Tề An Cư chần chờ nói: "Tống... Lăng Ức?"
Giọng nói có chút quen thuộc vang lên: "Tề An Cư!"
Tề An Cư nhíu mày, chỉnh lại tư thế nghe điện thoại: "Là tôi, tìm tôi có việc gì?"
"Không có việc gi, chẳng lẽ không được tìm anh? Anh, đến cả bạn học cũng không nhận ra sao? Anh bạc bẽo lắm!" Tống Lăng Ức gào lên, nốc nốt chút rượu cuối cùng trong chai.
"... Cậu uống rượu?"
"Uống, một chút."
Tầm này thì chắc không phải một chút đâu.
Tề An Cư không biết nên cùng con ma men, nhất là con ma men không quá thân thiết nói chuyện, vì thế chỉ duy trì im lặng.
Tống Lăng Ức vẫn làu bà làu bàu: "Em nói với anh chuyện này, anh, anh nhất định phải gặp em. Hai ta đã lâu không gặp nhau, chẳng lẽ lại không thể có một hôm tâm tình?"
Tề An Cư cảm giác tên say xỉn này ăn nói không có logic, hoàn toàn mê sảng. Anh dừng một chút, mói mới: "Cậu uống tiếp đi, sau đó nghỉ ngơi, tôi cúp máy."
Đầu dây bên kia cuống quýt: "Không được, anh không được dừng! Em, em, hôm nay thế nào anh cũng phải đáp ứng em! Không thì em sẽ tiếp tục quấy rối anh! Ngày nào cũng gọi đến!"
Hóa ra người này đang quấy rối sao?
Tề An Cư không kiên nhẫn nói: "Tùy cậu thôi!"
"... Anh, anh đáp ứng em sao?" Tống Lăng Ức say khướt nói.
Cùng con ma men nói chuyện là việc bất khả thi, Tề An Cư bắt đầu đau đầu: "Tùy theo sắp xếp của cậu!"
Nói xong câu này, anh liền nhanh chóng chấp dứt trò chuyện, cúp máy.
Tiểu Đường đang say ngủ, ôm gối chảy nước miếng, bỗng nghe thấy điện thoại của ông chủ, cảm giác buồn ngủ lập tức tiêu tan, vội vàng xông thẳng đến nhà Tống Lăng Ức, đã thấy người đứng thẫn thờ bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, khắp người vẫn còn mùi rượu.
Nghe thấy tiếng động, Tống Lăng ức lập tức xoay người lại, không nói năng gì, dùng vẻ mặt hiếm thấy nhìn chằm chằm Tiểu Đường.
Tiểu Đường bị nhìn đến sợ hãi, cẩn thận hỏi: "Anh Tống, có gì phân phó cho em?"
Trên mặt Tống Lăng Ức lộ vẻ hốt hoảng, ủ dột nói: "Tiểu Đường này, tôi hôm qua hình như uống hơi say."
"..." Thì sao? Mà anh vì cái gì mà uống nhiều rượu như vậy? Tiểu Đường không nhịn được mà nhìn những chai rượu lăn lóc trên sàn.
"Sau đó, tôi còn gây ra một việc nghiêm trọng!"
"..." Là cởi truồng chạy rông hay đi cướp ngân hàng?
"Cậu bình thường đi ăn cùng bạn bè thì sẽ đi đâu?
Tiểu Đường ngẩn người, không hiểu tại sao lại thay đổi đề tài, nhưng vẫn đáp: "À, thì đi ăn lẩu."
"Còn có ở đâu?"
"Tiệc buffet"
Tống Lắng Ức nhìn cậu ta bằng vẻ khinh khỉnh: "Có chỗ nào sang trọng, cao cấp hơn không?
Tiểu Đường chân chó nói: "Là, là, mà anh Tống hẹn ai? Nam hay nữ? Bao nhiều tuổi? Để em biết đường hiến kế."
"À, là hẹn một bạn học." Tống Lăng Ứng mơ màng chớp mắt một cái, lẩm bẩm: "Anh ấy rất đẹp trai, thật vĩ đại, đã thế nhà còn rất có tiền..."
Rất đẹp trai? Là đàn ông, thế chẳng phải đơn giản sao? "Dẫn người đó đến chỗ mà anh vẫn hay ăn chơi ấy. Ăn uống, vui đùa, say ngất ngư."
Tống Lăng Ức nghĩ một lúc, lắc đầu: "Anh ấy chắc rất ít khi đến những nơi ồn ào như thế, tôi muốn nơi đó phải đặc biệt."
Tiểu Đường kêu khổ trong lòng, trầm tư suy nghĩ một lúc mới nói: "Leo núi? Đi biển? Nhảy dù? Chơi bóng?"
"Không được, không được." Tống Lắc Ức nhất định bác bỏ "Thô bạo, quá phàm phu tục tử, phải thật ưu nhã mới được."
