàng hòa giải: “Ý của bên Hàng Hướng là nhờ tôi nói giúp một chút. Tôi nghĩ thế này, hôm nay vẫn chưa bắt đầu dựng gian hàng, giờ đổi vẫn còn kịp mà. Vị trí bên ngoài hội trường dành cho Hàng Hướng cũng không tệ lắm, chếch ngay phía cửa chính…”

Tôn Khắc Thành hiếm khi hơi tức giận: “Nhưng chúng tôi đã làm xong hết kế hoạch thiết kế gian hàng rồi, ông đổi vị trí dự bị cho chúng tôi thì chúng tôi dựng gian hàng thế nào được nữa?”

Thực chất làm gì có nhiều mối hợp tác kiếm được từ Đại hội này, tất cả chỉ là bề ngoài mà thôi.

Trần Chí Sơn cũng nghĩ mấy năm nay Kỳ Lộ không để ý tới chuyện gian hàng nên nhiều khi chỉ qua loa dựng đại cho rồi.

Vì thế khi bên Hàng Hướng đưa ra yêu cầu, ông ta mới ngỡ hòa giải một chút là êm ngay.

Nhưng ai ngờ lần này Tôn Khắc Thành lại phản ứng dữ dội như thế.

Trần Chí Sơn cũng hơi xấu hổ: “Chuyện này, chúng tôi…”

Tôn Khắc Thành định xắn tay áo lên nói lý với họ.

Nhưng không ngờ một bàn tay bên cạnh vươn qua, ghì vai anh ta xuống.

Nét mặt Bùi Thứ bình tĩnh tới lạ, hỏi ngược lại: “Là Trang Trạch đòi chỗ này đúng không?”

Trần Chí Sơn lập tức sửng sốt.

Trình Ký cũng không ngờ tới, vô thức nhìn sang một hướng nào đó bên trái của mình.

Bùi Thứ đảo mắt nhìn theo, lập tức trông thấy Trang Trạch chẳng biết đã tới tiệc rượu từ khi nào.

Hắn vẫn mặc bộ âu phục ban ngày, nhưng giờ đã mở cúc áo ra, không đeo cà vạt gì, thoạt nhìn rất tùy tiện, đang ngồi trên ghế sô pha ngoài hành lang, bày ra bộ dạng rất thư thái.

Thấy Bùi Thứ nhìn qua, thậm chí hắn còn nâng ly từ xa với anh.

Bấy giờ Trình Ký mới nói: “Đúng là Giám đốc Trang đã chọn vị trí này. Hàng Hướng chúng tôi là thành viên trong Ban trị sự của Hiệp hội Headhunter, vốn có quyền ưu tiên chọn vị trí, nhờ Chủ tịch Trần tới nói chuyện với các cậu cũng chỉ vì không muốn mang tiếng bắt nạt người ta thôi.”

Tôn Khắc Thành cười: “Trước một ngày khi dựng gian hàng mới tới thông báo, lại còn bảo là không bắt nạt à?”

Bùi Thứ lại nói: “Được thôi.”

Tôn Khắc Thành lập tức kinh ngạc, quay đầu lại nhìn anh.

Bùi Thứ không giải thích gì, vẫn tỏ vẻ không thèm quan tâm mà chỉ nói: “Chỉ là một vị trí gian hàng thôi mà, dù sao Hàng Hướng cũng là thành viên Ban trị sự, muốn thì cứ lấy đi. Chúng ta không cần phải làm khó Chủ tịch Trần làm gì.”

Trần Chí Sơn khẽ thở phào, sau đó lại tự thấy mình không tốt lành gì.

Nhưng các thành viên Ban trị sự tham gia Đại hội đã hỗ trợ nhiều mặt, Chủ tịch như ông ta cũng phải “vuốt mặt nể mũi” một chút.

Giờ Bùi Thứ đã đồng ý, tất nhiên là tốt cho ông ta.

Trần Chí Sơn ngỏ ý cảm ơn rồi nói: “Để các cậu đổi sang vị trí gian hàng dự bị chắc chắn sẽ có nhiều chỗ bất cập, các cậu có phiền phức gì cứ tới tìm tôi, tôi sẽ cho người xử lý cho các cậu nhé.”

Bùi Thứ thờ ơ đồng ý.

Trần Chí Sơn cũng không làm phiền nữa, vội vàng dẫn Trình Ký bỏ đi.

Họ vừa đi khỏi, Tôn Khắc Thành lập tức quay đầu lại, thực sự không hiểu nổi Bùi Thứ: “Họ muốn vị trí thì cậu cho, cậu làm sao vậy hả, rốt cuộc đang nghĩ gì đấy?”

