Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế

Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế - Chương 17




Es-cu-lent (Tính từ): Phù hợp làm thực phẩm, có thể ăn được.

Tôi thường được nghe rằng thậm chí những thực phẩm độc hại nhất cũng trở nên tốt và có thể ăn được khi ai đó bị bỏ đói, nhưng tôi không đồng ý. Cháo vẫn là cháo, mặc kệ việc cái dạ dày của một người có thể réo to đến thế nào.

Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent

Caroline bị tiếng gõ lên cánh cửa phòng tắm đánh thức vào sáng hôm sau.

Theo yêu cầu của Blake, nàng đã khóa cửa vào đêm hôm trước, không phải vì nàng nghĩ rằng anh sẽ cố chui vào và càn quấy nàng trong đêm, mà bởi nàng không muốn qua mặt anh nếu như anh muốn kiểm tra xem nàng có tuân theo mệnh lệnh của mình hay không. Và nàng chắc chắn là mình không muốn cho anh một cơ hội thỏa mãn với việc mắng mỏ nàng.

Nàng mặc mỗi chiếc váy lót khi ngủ và quấn chăn trước khi hé cửa rồi nhìn trộm ra ngoài. Đôi mắt xám của Blake cũng ló vào nhìn đáp trả nàng.

"Anh có thể vào không?"

"Cái đó còn tùy." "Tùy vào cái gì?"

"Anh ăn sáng chưa?"

"Thưa cô, tôi đã không động vào thức ăn gần hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi.

Tôi đang hy vọng rằng Perriwick đã mang cho cô chút gì đó cơ đấy."

Nàng mở rộng cánh cửa. "Những người hầu thật không công bằng khi trừng phạt chị gái của anh. Chị ấy hẳn là đang chết đói rồi."

"Anh cho là chị ấy đã ăn đủ nhiều trong bữa chiều. Em vẫn nhớ là chị ấy đang mong em ghé thăm chứ?"

"Ồ vâng. Chúng ta làm thế nào bây giờ nhỉ?"

Anh dựa vào chiếc chậu rửa mặt làm từ đá cẩm thạch. "Penelope đã yêu cầu anh phải gửi cho em một chiếc xe ngựa tốt nhất."

"Em nghĩ anh chỉ có duy nhất một chiếc xe ngựa thôi."

"Thật 1à thế. Nhưng đó không phải vấn đề mấu chốt. Anh sẽ phải đưa xe ngựa đến... À, ừm, đến nhà em để đón em."

Caroline đảo mắt. "Em rất thích thú với việc được chứng kiến cảnh này. Một cỗ xe đi vòng về phía phòng tắm. Cho em biết anh sẽ đưa nó đến đây từ đường đến phòng ngủ của anh hay là cầu thang của người hầu đây?"

Anh bắn cho nàng một cái nhìn cho thấy anh không hề hài lòng. "Anh phải đưa em trở lại đây đúng giờ cho một chuyến viếng thăm lúc bốn giờ chiều."

"Vậy em sẽ phải làm gì trước đó?"

Anh nhìn quanh căn phòng. "Tắm rửa?"

"Chả buồn cười tẹo nào, Blake!"

Một khoảnh khắc im lặng xuất hiện, sau đó anh khẽ nói, "Anh xin lỗi vì những gì đã xảy ra đêm qua".

"Đừng xin lỗi!"

"Nhưng anh phải làm thế. Anh đã lợi dụng em. Anh đã lợi dụng một tình huống mà có thể chẳng đi đến đâu cả."

Caroline nghiến răng. Trải nghiệm của nàng đêm hôm trước là những gì gần gũi với việc được yêu thương nhất mà nàng cảm thấy trong nhiều năm liền. Phải nghe lời xin lỗi của anh về nó khiến nàng không thể chịu nổi. "Nếu anh còn xin lỗi một lần nữa. Em sẽ hét lên đấy."

"Caroline, đừng có..."

"Em thực sự làm như thế đấy!"

Anh gật đầu. "Được rồi. Anh sẽ để em được yên."

"À vâng", nàng nói cùng một cái phẩy tay. "Em có quá nhiều thứ để làm với cuộc sống đầy hấp dẫn của mình. Em thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu nữa. Em nghĩ chắc mình nên rửa tay trước, sau đó là những ngón chân, và nếu thực sự có tham vọng thì em nên thử với cái lưng của mình nữa."

