Săn Lung Truyền

Săn Lung Truyền - Chương 7: Tân hoàng




Ta tỉnh.



Trong lòng tràn đầy bi thương.



Đây là tây phương cực lạc? Hay là a tì địa ngục?



Không phải . . .



Nơi này là Hắc Lung vương phủ, tẩm cung của ta.



Chậm rãi đứng dậy, Ngư Nhi đứng bên kinh hô: "Công chúa! Cuối cùng người cũng đã tỉnh! Thật tốt quá! Cuối cùng người cũng có thể cử động!”



Ta hoảng sợ kinh hãi.



Tứ chi quả nhiên hoạt động như thường.



Vận khí, chân khí tràn đầy đan điền.



Trong lòng vô cùng bất an



Chậm rãi biến thành sợ hãi, biến thành tuyệt vọng!



.



Thi triển khinh công thượng thừa, như tên rời cung chạy đến phòng Thanh Khê.



Trên đường, ánh mắt bọn gia đinh nhìn ta thật bi thương.





"Yêu nữ này, ngươi tới đây làm gì?" Đại tướng đắc lực của Hắc Lung vương ngăn ta ở ngoài cửa.



"Cút! Vương gia vì cứu ngươi hao hết chân khí, đang hấp hối!" Ngay cả thư đồng bên người Hắc Lung vương cũng gầm lên.



"Tránh ra!" Tốc độ của ta không giảm.



Đi ngang qua, đánh ngã vài tướng quân, gia đinh.



.



"Nàng đã đến rồi?"



Thanh Khê mỉm cười nhìn ta, trên mặt hơi ửng hồng.



Giống như ngày đầu tiên gặp ta.



Giọng nói như nước chảy róc rách.



Khí chất ôn nhuận như Thanh ngọc.



Hai tròng mắt đông lạnh như Mặc ngọc.



Khuôn mặt trắng như Bạch Ngọc.



Nhưng, đã không còn “ Khí ” .




“ Khí ” của võ lâm cao thủ.



Chàng suy yếu nằm trên giường.



.



"Chàng tội gì phải làm như vậy?"



Ta chưa bao giờ mong muốn, sẽ có người yêu ta đến mức có thể hi sinh toàn bộ nội lực, có thể vứt bỏ thiên hạ, thậm chí, trả giá bằng chính mạng sống của mình.



"Long chi tập, không có thuốc giải." Thanh Khê ôn nhu nhìn ta, "Tu vi suốt đời của thiên hạ đệ nhất cao thủ, có thể hóa giải."



"Nhưng như vậy, sao chàng còn có thể giành chính quyền? Sao có thể đoạt lại ngôi vị hoàng đế của chàng?" .



Nghe chàng thừa nhận như thế khiến cho ta không nói nên lời.



"Hắc Lung vương, không thể không có giang sơn." Thanh Khê thản nhiên nói, "Thanh Khê, không thể không có Ngữ Nhược"




Ta không nói gì.



.



Hồi lâu.



Ta ngẩng đầu, nhìn hình ảnh mình mỉm cười ngượng ngùng phản chiếu trong đôi mắt Thanh Khê.




"Thanh Khê, khi Ngữ Nhược gả cho Hắc Lung vương, đồ cưới là vạn lượng hoàng kim, năm ngàn tuấn mã, năm ngàn tơ lụa."



Thanh Khê nhíu mày, ánh mắt nhu hòa thâm tình.



"Nhưng muốn xứng với nữ tử của Hắc Lung vương, đồ cưới sao có thể tục tằng như thế? Ta thêm một phần đồ cưới cho chàng nhé!"



Thanh Khê khó hiểu nhíu mày.



Ta ha ha cười: "Chàng muốn thiên hạ này, ta cho chàng thiên hạ."



"Cũng chỉ có thiên hạ, mới xứng với đồ cưới của ta!"



.



Tháng Mười, Lung Ngâm xưng đế ở Ẩn vực, kêu gọi thiên hạ, thảo phạt hôn quân.



Tháng mười một, vương phi Ngữ Nhược tự mình dẫn đại quân, tiến quân như sét đánh, khiến toàn bộ thiên hạ khiếp sợ.



Mọi người xưng vương phi Ngữ Nhược là thiên hạ đệ nhất kỳ nữ, dũng mãnh thiện chiến, dụng binh như thần, võ công cái thế.



Mùng một tháng một, quân đội Hắc Lung vương công phá Lung vương thành, toàn bộ thành viên hoàng thất bị bắt.



Tân hoàng, tân hậu chiếu cáo thiên hạ, biếm Lung Vương - Lung Khánh Thiên làm Khánh vương, cấp năm quận Tây Bắc, không binh quyền, cả đời phú quý.



Thiên hạ thái bình.