Bùi Thứ chỉ nói: “Gian hàng tạm thời phải đổi chắc chắn sẽ có nhiều việc, anh đi liên hệ trước đi, còn lại tôi ắt có tính toán.”

Tôn Khắc Thành không hiểu, nhưng kiềm chế rất tốt, anh ta dứt khoát quay đầu đi luôn.

Lâm Khấu Khấu từ gần đó đi tới, tình cờ thấy Tôn Khắc Thành đang bỏ đi nên thấy hơi lạ, cô bèn hỏi Bùi Thứ: “Trần Chí Sơn với Trình Ký tới làm gì vậy, sao lão Tôn lại nổi giận đùng đùng bỏ đi rồi?”

Bùi Thứ kể lại ngắn gọn chuyện vừa rồi.

Lâm Khấu Khấu nhíu mày, hiếm khi nghiêm mặt nói: “Anh không nên đồng ý như thế.”

Bùi Thứ nhìn cô: “Tại sao?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Anh có biết là lão Tôn đã bỏ ra bao nhiêu công sức để tham dự triển lãm lần này không hả?”

Đây là lần đầu tiên Kỳ Lộ thực sự tham gia Đại hội.

Trước đây Bùi Thứ luôn lạnh nhạt với RECC, dù Tôn Khắc Thành thầm muốn mở rộng sức ảnh hưởng của Kỳ Lộ nhưng bột đố mà gột nên hồ, tất nhiên chỉ làm qua loa gian hàng thôi, đúng là không hao phí công sức gì mấy.

Nhưng lần này cô với Bùi Thứ đều có mặt.

Tôn Khắc Thành không còn vì bản thân nữa mà còn vì bọn họ, vì Kỳ Lộ, tuyệt đối không thể qua loa được, vì thế mấy ngày liền đều hỏi ý cô về những chi tiết có liên quan tới Đại hội.

“Từ việc chuẩn bị tài liệu triển lãm tới việc thiết kế, in ấn tài liệu quảng cáo, cả thiết kế bố cục gian hàng nữa, dù đều có tôi nhúng tay vào nhưng từng sự kiện, từng khâu đều do lão Tôn đích thân giám sát, thức ròng mấy đêm đấy. Nhất là gian hàng…” Nói tới đây, Lâm Khấu Khấu nhìn thoáng qua Bùi Thứ, sau đó mới uyển chuyển nói tiếp, “Dù anh có tính toán gì thì cũng không nên…”

Bùi Thứ lại bình tĩnh nói: “Tôi biết.”

Lâm Khấu Khấu kinh ngạc: “Biết? Biết mà anh còn… “

Bùi Thứ ngắt lời cô: “Cô quen biết bao nhiêu người trong bữa tiệc này?”

Lâm Khấu Khấu sửng sốt, vô thức quét một vòng rồi nói: “Hầu như là biết mặt hết, còn quen thì tầm 80% đi. Anh hỏi làm gì?”

Bùi Thứ nói: “Thế thì đi thôi, cô dắt mối giới thiệu cho tôi đi.”

Lâm Khấu Khấu kinh ngạc, lập tức nhớ lại cơn ác mộng ban nãy Bùi Thứ đi theo sát nút quấy phá mình, khóe môi giật giật một cái rồi nói: “Giới thiệu cho anh? Đã tới nước nào rồi mà còn định phá tôi hả?”

Bùi Thứ nói: “Cô cũng có trách nhiệm trong chuyện gian hàng đấy.”

Lâm Khấu Khấu sửng sốt: “Liên quan gì tới tôi?”

Bùi Thứ thản nhiên nhìn cô: “Trần Chí Sơn tới vì Hàng Hướng là bên hỗ trợ cho Đại hội, là thành viên Ban trị sự của Hiệp hội Headhunter. Cô còn chẳng biết tại sao họ có cái ghế Ban trị sự này nữa à?”

Lâm Khấu Khấu: “…”

Đúng vậy, cái ghế Ban trị sự năm đó là do cô áp bức Kỳ Lộ, vượt qua muôn vàn khó khăn để nhặt về túi Hàng Hướng.

Cô hơi sững sờ, không nói nên lời.

Bùi Thứ thì lại bật cười, nhìn xa xăm nói: “Tôi nghe nói chỉ cần trên 30% thành viên Hiệp hội Headhunter kiến nghị thì có thể tổ chức một cuộc họp để bỏ phiếu bầu lại Ban trị sự đúng không?”

Lâm Khấu Khấu: …!!!