Anh cau mày. "Em có muốn anh mang cho em vài cuốn sách không?"

Nàng lập tức thay đổi thái độ. "Ồ, thật nhé? Em chẳng nhớ đã để đống sách mình định mang lên phòng ngày hôm qua ở đâu nữa."

"Anh sẽ tìm chúng."

"Cảm ơn anh. Vậy khi nào thì em... à... nên chờ xe của anh đến?"

Anh cho là mình sẽ phải yêu cầu xe đến trước ba rưỡi chiều một chút, vì thế tại sao em không sẵn sàng trước lúc đó để anh có thể hộ tống em qua chuồng ngựa?"

"Em có thể tới đó một mình. Tốt nhất là anh nên đảm bảo rằng Penelope sẽ ở yên tại phía còn lại của căn nhà."

Anh gật đầu. "Em nói đúng! Anh sẽ nói người đánh xe chờ em vào giờ đó."

"Thế thì mọi người có biết việc lừa đảo của chúng ta không?"

"Anh nghĩ mình có thể hạn chế chuyện đó với ba người hầu, nhưng giờ thì có vẻ cả những người đánh xe cũng sẽ phải giữ bí mật." Anh bước một bước chuẩn bị rời đi, rồi quay lại và bảo nàng, "Nhớ là phải đúng giờ đấy".

Nàng liếc xung quanh với vẻ ngờ vực. "Em không cho là anh có bất cứ một cái đồng hồ nào trong phòng này."

Anh đưa cho nàng chiếc đồng hồ bỏ túi của mình. "Dùng cái này đi. Tuy nhiên nó sẽ cần được chỉnh lại sau vài giờ nữa."

"Anh sẽ mang sách tới cho em chứ?"

Anh gật đầu. "Anh sẽ không bao giờ để bị nói là không phải vị chủ nhà chu đáo nhất."

"Ngay cả khi anh để vị khách thường xuyên nhất của mình sống trong phòng tắm ư?"

"Thậm chí là như thế."

Đúng bốn giờ chiều ngày hôm đó, Caroline gõ cánh cửa chính của trang viên Seacrest. Cuộc hành trình đến nơi này của nàng khá kỳ lạ, dù đã nói giảm hết mức có thể. Nàng lỉnh khỏi phòng tắm, chuồn xuống bằng cầu thang của người hầu, lao qua những bãi cỏ vào đúng ba giờ chiều rồi nhảy lên xe ngựa và bắt đầu quanh quẩn tới một nơi nào đó cho đến khi người đánh xe đưa nàng trở về nhà lúc bốn giờ.

Chắc chắn là sẽ nhanh hơn nhiều nếu nàng thoát ra từ phòng ngủ của Blake, đi xuống nhà bằng cầu thang chính, nhưng sau khi dành cả ngày trời không có ai bầu bạn ngoại trừ chiếc chậu rửa mặt và bồn tắm, Caroline đã chẳng còn tâm trí nào với sự hứng thú và cảnh quan xung quanh.

Perriwick trả lời sau cánh cửa trong thời gian kỷ lục, nháy mắt với nàng và nói, "Thật vui vì được gặp lại cô, Quý cô Trent".

"Quý cô Dent", nàng rít lên.

"Phải rồi", ông ta nói, trang trọng cúi chào.

"Perriwick! Ai đó có thể thấy đấy."

Ông ta lén lút nhìn quanh rồi nói. "Đúng thế."

Caroline rên rỉ. Perriwick đã nhiễm một chút thói lừa gạt khi hắng giọng và nói dõng dạc, "Cho phép tôi được dẫn cô tới phòng khách, Quý cô Dent".

"Cảm ơn ông... ờ, ông nói tên ông là gì nhỉ?"

Ông ta cười toe toét với nàng đầy đồng tình. "Perristick, thưa quý cô."

Lần này Caroline không thể ngăn mình đập vào vai ông ta. "Đây không phải trò đùa", nàng thì thầm.

"Tất nhiên là không phải rồi." Ông ta mở cửa phòng khách, đó cũng là nơi ông ta đã thết đãi nàng cả một bữa tiệc khi mắt cá chân của nàng bị đau. "Tôi sẽ báo với Quý cô Fairwich rằng cô đã đến."