Tiểu Đường gãi đầu, thầm mắng mấy câu, nghĩ đây đâu phải gặp bạn học cũ, mà giống như đi gặp mối tình đầu thì có.
"Bằng không dẫn người đó đến nhà hàng năm sao cao cấp, đốt nến, có hoa hồng, lại còn thêm nghệ sĩ vĩ cầm tạo không khí lãng mạn."
Tiểu Đường chỉ thuận miệng nói cho vui, không ngờ Tống Lăng Ức lại làm mặt nghiêm trọng: "Tại sao chuyện này cậu lại nghĩ ra còn tôi thì không? Ý kiến tuyệt vời! Cậu chuẩn bị cho tôi nhé?"
Tôi làm không nổi mà! Tiểu Đường thực sự khóc không ra nước mắt. Anh, cậu đã gọi người này là một tiếng anh mà sao người này không biết thương cậu? Lai lịch người bạn học kia cụ thể là sao? Cảm giác đón tiếp nguyên thủ quốc gia còn thoải mái hơn!
Tổng Lăng Ức bất đắc dĩ thở dài, cảm giác trông cậy vào tên ngốc này thật không có khả năng. Thôi, tốt nhất cậu nên tự lập. Cân nhắc hồi lâu, trong đầu đột nhiên nảy ra ý kiến, cậu nắm tay phải vào tay trái, vội hỏi: "Lần trước, cậu có lấy danh thiếp của Vương Hàm không?
Vương Hàm, truyền nhân đời thứ năm của vua đầu bếp, bản thân là một đầu bếp cao cấp, từng tham dự buổi ra mắt phim của Tống Lăng Ức, là một fan trung thành của cậu.
Tiểu Đường hồi tưởng, lập tức phi như bay ra chỗ tài liệu, hồi đáp: "Có, em có nhận"
"Cậu nhắn với ông ta, ngày mai chuẩn bị cho tôi một bàn... Đợi đã, bọn họ luôn yêu cầu đặt trước một năm? Câu đưa số đây cho tôi, để tôi tự mình liên lạc."
Tề An Cư vô thức liếc nhìn điện thoại, hồi tượng lại chuyện vừa qua. Cảm giác nóng giận tiêu tan, ngược lại có hơi buồn cười. Có lẽ Tống Lăng Ức khi tỉnh rượu sẽ nhớ mọi chuyện, sẽ nhớ ra bản thân uống say đã làm ra chuyện gì, phỏng chừng sẽ xấu hổ đến mức đời này cũng không muốn gặp anh.
Vì thế anh bình tĩnh tiếp tục làm việc, màn đêm buông dài tại Triêu Dương. Anh duy trì sự tập trung cho đến khi tin nhắn báo đến.
Tống Lăng Ức: buổi tối ngày mai, bảy giờ, đường XXX, số 268. Không gặp không về ^_^
Tề An Cư theo bản năng định lờ đi, nhưng ngẫm lại, người này có phải chưa tỉnh rượu hay không, liệu có nhắn tiếp không đây?
Mọi thứ đúng như anh dự liệu, một lúc sau, cứ năm phút lại có một tin nhắn đến:
Tống Lăng Ức: Nhận được chưa? Vì sao anh không trả lời?
Tống Lăng Ức, Sao, anh bận à? Hết bận thì nhắn em ngay nha.
Tống Lăng Ức: Muộn rồi sao chưa về? Chẳng lẽ anh vẫn ở văn phòng? Nhắc nhở yêu thương: Ngồi nhiều sẽ bị trĩ đó anh.
...
Tống Lăng Ức: Anh không trả lời, em gọi cho anh nhé.
Nhìn đến tin nhắn gần nhất, Tề An Cư lập tức trả lời: Đã nhận.
Tống Lăng Ức đứng ngồi không yên, gửi tin nhắn như bắn súng liên thanh, trong lòng thấp thỏm muốn đi đòi mạng người khác, gửi thêm một tin, lòng lại nóng thêm như đang có lửa đốt.
Anh không trả lời, em sẽ gọi cho anh!
Vừa gửi tin nhắn, cậu lập tức hối hận. Nếu Tề An Cư đổi ý, cậu biết làm sao? Ai nha, đột nhiên khẩn trương quá làm gì? [°_°] Nhưng mà chờ không nổi nữa. [≧?≦]
Lúc này, điện thoại đang nằm im lìm đột nhiên "đing" một tiếng.
Tổng Lăng Ức ngẩn ngơ, đột nhiên túm lấy điện thoại, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên, kéo đến tận mang tai.
Cậu nhìn chằm chằm vào hai chữ "Đã nhận" trên màn hình một lúc, mới lưu luyến đặt di động xuống, sau đó không nhịn được lại cầm lên xem lại.
Cầm lại buông, cầm lại buông... Lặp đi lặp lại mười lần, làm mãi không chán.
Từ bây giờ đến bảy giờ tối đếm mai, còn phải đợi thêm 23 giờ 58 phút nữa, thật sự khó chịu mà! [ ̄^ ̄]