Nàng lắc đầu trước sự nhiệt tình của ông ta và tiến về phía cửa sổ. Thời tiết như thể sẽ mưa vào buổi tối - điều có vẻ sẽ tốt cho Caroline khi xét đến việc nàng có khả năng mắc kẹt trong phòng tắm của Blake cả đêm.

"Quý cô Dent... Caroline! Thật vui khi được gặp lại em."

Caroline quay lại và thấy chị gái của Blake đang tiến vào phòng. "Quý cô Fairwich, chị thật tốt bụng khi mời em tới đây"

"Vớ vẩn và chị tin là hôm qua mình đã nói rằng em có thể gọi chị là Penelope cơ mà."

"À vâng... Penelope", Caroline nói, sau đó dùng tay ra hiệu quanh mình.

"Đây là một căn phòng đáng yêu!"

"Đúng thế, phong cảnh không đến mức nín thở nhỉ? Chị đang ghen tỵ với Blake chết đi được vì thằng bé được sống ngay cạnh bờ biển. Và giờ thì chị cho là mình cũng phải ghen tỵ với cả em nữa." Cô ấy mỉm cười. "Em có muốn dùng chút trà không?"

Nếu thức ăn được gửi đến căn phòng trước kia của Caroline thi Blake bằng cách nào đó đã thành công trong việc ngăn chặn điều đó, và dạ dày của nàng đã kêu gào cả ngày trời. "Vâng", nàng đáp. "Em rất thích trà."

"Tuyệt. Chị cũng sẽ yêu cầu vài chiếc bánh bích quy, nhưng..." Penelope nhoài người như thể muốn nói một bí mật, "Đầu bếp của Blake đáng sợ lắm. Chị nghĩ chúng ta chỉ nên dùng trà thôi, để an toàn ý mà".

Trong khi Caroline vẫn còn bận rộn với việc tìm cách nào đó thật lịch sự để nói với nữ bá tước rằng nàng sẽ chết đói nếu cô ấy không để bà Mickle mang đến vài chiếc bánh thì Blake bước vào phòng.

"À, Quý cô Dent", anh nói. "Chào mừng cô đến trang viên Seacrest. Tôi tin rằng hành trình đến đây khá thoải mái."

"Thực sự là thế thưa ngài Ravenscroft. Xe ngựa của ngài tốt đến khác thường."

Anh điên cuồng gật đầu với nàng và liếc nhìn quanh căn phòng. "Tôi nói này, Blake", Penelope nói, "Cậu đang tìm cái gì thế?".

"Em chỉ đang thắc mắc liệu bà Mickle đã mang trà cho chị chưa. Và", anh nhấn mạnh, "Cả bánh nữa".

Tôi đang định rung chuông gọi ai đó đến đây, "Mặc dù chị không chắc chắn lắm về bánh. Sau bữa tối ngày hôm qua thì..."

"Bà Mickle làm bánh ngon tuyệt hảo đấy", Blake nói. "Em nên gọi bà ấy mang cho chị một mẻ gấp đôi nhỉ."

Caroline thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi cho là thế", Penelope thừa nhận. "Sau cùng thì tôi đã được dùng một bữa sáng thật đáng yêu sáng nay."

"Chị đã ăn sáng ư?", Blake và Caroline đồng thanh thốt lên.

Nếu như Penelope thấy lạ vì vị khách của mình lại hỏi mình về thói quen ăn uống thì cô ấy cũng không nói ra, hoặc có lẽ chỉ là cô ấy thực sự không nghe thấy. Cô ấy nhún vai và nói, "Đúng thế, đó thực sự là điều kỳ quặc nhất. Tôi phát hiện ra một chiếc khay ở gần phòng mình sáng nay."

"Thật ư?", Caroline hỏi, cố khiến giọng mình nghe có vẻ chỉ như là quan tâm một cách lịch sự. Nàng có thể đánh cược mạng sống của mình rằng khay thức ăn đó hẳn là dành cho mình.

"Chà, nói thật thì nó không hẳn là gần phòng tôi. Nó gần phòng cậu hơn, Blake, nhưng tôi biết là cậu đã dậy từ sớm để ra ngoài rồi. Tôi cho là những người hầu không muốn đến gần cửa phòng tôi vì sợ tiếng bước chân có thể làm tôi tỉnh giấc."

Blake bắn cho Penelope một ánh nhìn đầy nghi ngờ đến mức cô ấy buộc phải giơ tay ra vẻ chủ nhà và nói, "Tôi không biết phải nói gì nữa đâu".

"Em nghĩ có lẽ bữa sáng của mình cũng nằm trên cái khay đó đấy", anh nói.

"Ồ. Đúng thế, nghe có vẻ hợp lý đấy. Tôi chỉ đơn giản nghĩ là trên khay có khá nhiều đồ ăn, nhưng vì quá đói sau bữa tối ngày hôm qua nên thực sự đã không dừng lại một chút để suy nghĩ."

"Chẳng có thiệt hại nào xảy ra cả", Blake nói. Sau đó, cái dạ dày đã chứng minh rằng anh đang nói dối bằng một tiếng ọc ạch rất lớn. Anh nhăn mặt. "Em sẽ chỉ cần dùng trà và... à... vài cái bánh quy thôi."

Caroline ho khù khụ.

Blake ngừng bài diễn thuyết của mình và quay sang nàng. "Quý cô Dent, cô có đói không?"

Nàng mỉm cười duyên dáng. "Rất đói. Chúng tôi gặp chút trục trặc trong nhà bếp nên tôi đã chẳng có gì bỏ vào bụng cả ngày rồi."

"Ôi em thân yêu!", Penelope kêu lên, siết chặt lấy tay nàng. "Thật khủng khiếp làm sao! Blake, sao cậu không đi xem liệu đầu bếp có thể chuẩn bị chút gì đó đáng kể hơn là chỉ bánh quy không thôi? Nếu cậu nghĩ rằng bà ta có nhiệm vụ phải làm thế, thì hãy yêu cầu đi."

Caroline nghĩ rằng nàng phải nói điều gì đó lịch sự tương tự, "Chị không cần phải tự làm khó mình như thế", nhưng lại sợ rằng rất có thể Penelope sẽ nghiêm túc với câu chuyện của cô ấy.

"Ôi, còn nữa Blake!", Penelope gọi với theo. Anh dừng ở ngưỡng cửa và chậm rãi xoay người lại, hẳn nhiên là đã nổi điên với việc lại bị cản trở một lần nữa. "Không xúp đâu nhé!"

Anh thậm chí còn chẳng buồn bận tâm đến việc cho chị gái mình một câu trả lời. "Em trai chị có chút gắt gỏng", Penelope nói, "nhưng chị biết nó là người rất tốt".

"Blake không thực sự là người xấu", Penelope tiếp tục, ra hiệu cho Caroline ngồi xuống cùng mình, "và thậm chí chị cũng phải thừa nhận là thằng bé điển trai đến tội lỗi".

Caroline há hốc miệng kinh ngạc. Penelope đang thử chơi trò mai mối chăng? Ôi Chúa ơi, chuyện này mới mỉa mai làm sao! "Em có nghĩ thế không?"

Caroline chớp mắt và ngồi xuống. "Chị vừa nói gì cơ?"

"Em không cho rằng Blake đẹp trai sao?"

"À, vâng, dĩ nhiên rồi. Ai cũng sẽ phải công nhận là ngài ấy đẹp trai."

Penelope cau mày, rõ ràng không hài lòng chút nào với câu trả lời này.

Đã sửa bởi becuacon lúc 14.10.2015, 12:41.

Caroline được cứu khỏi việc phải nói thêm bất cứ điều gì bởi một chấn động nhỏ ngoài hành lang. Nàng cùng Penelope ngước lên và trông thấy bà Mickle ở ngưỡng cửa, theo sau là Blake đang cau có.

"Giờ thì bà hài lòng rồi chứ?", anh càu nhàu.

Bà Mickle nhìn thẳng vào Caroline trước khi nói, "Tôi chỉ muốn khẳng định lại thôi".

Penelope quay sang Caroline và thì thầm, "Em trai chị có những người hầu kỳ quặc nhất trên đời".

Người quản gia quay bước rời đi, và Blake nói, "Bà ấy muốn chắc chắn rằng chúng ta thực sự có khách".

Penelope nhún vai nói, "Em hiểu ý của chị rồi chứ?".

Blake quay trở lại phòng khách rồi ngồi xuống và nói, "Đừng để sự có mặt của tôi làm phiền cuộc trò chuyện của hai người".

"Vớ vẩn", Penelope nói, "Chị là... hmmm".

"Tại sao mình lại không thích cái âm thanh đấy chút nào nhỉ?", Blake lẩm bẩm.

Penelope nhảy dựng lên. "Tôi có thứ này cần khoe với Caroline. Blake, cậu có thể bầu bạn với cô ấy khi tôi lên phòng và lấy nó xuống không?"

Trong chớp mắt, Penelope đã biến mất, Blake liền cất lời hỏi, "Chuyện này là sao?".

"Em e rằng chị gái anh có thể đang muốn chơi trò mai mối."

"Với em ư?"

"Em không tệ đến thế chứ", nàng cáu kỉnh. "Ai đó thậm chí còn xem em là giải thưởng cho cuộc hôn nhân của họ."

"Em nhắc lại xem nào", anh nói nhanh. "Anh không có ý xúc phạm em. Chỉ là chuyện này có nghĩa là chị ấy sẽ phải nhận lại sự tuyệt vọng tới cùng cực rồi."

Nàng há hốc miệng nhìn anh. "Anh không thể nhận ra điều đó nghe thô lỗ đến thế nào ư?"

Anh cảm thấy mặt mình hơi đỏ. "Một lần nữa, anh phải xin em thứ lỗi. Đó chỉ là vì trong nhiều năm nay, Penelope đã cố kiếm cho anh một cô vợ bằng mọi cách, nhưng lại hạn chế tìm kiếm với các quý cô thuộc những gia đình mà chị ấy cho là có thể truy nguyên đến cuộc xâm lược của người Norman. Không phải", anh vội vàng nói, "như vậy nghĩa là gia đình em có gì đó không phù hợp. Chỉ là Penelope không thể biết được gia thế của em".

"Em chắc chắn là nếu biết, chị ấy sẽ thấy rằng em không phù hợp với anh", Caroline buồn bã nói. "Em có thể là một người thừa kế, nhưng cha em lại là một thương nhân."

"Phải, thế nên em cứ tiếp tục. Lẽ ra đã chẳng có chuyện thế này diễn ra nếu Perriwitt không cố câu bằng được một quý cô với món thừa kế khổng lồ cho con trai gã."

"Em không cho là mình thích thú với việc bị so sánh với một con cá."

Blake nhìn nàng đầy thông cảm. "Em phải biết rằng đó là cách mà mọi người chĩa ánh mắt lên một nữ thừa kế... như một con mồi bị tóm gọn."

Khi nàng không trả lời, anh thêm vào, "Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng thành vấn đề. Anh sẽ không bao giờ kết hôn".

"Em biết."

"Thế nhưng, em cũng nên cảm thấy hãnh diện. Điều đó có nghĩa là Penny rất thích em."

Caroline bắn cho anh một ánh mắt lạnh lùng. "Blake", cuối cùng nàng nói.

"Em tin là anh đang nghẹt thở với tình cảnh này."

Một khoảnh khắc im lặng đến khó chịu xuất hiện, và lần này, Caroline là người phá vỡ nó. "Em biết anh trai anh mới sinh thêm một bé gái."

"Đúng thế, đứa thứ tư."

"Anh hẳn phải rất vui."

Anh nhìn nàng dữ dội. "Tại sao em lại nói thế?"

"Em thường nghĩ rằng thật tốt làm sao khi có một cô cháu gái. Dĩ nhiên, vì là con một nên em sẽ không bao giờ có thể trở thành một người dì." Ánh mắt nàng trở nên tiếc nuối. "Em yêu những đứa trẻ."

"Em cũng có thể có một đứa cho riêng mình."

"Em nghi ngờ điều đó lắm." Caroline đã luôn hy vọng rằng nàng sẽ kết hôn vì tình yêu, nhưng vì người đàn ông mà nàng yêu đã có ý định sống độc thân đến già nên có vẻ như với nàng, không kết hôn là phương án tốt nhất.

"Đừng có ngốc thế. Em không thể biết tương lai sẽ mang đến cho mình những gì."

"Tại sao lại không?", nàng phản đối. "Khi mà dường như anh cũng nghĩ là mình biết."

"Thực lòng." Anh nhìn nàng một lúc, sau đó ánh mắt chất chứa tâm sự gì đó mà nàng không nghi ngờ gì là vẻ tiếc nuối, và anh nói, "Anh khá thích những đứa cháu gái của mình".

"Vậy tại sao anh lại quá thất vọng về cô bé này đến thế?"

"Tại sao em lại nghĩ vậy?"

Nàng chế giễu. "Ồ, làm ơn đi, Blake. Nó rõ ràng quá rồi."

"Không phải là anh không có chút hài lòng nào với con bé. Anh chắc chắn là mình sẽ yêu thương nó", anh hắng giọng và cười nhăn nhở. "Chỉ là anh ước gì nó là con trai."

"Đa số đàn ông sẽ đều vui đến phát điên lên được khi có cơ hội trở thành người thừa kế cho tước hiệu tử tước."

"Anh không phải là hầu hết đàn ông."

"Đúng thế, cái này thì rõ quá rồi."

Blake nheo mắt nhìn nàng chăm chú. "Em có ý gì?"

Nàng chỉ nhún vai.

"Caroline...", giọng anh sặc mùi cảnh cáo.

"Thì rõ ràng là anh yêu trẻ con, và cũng kiên quyết rằng sẽ không có một đứa cho riêng mình. Kiểu lý lẽ cụ thể đó thậm chí còn ít hợp lý hơn là những lý lẽ đã được chứng minh bởi giống đực trong lịch sử loài người."

"Giờ thì giọng em nghe giống chị gái anh rồi đấy."

"Em sẽ coi đó như một lời khen. Em thực sự thích chị gái anh."

"Anh cũng thế, nhưng như vậy không có nghĩa là anh sẽ luôn luôn làm theo những gì chị ấy nói".

"Tôi quay lại rồi đây?" Penelope sải bước vào phòng. "Mọi người đang nói chuyện gì thế?"

"Về những đứa trẻ", Caroline thẳng thừng trả lời.

Penelope giật mình, rồi ánh mắt tràn ngập niềm vui không che giấu. "Thật sao? Quả là thú vị!"

"Penelope", Blake kéo dài giọng, "Chị muốn khoe Caroline cái gì thế?".

"Ồ, cái đó", Penelope vội nói. "Tôi không thấy nên sẽ tìm lại sau và chắc chắn là sẽ mời Caroline tới nhà chúng ta vào ngày mai."

Blake muốn phản đối, nhưng biết rằng tiệc trà với Caroline là cách duy nhất để anh có thể kiếm được một bữa tươm tất.

Caroline mỉm cười rồi quay sang Penelope. "Vợ chồng anh trai chị đã đặt tên cho cô con gái mới sinh chưa?"

"Ồ, hóa ra là các em đang nói đến đứa trẻ đó sao", Penelope nói, giọng có chút thất vọng mơ hồ. "Họ đặt rồi. Con bé tên là Daphne Georgiana Elizabeth."

"Tên dài thế sao?"

"Ồ, thế chưa là gì đâu. Những đứa lớn tên còn dài hơn thế nhiều - đứa cả tên là Sophie Charlotte Sybilla Aurelia Nathanaele, nhưng David và Sarah đang cạn vốn mất rồi."

"Nếu họ có thêm một đứa nữa", Caroline vừa cười vừa nói, "Họ sẽ phải đơn giản gọi cô bé là Mary và dừng lại ở đó".

Penelope cười phá lên. "Ôi không, điều đó là không thể. Họ cũng đã dùng cái tên Mary mất rồi. Đứa thứ hai được đặt là Katharine Mary Claire Evelina."

"Em không dám đoán tên của đứa thứ ba đâu."

"Alexandra Luccy Caroline Vivette."

"A, Penelope! Thật đáng yêu làm sao!"

"Em ngạc nhiên là", Blake nói, "chị lại có thể nhớ toàn bộ tên của chúng. Tất cả những gì em có thể nhớ là Sophie, Katharine, Alexandra và giờ là Daphne."

"Nếu cậu có một đứa cho riêng mình..."

"Em biết, em biết, chị thân mến. Chị không cần phải nhắc lại nữa đâu."

"Tôi chỉ định nói là nếu cậu có con thì cậu không nên gặp bất cứ khó khăn nào trong việc nhớ tên bọn chúng."

"Em biết chị lại định nói gì tiếp rồi."

"Chị có con chưa, Quý cô Fairwich?", Caroline hỏi.

Một thoáng đau đớn vụt qua khuôn mặt Penelope trước khi cô ấy khẽ trả lời.

"Không. Không. Chị không có."

"Em xin lỗi", Caroline lắp bắp. "Em lẽ ra không nên hỏi như thế."

"Không có gì", Penelope đáp lời bằng nụ cười run rẩy. "Chúa vẫn chưa ban phước cho Bá tước và chị một đứa con. Có lẽ đó là lý do tại sao chị lại yêu những đứa cháu gái của mình đến thế."

Caroline nuốt xuống một cách thiếu thoải mái, ý thức sâu sắc được rằng nàng đã vô tình khơi ra một chủ đề đau lòng. "Ngài Ravenscroft nói rằng ngài ấy cũng rất yêu những đứa cháu gái của mình."

"Đúng thế, thằng bé là một người chú tuyệt vời. Nó nên quên vị..."

"Đừng có nói nữa, Penelope", Blake ngắt lời.

Cuộc trò chuyện đi quá xa chủ đề này may mắn được ngăn lại bằng sự xuất hiện của Perriwick - người loạng choạng với trọng lượng của khay trà.

"Ôi Chúa ơi!", Penelope thốt lên.

"Chà", Blake dài giọng. "Đó hẳn là một bữa tiệc tưng bừng nhỉ?"

Caroline chỉ mỉm cười và thậm chí còn chẳng buồn cảm thấy xấu hổ trước cái cách mà dạ dày nàng đang kêu gào.

Trong vài ngày tiếp theo, rõ ràng là Caroline đã sở hữu một lợi thế quan trọng: Những người hầu từ chối chuẩn bị những bữa ăn tươm tất cho gia đình trừ khi biết chắc rằng nàng sẽ là một phần của bữa ăn đó.

Và vì thế, nàng phát hiện ra mình đã "được mời" tới trang viên Seacrest với tần suất gia tăng đều đặn. Penelope thậm chí đã đi xa đến mức đề nghị rằng nàng ở lại qua đêm khi trời đang mưa.

Thật ra thì mưa không quá nặng hạt, nhưng Penelope cũng chẳng phải đồ ngốc. Cô ấy đã nhận ra sở thích đặc biệt kỳ lạ của những người hầu và thích bữa sáng đó như bất cứ người nào khác.

Caroline sớm trở thành bạn thân của chị gái Blake, mặc dù chuyện này đã trở nên có chút khó khăn khi nàng phải tìm cách từ chối bất cứ khi nào cô ấy đề nghị một cuộc dạo chơi quanh Bournemouth. Có quá nhiều người có thể nhận ra nàng trong cái thành phố bé tí này.

Chưa kể đến sự thật rằng Oliver hiển nhiên là đã dán chân dung của nàng ở khắp hang cùng ngõ hẻm, và Blake cho nàng biết rằng lần cuối cùng xuống thị trấn, anh đã phát hiện ra một phần thưởng đã được đề nghị trao cho ai đó có thể mang Caroline an toàn trở về.

Caroline chẳng thích thú chút nào với ý nghĩ phải cố giải thích điều đó cho Penelope.

Tuy nhiên, nàng không chạm mặt Blake quá nhiều. Anh không bao giờ bỏ lỡ bữa chiều, vì sau cùng thì đó là cơ hội duy nhất để anh có thể ăn một bữa tử tế. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì anh tránh tất cả những cuộc bầu bạn với Caroline, bao gồm cả việc vào nhà tắm thường xuyên để mang sách mới cho nàng.

Vì thế, cuộc sống trôi đi trong yên bình và thoải mái một cách kỳ lạ cho đến một ngày - một tuần sau khi Penelope đến. Bộ ba đang hài lòng ngấu nghiến những chiếc bánh trong phòng khách và mỗi người đều hy vọng người kia không để ý đến cách cư xử thiếu chuẩn mực của mình.

Caroline đang với tay chạm vào chiếc sandwich thứ ba, Penelope đang nhai chiếc thứ hai, và Blake đang trượt cái bánh thứ sáu vào túi thì họ nghe thấy tiếng giày gõ trên sàn hành lang.

"Có thể là ai nhỉ?", Penelope tự hỏi, hơi đỏ mặt khi một mẩu bánh nhỏ rơi khỏi miệng mình.

Câu hỏi của cô ấy lập tức được trả lời chỉ vài giây sau đó khi Hầu tước Riverdale sải bước vào phòng. Anh ta đánh giá cảnh tượng trước mắt rồi chớp mắt trong nỗi kinh ngạc và nói, "Penelope, thật tốt khi được gặp chị. Em không biết là chị quen với Caroline đấy".